Nửa Đời Thanh Tình - Chương 137

Tác giả: Giản Lan

Trên người Tính Âm vẫn mặc chiếc áo cà sa không nhiễm bụi trần, đôi mắt phẳng lặng như hồ nước mùa thu, yên tĩnh ngồi trong sảnh ngoài Tứ Nghi Đường.
Vân Yên vừa mới bước vào sảnh, đúng lúc cậu ngước mắt lên chậm rãi hành lễ. Nàng đưa mắt tới nhìn, hoàn toàn thẳng thắn không hề kiêng nể.
Cậu ấy thay đổi ở chỗ nào? Không hề. Vẫn trẻ tuổi như thế, vẫn tuấn tú như thế. Nhưng chỉ mấy tháng không gặp, duyên trần đã cắt rồi, Phật tuệ trời sinh trong mắt cậu trong nháy mắt lại trưởng thành hơn, tỏa ánh sáng rõ ràng không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Tim Vân Yên chợt thắt lại, không rõ là đau hay áy náy. Dầu rằng cậu là một hòa thượng không nhiễm khói bụi trần gian, nhưng không có nghĩa cậu có đau hay không.
- Phu nhân, biệt lai vô dạng. (1)
Tính Âm đứng thẳng dậy, chắp hai tay và mỉm cười, sau thốt ra một câu như thế.
Vân Yên hồi hồn lại, bước tới. Tất cả những lời áy náy vừa đến bên miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cậu, đều hóa thành hư không, cuối cùng chỉ bật ra được một câu:
- Già Lăng sư phụ, biệt lai vô dạng.
Khuôn mặt tuấn tú của Tính Âm từ từ giãn ra, đôi mắt bình thản, cậu hơi gật đầu, dường như tình cảm muốn bày tỏ đã nằm trong lời nói.
Tâm trạng Vân Yên bình tĩnh lại đến lạ kỳ, có những thứ không cần thiết phải nói thành lời.
Tiểu Thuận Tử vào dâng trà, thấy Vân Yên, liền cung kính cười nói:
- Phu nhân, hôm nay Tứ gia mời Tính Âm sư phụ đến tham thiền, hiện giờ Tính Âm sư phụ đang ở trong chùa Bách Lâm cách Vương phủ chúng ta không xa, sau này có thể thường xuyên tới đây.
Vân Yên nghe xong hơi ngẩn người, chỉ gật đầu đứng dậy, nói:
- Tôi về phòng đây, anh tiếp đãi sư phụ nhé, mang thêm chút điểm tâm nữa, đừng chỉ uống trà không.
Tính Âm an tĩnh chắp tay, hơi gật đầu đáp:
- Phu nhân đi thong thả.
Tiểu Thuận Tử vui vẻ đáp vâng bằng giọng nói du dương, đúng lúc Cao Vô Dung đi ra từ thư phòng nhỏ của Dận Chân, rồi dẫn Tính Âm vào.
Sau đó, quả thật Tính Âm tới Tứ Nghi Đường nhiều hơn. Cậu ở chùa Bách Lâm phát triển khá tốt, vừa có tư chất nhà Phật mặt mũi lại sáng sủa, hơn nữa còn sự cất nhắc của Ung Thân Vương, nên không bao lâu sau bắt đầu có tiếng tăm, nhưng Vân Yên dần không tìm thấy bóng dáng của tiểu hòa thượng trong ngôi chùa nhỏ đổ nát ấy trong Tính Âm. Chỉ khi thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt cậu, ánh mắt ấy như chưa từng thay đổi.
Vân Yên rất ít khi đến làm phiền Dận Chân và Tính Âm, có một hai lần thì đến ngồi một lát, nói vài câu, nhưng mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy vô cùng quý báu.
Đầu hạ năm nay không hiểu sao nóng đến khác thường, ve kêu râm ran sầu bi. Cao Vô Dung đưa các gia nô trong “Niêm Can Xứ” (2) do Dận Chân mới thành lập vào phủ xử lý sạch sẽ ve sầu, lúc ấy mới cảm thấy đầu óc thoải mái hơn.
Do Dận Chân bận bịu việc giám quốc, cộng thêm những việc làm trong âm thầm, nên mỗi ngày đều ăn mặc tỉ mỉ kỹ lưỡng, tuy rằng có một nhóm người cùng san sẻ công việc nhưng chàng cũng không rảnh rang hơn bao nhiêu.
Vân Yên thức dậy rất sớm, cảm thấy nhiệt độ tăng cao của thời điểm nóng nhất trong mùa hè, chỉ hơi động đậy một chút còn chưa thu dọn phòng ốc xong mồ hôi đã chảy ra đầm đìa. Buổi sáng Dận Chân chưa kịp ăn gì đã vội vã ra ngoài, hơn nữa còn mặc bộ quần áo rất uy nghiêm.
Vân Yên giặt xong quần áo thì cảm thấy hơi mệt, mở quạt nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nóng, nàng liền vào phòng tìm đồ cài tóc trong cái tráp đựng trang sức chưa từng được mở ra, bên trong tráp vàng bạc ngọc ngà sáng lấp lánh lóa mắt, Vân Yên lục vài lần, nhìn thấy một cây trâm hình đàn hạc bằng gỗ đàn thì tiện tay lấy ra, 乃úi mái tóc dài của mình thành một kiểu đơn giản, lúc này nàng mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn.
Mấy ngày nay Dận Chân ăn uống rất ít, phòng bếp cũng không biết làm thế nào, thay đổi nhiều món ăn, chàng vẫn không thích, đúng là càng già càng khó hầu. Quần áo vừa mới thay xong đã ướt đẫm mồ hôi, người cũng gầy sọp hẳn đi. Vân Yên ngừng cây quạt trong tay lại, đứng lên tới nhà bếp định nấu ít canh đậu xanh hoa cúc để Dận Chân giải nhiệt, buổi tối đưa cho Tiểu Thuận Tử để y mang tới cho chàng.
Bận bịu một lúc, mồ hôi Vân Yên chảy như mưa, vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi cho đỡ nóng thì đã sắp đến giờ ăn cơm trưa. Bỗng nhiên nàng nghe thấy bên ngoài sân có tiếng ồn ào, vội vàng đứng lên đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài.
Tiểu Thuận Tử Tiểu Ngụy Tử cùng với Phó Nại, ngay cả đám thân binh thị vệ cũng cầm dù, đỡ một người vào trong sân. Sắc mặt ai cũng lo lắng, mà người được che chắn đó chính là Dận Chân sáng nay vội vã ra khỏi nhà.
Tim Vân Yên như ngừng đập, nàng đứng dậy, chạy tới cửa mới nhìn thấy rõ Dận Chân đang được bảo vệ. Sắc mặt chàng rất xấu, sắc môi trắng bệch, đôi mắt nhắm lại, trên trán đổ mồ hôi như tắm.
Tiểu Thuận Tử thấy Vân Yên đang đứng bên cửa liền gọi một tiếng “phu nhân”, rồi quay đầu ra hiệu cho thị vệ phía sau lùi ra, ba người họ dìu Dận Chân vào cửa.
Vân Yên vừa dẫn bọn họ vào trong, vừa vồn vã hỏi:
- Sao thế này?
Trong lời nói không hề che giấu sự lo lắng.
Khuôn mặt Tiểu Thuận Tử như khóc tang thì thào nói:
- Nô tài không chăm sóc gia chu đáo tội đáng muôn ૮ɦếƭ. Gia mấy ngày nay cực khổ, vừa mới bước ra ngoài thì giống như bị say nắng, đột nhiên nôn ra sạch sẽ những thứ vừa mới ăn sáng nay, nô tài đã cho gia uống nhân đan, cũng đã phái người đi mời Tôn thái y, lát nữa ông ấy sẽ đến.
Vân Yên nghe xong, tim đau nhói như bị ai nhéo một cái. Nàng đi đến dìu Dận Chân nằm xuống giường, chàng vẫn nhắm mắt hình như rất khó chịu, nhìn sắc mặt thì đúng là giống như bị cảm nắng, bờ môi khô nứt. Vân Yên rất tự nhiên đưa tay sờ trán chàng, nóng như lửa đốt vậy, nàng vội vàng cởi cúc áo dưới hầu kết, lúc này chàng mới thoải mái hơn chút.
Đang nói chuyện, thì thái y đã vội vã đến sảnh ngoài. Ông ta nhanh chóng đi vào, bắt mạch kê đơn, người ngã ngựa đổ. Dận Chân nhắm mắt cau mày cáu kỉnh như một đứa bé, Vân Yên nhìn thấy liền biết chàng đang cảm thấy phiền phức khó chịu, vội vàng đưa thái y ra ngoài, rồi hỏi một số chuyện cần chú ý, bảo Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử đi lấy thuốc, trong Tứ Nghi Đường dần dần yên tĩnh trở lại như ban đầu.
Vân Yên vén rèm vào phòng, chàng nằm trên giường, gò má mệt mỏi lấm tấm mồ hôi, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn chàng vừa trẻ con vừa khiến nàng đau lòng. Vân Yên cúi người khẽ khàng cởi giầy cho Dận Chân, chàng cực kỳ ngoan ngoãn hơi nhấc chân lên phối hợp. Mất một lúc lâu cởi được đôi giày mỏng màu xanh xuống, sờ thấy tất bên trong cũng ướt sũng, nàng lại tháo tất ra. Sau đó, nàng cởi đến áo trên người Dận Chân. Người này lúc bình thường luôn yêu cầu phải chỉnh tề, ở bên cạnh người khác càng không muốn quần áo lôi thôi, chỉ khi trong phòng mới thoải mái cởi ra.
Vất vả lắm mới cởi xong áo ngoài và áo trong của chàng, Vân Yên cố gắng dìu chàng dậy để kéo áo trên bả vai xuống, có điều vóc dáng của Dận Chân và nàng chênh lệch quá lớn, nàng đành phải vén tay áo mình lên, dùng cánh tay vòng qua gáy Dận Chân nên không tránh khỏi phải dựa sát vào người chàng, nhưng vẫn quá nặng. Không còn cách nào khác nàng đành phải nhẹ nhàng nói bên tai:
- Ngài còn sức không? Chúng ta ૮ởเ φµầɳ áo trước đã.
Chàng khẽ hừ một tiếng, đầu hơi cọ vào иgự¢ nàng, hàng mi nửa khép khẽ rung lên, Vân Yên cảm thấy tay mình bỗng nhẹ bẫng, dùng toàn bộ sức lực vừa rồi nâng cơ thể chàng lên, cởi một nửa quần áo còn lại, tư thế giống như nàng đang ôm chặt một đứa trẻ là chàng vào trong lòng, hơi thở chàng cũng dồn dập phả vào cổ nàng.
Như đã làm đúng cách, Dận Chân cũng rất phối hợp, Vân Yên kéo toàn bộ áo trên người chàng ra, đặt chàng nằm xuống giường, rồi lại cởi đến quần, cho đến khi cởi xong quần ngoài, đầu nàng cũng đổ đầy mồ hôi.
Vân Yên cũng không để ý nhiều, giơ tay áo lau qua vài cái trên trán, rồi đứng dậy vứt bộ quần áo ướt rượt chàng vừa mới thay ra vào cái giỏ trong phòng tắm, bưng chậu nước sạch và khăn mềm vào trong phòng, chuẩn bị lau rửa cho chàng.
Nàng giơ tay sờ trán Dận Chân, cẩn thận lau mặt cho chàng, đặt chiếc khăn ẩm nước lên trán chàng để hạ sốt, rồi thấm ướt một chiếc khăn khác, lau men theo cổ xuống thân dưới, cánh tay...
Cả quá trình nàng đều lau rất cẩn thận sạch sẽ, vòm иgự¢ rộng lớn cường tráng và cơ bắp rắn chắc màu đồng ấy dường như gầy hơn trong trí nhớ nàng rất nhiều.
Dận Chân thở dài một tiếng, có vẻ như thoải mái hơn nhiều, nhưng bàn chân thỉnh thoảng co lên chống trên giường, miệng liên tục kêu nóng.
Có đôi khi từ cổ họng chàng lẩm bẩm mấy từ “Vân Yên...” trong giọng nói còn mang theo sự hờn dỗi của trẻ con giống như nhiều năm trước.
Hàng mi Vân Yên run lên, để ý đến động tác của chàng, ánh mắt chạm tới chiếc quần trong mướt mồ hôi hơi dính vào làn da, nàng khựng lại, nhưng vẫn cắn răng hơi nghiêng đầu đưa tay đến bờ eo gầy quyến rũ ấy kéo nó xuống. Nàng giúp chàng ૮ởเ φµầɳ rất thuận lợi, chàng cũng không cần nhắc nhở, eo hơi nâng lên phối hợp cùng, Vân Yên vội vàng kéo chiếc quần từ bắp đùi cường tráng xuống, ánh mắt né tránh khỏi chỗ đang nhô lên trên người chàng, nghiêng đầu mím môi vắt khô khăn giúp chàng lau đùi, cẳng chân và cả bàn chân.
Lau xong cả người và mặt, Vân Yên hơi đẩy người chàng nghiêng sang một bên để lau lưng. Lau xong tất cả lại dìu chàng nằm xuống, lúc này cả người nàng đã đẫm mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng.
Nàng bưng chậu nước ra ngoài, rồi lấy chiếc quần cộc mỏng rộng rãi sạch sẽ mặc mùa hè trong tủ ra. Bình thường Dận Chân không thích mặc loại quần cộc màu vàng này, mùa đông không thích, mùa hè càng không thích. Nhưng đổ bệnh nhiệt độ cơ thể tăng cao, chiếc quần cộc này thoáng mát hơn quần dài, không thể chiều theo ý thích của chàng được.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng thay cho chàng xong. Tỉ lệ cơ thể chàng rất chuẩn, đôi chân dài thẳng tắp như cán 乃út lộ ra ngoài, chàng cũng không kháng nghị lại, dường như rất thoải mái, dần dần ngủ thi*p đi. Vân Yên kéo tấm chăn mỏng đắp ngang bụng chàng, ngồi bên giường dùng quạt phe phẩy xua đi cái nóng, sờ trán và иgự¢ chàng kiểm tra, cảm thấy nhiệt độ đã giảm đi nhiều, trái tim đang treo lơ lửng cũng từ từ thả lỏng. Trong phòng dần dần mát mẻ yên tĩnh trở lại, giữa trưa nóng nực, nên nàng không buông màn.
Cả người Vân Yên đều ướt đẫm mồ hôi, thấy chàng không còn vấn đề gì, nàng định đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo. Nhưng vừa đứng lên, một bàn tay lớn đã nắm chặt lấy ngón tay nàng, nàng cúi đầu xuống nhìn.
Hàng mi dày của Dận Chân khép một nửa, khóe môi hơi nhếch lên, động tác nhỏ giống như trẻ con ấy quá đỗi quen thuộc với Vân Yên bao nhiêu năm qua. Đường nét tuấn tú trên khuôn mặt mềm mại lại gọn gàng, thấp thoáng mệt mỏi và tủi thân.
- Vân Yên... đừng đi...
Chàng khẽ hừ một tiếng trong vô thức, ngón tay càng níu chặt hơn, khiến Vân Yên dở khóc dở cười, trong những lúc yên tĩnh thế này, trái tim nàng luôn mềm xuống.
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt?
Hờn dỗi như trẻ con là chàng, dịu dàng như cơn gió là chàng, thú vị dí dỏm là chàng, ung dung độ lượng là chàng, yêu ghét rõ ràng là chàng, yêu không hối hận cũng là chàng;
Người đàn ông ngang ngạnh là chàng, bạo ngược đẫm máu là chàng, thâm trầm kiệm lời là chàng, nhỏ nhen ích kỷ là chàng, thâm sâu khó dò là chàng, lạnh lùng vô tình cũng là chàng.
Có lẽ, chàng mang quá nhiều bộ mặt, mâu thuẫn đối lập với nhau, người trên đời không biết được. Lý tính và cảm tính, cái tôi và cái ta, càng chung sống lâu với chàng, Vân Yên càng nhìn thấy nhiều bộ mặt, nhưng không cách nào khái quát lại được.
Vân Yên đưa tay sờ trán chàng, chỉ có thể coi chàng như một đứa trẻ, rũ mắt xuống nhẹ nhàng nói:
- Thi*p không đi, cả người thi*p đầy mồ hôi, đi tắm rửa rồi về luôn, chàng ngoan ngoãn ngủ một lát nhé.
Trán Dận Chân hơi động đậy, giống như đang cọ vào lòng bàn tay nàng, có vẻ như nghe hiểu lời nàng nói, rồi lưu luyến dần thả tay nàng ra.
Vân Yên giúp chàng dém lại góc chăn, thấy hơi thở chàng đều đặn mới đứng lên đến phòng tắm tắm rửa.
Nàng nhanh chóng tắm xong rồi thay bộ quần áo sạch sẽ khác, sau đó mang canh đậu xanh hoa cúc đã đun chín đến, giữ để nó không quá nguội. Chờ Dận Chân tỉnh lại, bát canh cũng đúng lúc không quá lạnh không quá nóng, thích hợp để giúp chàng giải nhiệt.
Vân Yên suy nghĩ rồi ra ngoài gọi Tiểu Thuận Tử đến, đặc biệt dặn dò y thực đơn cho bữa tối, Tiểu Thuận Tử nghe Vân Yên nói Dận Chân đã thay quần áo và đang ngủ say, xúc động nói nhỏ may mắn có phu nhân ở đây. Y hỏi nàng có đói không, có cần đưa cơm vào không, Vân Yên lắc đầu nói mình không có khẩu vị, buổi tối tính sau.
Bữa tối có mấy món thanh đạm quen thuộc trong gia đình như vịt nấu bí đao và hạt ý dĩ, nấm hương xào cải thìa, cháo trứng muối thịt nạc..., Tiểu Thuận Tử không hề che giấu sự thích thú, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài làm việc.
Vân Yên nhìn bóng lưng y khuất dần, khẽ thở phào một hơi.
Nàng trở về phòng, Dận Chân vẫn đang ngủ say. Vân Yên đến sửa lại rèm cửa sổ, đảm bảo trong phòng thông gió. Hoa ngọc lan vàng bỗng nhiên nở rộ, ngửi thấy mùi hương trong không khí, tinh thần nàng cũng phấn chấn hơn.
Vân Yên nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, tay cầm quạt bắt đầu quạt cho chàng. Dận Chân ngủ khá sâu, hơi trở người lại, bàn tay to lớn quờ quạng, cuối cùng cũng bắt được tay Vân Yên, nắm chặt không buông, khẽ thở ra một hơi, khóe môi hơi cong lên một chút, vô cùng an tâm ngủ thi*p đi, nhìn cực kì giống trẻ con.
Vân Yên để mặc chàng nắm lấy tay mình, lẳng lặng quạt cho chàng, mỏi tay thì nghỉ một lát, sau đó lại quạt tiếp. Thời gian thấm thoắt trôi, mặt trời đã lặn tự bao giờ, không khí càng lúc càng mát mẻ.
Khi Vân Yên tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện ra mình cũng đang nằm trên giường, ở trong lòng chàng.
Khuôn mặt nàng thoáng cái đỏ bừng, vội vàng khẽ đẩy người chàng ra để ngồi dậy.
Dận Chân hơi mở hàng mi dày ra, lẩm bẩm:
- Vân Yên... đói...
Vân Yên nghe thấy cũng không để ý đến ánh sáng xảo quyệt lóe lên trong mắt chàng, tùy tiện 乃úi mái tóc dài lên và đáp lại:
- Được, để thi*p mang canh đậu xanh hoa cúc tới.
Vân Yên bưng canh đậu xanh đã múc sẵn vào, để một cái gối mềm sau lưng để chàng dựa, rồi mới ngồi lên giường đút chàng uống. Đôi mắt chàng vẫn chưa tỉnh táo lại sau giấc ngủ, vẫn còn sự mệt mỏi và ngái ngủ.
Vân Yên vô thức cưng nựng chàng, dỗ dành chàng như trước đây, còn hỏi chàng có ngọt quá không, uống thêm vài ngụm nữa đi để giải nhiệt. Nét mặt Dận Chân khiến người khác phải đau lòng, uống hết bát canh lớn, lẩm bẩm nói canh ngon quá.
Vân Yên lại đỡ chàng nằm xuống, vài sợi tóc sượt qua bả vai nàng. Chàng lấy cây trâm hình đàn hạc dưới gối mình ra, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Vân Yên, giúp nàng 乃úi tóc, động tác dịu dàng đến lạ lùng.
Vân Yên sửng sốt nhìn chàng, sau đó mới chợt nhận ra chàng đã tỉnh táo từ hồi nào.
Bầu không khí vừa thân mật lại vừa tĩnh lặng, khung cảnh đẹp như một bức tranh.
Trượng phu dịu dàng vấn tóc cho thê tử, động tác tuy vẫn còn lóng ngóng, nhưng chứa đựng sự quý trọng vô ngần
Cây trâm hình đàn hạc bằng gỗ đàn nhẹ nhàng nằm trên mái tóc, mang theo mùi hương ngọc lan thoang thoảng, khóa chặt ngàn sợi dây tình, chứa đựng tài hoa phong nhã.
(1) Biệt lai vô dạng: Hi vọng bạn vẫn khỏe sau khi chúng ta chia tay.
(2) Niêm Can Xứ: Hay còn gọi là “Huyết Trích Tử”, là cơ quan đặc vụ của triều Thanh do Ái Tân Giác La Dận Chân thành lập khi ông còn là hoàng tử. Mới đầu tổ “Niêm Can Xứ chỉ là một tổ chức chuyên phục vụ bắt ve, chuồn chuồn, cá. Nhưng Ái Tân Giác La Dận Chân vẻ ngoài biểu hiện không tranh với đời, trong lòng lại ngấm ngầm lập ra cương lĩnh, ông chiêu mộ cao thủ võ công giang hồ, huấn luyện gia đinh, nhiệm vụ của đội gia đinh này là thu thập tin tình báo mọi ngươi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc