Nhận được tin dữ, tôi bàng hoàng, hai chân mềm nhũn đứng không vững. Sắc mặt tôi trắng bệch, đôi môi run lên bần bật, tôi hỏi lại phía cảnh sát:
_ Bố tôi… bố tôi sao rồi.
_ Cô đến bệnh viện nhanh đi….
Tôi nhanh chóng chạy xuống gara, sau đó lái xe lao trong màn mưa, vừa đi tôi vừa cầu nguyện xin bố tôi đừng bị sao. Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, bầu không khí áp lực đó cảm nhận được ngay cả trong khoang xe, mưa lớn khiến cho đường phố càng trở nên tắc nghẽn. Tôi bây giờ không còn giữ được sự ổn định để lái xe nữa, tôi gần như đi xuyên hết đường lớn ngõ nhỏ, thậm chí là liên tục vượt đèn đỏ.
Nhưng mà tôi vẫn là đến trễ, bố tôi đã ra đi mãi mãi mà chưa kịp gặp vợ con. Vậy là từ nay về sau, tôi đã không còn ba nữa rồi, dường như trải qua quá nhiều cú sốc, nước mắt tôi đã cạn khô, lúc này tôi chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào, chỉ đứng bất động nhìn thi thể của bố tôi bị tấm vải trắng phủ kín.
Mãi một lúc sau, tôi mới run rẩy lật chiếc vải trắng lên nhìn khuôn mặt của bố tôi lần cuối, đây là kết cục của ba tôi sao, vì bố tôi đã làm nhiều việc trái với lương tâm, trái với đạo đức nên ông trời đã để ông ấy phải c.h.ế.t trong cô độc. Đến cuối cùng những thứ bố tôi theo đuổi đều không nắm giữ được, cứ như vậy lặng lẽ ra đi với hai bàn tay trắng.
Hoàng Đình Nguyên cả một đời vinh dự, cả một đời kiêu ngạo, cuộc sống phải giam nơi ngục tù tối tăm đối với ông chính là nhục nhã, vậy nên ông đã chọn cách này để giải thoát cho mình, cũng là để đền tội.
Sau một lúc lâu ở bên cạnh bố, tôi cuối cùng phải gọi điện thoại về thông báo tin buồn, chú Lý quản gia là người nghe máy, sau đó tôi nhờ chú sắp xếp vài người canh chừng mẹ tôi, tôi sợ khi nghe tin bố tôi mất mẹ tôi sẽ bị sốc và làm những điều dại dột, cả một tháng nay bà như người mất hồn, không chịu ăn, không chịu ngủ, cả người cằn cỗi, khô héo không còn chút sức sống nào.
Sau đó tôi còn nhờ chú Lý giúp tôi sắp xếp tang lễ cho bố. Ngày tang lễ diễn ra, người đến chia buồn quả thật rất đông, ít ra điều đó cũng khiến bố tôi bớt cô độc, tủi thân hơn.
Trong mấy ngày diễn ra tang lễ, mẹ tôi sốc bị ngất liên tục nên phải đưa bà vào bệnh viện, chỉ còn mình tôi đứng bên linh cữu của bố cả ngày lẫn đêm. Cũng may là bên cạnh tôi còn có chú Lý và các bác người làm giúp đỡ, lo liệu cho tôi rất nhiều.
Sau tang lễ, tôi ở bên cạnh mộ của bố tôi đến tối mịt, vậy là ân ân oán oán từ nay kết thúc, một mạng đổi lấy một mạng, anh trai tôi cũng đã phải đi tù trả giá cho những gì anh đã gây ra. Nhìn ảnh trên bia mộ bố tôi thêm lần nữa, tôi chào bố sau đó lái xe về nhà.
Tôi cũng chỉ còn giữ được ít sức lực cuối cùng để về nhà, vừa vào đến trong nhà, chưa kịp lên phòng tôi đã nằm vật xuống sàn nhà, nước mắt lúc này mới có thể rơi xuống, bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác mất đi người thân yêu là như thế nào, là tột cùng của đau đớn, là tê liệt tứ chi.
Cuối cùng thì chị Lam Lam cũng có thể siêu thoát được rồi, anh Vũ đã trả thù được cho chị, anh ấy đã giữ đúng lời hứa với chị. Còn em bây giờ còn sống nhưng như đã c.h.ế.t, em chật vật, lăn lội với cuộc sống khiến cả người em rệu rã không còn sức lực.
Sau khi bố tôi mất, dư luận cũng đã dần dịu đi, nhưng chuỗi nhà hàng của tôi vẫn không có khách, mặc dù cho tôi ngày nào cũng chạy chương trình ưu đãi, như giảm giá 50% mỗi hóa đơn, và còn tặng quà kèm theo nhưng họ vẫn tẩy chay mạnh mẽ.
Số tài sản bố tôi để lại không phải là nhỏ, nếu không nói là khổng lồ, thế mà chỉ riêng tiền nộp phạt hàng trăm chuyến hàng nhập lậu của bố tôi thôi đã mất hơn một nửa số tài sản, số tiền còn lại tôi để duy trì nhà hàng, tôi đã hứa với bố bất luận thế nào tôi cũng sẽ bảo vệ nhà hàng, nhưng trước tình hình căng thẳng này, tôi còn có thể trụ lại được nữa không.
Tôi đã cắt giảm nhiều đầu bếp, quản lý và các nhân viên, nhiều nhà hàng cũng đã đóng cửa, chỉ để lại 3_4 nhà hàng trọng điểm. Kể cả người làm trong nhà tôi cũng cắt giảm hết chỉ để lại mỗi chú Lý.
Tiền càng ngày càng cạn kiệt, tôi thử đi xin việc làm nhưng khi nhìn thấy lý lịch của tôi ai cũng e dè, cuối cùng dù có bằng cấp cao, có kinh nghiệm, có nhiều thành tích, tôi cũng chẳng thể tìm nổi một công việc. Chẳng lẽ ông trời muốn bức bách tôi đến bước đường cùng hay sao, người mất đã mất, đến người sống cũng không chừa lại cho tôi một con đường để sống.
Thất vọng vì không xin được việc, tôi đành đến các quán ăn để xin làm việc, ban ngày tôi làm việc ở quán đồ ăn nhanh, còn buổi tối tôi làm phục vụ trong quán bar. Đã từng là một tiểu thư tiêu tiền không cần nhìn giá, vậy mà bây giờ phải đi bòn từng đồng một để duy trì nhà hàng.
Không ít người đã nhận ra tôi và nói rất nhiều lời khó nghe, họ miệt thị, chế giễu tôi và nói nhiều câu rất nặng nề mặc dù tôi chẳng làm gì họ. Thế nhưng đã trải qua sau ngần ấy giông bão, tôi đã học được cách bình tâm, đối diện với những lời bọn họ nói tôi chỉ lặng lẽ mỉm cười, vài lời nói đâu dễ để đánh gục được Tú Uyên tôi đây.
Thế nhưng số tiền ít ỏi tôi kiếm được hàng tháng chỉ như muối bỏ bể, tiền duy trì nhà hàng hàng tháng là rất lớn, nhưng dù sao kiếm được đồng nào hay đồng ấy trong thời điểm khó khăn này, tôi vẫn tin rằng, sau một thời gian nữa qua đi, rồi họ sẽ tha thứ và quay lại thưởng thức những món ăn, những chai rượu ở nhà hàng của tôi thôi đúng không.
Nhưng mà cuộc đời của tôi vẫn là những chuỗi ngày bi thương và đau khổ khi liên tục gặp những kẻ không nên gặp. Buổi tối hôm đó tôi vẫn đến quán bar làm việc như thường lệ, đang làm thì chị quản lý kêu tôi đem rượu vào phòng vip cho khách, tôi gật đầu sau đó bê rượu vào phòng vip, ánh sáng trong căn phòng mờ ảo, có phần hơi tối nên tôi không nhìn rõ được người.
Vào đến phòng vip tôi cố gắng hết sức khom người, hạ gối, đem rượu đặt lên bàn. Lúc tôi đang chuẩn bị bật nắp chai rượu thì đột nhiên tôi cảm nhận một bàn tay của người nào đó đang sờ soạng phía sau tôi, tôi giật mình lùi lại nhìn thẳng vào người đó, và điều tôi không thể ngờ rằng đó lại là Minh Nhật, bao năm không gặp anh ta vẫn thật đổ đốn, một tay anh ta ôm gái, một tay ném tiền vào người tôi, anh ta nói:
_ Nếu muốn có nhiều tiền hơn thì sau giờ làm đến gặp riêng tôi…
Tôi nở một nụ cười đầy nhạt nhẽo, sau đó cúi người nhặt từng đồng tiền đang vương vãi dưới sàn nhà, sau đó giơ những đồng tiền đó lên trước mặt mình, tôi nói đầy mỉa mai:
_ Tiền thì thích thật đấy, nhưng tiền phải tự do mình kiếm ra thì điều đó mới đáng quý, còn những đồng tiền của anh đây chắc hẳn là xin của bố. Xem nào, năm nay anh cũng ngoài ba mươi tuổi rồi ý nhỉ, vậy mà vẫn phải dựa vào bố, thật thấy ngại quá.
Nói rồi, tôi đưa tay lên miệng cười chế giễu, sau đó tôi cũng chả dại gì mà trả lại tiền anh ta, tôi chỉ bảo:
_ Nếu đây là tiền anh bo cho tôi vì tôi đã phục vụ các anh thì tôi xin nhận ạ, tôi cảm ơn.
Nghe những lời nói mỉa mai của tôi, Minh Nhật tức đến tím tái mặt mày, anh ta trừng mắt rồi đứng bật dậy tiến đến gần tôi, đưa tay lên Ϧóþ mạnh mặt tôi, anh ta gầm lên:
_ Cô nghĩ bây giờ mình còn là tiểu thư danh giá hay sao, đừng mơ nữa, tỉnh lại với hiện thực đi, cô bây giờ ý mà, khác gì một con đ.ĩ đâu. Tôi tiêu tiền của bố tôi thì đã sao, có gì đáng xấu hổ, còn tốt đẹp hơn gấp vạn lần loại con gái phục vụ quán bar như cô. Loại cô bây giờ có quỳ xuống chân tôi, tôi cũng chẳng thèm.
Tôi nghiêng đầu, gương mặt vẫn rất cứng rắn, không chút sợ hãi, cũng chẳng thấy đau lòng bởi những câu nói ây. Minh Nhật là ai, là người đểu cáng, hèn hạ như thế nào tôi đây quá rõ rồi, vì vậy anh ta chẳng đáng để tôi phải bận tâm, suy nghĩ đến.
Với loại người như anh ta, tôi chẳng muốn dây dưa đến, chỉ thêm phiền phức và tốn thời gian, vậy nên cuối cùng tôi chỉ nói một câu:
_ Nếu không thèm loại con gái như tôi đây thì xin anh đừng động chạm đến tôi, cũng đừng để ý đến tôi nữa, chúng ta vốn dĩ đã trở thành người xa lạ từ rất lâu rồi…
Nói xong, tôi xoay người định bỏ đi thì liền bị anh ta ôm chặt, tôi không ngờ rằng người tôi từng yêu 5 năm lại đê tiện đến mức ấy, anh ta hôm lên tóc, hôn lên cổ tôi, sau đó anh ta khẽ nói, giọng điệu mang đầy Dụς ∀ọηg:
_ Hôm nay em đừng hòng chạy thoát tôi, em phải ở lại đây phục vụ tôi, mai tôi sẽ cho em rất nhiều tiền…
Bị anh ta ᴆụng chạm, tôi cảm thấy thật bẩn thỉu và buồn nôn, tôi giãy dụa muốn thoát khỏi anh ta nhưng không được, cuối cùng tôi phát đ.i.ê.n cúi xuống cắn vào tay anh ta đến rớm máu. anh ta vì đau quá hét lên một tiếng, sau đó buông tôi ra.
Anh ta không chút thương tiếc ráng lên mặt tôi một cái tát đau điếng, tôi bây giờ máu nóng đã dồn lên mặt, tôi buộc cao tóc, sau đó cầm chai rượu đập xuống bàn làm cái " choang", tôi hướng về phía Minh Nhật mà chửi thề:
_ M.ẹ kiếp thằng c.h.ó, tao nói cho mày biết đừng nên dồn một người không còn gì vào bước đường cùng, nếu không nó sẽ đ.â.m c.h.ế.t mày luôn đấy. Bây giờ mày dám động vào người tao, tao dám g.i.ế.t mày, thử đi, cùng lắm là mạng đổi lấy mạng thôi, con Tú Uyên này chưa bao giờ biết sợ là gì, điều này chắc hẳn mày cũng biết….
Dáng vẻ phát điên của tôi lúc này có lẽ là rất đáng sợ, vì Minh Nhật và cả vài người bạn của anh ta đều đứng im bất động kinh hãi nhìn về phía tôi. Lúc này, quản lý biết tin cũng chạy vào phòng, chị ta vội vã giữ lấy tay tôi, sau đó nhẹ nhàng khuyên nhủ:
_ Em cứ bình tĩnh đã, có chuyện gì hãy báo với chị để chị giải quyết, em làm thế này quán bar làm sao ăn nói với khách hàng đây…
Tôi vẫn nắm chặt chai bia vỡ trên tay, cương quyết nói với chị quản lý:
_ Em xin lỗi nhưng ngày hôm nay em cần phải giải quyết một lần với người này, nếu hôm nay nhà hàng có tổn thất gì thì em sẽ chịu trách nhiệm, và em sẽ xin nghỉ việc luôn ạ.
Minh Nhật lúc này nhìn thấy chị quản lý như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh, anh ta mạnh miệng hơn:
_ Tôi nói cho em biết, chuyện ngày hôm nay tôi không dễ bỏ qua đâu, tôi đã gọi cảnh sát rồi, em dám làm gì tôi….
Nhắc tới cảnh sát, bỗng dưng trong lòng tôi có chút sợ hãi,bàn tay cầm chai bia cũng trở nên run rẩy, tôi thì sao cũng được, bị bắt tôi cũng không sợ nhưng tôi chỉ lo nếu không có tôi thì mẹ tôi sẽ ra sao, rồi chuỗi nhà hàng sẽ chẳng còn thể trụ nổi nữa. Nhưng nếu cho chọn lại tôi vẫn chọn làm cách đ.i.ê.n rồ này, bởi tôi không thể chịu nổi những hành động đùa giỡn, ᴆụng chạm đến thân thể của tôi.
Vào đúng lúc tưởng chừng như tôi sắp bật khóc thì anh xuất hiện, bóng dáng kiêu ngạo cùng ánh mắt u ám, sắc lạnh khiến cho những người trong phòng cảm thấy dè chừng.
Bắc Vũ vừa nhẹ nhàng gỡ chai bia vỡ ra khỏi tay tôi vừa dịu dàng nói:
_ Cẩn thận một chút, em cầm đồ vật sắc nhọn thế này sẽ rất dễ làm mình bị tổn thương. Đưa cho anh nào…..
Tôi chỉ nghĩ rằng, anh lấy chai bia ra khỏi tay tôi để ném đi thôi nhưng thật không ngờ, anh lại cầm chính vỏ chai đó đập thẳng vào đầu Minh Nhật, sau đó anh chỉ tay thẳng vào Minh Nhật nói:
_ Muốn động đến cô ấy thì phải xem người đàn ông của cô ấy là ai.
Một dòng máu đỏ từ trên đầu Minh Nhật chảy xuống, anh ta đưa tay sờ lên đầu mình, khi nhìn thấy máu đỏ trên tay, khuôn mặt anh ta trở nên trắng bệch, sau đó có lẽ vì quá hoảng sợ mà anh ta ngất lịm đi. Anh ta quả đúng là loại nhát gan, chỉ một chút máu thôi đã dọa anh ta đến c.h.ế.t khi*p rồi.
Cảnh tượng trong phòng lúc này thật đáng sợ, người sợ hãi thét chói tai, người thì chạy trốn thật nhanh ra khỏi nơi này vì sợ bị liên lụy, còn Bắc Vũ vẫn rất điềm tĩnh, anh cầm máy điện thoại lên gọi xe cứu thương đến, rồi sau đó dùng một tay nhấc bổng tôi ra ngoài.
Tôi bây giờ chỉ còn vỏn vẹn 40kg, anh chẳng cần phải dùng sức nhiều cũng có thể dễ dàng nhấc bổng tôi lên. Tôi nhìn anh, khẽ mím môi, tôi nói:
_ Cảm ơn anh….
Anh vuốt nhẹ mái tóc rối như tơ vò của tôi, sau đó siết chặt cả thân thể nhỏ bé của tôi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, cứ như vậy chúng tôi đứng rất lâu, tôi sau ngần ấy giông bão, cuối cùng cũng tìm được nơi Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp để dựa vào. Thật ấm áp, thật bình an, thật nhẹ nhõm, đó là tất cả những cảm giác tôi cảm nhận được khi nằm trong lòng anh.
Một lúc sau anh mới lên tiếng, giọng điệu trầm thấp rất dễ nghe:
_ Cô gái nhỏ bé kiên cường của anh, thấy mệt mỏi quá thì hãy cứ nghỉ ngơi đi, tại sao lại khiến mình vất vả như vậy chứ….
Một giọt nước mắt nhẹ rơi xuống, tôi nghèn nghẹn đáp:
_ Anh yên tâm, em sẽ không sao cả đâu, anh cũng biết là sức chịu đựng của em rất tốt mà.
_ Nhưng dù sao em cũng chỉ là một cô gái, em nhìn xem, em đã gầy đi rất nhiều rồi.
Ngừng một chút, anh nhè nhẹ nói tiếp:
_ Liệu rằng chúng ta có thể quay về bên nhau được không, liệu rằng anh và em có thể cùng nhau tiến về phía trước mà hãy quên đi quá khứ không vui vẻ này đi được không???
Lời nói của anh vừa dứt, tôi còn chưa kịp trả lời thì một dòng rượu vang đỏ lạnh băng tưới xuống đầu tôi, tôi hoảng hốt đẩy Bắc Vũ ra, sau đó ngước mắt lên nhìn người làm ra hành động này, nhưng khi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cái Huyền, cả người tôi cứng lại.
Tôi lắp bắp nói không lên lời:
_ Huyền……
Cái Huyền điên loạn ném chai rượu xuống đất, sau đó nó hét lên:
_ Đừng gọi tên tao…… tại sao mày lại ôm anh Vũ, mày biết tao với anh ấy là gì mà…
Bắc Vũ nhíu chặt hàng lông mày, anh vừa lau sạch rượu trên người trên tóc cho tôi vừa quay sang cái Huyền quát ầm lên:
_ Em bị làm sao vậy Huyền, anh với em ngoài mối quan hệ làm ăn ra thì chẳng là gì của nhau cả…
_ Sao anh lại nói thế hả Vũ, hai năm qua anh biết là em có tình cảm với anh mà, để anh có được như ngày hôm nay, là nhờ vào ai hả???
Bắc Vũ không do dự lập tức trả lời:
_ Là dựa vào tôi, chúng ta làm ăn đôi bên cùng có lợi nhưng gia đình cô có được lợi ích nhiều hơn đấy, đừng tưởng tôi là thằng ngốc không biết gì, phần trăm nhà cô chia cho tôi quả thật là rất rất ít so với lợi nhuận mà nhà cô kiếm được. Có điều tôi nhờ vào mối quan hệ làm ăn này để làm quen được với bộ trưởng và làm ông ấy tin tưởng tôi, tôi làm như vậy để làm gì chắc hẳn cô đã biết. Còn nói thật với cô tôi không thiếu người muốn đầu tư vào tôi đâu, nhưng dù sao cũng cảm ơn gia đình cô và cảm ơn ông ngoại cô….
_ Tôi mặc kệ anh đến với tôi là lợi dụng hay là gì, nhưng nhất định tôi sẽ lấy anh bằng được…..
Bắc Vũ thở dài, anh không muốn nói thêm điều gì với cái Huyền nữa liền kéo tôi rời khỏi quán bar, nhưng làm sao cái Huyền tha cho chúng tôi, nó đi theo và không ngừng sỉ vả tôi, nó còn nói nó sẽ không tha cho tôi, gặp tôi ở đâu nó sẽ đánh tôi ở đó. Vì không chịu đựng nổi, nên tôi mới quay sang bảo Bắc Vũ:
_ Anh đưa Huyền về đi, em sẽ tự mình về được…
Bắc Vũ cương quyết lắc đầu:
_ Không ngày hôm nay anh phải đưa em về.
Nhìn dáng vẻ cứng rắn của anh, tôi biết bây giờ dù tôi có làm gì, có nói gì anh cũng sẽ không nghe đâu, vậy nên tôi chỉ còn cách xuống nước, nói thật nhẹ nhàng:
_ Nhưng mà cứ để Huyền đi theo thế này em nhức đầu lắm, hay là anh em đứng đây chờ anh, anh dẫn Huyền ra chỗ kín đáo, hai người giải quyết một lần cho xong, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Anh nghe tôi nói cũng cảm thấy có lý nên liền làm theo, khi anh đưa Huyền đi khuất rồi, tôi liền bắt taxi bỏ trốn về nhà. Nhưng suốt đêm hôm đó và cả vài ngày sau, điện thoại của tôi bị anh khủng bố, anh gọi điện rồi nhắn tin cả ngày khiến tôi sợ hãi phải tắt nguồn. Chú Lý còn nói, anh ta mấy ngày liền đứng trước cổng nhà tôi, nằng nặc đòi chú Lý cho gặp tôi bằng được, nhưng vì không có sự cho phép của tôi nên chú Lý không dám.
Những ngày đó tôi cũng chỉ ở ru rú trong nhà không ra ngoài, cũng không đi làm việc nữa, bởi các đầu bếp và nhân viên của vài cửa hàng trọng điểm đã xin nghỉ hết, tôi cũng chẳng còn kinh phí để duy trì, cuối cùng thì tôi cũng chẳng bảo vệ được chuỗi nhà hàng như lời đã hứa với bố.
Tất cả đã sụp đổ thật rồi, tôi cũng nên sang nhượng lại chuỗi nhà hàng cho người khác, tôi nghĩ nếu thay chủ mới thì chắc chắn mọi người sẽ lại đến ăn trở lại, như vậy các đầu bên và các nhân viên làm lâu năm cho gia đình tôi vẫn giữ được công việc.
Tôi cũng thật không thể ngờ rằng sau khi đăng bài chuyển nhượng chuỗi nhà hàng thì ngay lập tức có người đồng ý mua lại, còn đồng ý với tất cả điều kiện của tôi mà không hề phản đối gì. Chuỗi nhà hàng không còn, tôi cũng chẳng còn lý do gì ở lại đây, tôi muốn chuyển đến một nơi ở mới, nơi mà người ta không biết đến tôi là ai.
Tôi ngỏ lời muốn đưa mẹ sang bên nước ngoài cùng tôi nhưng mẹ tôi không đồng ý mẹ tôi bảo muốn ở lại ngôi biệt thự cùng với Chú Lý để chăm nom, và hương khói cho bố tôi. Mẹ tôi nghĩ như vậy cũng tốt, bố tôi đã c.h.ế.t trong đơn độc, giờ chả lẽ lại để ông một mình cô độc trong ngôi biệt thự to lớn này không có hơi người hay sao.
Sau một tháng Bắc Vũ kiên trì đứng ngoài cổng, tôi cuối cùng cũng ra gặp anh, chúng tôi tưởng chừng như có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng đến khi gặp nhau rồi chúng tôi lại chẳng thể nghĩ ra chuyện gì. Chúng tôi đứng rất lâu bên nhau, sau đó tôi mới nhè nhẹ lên tiếng:
_ Lần trước anh có hỏi em chúng ta có thể ở bên nhau được nữa không phải không? Chúng ta…. không thể nữa rồi, ân oán của hai nhà coi như đã trả xong nhưng những tổn thương hai nhà phải chịu sẽ mãi mãi không thể lành được. Anh nói hãy quên đi quá khứ làm lại từ đầu ư, không thể đâu, quá khứ bi thương, đau lòng đến tột cùng như thế có c.h.ế.t đi rồi cũng chả thể quên. Vậy nên em mong chúng ta dành chút tôn trọng cuối cùng cho nhau, anh đi đường anh, em đi đường em, mai sau này lỡ gặp lại nhau, chào hỏi nhau một tiếng, như vậy đã làm tốt lắm rồi….
Bắc Vũ viền mắt đã đỏ ửng, anh tiến đến kéo tay tôi, khuôn mặt hiện rõ sự đau đớn, thanh âm không khắc chế được run lên nhè nhẹ:
_ Tú Uyên à…. chúng ta có nhất thiết phải làm đến mức này không, chúng ta còn có thể mà chỉ là chấp niệm trong lòng em quá lớn mà thôi…
Tôi mím môi, nhìn thật lâu vào khuôn mặt, vào đôi mắt người mà tôi từng rất yêu, qua thật lâu, bờ môi nhẹ nhàng run rẩy, tôi nói:
_ Em ước là em có thể hận anh, em có thể ghét anh, như vậy lòng em sẽ thấy bình thản hơn, nhưng em lại không thể, mỗi lần nhìn thấy anh, trong lòng em ngập tràn day dứt và đau khổ. Vì vậy, em không thể nào ở bên cạnh anh được, ngoài kia có rất nhiều cô gái tốt, và phù hợp với anh hơn em, em mong rằng anh sẽ hạnh phúc, sẽ bình bình, an an hết quãng đời còn lại. Bão giông qua rồi, ân oán qua rồi, anh cũng có thể thoải mái, vui vẻ mà sống rồi.
Lần đầu tiên tôi thấy anh run rẩy mất bình tĩnh như vậy, anh siết chặt tôi vào lòng, nước mắt không ngừng chảy dài xuống bả vai tôi, anh khóc ư, là anh khóc vì tôi sao? Tôi cũng chẳng thể kìm nổi lòng mình, nằm trong lòng anh, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh như thể an ủi:
_ Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi sẽ ổn cả thôi…
Anh buông tôi ra, trong ánh mắt anh có chút thảm hại, dường như anh còn rất nhiều điều muốn nói với tôi nhưng vì muốn dành cho nhau sự tôn trọng cuối cùng nên anh đã không níu kéo tôi nữa, anh nhìn xuống đất rồi nghèn nghẹn hỏi;
_ Em đã có dự định gì cho sau này chưa?
Tôi mỉm cười gật đầu:
_ Em sẽ quay lại Úc để học tiếp lên thạc sĩ.
_ Ừ vậy cũng tốt, nhưng hứa với anh một điều nếu em gặp khó khăn gì xin hãy nói với anh được không, đừng ôm vất vả một mình, cũng đừng làm việc quá sức, anh cũng mong em được sống vui vẻ và hạnh phúc với điều em đã chọn…
_ Vâng, em sẽ ghi nhớ lời anh dặn…
_ Khi nào bay, nhớ nói với anh, anh sẽ tiễn em ra sân bay.
Tôi khẽ gật đầu, hôm đó chúng tôi đứng cả đêm bên nhau, khoảnh khắc ấy tôi biết cả hai chúng tôi cùng chung một tâm trạng, có chút lưu luyến, có chút thương nhớ và cả một chút đau xót.
Ngày tôi bay, tôi không nhắn tin cho anh biết, chỉ lặng lẽ đi một mình. Tạm biệt anh, tạm biệt những đau thương, tạm biệt tất cả.
Nửa đời một mộng…..ôm nỗi niềm đau thương…. Vương vấn cả một đời….