Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn người đàn ông đối diện, có chút kinh ngạc lại có chút suy tư, nhìn vào ánh mắt anh ta tôi biết anh ta đang rất nghiêm túc. Tôi im lặng một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng:
_ Xung quanh anh đâu thiếu những cô gái trẻ đẹp phải không, tại sao anh lại muốn tôi làm nhân tình của anh?
Chu Việt nhìn ly rượu vang trên tay, anh ta nhàn nhạt đáp:
_ Những người đấy đều không xứng với tôi, chỉ có tiểu thư đây mới xứng thôi.
Tôi bật cười, sau đó từ chối khéo cuộc trao đổi với anh ta:
_ Vậy thì tiểu thư danh giá như tôi đây cũng không thích hợp làm nhân tình.
Khóe mắt Chu Việt giật giật, anh chậm rãi nói:
_ Thật ra làm nhân tình của tôi nhàn lắm, thỉnh thoảng chỉ cần đi cùng tôi đến các bữa tiệc là được, ngoài ra tôi không cần yêu cầu bất cứ điều gì.
Tôi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi lại anh ta:
_ Chỉ cần như vậy thôi đúng không, không cần phải phục vụ anh ở trên giường đúng không?
Lần này Chu Việt bật cười lớn, đến nỗi anh suýt chút nữa bị sặc rượu:
_ Tôi không ngờ đầu óc em thật đen tối đấy, tôi đây không có hứng thú với chuyện giường chiếu.
Anh ta cũng thật là, là tôi đầu óc đen tối hay là tại anh ta không nói rõ. Nhưng nghe thấy câu " nhân tình bé nhỏ" thật sự rất mờ ám, lại nghe thấy anh ta nói không hứng thú chuyện giường chiếu tôi cảm thấy điều này thật lạ, một người cao to, khỏe khoắn như anh ta mà không thích chuyện đó ư, thật khiến có tôi có cảm giác nghi ngờ.
Tôi liếc nhìn xung quanh nhà hàng nơi chúng tôi đang ngồi một lượt, sau đó cúi người sát với gương mặt anh ta, tôi nói nhỏ:
_ Một là anh bị yếu sinh lý, hai là anh bị gay đúng không?
Chu Việt bắt chước theo y giọng điệu của tôi, anh cũng ghé sát mặt tôi, nói nhỏ:
_ Thú thật với em tôi bị yếu sinh lý….
Tôi bán tín bán nghi nhìn anh ta:
_ Anh nói thật chứ?
Anh gật đầu, ra vẻ rất đáng thương:
_ Ừ….
Tôi vỗ lên vai anh an ủi:
_ Bệnh này không phải là không chữa trị được, em khuyên anh nên đến tìm gặp bác sĩ càng sớm càng tốt.
_ Ừ, anh biết rồi cảm ơn em.
Tôi từng nghe cái Huyền than thở với tôi về cậu của nó, nó bảo cậu nó sống giữa rừng hoa nhưng không biết hưởng, lúc nào cũng dửng dưng với tất cả các cô gái, dù người đó có đẹp đến đâu. Và giờ tôi đã hiểu, hóa ra anh ta là có nỗi niềm riêng.
Cuộc trao đổi của tôi với anh ta hai bên đều có lợi, tôi giúp anh ta xua đuổi những người phụ nữ bám theo anh ta, còn anh ta giúp tôi đưa Tố Lan lên thành diễn viên hàng đầu, tuy là sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, hào quang của cô ta không còn được như trước nhưng vì được Chu Việt ra mặt nâng đỡ nên địa vị trong giới của cô ta bây giờ rất cao, mọi người trong giới cũng phải kiêng nể cô ta vài phần.
Tôi không cho Chu Việt nói ra chính tôi là người đã nhờ anh ấy giúp cô ta, vậy nên cô ta cứ tưởng rằng cô ta được Chu Việt để ý tới là vì cô ta xinh đẹp và tài năng, vậy nên cô ta rất kiêu ngạo và ngông cuồng, có Chu Việt chống lưng cô ta không nể nang bất cứ một ai, kể cả những người tiền bối đi trước cô ta cũng dám động đến.
Bản chất của cô ta là vậy, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đến cả tôi cô ta còn dám chơi xấu. Bữa tiệc ngày hôm nay được tổ chức trên du thuyền, khách mời toàn là các doanh nhân thành đạt và các ông lớn trong giới thượng lưu. Bữa tiệc này toàn là những vị khách Vip, và đương nhiên những diễn viên được chọn lên chiếc du thuyền này để làm gì thì ắt hẳn ai cũng rõ.
Tố Lan cô ta cũng được nhận phục vụ một ông lớn, đây là lần đầu tiên sau gần 2 năm chúng tôi chạm mặt nhau, tôi đã không muốn để ý đến cô ta rồi nhưng cô ta thì luôn đưa con mắt thù hận về phía tôi, khi tôi sánh vai cùng Chu Việt, ánh mắt ấy lại càng thêm sắc lạnh hơn.
Tôi cùng Chu Việt đi chào hỏi các ông lớn một vòng, sau đó Chu Việt vào trong nhà vệ sinh, còn tôi đứng một mình uống rượu, chờ không có người chú ý đến, Tố Lan liền đi đến chỗ tôi, sau đó hất thẳng ly rượu vang lên váy của tôi.
Thế nhưng cô ta giả vờ như kiểu cô ta bị nhỡ tay, cô ta nhìn vết loang lổ trên chiếc váy trắng của tôi, gương mặt ra vẻ hoảng hốt, cô ta không ngừng nói xin lỗi rồi đưa tay ra lau chiếc váy cho tôi.
Điệu bộ của cô ta lúc này khiến tôi không thể nào nhẫn nhịn nổi, đúng là gia đình tôi đã nợ cô ta nhưng không vì thế mà tôi phải nhượng bộ cô ta, nếu cô ta láo tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại.
Sắc mặt tôi trong phút chốc đã thay đổi, tôi lạnh lùng nhìn xuống chiếc váy thiết kế của mình, hai tay nắm chặt thành quyền. Tôi chậm rãi lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn và mở nắp ra, nghiêng chai rượu trên đầu Tố Lan, màu rượu đỏ tươi chảy ào ạt xuống mang theo vị chát nồng đậm trên thân thể cô ta.
_ Dường như cô vẫn chưa biết vị trí của mình ở đâu thì phải, tôi nói cho cô biết cô dám động đến tôi thì tôi sẽ cho cô thấy một kết cục thảm hơn chữ thảm.
Tôi vừa đổ rượu lên người cô ta, vừa bình thản nói, còn cô ta bò đến bên chân tôi cầu xin, bộ giác ủy khuất, thảm thương của cô ta khiến ông lớn chống lưng cho cô ta cảm thấy phẫn nộ thay. Ông ta tiến đến gần tôi không chút ngần ngại ráng lên khuôn mặt tôi một cái tát, sau đó đỡ Tố Lan đứng dậy, Tố Lan như con chim nhỏ e ấp trong lòng ông ta, để ông ta che chở, bảo vệ. Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt thật đúng là buồn nôn, nhìn hai người bọn họ có khác gì hai bố con không chứ.
Đột nhiên tôi bật cười, tôi nhìn Tố Lan, tức giận mà nói:
_ Lòng tự trọng của cô bị vứt cho c.h.ó ăn rồi à, vì tiền tài danh vọng mà làm tới nước này.
Tố Lan hai mắt long lanh, cô ta nhìn tôi đay nghiến nói:
_ Thì sao chứ, tôi không phải là một tiểu thư, tôi không có một gia đình hiển hách chống lưng, tôi không có cái gì cả, chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không họ hàng, tôi có được như bây giờ cô biết tôi phải chật vật thế nào không. Một tiểu thư ăn sung mặc sướng như cô sẽ không bao giờ hiểu được đâu.
Nói xong câu đó, Tố Lan ngước đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn người đàn ông đang ôm cô ta, giọng nói dịu dàng như nước:
_ Anh ơi em không muốn đứng ở chỗ này nữa, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, mình về phòng đi được không?
_ Được cưng, anh đưa cưng về phòng tắm rửa.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ, tôi lẳng lặng thở dài, những lời Như Hoa nói chỉ là cái cớ thôi đúng không, là cô ta muốn danh vọng, cô ta muốn tiền tài nên mới chọn cuộc sống như thế này, chứ đâu có ai đẩy cô ta, bắt ép cô ta phải sống như vậy. Dù sao thì cô ta vẫn còn người anh nuôi mà Bắc Vũ cơ mà, dù Bắc Vũ không hẳn là đại gia nhưng tiền tài và khối tài sản của anh ta cũng đủ cho cô ta ăn sung, mặc sướng cả đời.
Chuyện Tố Lan đổ rượu lên người tôi, tôi đã giấu Chu Việt, chỉ nói tôi sơ ý tự mình đổ rượu ra váy, tôi sợ anh không giúp đỡ Tố Lan nữa, tôi chỉ bảo với anh:
_ Từ nay những bữa tiệc như thế này anh đừng chọn Tố Lan đến để tiếp khách được không?
Chu Việt cởi chiếc áo vest, sau đó khoác lên người cho tôi để che đi phần rượu đổ trên áo, sau đó anh mới chậm rãi nói:
_ Là cô ta cầu xin , muốn được tham dự đó chứ, tất cả các diễn viên đến đây đều là tự nguyện, anh đâu có bắt ép ai.
_Nhưng nếu lần sau cô ta có cầu xin anh cũng không cho, có được không?
Chu Việt nhấp một ngụm rượu vang, sau đó anh nhăn mặt nói:
_ Bà cô của tôi ơi, bản chất của người ta nó vậy rồi, là người ta muốn cặp với đại gia đó. Em muốn tốt, muốn lo cho người ta cũng chẳng được, tốt nhất em cứ kệ đi, cuộc đời của cô ta, tự cô ta có trách nhiệm, tự cô ta biết bản thân nên sống sao, đâu có phải ai cũng sống cứng ngắc, đoan chính như bà cô đây.
Trước câu nói của Chu Việt, tôi chỉ biết lặng lẽ cười nhạt, tôi đưa ly rượu đến trước mặt anh, hai chúng tôi chạm ly " cạch", sau đó tôi ngửa cổ lên uống cạn. Thật kì lạ, ngày hôm nay không biết có phải do tâm trạng hay không mà tôi hoàn toàn không hề cảm nhận chút hương vị trong vòm họng như những hôm khác. Trong lòng đầy tâm trạng kéo theo tâm tình cũng không được tốt, tôi vừa rót rượu vừa nói:
_ Tôi không phải là bông hoa tuyết trong sạch như anh nghĩ đâu.
Chu Việt nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi:
_ Vậy sao, nhưng tôi hỏi thật nhé, em và chồng cũ đã ly hôn hai năm rồi, em năm nay cũng đã 26 tuổi, em chưa từng nghĩ đến chuyện có một mối quan hệ mới à.
Đã rất lâu rồi, không có ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt tôi, hôm nay nghe thấy có người nhắc đến, trái tim tôi bất chợt đau nhói, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt. Tôi liên tục vỗ tay lên trái tim, sau đó đau đớn nói:
_ Em không biết nữa, từ ngày ấy đến giờ, lúc nào em cũng nghĩ đến anh ấy, dù đã trải qua hai năm nhưng tình cảm của em không thể nào vơi đi được. Vậy thì làm sao em có thể tiến đến một mối quan hệ khác được chứ….
Chu Việt đưa tay nhẹ lau giọt nước mắt chảy trên má tôi, giọng anh trầm trầm:
_ Bắc Vũ có cái gì mà khiến em đau lòng vì cậu ta đến thế?
_ Anh ấy chẳng có gì cả, anh ấy không có gia thế, không có địa vị càng không phải là người có thể hô mưa gọi gió, anh ấy chỉ là anh ấy thôi, là người đàn ông ấm áp và nặng tình cảm.
Ngừng lại một chút, tôi uống cạn ly rượu trên tay, sau đó nói tiếp:
_ Em đã từng rất muốn rất muốn được trở thành người vợ trong lòng anh ấy, bởi em biết một khi anh ấy đã dành tình cảm cho ai thì chắc chắn sẽ rất sâu đậm, sẽ không có hai từ phản bội. Nhưng như anh cũng biết rồi đó, anh ấy lấy tôi chỉ là để trả thù, chứ thật ra trong lòng anh ấy chỉ có duy nhất một người con gái, mà người đó lại do chính gia đình tôi hại c.h.ế.t. Thật trớ trêu phải không, một tiểu thư như tôi mà lại có kết cục thật thảm….
Hình như hôm nay tôi say rồi thì phải, tôi nói nhiều hơn mọi khi, lại kể hết nỗi lòng ra cho Chu Việt nghe, điều mà tôi chưa từng tâm sự với ai bao giờ kể cả cái Huyền. Ánh mắt Chu Việt thâm trầm nhìn xa xăm, trong bóng tối, nụ cười anh vừa có chút lạnh lẽo vừa có chút thê lương:
_ Tôi hiểu mà, tôi hiểu thế nào là yêu một người mà không được đền đáp lại.
Nhìn vào đôi mắt Chu Việt, tôi cũng có thể đoán ra được anh ta cũng từng bị thất bại trong tình yêu, hai con người có cùng một nỗi đau nhưng lại chẳng thể an ủi được cho nhau, chỉ ngồi lặng lẽ bên nhau, uống cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Đến nửa đêm, thuyền cập bến, chúng tôi xuống thuyền, nhưng lúc này Tố Lan từ đầu xuất hiện, cô ta chắn trước mặt tôi sau đó nói:
_ Tôi có chuyện muốn nói với chị.
Tôi nhìn Tố Lan, thở dài:
_ Tôi không muốn nghe.
Nói rồi tôi định bước đi nhưng giọng nói Tố Lan lại vang sau lưng:
_ Cô muốn biết thêm sự thật về anh Vũ không?
Tôi vốn định không muốn nói chuyện với Tố Lan vì những lời cô ta nói với tôi, chẳng có bao giờ là có ý tốt đẹp cả, thế nhưng sau khi nghe thấy tên Bắc Vũ, tôi bất giác ngoảnh đầu lại, tôi liếc nhìn cô ta:
_ Muốn nói gì, nói đi đừng vòng vo.
Trên môi Tố Lan nở một nụ cười, cô ta chầm chậm:
_ Ngay từ đầu là tôi và anh Vũ đã nhắm đến cô để trả thù vì trong ngôi nhà đó cô là người dễ bắt nạt và dễ lừa nhất. Vì chúng tôi biết cô đang có mối tình sâu đậm với Minh Nhật nên chúng tôi đã tính cách chia rẽ hai người, tôi đã quyến rũ thành công Minh Nhật và bắt anh ta phải chịu trách nhiệm với tôi, còn anh Vũ cũng thành công lừa được cô. Có điều Như Hoa đã phá hỏng tất cả, con bé ngu ngốc ấy đã nói ra sự thật cho cô biết, mọi công sức của tôi và anh Vũ đã đổ sông đổ bể. Nhưng không phải gia đình cô tống anh tôi vào tù là xong chuyện đâu nhé, sẽ có một ngày gia đình cô sẽ bị sụp đổ dưới tay anh em tôi, đợi đó mà xem….
Những lời nói của Tố Lan lại một lần nữa đẩy tôi xuống dưới vực sâu của sự thất vọng, nó tựa hồ giống như tảng đá ném vào mặt hồ đang êm ả, vết thương trong tim còn chưa lành hẳn lại một lần nữa rách toạc, không ngừng rỉ máu.
Tôi nắm chặt bàn tay cố giữ cho bản thân bình tĩnh, sau đó tôi cố gắng bình thản cất lời:
_ Bây giờ cô kể chuyện này với tôi còn có ý nghĩa gì chứ, còn anh em cô muốn trả thù thì cứ tiếp tục đi, tôi không có ý kiến gì.
Tố Lan nhìn tôi đay nghiến nói:
_ Tôi muốn chọc tức cô, tôi muốn cô tức c.h.ế.t thì thôi.
_ Nhưng mà Tố Lan này, cô mãi mãi không phải là đối thủ của tôi đâu, đừng cố, nếu cô làm tôi nổi đ.i.ê.n tôi sẽ dùng cô để xả giận đó. Còn lần này rất tiếc, cô không thể chọc giận được tôi rồi….
Nói rồi, tôi bước lên xe, lái đi, nhưng khi đi được một đoạn, tôi đột ngột dừng xe lại. Tôi hạ kính xe xuống rồi nhìn về phía bờ sông, dưới làn gió thu xào xạc, ý chí mạnh mẽ của tôi dần dần sụp đổ, đôi mắt nhắm lại, giọt lệ theo đó tuôn rơi….
Năm tháng dài đằng đẵng, càng đối mặt với nhiều sóng gió tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Sau bốn năm, tôi đã mở thêm được nhiều nhà hàng ở miền trung, hiện tại tôi đang nắm giữ chức vụ giám đốc chi nhánh miền trung. Vì vậy tôi bây giờ không ở cố định một chỗ nữa mà phải đi suốt, nay tỉnh này, mai tỉnh khác.
Nhưng dù công việc có bận rộn đến đâu thì bốn năm nay, cứ đến tháng 8, tôi đều đi đến làng ௱ôЛƓ cổ Tanyoli một chuyến. Bởi ở nơi đó, tôi và anh đã có kỷ niệm đẹp nhất, ở nơi đó, chúng tôi có những ký ức hạnh phúc.
Ở nơi đó anh đã chụp cho tôi rất nhiều bức ảnh đẹp, tôi không biết những bức ảnh đó bây giờ anh đang cất ở đâu hay là anh đã ném đi hết rồi.
Cách đây mấy ngày tôi có đến trại giam gửi cho anh ít đồ, tôi có nói chuyện với quản giáo, nghe quản giáo nói, anh có biểu hiện rất tốt, sẽ được mãn hạn tù sớm, hình như còn một tháng nữa thôi anh sẽ được thả tự do.
Giờ đây, Như Hoa đã có thể thuần thục múa trên đôi chân của mình, tôi đã nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của con bé đứng trên sân khấu, con bé còn được đưa lên TV vì nghị lực sống phi thường của em. Tuy là tôi không thể trả lại em đôi chân thật, nhưng mà thấy em đứng dậy được, thấy em có thể múa bale trở lại, tôi cảm thấy nhẹ lòng rất nhiều.
Bây giờ, tôi cũng đã đặt trụ sở chính ở Nha Trang để thuận tiện cho đi lại, nhà hàng ở Ninh Thuận, tôi đã giao cho cái Tuyết quản lý.
Thế nhưng tôi vừa xuống Nha Trang ở mấy ngày, lại nghe nói hầm rượu của anh bị bọn trộm lấy đi sạch sẽ. Tôi biết ở đó là cả một tâm huyết của anh, ở đó có loại rượu đã nghiên cứu thành công, nhưng còn một số loại anh vẫn còn đang nghiên cứu chưa xong. Vậy là tôi phải quay lại Ninh Thuận một chuyến, thuê thám tử tìm hiểu xem bọn trộm hầm rượu của anh là bọn nào, sau đó tôi bỏ ra một khoản tiền để chuộc lại tất cả.
Một tháng sau, anh được ra tù, lúc ấy tôi đã quay trở lại Nha Trang, và có lẽ sau này tôi sẽ không trở lại Ninh Thuận nữa, trừ khi có việc gì cần thiết. Cũng đã hơn bốn năm rồi còn gì, bốn năm tôi thay anh gánh vác, bốn năm tôi âm thầm bảo vệ và chăm sóc những người thân yêu của anh, đến bây giờ tôi mệt rồi, tôi nên trả lại cho anh ấy. Tôi hy vọng rằng anh buông bỏ hận thù, bình bình, an an sống cùng người thân, và tôi cũng hy vọng trên con đường đời sau này, chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa……