Câu nói của Như Hoa khiến tôi sốc đến mức đứng không vững, tôi lảo đảo lùi về phía sau vài bước, cả người như bị rút cạn hết sức lực. Tôi bàng hoàng nhìn anh, không phải muốn nghe anh giải thích mà là muốn nhìn lại con người dối trá ấy, xem xem giờ này anh ta còn diễn kịch nổi nữa không.
Sự lừa dối của anh ta đã khiến trái tim vốn mạnh mẽ của tôi đến giờ này cũng đã vụn vỡ, ánh mắt tôi nhìn anh ta đầy phẫn nộ và lạnh lẽo, tôi xoáy sâu vào đáy mắt anh ta chất vấn:
_ Tôi chưa từng Gi*t người cũng chưa làm hại ai, vậy tôi đã làm gì sai, tôi đã làm gì sai mà anh muốn trả thù tôi….
_ Không phải muốn trả thù chị mà là muốn trả thù cả gia đình chị, chị nhìn đây, chị hãy nhìn vào đôi chân của tôi đây….
Vừa nói Như Hoa vừa kéo chiếc váy lên để lộ đôi chân không trọn vẹn, sau đó nó nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
_ Chính anh trai cùng cha khác mẹ của chị, thiếu gia Đình Dương đã lái xe đâm vào tôi nhưng thay vì đưa tôi đến bệnh viện thì anh của chị đã chọn cách bỏ trốn và để anh chị thoát tội, bố chị đã dùng rất nhiều tiền để thuê người chịu tội thay cho anh chị và dùng cả mối quan hệ để làm bằng chứng giả. Nhưng chị biết không, lúc anh chị tông vào tôi, anh chị đã xuống xe xem tôi bị thương thế nào, vậy nên tôi đã nhìn rõ mặt anh trai chị rồi, có điều nhà tôi không có quyền, cũng chẳng có mối quan hệ nên không thể nào đấu lại với nhà chị được. Chị biết một diễn viên múa bale khi mất đi đôi chân sẽ thê thảm đến mức nào không, đã có thời gian tôi mong tôi được c.h.ế.t đi, cuộc sống đối với tôi không khác gì địa ngục, những gì tôi đã trải qua một người như chị không thể nào hiểu được đâu. Còn chị Lam Lam….
Nói đến đây, đôi mắt Như Hoa đỏ hoe, giọng nói không còn đanh thép nữa mà trở nên nghẹn ngào:
_ Chị ấy là một luật sư rất giỏi, vì thương tôi, vì căm phẫn bọn nhà giàu các người nên chị ấy quyết thu thập lại các bằng chứng của đêm hôm xảy ra tai nạn đó, và chị biết sao không, chị ấy đã tìm được đủ bằng chứng chứng minh anh trai chị chính là người lái xe gây tai nạn buổi tối hôm đó. Cái ngày chị Lam Lam đến trụ sở cảnh sát để nộp bằng chứng thì đột nhiên gặp tai nạn, chiếc xe của chị ấy lao xuống vực, cảnh sát khám nghiệm hiện trường kết luận là do chị Lam đâm vào cục đá nên bị mất lái. Nhưng nực cười thay, laptop và bằng chứng trong xe của chị ấy lại mất một cách bí ẩn. Tôi hỏi chị, chị có tin đó chỉ là vụ tai nạn thôi không? Chắc chắn là không rồi, chắc chắn cái c.h.ế.t của chị Lam Lam liên quan đến gia đình nhà chị. Chị chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của anh tôi thôi nhưng bây giờ tôi hết chịu nổi chị rồi, tôi chỉ mong chị biến mất mãi mãi thôi, dù một giây tôi cũng không muốn nhìn mặt chị nữa….
Lúc này, dù tôi có chìm đến tận đáy đại dương sâu thẳm cũng không lạnh giá bằng ánh mắt của Như Hoa dành cho tôi. Hóa ra mọi sự ghét bỏ của em ấy bắt nguồn tự sự hận thù và đây cũng là lý do mà em ấy luôn dùng những lời lẽ khó nghe dành cho tôi.
Tôi tin Như Hoa nhưng tôi cũng tin anh Dương, anh ấy là người sống có trách nhiệm, bao dung và tử tế, tôi không nghĩ anh ấy là người gây tai nạn rồi bỏ chạy, càng không nghĩ đến chuyện anh ấy lên kế hoạch g.i.ế.t người. Tôi sợ có sự nhầm lẫn ở đây nên vội lên tiếng giải thích:
_ Không thể nào, anh Dương, anh ấy là người tốt……
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Như Hoa đã ném cho tôi một ánh mắt đầy sát khí, nó như bị điên loạn gào lên:
_ Cả nhà chị đều là một ruột, cả nhà chị đều độc ác như nhau, tôi ghê tởm chị và cả nhà chị. Rồi sau này gia đình chị phải trả giá những việc đã gây ra, cả gia đình chị sẽ phải xuống địa ngục…..
Tôi thẫn thờ nhìn hai người trước mặt, sự thật này đối với tôi quá nghiệt ngã, đau đến nỗi như xé lòng khi chứng kiến những gì vừa xảy ra. Tôi oán trách họ đã coi tôi như một công cụ để họ trả thù nhưng cũng cảm thấy họ thật sự thật sự đáng thương. Nếu đó là sự thật thì những tổn hại mà gia đình tôi gây ra cho họ không thể nào bù đắp được. Anh trai tôi làm em gái anh vĩnh viễn mất đi đôi chân, làm cho mối tình đầu của anh vĩnh viễn rời xa anh, thù hận không thể tha thứ, liệu sau này tôi với anh sẽ ra sao đây.
Kịch hết người đi, tôi và Bắc Vũ không thể nào ở cạnh nhau được nữa, nỗi đau đớn, uất ức sâu đến tận tâm can.Tôi ngước mắt nhìn anh, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống:
_ Tôi hận anh và cũng hận chính bản thân mình, anh trai tôi đã hủy hoại cuộc đời của Như Hoa và cả của anh, còn anh thì lại hủy hoại cuộc đời của tôi, bi kịch chồng chất bi kịch…..
Nói đến đây tôi đau đớn đến mức bật cười, nụ cười chất chứa nỗi đắng cay, chua chát. Tôi là một con người dù cho có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng có thể bình tĩnh ngẩng mặt bước qua được, nhưng chuyện này đối với tôi mà nói nó chẳng khác gì hàng ngàn vạn tiễn xuyên qua người, khiến trái tim tôi, tâm gan phế phổi của tôi rời rã thành trăm mảnh.
Tiếng nói của Như Hoa luôn vang vọng bên tai tôi, tôi khổ sở ôm đầu, nước mắt giàn giụa, tôi hét lên trong sự tuyệt vọng:
_ Nhưng rõ ràng là tôi không làm gì các người, rõ ràng tôi không hề biết gì đến chuyện này vậy tại sao các người lại đay nghiến tôi, chửi bới tôi, chĩa mũi d.a.o về phía tôi, tại sao tôi phải gánh chịu nhục nhã một cách vô cớ như vậy, tại sao chứ???
Tôi vừa nói vừa hét lên, tôi dường như đã mất hết sự bình tĩnh thay vào đó là sự điên loạn, tôi đau lắm, tôi uất ức lắm, tôi thấy tủi thân lắm, tại sao chứ, tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Tôi đã từng tin rằng sự quan tâm của Bắc Vũ dành cho tôi là thật, cũng đã từng tin rằng anh thật sự có một chút tình cảm với tôi, nhưng bây giờ mọi thứ đó chỉ do tôi tưởng tượng, tất cả hóa thành vụn vỡ khi đó chỉ là một màn lừa dối mà anh đã tạo ra.
Sắc mặt Bắc Vũ lúc này rất khó coi, dường như là tái mét, ánh mắt anh thâm trầm nhìn tôi, anh tiến đến dùng tay nắm chặt hai bờ vai đang run rẩy của tôi, bờ môi khẽ run lên:
_ Tú Uyên….. anh xin lỗi, em hãy bình tĩnh nghe anh nói được không?
Tôi bịt tai lại không muốn nghe anh ta nói bất cứ điều gì, tôi đã dần cảm thấy sợ hãi và ghê tởm con người anh ta, tôi lùi lại vài bước rồi chọn cách quay đầu bỏ chạy, vừa chạy tôi vừa lẩm bẩm:
_ Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa, sẽ không bao giờ tin những lời anh nói nữa, tôi hận anh, tôi hận anh…..
Tôi không còn đủ sức để đối diện với chuyện này, vậy nên tôi chọn cách chạy trốn thực tại. Lúc này bên ngoài trời xám xịt, mây đen kéo đến, từng hạt mưa rơi xuống mỗi lúc một nhiều, nước mưa rơi lộp bộp vào tán cây khiến lòng tôi càng thêm hỗn loạn. Thi thoảng lại có tiếng sấm rền chớp giật xen vào.
Nước mắt hòa vào trong màn mưa, tôi như người điên chạy không rõ phương hướng, tôi chạy cho đến khi trên bầu trời bỗng nổ một tiếng sấm vang trời, trong giây phút ấy, tôi nhất thời co rúm người lại. Tôi hoảng sợ ngồi xuống dưới những tán nho rồi không nhịn được mà khóc lên thành tiếng.
Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy thình thịch hòa lẫn trong tiếng mưa, anh đứng trước mặt tôi, bốn mắt nhìn nhau qua màn mưa, sắc mặt anh lộ rõ vẻ đau khổ, ánh mắt thê lương nhìn tôi.
Anh ngồi xổm xuống đối diện với tôi, sau đó đưa tay lên ghì chặt lấy cơ thể đang run rẩy của tôi, giọng nói run run ngập tràn sự thống khổ:
_ Tú Uyên…. bên ngoài trời mưa to lắm, chúng ta về nhà thôi, về nhà rồi em muốn làm gì anh cũng được, kể cả em muốn g.i.ế.t anh anh cũng cam tâm tình nguyện, anh không xin em tha thứ cho anh, chỉ xin em đừng tự ђàภђ ђạ bản thân mình, xin em……
Tôi kiên quyết gỡ tay anh ra khỏi người tôi, sau đó tôi nhìn anh bằng ánh mắt chất chứa đầy sự lạnh lùng, oán trách:
_ Làm hại người tôi còn không dám thì anh nói thử xem, làm sao tôi có thể g.i.ế.t anh được đây. Trong câu chuyện này tôi giống như một con rối để các người chơi đùa, tôi cứ cho rằng tôi thông minh lắm cơ cho đến khi gặp những kẻ tâm cơ như các người….
Lời nói của tôi vừa dứt cũng là lúc cả người tôi bị anh bế bổng lên, tôi dù có giãy dụa kịch liệt thì cũng không thể thoát khỏi vòng tay anh ta. Anh ta cũng bị điên rồi, mềm mỏng với tôi không được anh ta trở nên cương quyết. Bế tôi về phòng, anh ta ném tôi vào bồn nước ấm rồi gầm lên:
_ Em muốn tự tắm hay để tôi tắm cho….
Hành động тһô Ьạᴏ của anh ta khiến cơn giận của tôi đến đỉnh điểm, tôi hắt nước vào mặt anh ta rồi thét lên:
_ Anh là thằng tồi, là người không có tim phổi, anh c.h.ế.t đi, c.h.ế.t đi….
Vậy mà anh ta còn hét to hơn tôi:
_ Đúng tôi là thằng tồi, là loại đàn ông xảo quyệt không ra gì, em cứ oán trách tôi đi, cứ hận tôi đi…
_ AAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét của tôi là sự đau đớn, bất lực đến tận cùng, cả người gần như c.h.ế.t lặng. Sau tiếng hét chói tai của tôi là tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại, anh ta bỏ ra ngoài, còn tôi lặng im ngâm trong bồn nước ấm, nước mắt lại tiếp tục chảy dài.
Dù đã rất cố gắng ổn định lại tâm lý nhưng tôi không thể nào bình tâm trở lại được, tắm rửa xong, tôi ra ngoài thu dọn hành lý. Bắc Vũ vẫn còn trong phòng đợi tôi, hai tay anh đan vào nhau, vẻ mặt thâm trầm, u ám, khi nhìn thấy tôi lấy chiếc vali trong góc tủ ra, anh liền đứng bật dậy, giọng nói không còn cáu gắt nữa mà thay bằng giọng điệu trầm ấm dễ nghe hơn:
_ Tôi giúp em thu dọn hành lý.
Tôi vất chiếc hành lý xuống giường, mặc kệ cho anh ta thu dọn giúp tôi, tôi bây giờ chẳng còn sức lực đâu mà tranh cãi với anh ta nữa.
Sau khi thu dọn xong, anh ta hỏi tôi:
_ Em muốn đi đâu.
Tôi giật chiếc vali khỏi tay anh ta rồi bảo:
_ Bây giờ tôi đi đâu cũng không còn liên quan đến anh nữa.
Nói đến đây, tôi dừng lại một chút, ánh mắt đảo quanh căn phòng như muốn như ngắm lại lần cuối, sau đó ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt anh, giọng hơi nghẹn lại:
_ Anh vẫn còn muốn trả thù gia đình tôi chứ?
Anh không trả lời, cũng không phủ nhận, chỉ nhìn đôi mắt gần như ૮ɦếƭ lặng của tôi . Vẻ thâm trầm và dửng dưng trong mắt anh khiến tôi cười nhạt một tiếng:
_ Sớm thôi, tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến.
Nói rồi, tôi kéo chiếc vali bước thẳng ra bên ngoài, leo lên xe, tôi nhấn chân ga cho xe rời đi, không hề ngoảnh lại, cũng không hề nuối tiếc. Đối với tôi, những gì tôi phải chịu ở ngôi nhà đó là quá đủ rồi, họ tàn nhẫn với tôi như vậy tôi cũng không cần phải bận lòng về họ nữa.
Bên ngoài trời, mưa vẫn như trút, chiếc xe tôi lao nhanh trên làn đường trống trải. Đi được một đoạn, tôi liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu liền phát hiện một chiếc Mercedes màu đen tuyền đi theo sát phía sau. Đương nhiên tôi biết rất rõ chiếc xe này là của ai, tôi không biết ý định theo dõi tôi là gì nhưng chắc chắn anh ta không có ý tốt.
Tôi tiếp tục đạp mạnh chân ga để tăng tốc độ xe, mau chóng thoát khỏi chiếc xe Mercedes đang bám theo, và cuối cùng tôi cũng cắt được đuôi anh ta. Bây giờ tôi đã thành kẻ không nhà, tạm thời trước mắt tôi thuê khách sạn để ở, sau đó sẽ tìm mua chung cư để sống lâu dài. Lý do tôi chưa thể rời khỏi nơi đây là vì tôi chưa muốn cho anh Dương và bố tôi biết ý định trả thù của Bắc Vũ, vì nếu chuyện này để cho họ biết thì chắc chắn sẽ xảy ra cuộc hỗn loạn và rất có thể sẽ có án mạng xảy ra, vậy nên hiện tại tôi chọn cách giữ im lặng là tốt nhất.
Ngày hôm đó, tôi vẫn đến nhà hàng làm việc bình thường, nhưng khi buổi tối trở về khách sạn, tôi cảm thấy trong người nóng ran, mồ hôi lạnh túa ra đã ướt đẫm cả tóc mai, hai má đỏ ửng lên khác thường, có lẽ do buổi sáng dầm mưa nên bây giờ tôi bị sốt rồi, tôi gọi điện xuống quầy lễ tân nhờ họ mua thuốc hạ sốt giúp tôi. Uống hết liều thuốc, tôi lên giường nằm nhưng bệnh tình ngày càng trở nên nặng, hình như thuốc hạ sốt không có tác dụng gì cả.
Cơn sốt ђàภђ ђạ khiến cả người tôi mềm nhũn, tôi khát nước muốn uống nhưng đôi chân đứng lên không vững, tôi biết tình trạng của tôi không ổn rồi nên liền lấy điện thoại gọi cho cái Tuyết, nhân viên của nhà hàng:
_ Em mua giúp chị ít cháo và thuốc hạ sốt đến khách sạn cho chị với nhé, chị mệt quá.
Đầu dây bên kia cái Tuyết lo lắng hỏi:
_ Chị bị làm sao vậy???
Cổ họng tôi khô khốc, khó khăn lắm mới nói lên lời:
_ Chị bị sốt rồi.
Sau khi gọi được cuộc điện thoại cho cái Tuyết, tôi rơi vào mê man không biết gì nữa. Vài ngày sau đó tôi cứ nửa tỉnh nửa mơ, anh Dương gọi điện cho tôi không được, liền gọi đến nhà hàng, cái Tuyết nghe máy đã khai ra tôi bị ốm. Công việc của nhà hàng chồng chất buộc anh Dương phải bay vào Ninh Thuận vài ngày để giải quyết thay cho tôi.
Anh biết tôi ở khách sạn nhưng lại không hỏi gì, anh chỉ dặn dò tôi cố ăn uống tốt để còn nhanh khỏi bệnh, có sức làm việc. Buổi tối cuối cùng anh ở Ninh Thuận, tôi đã khỏe hẳn, tôi rủ anh đi ăn đặc sản Ninh Thuận nhưng anh đã từ chối, anh nói anh có việc riêng cần giải quyết trước khi về Hà Nội. Tôi nghĩ đó là chuyện của anh nên tôi cũng không tò mò gì, chỉ đến khi nhận được cuộc gọi của Như Hoa, tôi mới biết anh đi đâu, Như Hoa vừa gào khóc vừa hét lên trong máy:
_ Chị mau về nhà, mau về nhà cản anh trai của chị lại, anh trai chị g.i.ế.t c.h.ế.t anh trai tôi rồi…..