Hàng lông mày của anh càng nhíu chặt hơn, khuôn mặt có chút nhợt nhạt như không được khỏe, tôi nhìn anh vừa lo lắng vừa tò mò hỏi:
_ Anh có sao không anh Dương? Anh quen người trong ảnh à?
Anh Dương lúc này mới rời mắt khỏi tấm ảnh, anh trả lại tấm ảnh cho tôi, thất thần trả lời:
_ Anh không quen...
Tôi cảm thấy anh không ổn nên vẫn cố hỏi lại:
_ Anh có sao không? Em thấy anh không được khỏe thì phải?
Anh tỏ ra khó chịu gắt lên:
_ Anh nói anh không sao mà.
Tôi không hiểu tại sao anh lại đột nhiên to tiếng với tôi, thái độ của anh lúc này thật khó hiểu, tôi xụ mặt nói nhỏ:
_ Anh không sao thì tốt rồi.
Dường như anh Dương biết mình đã lỡ lời với tôi nên trong lòng anh có chút áy náy thì phải, tôi nghe thấy tiếng thở dài của anh, sau đó thái độ cùng giọng điệu cũng dịu trở lại, anh rủ tôi:
_ Em muốn vẽ tranh không?
Tôi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, còn 1 tiếng nữa tôi mới có hẹn đi ăn tối với cái Huyền, vậy nên tôi gật đầu bảo:
_ Muốn ạ, em với anh cùng vẽ tranh nhé.
_ Ừ, anh về phòng chuẩn bị 乃út vẽ và màu.
_ Dạ.
Anh Dương đến phòng vẽ trước, còn tôi giờ này mới được nhìn kỹ tấm ảnh thẻ trên tay, dù là ảnh thẻ nhưng cũng không thể dìm được nhan sắc của chị Lam Lam, chị ấy quả thật rất xinh đẹp, một nét đẹp dịu dàng khiến người đối diện xao xuyến, muốn che chở, vậy nên trong lòng chồng tôi chỉ có chị ấy, mãi mãi không thể quên.
Tấm ảnh thẻ của chị Lam Lam rơi ra từ chiếc áo khoác này, vậy có nghĩa là chủ nhân của chiếc áo khoác này là ai đã rõ. Khóe môi tôi nở một nụ cười khổ sở, tôi cứ đi tìm bóng lưng cao to thẳng tắp kia ở đâu xa chứ, người đàn ông bí mật ở Bali đã tốt bụng khoác chiếc áo khoác lên người cho tôi chính là chồng tôi bây giờ. Sốc thật đấy, hóa ra điều tôi nghi ngờ anh ta bấy lâu nay không hề sai, đúng là anh ta đã sắp đặt hết tất thảy mọi chuyện, vậy mà ngày hôm đó anh ta làm như anh ta là ân nhân đã giúp tôi thoát khỏi một vụ h.i.ế.p dâm tập thể.
Chẳng lẽ chỉ vì muốn hợp tác làm ăn với gia đình tôi mà anh ta phải làm tới mức ấy, những loại rượu vang của anh ta sản xuất ra đều có hương vị rất đặc biệt, không thua kém gì những loại rượu nhập khẩu mà giá thành rẻ hơn gấp ba lần. Nếu anh ta muốn hợp tác với chuỗi nhà hàng của gia đình tôi thì chỉ cần hẹn gặp trực tiếp bố tôi, tôi tin với loại rượu vang của anh ta không khó để thuyết phục bố tôi.
Vậy nhưng anh ta lại thích đi đường vòng, chẳng lẽ anh ta muốn làm rể hào môn như đứa em gái Tố Lan của anh ta, sẵn sàng bỏ lòng tự trọng bò lên giường đàn ông để được danh xưng " dâu hào môn". Thật đáng khinh...
Tôi đặt lại chiếc ảnh vào trong chiếc áo khoác, sau đó gấp áo khoác bỏ vào túi, tôi phải mang chiếc áo này về trả lại anh ta mới được, cũng là cách dằn mặt người đàn ông xảo quyệt đó. Sau đó, tôi sang phòng vẽ cùng anh Dương ngồi vẽ.
Anh Dương vừa chăm chú vẽ, vừa hỏi tôi:
_ Em về từ bao giờ?
_ Mới sáng nay thôi ạ?
_ Vậy bao giờ đi.
_ Vẽ tranh cùng anh xong em sẽ đi luôn.
_ Gấp vậy sao?
Tôi tần ngần chút rồi trả lời:
_ Em về để giải quyết chút chuyện riêng thôi ạ?
_ Vậy à.
Câu chuyện của tôi và anh Dương lúc nào cũng chỉ có thế, chỉ là những câu hỏi han qua loa cho có lệ, ngoài ra tôi và anh chẳng còn chuyện gì để nói, khung cảnh trở nên im lặng, chỉ còn tiếng 乃út vẽ trên giấy.
Hơn một tiếng sau, chúng tôi cũng hoàn thiện xong bức tranh, tôi đưa mắt nhìn sang bức tranh của anh, một bức tranh đen trắng vẻ về khung cảnh của Hà Nội cách đây mấy chục năm về trước, khung cảnh đẹp đẽ, yên bình nhưng lại có chút tĩnh mịch và u ám. Nhìn vào bức tranh tôi cũng biết được anh đang nhớ tới ai, và đang tiếc luyến về điều gì.
Còn tôi không hiểu sao lại đi vẽ một bức tranh về trận mưa giông sấm chớp đùng đùng, anh Dương nhìn vào bức tranh của tôi liền bật cười:
_ Có vẻ trong lòng em đang có nhiều giông tố lắm.
Tôi nghiêng đầu cười theo anh:
_ Cũng có một chút.
Anh đặt tay ra sau gáy, trầm tư nhìn vào khoảng không vô định, anh nói:
_ Người như anh em mình muốn có được chút bình yên cũng khó.
Tôi thở dài:
_ Đúng vậy….
Cứ mải mê nói chuyện với anh Dương mà tôi suýt chút nữa quên cuộc hẹn với cái Huyền, nhìn đồng hồ đã trễ tôi vội đứng dậy rồi bảo với anh:
_ Em có hẹn đi ăn với bạn rồi, ăn xong em sẽ ra thẳng ra sân bay luôn, không quay về nhà nữa, nhờ anh nói với bố mẹ giúp em một tiếng. Lần này em về gấp không mua quà cho mọi người được, hẹn lần sau anh nha. Chào anh, em đi đây.
_ Ừ, đi cẩn thận.
Tôi định về phòng mình lấy đồ rồi đi luôn nhưng khi vừa ra khỏi phòng vẽ, tôi chợt khựng lại, mẹ tôi đã đứng đó từ khi nào, mẹ tôi luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi mỗi khi tôi biết từ phòng anh Dương ra, ánh mắt đó khiến tôi cực kỳ khó chịu. Tôi hậm hực về phòng của mình lấy đồ, lúc ra bên ngoài tôi mới mở miệng nói:
_ Con chào mẹ, con về lúc sáng nhưng bây giờ phải đi luôn rồi, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe ạ.
Con gái lâu ngày mới về nhà nhưng thái độ mẹ tôi lại rất dửng dưng, không một câu hỏi han, cũng không một câu quan tâm, chỉ hỏi:
_ Công việc trong đó sao rồi.
Tôi đã quá quen với giọng điệu này của mẹ nên đã không còn cảm thấy tủi thân như trước, tôi trả lời:
_ Rất tốt ạ.
_ Phải cố làm cho tốt hơn nữa, sau này bố con sẽ đầu tư vào cả trong nam, phần đó sẽ là của con nếu con chứng tỏ được năng lực của bản thân.
_ Công việc bố giao cho con, con sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, còn tài sản của bố, con không cần đâu ạ. Cơ ngơi này mẹ có sống cả đời cũng chưa hết được, mẹ lo gì chứ.
Mẹ tôi lộ rõ vẻ mặt không hài lòng, mẹ nghiến chặt răng nói:
_ Mày không sợ có ngày thằng Dương sẽ tống cổ mẹ con mình ra khỏi nhà à?
Tôi mệt mỏi, khổ sở nói:
_ Anh Dương sẽ không làm vậy đâu, mà nếu điều đó có xảy ra thật thì cũng đâu có gì đáng sợ đâu ạ, con đủ giỏi giang để lo cho mẹ được cuộc sống sung sướng cả đời mà. Thôi muộn giờ của con rồi, con phải đi đây, tạm biệt mẹ.
Lời nói vừa dứt, tôi vội bước đi ngay, từ khi trưởng thành mỗi lần nói chuyện với mẹ tôi cảm thấy rất áp lực, mẹ luôn áp đặt mọi thứ lên người tôi, mẹ hy vọng tôi phải được kế thừa một nửa tài sản của gia đình thì chỗ đứng của bà mới thêm vững. Nhưng mẹ đâu biết được những áp lực, những mệt mỏi tôi đang phải gánh chịu, tôi ước rằng mẹ hiểu tôi một chút thôi thì cuộc sống của tôi sẽ bớt gánh nặng hơn.
Bước xuống cầu thang mà đôi chân tôi có cảm giác nặng trĩu, từng bước từng bước đầy nặng nề mệt mỏi, vậy mà mẹ tôi cũng chưa buông tha cho tôi, bà bực dọc nói sau lưng tôi:
_ Vào trong đó, ngoan ngoãn cùng chồng xây dựng sự nghiệp, đừng có mà làm khùng, làm điên gì nghe chưa?
Tôi không quay đầu lại cũng không nói gì, tôi bước thẳng ra ngoài cổng, trên môi nở một nụ cười khổ sở. Tôi định bắt taxi đến nhà hàng nhưng vừa ra đến cổng tôi thấy một chiếc G63 đậu chình ình trước cửa, tôi tưởng người trong chiếc xe đó là bạn của anh Dương nhưng khi kính xe hạ xuống, tôi hơi bất ngờ khi người ngồi trong xe là Chu Việt, tôi thuận miệng chào hỏi:
_ Cháu chào cậu….
Chu Việt nhíu mày:
_ Sáng nay tôi nói với em những gì, em quên rồi sao?
_ Cháu là bạn của Huyền, cháu nghĩ gọi bằng cậu cho thân thiết ạ?
_ Tôi không thích sự thân thiết kiểu đó.
_ Nếu cậu không thích thì thôi vậy, cháu sẽ đổi cách xưng hô.
_ Tốt, lên xe đi, tôi đưa em đi ăn tối.
Tôi nhìn vào trong chiếc xe, không thấy bóng dáng cái Huyền đâu, tôi ngạc nhiên hỏi:
_ Huyền không đi cùng anh ạ?
Chu Việt thản nhiên trả lời:
_ Con bé đấy nó đi chơi với bạn trai rồi, nó nhờ tôi đi ăn hộ, nghe nói bữa này em bao….
Nghe đến đây, trong đầu tôi nổ ầm một cái, tôi không nhịn được liền bật cười:
_ Ông chủ lớn cứ nói đùa, bữa ăn bình dân này đối với một ông chủ lớn có là gì, em sợ làm tốn thời gian của ông chủ thôi.
_ Không hề, tôi lại cảm thấy rất vinh dự khi được đi ăn với tiểu thư đây.
_ Vậy sao, anh đánh giá cao về tôi quá rồi.
_ Em lại khiêm tốn rồi, thôi mời tiểu thư lên xe.
Vì Chu Việt là cậu của cái Huyền, hơn nữa anh ta lại là ông lớn của ngành giải trí và gia thế nhà anh ta cũng hiển hách vô cùng, vì thế ở trước mặt anh ta tôi cũng phải vài phần kiêng nể, từ lời nói đến hành động cũng phải cẩn trọng hơn.
Tôi leo lên xe chọn ngồi ở vị trí ghế sau, dù sao tôi với anh ta chưa thân thiết lắm, ngồi ở ghế phụ tôi thấy không tiện lắm, nhỡ đâu đó là vị trí của bạn gái anh ta thì tôi lại thành ra vô duyên. Trong xe có mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng vừa thanh lại vừa mát. Dọc đường đi có chút buồn tẻ nên Chu Việt mở nhạc, tiếng đàn dương cầm êm tai vang lên nghe rất thư giãn đầu óc.
Chu Việt đưa tôi đến một nhà hàng Nhật Bản, anh bảo:
_ Nghe Huyền nói em thích ăn sashimi.
Tôi mỉm cười:
_ Vâng ạ, nhưng món này khá kén người ăn, không biết anh có thích món ăn nổi tiếng của Nhật Bản này không, nếu anh không thích ta nên đổi nhà hàng khác thì hơn.
Chu Việt bật cười, anh dí dỏm nói:
_ Thật trùng hợp, chúng ta có sở thích giống nhau, có lẽ cũng vì thế mà tôi đã nhận lời cái Huyền đi ăn hộ cho nó, chứ bình thường mời được tôi là khó lắm đấy.
_ Đúng vậy, anh đường đường là ông lớn ngành giải trí cơ mà.
_ Em quá đề cao tôi rồi…
Ban đầu gặp Chu Việt, nhìn dáng vẻ lịch lãm có phần kiêu ngạo của anh ta tôi nghĩ anh ta sẽ khó gần lắm nhưng sau buổi gặp gỡ tối nay thì tôi đã có cái nhìn khác về anh, anh là người hài hước và rất biết cách lấy lòng phụ nữ. Suốt bữa ăn tôi được anh chăm sóc rất chu đáo và tinh tế, cách nói chuyện của chúng tôi cũng rất hợp nhau.
Sau khi ăn xong, Chu Việt lái xe đưa tôi đến sân bay, lúc đến nơi, anh còn chủ động xuống xe mở cửa cho tôi xuống. Tôi cảm ơn rồi chào tạm biệt anh, tôi không quên hẹn anh có dịp đến Ninh Thuận thì mời anh đến nhà hàng của tôi để thưởng thức rượu vang và ăn món ăn đặc sản của Ninh Thuận.
Chu Việt gật đầu đồng ý, anh chúc tôi có chuyến bay an toàn rồi giơ tay chào tạm biệt tôi, anh còn chờ tôi đi khuất vào bên trong thì mới chịu rời đi. Chu Việt quả là người ấm áp và tinh tế, thật nào mà cái Huyền luôn nhắc tới cậu của nó bằng vẻ mặt đầy tự hào.
Muốn đến Ninh Thuận tôi phải qua mấy chặng, tốn rất nhiều thời gian, vì thế mà lúc tôi đến nơi là trời cũng vừa sáng. Bước vào trong nhà, tôi nhìn thấy Bắc Vũ đang tựa người trên ghế sofa, khuôn mặt phờ phạc, hai mắt nhắm hờ, tôi không đoán ra được là anh ta đang ngủ hay đang thức nữa.
Tôi vốn định bước thẳng lên lầu nghỉ ngơi nhưng khi lướt qua anh ta, đột nhiên anh ta mở mắt khiến tôi giật mình, tôi nhìn gương mặt mệt mỏi của anh ta rồi bảo:
_ Tại sao không lên phòng ngủ mà anh lại ngủ ở đây?
Anh trả lời tôi, giọng điệu trầm thấp:
_ Anh chờ em về.
Tôi nhướn mày thắc mắc:
_ Anh biết tôi về?
_ Ừ, anh đã gọi cho anh Dương và anh ấy nói vậy.
_ Anh chờ tôi về để làm gì, để trả thù cho em gái yêu quý của anh à?
Anh đan hai tay vào nhau, nhìn tôi im lặng một hồi, tôi không biết anh đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau anh mới khẽ lên tiếng:
_ Tối qua em đã đi ăn cùng ai vậy?
Tôi cười như không cười, tôi nhàn nhạt hỏi anh:
_ Anh theo dõi tôi sao?
Anh ngẩng mặt lên, nhìn sâu vào trong đáy mắt cô, anh gằn lên:
_ Em đã đi cùng ai???
Tôi hất mặt, giọng điệu bất cần:
_ Tôi đi cùng ai, tôi ăn cơm tối với ai thì có liên quan gì đến anh…
_ Tôi là chồng của em đấy…
Nghe câu nói đó của anh ta, tôi chỉ thấy ghê tởm, tôi tiến lại gần anh ta, đặt chiếc áo khoác và tấm ảnh thẻ của chị Lam Lam xuống bàn, giọng nói cũng trở nên hết sức lạnh lùng:
_ Anh là chồng tôi nhưng trong lòng anh không có tôi, trong lòng anh có ai anh là người biết rõ mà. Chúng ta cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, có nhất thiết anh phải quản lý tôi đến mức ấy….
Bắc Vũ rơi vào trầm mặc, biểu cảm trên gương mặt anh thật khó mà nắm bắt được, tôi không chịu nổi sự im lặng này liền hỏi tiếp:
_ Cuộc gặp gỡ của chúng ta ở Bali là tình cờ, trùng hợp hay là đã có sự sắp đặt từ trước. Liệu rằng anh còn bao nhiêu bí mật giấu tôi nữa???
Bắc Vũ vẫn chọn cách im lặng không trả lời, nhưng lúc này đột nhiên có giọng nói của Như Hoa vang lên, con bé vừa lăn chiếc xe lăn ra ngoài phòng khách vừa nói:
_ Anh trai tôi có rất nhiều bí mật, cô muốn biết bí mật nào, tôi sẽ nói cho cô biết….
Tôi kinh ngạc nhìn Như Hoa, định lên tiếng hỏi nhưng Bắc Vũ đã lên tiếng trước:
_ Như Hoa không phải chuyện của em, em nên về phòng đi.
Như Hoa bướng bỉnh:
_ Em không về phòng, chị ta đã hại chị Tố Lan thế nào, anh còn không rõ sao. Chính anh đã đưa con c.h.ó này về đây mà anh lại không biết xích nó vào để nó điên cuồng chạy loạn cắn người lung tung. Em không thể nào ở cùng với hạng người như chị ta được nữa, chị ta cùng gia đình chị ta đều độc ác như nhau, đều là những loại g.i.ế.t người không ghê tay…..
Lời nói của Như Hoa còn chưa dứt thì một chiếc cốc ném sượt qua mặt nó, đập vào bức tường vỡ tan tành. Vẻ mặt Bắc Vũ đã tối sầm lại, anh ta thật sự đã nổi điên:
_ Ngậm miệng lại và cút về phòng ngay….
Như Hoa hoảng sợ đến mức phát khóc, nhưng con bé vẫn rất cứng đầu:
_ Trước kia anh chưa từng đối xử với em thế này, trước kia anh chưa từng nổi điên với em, trước kia anh chưa từng mắng em, từ ngày rước chị ta về, anh đã hoàn toàn thay đổi tâm tính rồi, là sao vậy anh….
Nói đến đây, Như Hoa liền quắc mắc nhìn tôi, trong ánh mắt có sự căm phẫn đến cực độ:
_ Anh tôi kết hôn với chị là có mục đích cả đấy, anh tôi lấy chị vì muốn trả thù gia đình của chị, để lấy lại công bằng cho chị Lam Lam và cả tôi nữa, chỉ có chị n.g.u mới tin anh tôi lấy chị vì mối làm ăn thôi….. Hahaaaa….