Nửa Đời Một Mộng - Chương 20

Tác giả: Uyển Nguyệt

Quả nhiên dự cảm của tôi đúng, không phải do đối thủ cạnh tranh chơi xấu tôi mà do chính người nhà anh muốn hại tôi, có điều tôi hơi bất ngờ vì Tố Lan là người tôi không nghĩ đến. Mặc dù chúng tôi có thù hằn với nhau nhưng cô ta và tôi sống ở hai nơi khác nhau nên tôi chẳng chút mảy may nghi ngờ cô ta. Cô ta quả là một người phụ nữ thủ đoạn và thâm độc, lần trước tôi có thể bỏ qua cho ả ta nhưng lần này tôi sẽ không nhân nhượng, tôi sẽ cho cô ta biết rằng Tú Uyên này không dễ động đến đâu.
Nghĩ đến đoạn video mà Bắc Vũ đã tốn công sức diễn kịch để bảo vệ Tố Lan tôi khẽ bật cười, đến cuối cùng chẳng có ai thật lòng với tôi cả, kể cả người tôi gọi bằng chồng. Khoảng thời gian vừa rồi tôi luôn suy nghĩ rằng có anh ở bên thật tốt, tôi có người bảo vệ tôi, có người để tôi dựa vào, tôi không còn cảm thấy đơn độc, vậy nhưng tất cả lại đều là lừa dối. Trái tim tôi bây giờ đã bị anh Ϧóþ nát tổn thương, hô hấp cũng vì thế mà bị đình trệ.
Vì mải suy nghĩ nên tôi không hề biết Bắc Vũ đã đứng phía sau tôi lúc nào, vì chưa biết bí mật của anh đã bị tôi phát hiện nên anh vẫn vui vẻ trêu đùa tôi:
_ Em vẫn còn thích nơi này đến thế sao, hay chúng ta ở đây thêm một đêm nữa được không?
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi mắt đỏ ửng quay lại nhìn anh, trong mắt chất chứa nỗi niềm, chất chứa tất thảy mọi sự tuyệt vọng. Thế nhưng tôi không vội nói cho anh biết bí mật của anh đã bị bại lộ, tôi chỉ bảo:
_ Chúng ta nên về thôi….
Bắc Vũ đã nhận ra thái độ khác lạ của tôi, anh ta khẽ nhíu mày hỏi:
_ Em sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?
Tôi nhếch môi, trong lời nói đầy ẩn ý châm chọc:
_ Không tôi đang rất khỏe, chỉ là tôi muốn giữ sức mai còn bay ra Hà Nội thi đấm bốc…..
Nhưng anh ta chẳng thể đoán ra được ý trong câu nói đó, anh ta vẫn rất thích thú và vui vẻ hỏi:
_ Em biết đấm bốc sao, ngạc nhiên thật đấy…
_ Môn gì em chẳng biết chơi, có điều em có thích hay không thôi?
_ Vậy tối nay em với anh thi với nhau một trận em đồng ý không?
_ Không. Em đã nói là em muốn nghỉ ngơi rồi mà.
_ Anh chỉ muốn giúp em tập luyện lại trước khi đi thi đấu thôi, mà mai anh cũng đang rảnh, anh sẽ đi cổ vũ cho em.
Tôi nhướn mày nhìn anh hỏi đểu:
_ Anh chắc là sẽ cổ vũ cho em chứ?
_ Em sao vậy, anh không cổ vũ cho em thì cổ vũ cho ai.
_ Nếu đối thủ của em là Tố Lan thì sao?
Nét mặt Bắc Vũ lập tức sa sầm lại, bộ dạng trầm mặc của anh ta khiến tôi không thể kiên nhẫn được nữa, tôi định quay về khu nghỉ dưỡng để lấy đồ đạc thì bất ngờ bị anh ta kéo lại, anh ta lạnh giọng:
_ Em lại định làm gì Tố Lan.
Tôi ngẩng cao đầu lên lớn tiếng trả lời:
_ Vở kịch hạ màn được rồi đấy Bắc Vũ ạ, tôi sẽ trả lại tất cả những gì mà cô ta đã làm với tôi.
Bắc Vũ nhíu mày như đã hiểu câu chuyện, khuôn mặt anh ta lúc này thật khổ sở:
_ Em tha cho Tố Lan lần này được không? Anh đã dạy dỗ lại con bé rồi, lần sau chắc chắn con bé không dám động đến em nữa đâu.
_ Anh đã từng hứa với tôi những gì? Anh sẽ bắt người hại tôi phải trả giá, kể cả đó là người nhà của anh, nhưng cuối cùng sao đây, anh đã che giấu cho cô ta, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa đâu Bắc Vũ ạ.
_ Tú Uyên, anh xin em đấy, em đừng đi Hà Nội được không?
_ Anh đã thất hứa với tôi vậy nên bây giờ anh không có tư cách bảo tôi đi hay không đi. Anh quên là đêm hôm đó tôi đã phải trải qua những gì à, nếu đêm đó tôi không thể trốn thoát thì tôi đã bị chúng nó ђàภђ ђạ, làm nhục cho đến c.h.ế.t rồi…. Anh chỉ biết nghĩ cho người nhà anh thôi, còn tôi thì sao, tôi thì sao đây???
Nuốt cay đắng vào trong lòng, tôi giật mạnh tay tôi ra khỏi tay anh, tôi nhanh chóng xoay người bước đi. Bỏ lại hết tất cả đồ đạc ở khu nghỉ dưỡng, tôi bắt taxi ra thẳng sân bay, mua một tấm vé, vội vã bay về Hà Nội.
Khi đã ngồi yên vị trên máy bay, tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời tối đầy sao, sau đó khẽ nhắm mắt lại, lệ nóng theo hàng mi một hàng đi xuống. Cay đắng, chua xót, đau đớn, đó tất cả những cảm giác trong tôi bây giờ, nó giống như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim tôi đến rỉ máu.
Xuống đến sân bay nội bài, tôi nhắn tin cho cái Huyền:
_ Tao về Hà Nội rồi, cùng đi uống rượu nhé?
Chỉ chưa đầy vài giây sau, cái Huyền đã trả lời:
_ Ok. Địa chỉ?
_ Quán cũ.
Nhắn xong tin nhắn cho cái Huyền, tôi ra ngoài bắt taxi đến quán bar. Dù đã gần 2 giờ sáng nhưng thành phố vẫn luôn nhộn nhịp, đèn đường thắp sáng khắp nơi, một Hà Nội quen thuộc đây rồi, không khí thân quen tràn vào Ⱡồ₦g иgự¢ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn vài phần.
Tôi nhìn lướt qua cửa kính xe, tròng mắt sáng chói, gió mát ban đêm phà vào mặt cảm thấy mọi muộn phiền như được xua tan. Khoảng gần một tiếng sau, chiếc xe dừng ở một nơi có vẻ sang trọng nép sâu vào lòng thành phố, không cởi mở mà có vẻ e ấp, đây chính là quán bar mà tôi và cái Huyền hay lui tới.
Tôi chỉnh lại chiếc váy trên người, sau đó bước thẳng vào quán. Cái Huyền đã ngồi ở bar đợi tôi, khuôn mặt vẫn kiêu sa, xinh đẹp như ngày nào. Tôi mỉm cười bước đến ngồi xuống bên cạnh nó:
_ Chờ tao lâu không?
Nó đẩy ly rượu về phía tôi rồi bảo:
_ Tao cũng vừa mới đến.
Nói đến đây, nó nâng đôi mắt lên nhìn tôi, ánh mắt dò xét:
_ Đã xảy ra chuyện gì mà làm mày phải bay về trong đêm thế này?
Tôi thở dài, nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó ra hiệu cho nhân viên quầy bar rót thêm rượu. Uống cạn thêm ly nữa, tôi mới bình tĩnh kể lại hết câu chuyện cho nó nghe, vốn sẵn nó đã ghét Tố Lan, giờ thêm chuyện này nó lại càng phẫn nộ, nó đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi chửi thề:
_ Con m.ẹ nó, nghĩ mình là con dâu hào môn nên muốn làm loạn sao, đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Bây giờ mày tính sao đây?
Tôi nhìn cái Huyền, sau đó nở một nụ cười lạnh:
_ Xử nó...
Cái Huyền cười lớn:
_ Được, bẻ c.ổ nó.
Cái Huyền đưa ly rượu về phía tôi rồi nói tiếp:
_ Uống đi, sáng mai tao với mày đến phim trường của nó làm loạn.
Chúng tôi ngồi uống rượu, hàn huyên cho đến tận sáng. Sau đó cái Huyền đưa tôi về nhà nó, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm thật tinh tế rồi khoác lên người chiếc váy hai dây màu đen ngắn đến đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng nõn, thẳng tắp.
Cái Huyền chọn một chiếc xe thể thao màu đỏ, nó ném chìa khóa về phía tôi rồi bảo:
_ Mày lái đi….
Tôi bắt lấy chiếc chìa khóa rồi ngồi lên ghế lái, tôi nhấn mạnh chân ga, âm thanh động cơ rít gào gầm rú, chiếc xe phóng như bay trên đường khiến không ít người phải chú ý đến.
Chiếc siêu xe đỏ chói thu hút tất cả những người có mặt ở phim trường, khi hai chúng tôi bước xuống xe, cả phim trường đang ồn ào bỗng nhiên im bặt, tất cả đều dõi mắt về phía bọn tôi, ánh mắt thích thú có, ánh mắt ghét bỏ có, nhưng điều đó chẳng đáng để tôi bận tâm. Cái Huyền bước đến trước máy quay, hất mặt lên nói:
_ Làm Phiền chú tắt máy quay giúp cháu vài phút.
Còn tôi thì đi thẳng đến chỗ cô diễn viên Tố Lan, tôi ghé vào tai cô ta nói nhỏ:
_ Vào phòng trang điểm gặp tôi.
Có lẽ vì ở phim trường có nhiều người của cô ta nên cô ta cảm thấy không sợ, cô ta vênh mặt lên thách thức tôi:
_ Tôi không muốn vào, chị làm gì được tôi.
Tôi khẽ cười lạnh một tiếng:
_ Bây giờ cô nói không muốn là không muốn được sao, nếu không muốn bị mất mặt thì đi theo tôi.
Khuôn mặt Tố Lan lúc này cũng có chút méo mó nhưng cô ta vẫn cứng đầu không chịu đi theo tôi:
_ Ở đây có vệ sĩ, có đoàn làm phim, cô dám làm gì tôi?
Tôi đưa tay lên vỗ nhẹ vào má cô ta vài cái rồi hỏi ngược lại:
_ Tôi đã cất công đến tận đây, cô nghĩ liệu tôi có dám làm không?
Tố Lan mở to mắt nhìn tôi, trên khuôn mặt để lộ ra vẻ lúng túng, giọng nói vì thế cũng trở nên lắp bắp:
_ Chờ……. ông chủ của tôi đến rồi cô muốn làm gì tôi cũng được.
Nghe đến đây, tôi đưa mắt nhìn sang cái Huyền, Huyền như hiểu ý tôi liền nói:
_ Ông chủ của cô ta là cậu của tao, Chu Việt….
Tôi gật gù:
_ Là ông lớn của làng giải trí sao?
_ Ừ.
Câu nói của cái Huyền vừa dứt thì một chiếc BMW lao tới rồi dừng ngay trước mặt bọn tôi, bước xuống xe là một người đàn ông khoảng chừng ngoài ba mươi, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, bóng dáng cao lớn vừa lịch lãm lại vừa mạnh mẽ.
Anh ta đứng dựa lưng vào xe, sau đó móc bao thuốc lá trong túi, kiêu ngạo kẹp một điếu cho vào miệng:
_ Sao? Đã xảy ra chuyện gì mà phải gọi đích thân tôi đến?
Tố Lan nhìn thấy Chu Việt như c.h.ế.t đuối vớ được cọc, cô ta chạy đến bên cạnh anh ta, tỏ vẻ khép nép, đáng thương:
_ Em biết anh bận trăm công nghìn việc đâu có thời gian để bận tâm đến mấy chuyện nhỏ, nhưng mà đoàn phim đang chăm chỉ quay phim thì đột nhiên cháu gái anh đưa người khác tới đây làm loạn, mà như anh biết đấy, cháu gái của anh đã nói thì đâu ai dám cãi, chưa kể cô ấy còn là nhà đầu tư của bộ phim nữa. Em hết cách nên đành phải gọi anh đến, em sợ ngừng quay lâu sẽ làm ảnh hưởng tiến độ của bộ phim và còn làm thiệt hại đến tiền của các nhà đầu tư nữa.
Chu Việt giật giật khóe miệng, anh ta đưa đôi mắt đen thẳm liếc nhìn cái Huyền, tuy đôi mắt có chút lạnh lùng nhưng trong giọng nói vẫn có vài phần cưng chiều:
_ Tại sao lại đến đây làm loạn, có điều gì không vừa ý cháu nói cậu nghe?
Đối diện với người cậu yêu quý, cái Huyền cũng dịu dàng hơn:
_ Cháu có chuyện muốn gặp riêng diễn viên Tố Lan?
Chu Việt hất cằm hỏi:
_ Chuyện gì?
Cái Huyền đưa mắt nhìn sang tôi, lúc này tôi biết cần phải làm gì, mặc dù đối diện với người đàn ông này tôi có chút e dè nhưng ngày hôm nay không dạy dỗ được Tố Lan, tôi không cam tâm, vậy nên tôi phải bước đến trước mặt Chu Việt, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho anh ta, vì Tôi là bạn cái Huyền nên cũng tôn trọng gọi anh ta bằng cậu:
_ Cháu có ân oán riêng với Tố Lan, phiền cậu cho cháu mượn cô ấy một lúc.
Chu Việt ném tàn thuốc xuống đất nghiền một cái, khóe môi mỉm cười:
_ Không được….. Tố Lan là diễn viên của tôi, tôi không cho phép ai được động vào cô ấy.
Trong lòng tôi có chút bất mãn nhưng bên ngoài vẫn phải kiên nhẫn, tôi hỏi Chu Việt:
_ Nếu có người nào đó dùng thủ đoạn thuê người làm nhục cái Huyền thì cậu sẽ tính sao, cậu có tha cho họ không?
_ Chắc chắn là không tha rồi….
_ Vậy mà cháu bị cô diễn viên vàng ngọc của cậu hại suýt chút nữa bị bọn xã hội làm nhục cho đến c.h.ế.t đấy, chuyện này cháu cũng không thể bỏ qua. Nếu cậu không đồng ý thì xin lỗi cậu, cháu phải làm trái ý cậu rồi….
Chu Việt khẽ giật giật khóe mắt, anh ta đột nhiên gật đầu đồng ý, sau đó còn dặn dò:
_ Cô muốn làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không được để lại vết thương ở trên mặt và tay chân.
Tố Lan nghe thấy Chu Việt nói vậy, khuôn mặt thoáng chốc tái nhợt, cô ta run rẩy nói:
_ Anh đừng tin lời chị ta nói, em không làm hại gì đến chị ta, chị ta ghét em nên nói dối đó, em….
Chưa để cho Tố Lan nói hết câu, Chu Việt đã giơ tay lên ra hiệu cho cô ta im lặng, sau đó anh ta bỏ vào trong xe, trước khi lái xe đi, anh ta còn hạ kính xuống, nói với tôi:
_ Lần sau nếu có duyên gặp lại thì phải gọi tôi bằng anh, tôi không phải cậu của em.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì chiếc BMW đã lao ✓út đi, lúc này tôi mới quay sang nhìn Tố Lan, nhìn gương mặt sợ hãi đến không còn giọt máu của cô ta, gương mặt tôi khẽ giãn ra, tôi lạnh lùng bảo cô ta:
_ Đi theo tôi…
Trong phòng trang điểm, cái Huyền đã đốt sẵn ba nén nhang, thấy tôi bước vào, nó liền đưa cho tôi:
_ Tùy mày xử…
Tố Lan đôi mắt hoảng loạn nhìn những nén nhang trên tay tôi, khác hẳn với vẻ cứng đầu, ngông nghênh ban đầu, giờ đây cô ta như con chuột bị mắc bẫy, cô ta quỳ sụp xuống chân tôi khóc lóc cầu xin:
_ Xin chị tha cho tôi, vì tôi ngu dại, vì tôi có mắt như mù nên mới dám động đến chị, xin chị, chỉ một lần này thôi, xin hãy tha cho tôi……
Tôi đưa mắt nhìn những nén hương đang cháy đỏ rực trên tay, sau đó tàn nhẫn nói:
_ Đây là cái giá cô phải trả khi dám động đến Tú Uyên tôi….
Nói dứt câu, tôi thẳng tay đâm ba nén hương đang cháy vào lưng cô ta khiến tấm lưng đẹp đẽ của cô ta có ba vết sẹo. Tố Lan vừa đau đớn vừa kinh hãi, tiếng hét chói tai của cô ta đánh động tất cả mọi người nhưng không ai dám vào giúp cô ta cả, vì bọn họ biết bọn họ cũng chẳng thể giúp gì được.
Làm xong việc, tôi phủi tay đứng dậy rồi cùng cái Huyền lái xe về, bỏ lại Tố Lan trong phòng trang điểm cùng tiếng khóc thảm thiết. Tôi cũng thật là tàn nhẫn quá rồi, cô ta là một ngôi sao hạng A, việc có vết sẹo trên lưng quả là một đòn chí mạng đối với cô ta, nhưng chính cô ta và cả xã hội này đã biến tôi thành một con người tàn nhẫn như bây giờ, nếu tôi không tàn nhẫn thì ai sẽ bảo vệ tôi, nếu tôi không tàn nhẫn thì liệu giờ này này tôi có thể tồn tại được ở thế giới đầy mưu mô, thủ đoạn này không?
Trước năm 18 tuổi, tôi luôn nghĩ mình hãy cứ sống vui vẻ và giữ cái tâm lương thiện thì cuộc đời sẽ ưu ái, sẽ dịu dàng với mình, nhưng không, cuộc sống của tôi sau 18 tuổi có muôn vàn khó khăn, trải qua biết bao nhiêu lần bạo lực mạng, tôi biết lòng người lạnh lẽo, vô cảm và không hề đơn giản, vì vậy tôi phải học cách tàn nhẫn để bảo vệ chính mình.
Cái Huyền đưa tôi về nhà, vẻ mặt nó uể oải:
_ Tao về ngủ đây, thức cả đêm qua mệt quá….
_ Ừ, về nghỉ ngơi đi rồi tối cùng nhau đi ăn nhé.
_ Thế bao giờ mày bay.
_ Đêm nay.
_ Sao đi gấp thế, lâu lâu mới về ở lại chơi mấy ngày đã chứ.
_ Nhà Hàng trong Ninh Thuận đang thiếu nhân sự, tao mà bỏ đi lâu thì có mà loạn hết, hẹn dịp khác vậy.
Cái Huyền gật đầu rồi đưa tay lên chào tạm biệt tôi, sau đó lái xe đi. Tôi đứng trước cửa nhà, tần ngần mấy giây mới bước vào, bác quản gia thấy bóng dáng tôi về liền đon đả chạy ra đón:
_ Tiểu thư đã về nhà ạ.
Tôi gật đầu:
_ Vâng cháu chào bác, bác khỏe chứ.
_ Cảm ơn cô tôi khỏe, cô uống nước gì để tôi pha.
_ Bây giờ cháu chỉ muốn ngủ.
_ Vậy cô đi ngủ đi ạ, tôi không làm phiền cô nữa.
Được trở về căn phòng quen thuộc, nằm trên chiếc giường mềm mại yêu thích, tôi đánh một giấc cho đến tận chiều. Khi tỉnh dậy, tôi cũng chỉ muốn ở lì trong phòng chứ không muốn ra bên ngoài, mặc dù khung cảnh xung quanh biệt thự tôi ở rất xinh đẹp nhưng tôi chưa từng bao giờ đi dạo xung quanh để ngắm nhìn, tôi chỉ thích cuộn tròn người trong không gian riêng của mình.
Ngồi một lúc lâu cho đến khi trời tối, căn nhà vẫn trống trải không có lấy bóng người, tôi thở dài sau đó thay đồ để chuẩn bị đi ăn tối với cái Huyền. Có điều khi đang chọn váy thì ánh mắt tôi va phải chiếc áo của người đàn ông ở Bali đã khoác lên người cho tôi hôm đó, vì cuộc sống bận rộn mà suýt chút nữa tôi đã quên người đàn ông có bờ vai rộng ấy rồi, tôi vô thức đưa tay lấy chiếc áo đó ra khỏi tủ, nhưng khi mở chiếc áo ra, đột nhiên một tấm ảnh thẻ rơi từ trong túi áo xuống đất, tôi định cúi xuống nhặt thì bất ngờ anh Đình Dương đã nhanh tay hơn tôi, anh nhặt chiếc ảnh thẻ lên, nhìn vào tấm ảnh, hàng lông mày của anh bỗng nhiên nhíu chặt, anh giơ chiếc ảnh lên trước mặt tôi, hỏi một cách rất nghiêm túc:
_ Người này là ai, có quan hệ gì với em?
Tôi nhìn vào tấm ảnh thẻ, trong lòng cũng không khỏi hốt hoảng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời:
_ Chị ấy tên Lam Lam, là bạn học của Bắc Vũ….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc