Nửa Đời Một Mộng - Chương 19

Tác giả: Uyển Nguyệt

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, đôi môi mấp máy muốn từ chối nhưng rốt cuộc tôi lại chọn cách im lặng. Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng, tôi biết trước sau gì chuyện này cũng phải xảy ra, tôi không thể né tránh được mãi. Với lại tôi cũng không phải là một cô gái cổ hủ có suy nghĩ lạc hậu, chỉ là vợ chồng âи áι với nhau thôi mà, cũng chẳng có gì nghiêm trọng quá, chưa kể tôi và anh cũng đã từng có một đêm ở Bali, vậy nên thay vì phản kháng thì tôi lại ngoan ngoãn nép vào иgự¢ anh, hành động này của tôi đã khiến anh sững sờ mất mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó anh đã ép sát vào người tôi. Tay trái của anh ôm chặt lấy eo tôi, tay phải thì giữ chặt gáy rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn, tôi cũng phối hợp choàng tay lên cổ anh, đôi môi hơi mở để anh đưa lưỡi vào bên trong. Nụ hôn của anh tuy dịu dàng nhưng không kém phần cuồng nhiệt.
Tuy đây không phải lần đầu tiên tôi và anh gần gũi, nhưng không hiểu sao lần này tôi lại căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, trái tim cũng vì thế mà rung lên từng nhịp, đập điên cuồng mà không nghe theo sự kiểm soát của tôi. Tôi dần bị anh mê hoặc nhấn chìm vào trong cuộc yêu, hơi thở của tôi hòa làm một với hương thơm của anh.
Chỉ đến khi bàn tay anh luồn vào trong áo ngủ, tôi mới giật mình mở mắt, tôi dùng chút tỉnh táo cuối cùng nhắc nhở anh:
_ Anh chưa tắm….
Anh khẽ " Ừ" một tiếng, sau đó không chút chần chừ bế thốc tôi vào phòng tắm:
_ Chúng ta cùng tắm….
Anh mở nước ấm vào bồn tắm rồi đặt tôi xuống, sau đó anh nhanh chóng cởi bỏ hết lớp quần áo trên người, để lộ ra cơ thể săn chắc, làn da rám nắng khiến trong tôi dâng lên một cảm giác kích thích mãnh liệt.
Trong phòng tắm, hơi nước ấm tỏa ra nghi ngút, mờ ảo. Anh đặt tôi ngồi vào giữa hai chân của anh, sau đó nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của tôi xuống, bộ иgự¢ căng đầy, phập phồng dưới lớp áo giờ đây đã phơi bày trước mặt anh. Đôi mắt anh nhìn chăm chú mấy giây, sau đó cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngậm lấy nơi đầy đặn, mềm mại đầy gợi cảm ấy.
Đôi môi anh tham luyến ngậm lấy quả anh đào màu hồng nhạt, còn bàn tay xấu xa trượt xuống, những ngón tay mạnh mẽ xâm nhập vào nơi cấm địa khiến tôi run rẩy dữ dội.
Dòng nước ấm bao lấy thân thể của hai người, chúng tôi như hòa vào nhau. Bắc Vũ dịu dàng vuốt ve cơ thể tôi, vừa hôn lên иgự¢ tôi vừa chậm rãi tiến vào, trong giây phút ấy tôi thoáng giật mình, cả người co rút lại, tôi khẽ rên lên một tiếng:
_ Ưm……….
Sau đó, tôi đưa hai tay vòng ra ôm lưng anh, chân đưa lên cao một chút để anh thuận lợi tiến vào. Anh từ từ di chuyển vào sâu bên trong, âm thanh nhớp nháp, hoan ái vang vọng khắp phòng tắm. Đầu óc tôi dần chìm vào trong mơ hồ, Bắc Vũ hành động quá mạnh mẽ, anh liên tục ra vào dưới hạ thân của tôi, tôi cảm nhận được khoái cảm dâng trào mãnh liệt…
Hương vị tình yêu này khiến con người ta trở nên mụ mị, không còn phân biệt rõ thứ gì, tôi cũng thừa nhận, đứng trước anh tôi không thể kìm chế được bản thân, tôi dễ mềm lòng mặc cho anh định đoạt, mặc cho anh ra vào trong cơ thể tôi.
Tôi gục lên vai anh, hơi thở mỗi lúc một dồn dập hơn, anh hôn lên tóc, hôn lên vành tai tôi rồi khẽ gầm lên:
_ Tú Uyên….. gọi tên anh….
Hai mắt tôi mơ màng, tôi siết chặt tấm lưng anh rồi rên lên nhỏ nhỏ:
_ Ư…. Bắc….. Vũ…
Đuôi mắt anh mang theo ý cười, anh bế tôi rời khỏi bồn tắm chật hẹp rồi đặt tôi lên bồn rửa mặt. Tôi quắp hai chân quanh eo anh, đôi tay ôm lấy cổ anh ghì chặt, còn anh hai tay giữ chặt ௱ôЛƓ tôi, mỗi lần nâng lên thả xuống đều mạnh bạo vô cùng.
Cả hai cơ thể đều ướt nhẹp, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi rũ rượi xõa xuống trên tấm lưng trần, trong tôi dâng lên một loại cảm giác kích thích cực điểm, trong miệng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ khó kìm nén.
Anh nhìn tôi rồi khẽ hỏi, giọng trầm ᴆục:
_ Em thích không…..
Hai má tôi nóng ran, tôi quay mặt đi không muốn trả lời nhưng điều đó càng làm anh ép sát tôi hơn, anh siết chặt ௱ôЛƓ tôi hỏi lại một lần nữa:
_ Trả lời anh…. em có thích không….
Dưới sự bức ép của anh, cuối cùng tôi cũng phải kêu lên khe khẽ:
_ Thích………
Khóe miệng anh cong lên tỏ vẻ hài lòng, anh siết chặt lấy eo tôi, thúc mạnh vào trong một lúc nữa rồi mới bắt đầu xuất ra, một dòng nước ấm tràn vào bên trong làm cả hai run rẩy.
Sau cuộc yêu, đôi chân tôi mềm nhũn, tôi không thể tự mình đứng vững xuống đất được nữa, cả thân thể rệu rạo gục vào người anh. Anh bế bổng tôi lại vào bồn tắm, nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ tàn dư trên cơ thể tôi, sau đó anh khoác lên người tôi chiếc áo choàng tắm rồi bế tôi đặt lên giường.
Tôi đặt tay lên trán, đôi mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà rồi khẽ nói:
_ Chuyện tối hôm nay một phần là để trả công anh về bản thiết kế, một phần là làm tròn bổn phận của người vợ, ngoài ra không có ý gì khác…..
Bắc Vũ xoay đầu nhìn tôi, tôi không biết biểu cảm trên gương mặt của anh lúc này như thế nào, chỉ biết giọng nói của anh đầy phấn khích:
_ Ừ…… Anh biết rồi, nhưng sau này em hãy thường xuyên làm tròn bổn phận của người vợ hơn nữa nhé…..
Tôi quay mặt rồi xoáy sâu vào đôi mắt đang mong chờ của anh, sau đó tôi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
_ Kỹ thuật của anh cũng không tồi, cũng coi là người có kinh nghiệm, nếu anh làm tôi có hứng thú thì tôi cũng sẽ không ngại va chạm đâu….
Bắc Vũ bật cười, anh đầy tự tin bảo:
_ Cẩn thận không sau này em sẽ nghiện anh mất…..
Tôi nghiêng đầu, giọng nói châm chọc:
_ Vậy sao……..
Anh gật đầu, sau đó anh vươn tay ra định ôm lấy tôi nhưng tôi đã né tránh, tôi nhàn nhạt bảo:
_ Chúng ta cứ giống như mọi khi thôi.
Nói rồi, tôi nằm dịch sang gần mép giường, sau đó quay lưng về phía anh. Tôi nghĩ bản thân nên tạo khoảng cách với anh bởi dù đã trải qua một đêm mặn nồng nhưng tôi biết đối với anh chuyện đó chỉ là để anh giải tỏa nhu cầu sinh lý chứ thực ra không phải vì yêu mà muốn chiếm hữu.
Còn tôi vì sao lại dễ dãi với anh như vậy, anh vừa nói muốn, tôi liền ngả vào иgự¢ anh dù biết anh chỉ coi tôi là người giúp anh giải trí. Nghĩ đến đây tôi rũ mắt cười nhạt, trên khóe mi, nước mắt từ khi nào đã rơi xuống hai gò má. Tình yêu trong tôi bây giờ mơ hồ hệt như suy nghĩ của tôi lúc này, mơ hồ không biết liệu rằng có phải tôi đã yêu anh rồi không??? Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết rằng, đứng trước mặt anh tôi khó mà kiềm được lòng mình.
Ngày hôm sau, tôi gửi bản thiết kế cho anh Dương, chỉ mất một ngày kiểm duyệt anh đã đồng ý cho thi công theo bản thiết kế của Bắc Vũ, anh còn nhắn tin cho tôi bảo:
_ Bản thiết kế đẹp không tì vết, chồng em rất có tài, sẽ giúp ích được cho chuỗi nhà hàng mình. Quả nhiên là bố tinh tường, rất có mắt nhìn người.
Đáp lại tin nhắn của anh, tôi chỉ gửi một icon mặt cười, bố tôi và anh Dương đều là những người trọng sự nghiệp hơn tình cảm riêng tư, ở với họ lâu tôi cũng dần bị nhiễm tính cách của họ rồi thì phải. Bằng chứng là để có được bản thiết kế tôi đã không ngần ngại lên giường với người chồng hợp pháp của tôi, bỏ qua lòng kiêu hãnh, mặc kệ việc người chồng đó không có tình cảm với mình, tôi vẫn nhắm mắt làm anh ta thỏa mãn.
Nhưng Bắc Vũ quả thực đã giúp tôi rất nhiều trong công việc, bản thân tôi là con gái nên không mấy am hiểu về lĩnh vực xây dựng, lại một thân một mình ở nơi xa lạ không quen biết ai nên Bắc Vũ đã đứng ra giúp tôi tìm đơn vị xây dựng uy tín, đến vật liệu làm hầm rượu cũng một tay anh thuê người tìm kiếm loại gỗ thông tốt nhất.
Nhờ có anh mà công việc của tôi được san sẻ, tôi không còn quá áp lực hay vất vả như những ngày đầu phải gồng gánh một mình. Dù bận rộn là vậy nhưng anh vẫn luôn nhớ đến lời hứa với tôi, anh đã tìm ra được tên Lãm, một kẻ trong nhóm bắt cóc tôi đêm hôm đó, và cũng chính là kẻ suýt chút nữa đã vấy bẩn lên thân thể tôi.
Anh đưa điện thoại cho tôi xem một đoạn video, trong đoạn video ấy, tên Lãm vẻ mặt khổ sở quỳ xuống dưới đất liên tục van xin, còn Bắc Vũ đứng trước mặt hắn ta, cất cao giọng hỏi ai là người đã thuê hắn bắt cóc tôi, hắn khẩn khoản trả lời có một đối thủ cạnh tranh với nhà hàng của tôi đã thuê bọn chúng, còn là ai thì bọn chúng cũng không rõ vì mọi giao dịch đều được bàn qua điện thoại.
Chuỗi nhà hàng của gia đình tôi từ trước đến nay cũng không ít kẻ ganh ghét, nhưng để mà nói đến đối thủ đáng gờm nhất và cũng là chuỗi nhà hàng có mối thù sâu sắc nhất thì chỉ có ĐN 1975. Nhưng chuỗi nhà hàng ĐN 1975 chỉ hoạt động phía bắc, chẳng có lý do gì họ tốn công tốn tiền bạc tìm kiếm người ở tận miền trung để làm hại tôi. Với lại chiêu trò của bọn họ từ trước đến nay chủ yếu nhắm vào danh tiếng của nhà hàng chúng tôi, họ dùng chiêu bẩn để hạ bệ đối thủ, làm mất uy tín của nhà hàng đối thủ, còn chuyện bắt cóc người thì lần đầu tôi thấy.
Chẳng lẽ họ làm vậy là vì cách đây vài tháng tôi đã chơi họ một vố đau, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi thấy trong chuyện này có gì đó không đúng lắm. Không phải là tôi không tin Bắc Vũ, mà tôi sợ là tên Lãm đó nói dối, bây giờ hắn ta nói thế nào chả được, không có bằng chứng, chứng cứ, thì chúng tôi cũng chỉ trả thù hắn ta bằng vài cái đấm là xong chuyện.
Nhìn thấy hình ảnh của tên Lãm, trong lòng tôi vẫn còn sôi sục, tôi rất muốn được tự tay đập hắn một trận, hoặc làm to chuyện để tống bọn chúng vào tù nhưng Bắc Vũ nói với tôi bọn chúng có số má ở đất Ninh Thuận này, bọn này không dễ ᴆụng đến và nếu làm to chuyện thì chỉ có thể tống vài thằng đàn em của nó vào tù còn thằng đại ca sẽ không bao giờ bắt được nó.
Bắc Vũ cũng khuyên tôi nếu muốn làm ăn yên ổn thì tốt nhất không nên dây với bọn chúng, nhưng tôi bảo với anh:
_ Tôi sẽ khiến thằng đại ca đó vào tù bằng mọi cách.
Anh nhìn tôi, khó khăn nói:
_ Ở Hà Nội em có thể dùng tiền, dùng mối quan hệ để làm điều em muốn nhưng ở Ninh Thuận này thì chưa chắc, trừ khi đại gia Đình Nguyên, bố của em ra mặt, nhưng em có chắc muốn phiền đến ông ấy…
Câu nói của Bắc Vũ đã đánh động đến tôi, dù sao trong chuyện này ngoài vài vết xước trên cơ thể thì tôi cũng không bị sao cả mà kể cả tôi có bị sao đi chăng nữa thì chưa chắc ông ấy đã chịu giúp tôi, vì đối với ông ấy chuyện gì cũng có thể giấu nhẹm đi được thì ông ấy nhất định sẽ giấu, vì ông ấy không muốn bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của gia đình và càng không muốn gây sự chú ý cho cánh nhà báo về những thông tin không tốt. Vậy nên chuyện này dù vẫn còn rất uất ức nhưng tôi đành phải phủi tay cho qua, tập trung vào công việc làm ăn của nhà hàng.
Ngày nhà hàng mở cửa trở lại, anh Đình Dương cũng đích thân bay đến, nhưng anh cũng chỉ ở lại với tôi được một tiếng, sau đó lại vội vã trở về Hà Nội ngay vì có việc gấp, trước khi đi, anh còn xoa đầu tôi bảo:
_ Em làm tốt lắm, cứ vậy phát huy nhé, lần sau vào Ninh thuận nhất định anh sẽ đến tham quan nhà em, còn hôm nay anh phải quay trở lại Hà Nội rồi.
Tôi mỉm cười tiễn anh ra bãi đậu xe, tôi bảo với anh:
_ Anh hứa với em rồi đấy nhé, nhất định phải đến nhà em, cùng em ăn bữa cơm đấy.
Anh cười híp mắt lại:
_ Rồi rồi, anh hứa…..
Nói xong, anh vẫy tay chào tôi và Bắc Vũ rồi lên xe, chiếc xe chuyển bánh lao ra đường lớn hòa vào dòng người tấp nập trên đường.
Thấy tôi có chút buồn khi phải xa anh trai, Bắc Vũ khẽ ôm lấy bả vai tôi, anh bảo:
_ Mấy tháng nay em cũng vất vả nhiều rồi, vài hôm nữa anh sẽ dẫn em đi chơi một hôm, được không?
Tôi ngước mắt lên nhìn anh hỏi:
_ Anh muốn đưa tôi đi đâu?
_Làng ௱ôЛƓ cổ Tanyoli, đến đó chắc chắn em sẽ thích.
Làng ௱ôЛƓ cổ Tanyoli tôi đã từng được nghe cái Huyền nhắc đến, nó nói ở đó giống như thảo nguyên ௱ôЛƓ cổ, là một nơi du lịch rất hấp dẫn, nó còn hẹn với tôi khi nào có dịp chúng tôi cùng đi nhau đến đó khám phá, tôi cũng đã từng rất mong chờ được đặt chân đến mảnh đất hoang sơ ấy, vậy nên khi Bắc Vũ vừa nói đến, tôi không cần suy nghĩ, liền gật đầu đồng ý:
_ Được, để tôi sắp xếp công việc.
Nhà hàng của tôi nhờ làm truyền thông tốt, thêm nữa không gian mới mẻ cộng với ưu đãi lớn nên thu hút được rất nhiều khách hàng đến thưởng thức món ăn. Công việc ngày nào cũng bận rộn cho đến tận khuya mới hết khách, vậy nên phải gần một tháng sau tôi mới có thể sắp xếp được công việc cùng Bắc Vũ đến làng ௱ôЛƓ cổ Tanyoli.
Hôm đó tôi với anh đi thật sớm để có thể bắt trọn khoảnh khắc bình minh lên. Tôi với anh cùng ngồi trên bãi cỏ nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp, nơi đây có gió, có biển, có núi đồi và cả sa mạc đầy những đồi cát nhấp nhô. Không những vậy, chúng tôi còn được ngắm nhìn những chú cừu nhấn nhá gặm cỏ càng làm cho khung cảnh trở nên yên bình đến lạ lùng, cảm giác như được vơi bớt đi những ưu phiền trong cuộc sống và tâm hồn cũng trở nên thảnh thơi hơn.
Khi bình minh đã lên cao, Bắc Vũ dẫn tôi đến một cửa hàng trưng bày những trang phục truyền thống của người chăm, anh nói với tôi hãy chọn lấy bộ mà tôi thích. Thường những trang phục này người ta chỉ cho thuê thôi nhưng anh đã nài nỉ chủ cửa hàng bán cho anh, anh muốn tặng tôi bộ trang phục này để làm kỷ niệm lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau đi du lịch.
Khoác lên người trang phục người chăm, tôi cảm thấy hào hứng vô cùng, anh đưa tôi đi trải nghiệm các trò chơi ở nơi đây, toàn là những trò chơi tôi thích, trò bắn cung, cưỡi ngựa, trượt cỏ, riêng trò chơi đua xe địa hình là tôi chưa từng thử bao giờ, tôi rất thích những loại xe này nhưng chưa từng được lái qua, vậy nên tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh Bắc Vũ, trong lòng vô cùng háo hức mong chờ vào màn đua xe của anh.
Bắc Vũ ngồi bên ghế lái, anh quay sang hỏi tôi:
_ Em sẵn sàng chưa?
Tôi đầy khí thế trả lời:
_ Sẵn sàng.
Bắc Vũ khẽ mỉm cười, anh bắt đầu rồ ga, phóng nhanh trên những triền cát, tôi cảm nhận được hơi nóng của cát phả vào mặt, cảm nhận những cú chao nghiêng của xe khi ôm theo triền uốn lượn của cát, mỗi lần đổ dốc đều giống như lao thẳng từ trên cao xuống. Mỗi lần như vậy, tôi đều hò hét đầy hào hứng.
Dưới sức nóng của sa mạc, người tôi đã nhễ nhại đầy mồ hôi, Bắc Vũ thấy tôi đã thấm mệt liền đưa tôi về khu nghỉ dưỡng gần đó, anh nói khu nghỉ dưỡng này là của bạn anh, vậy nên khi thấy bóng dáng chúng tôi đến, người bạn đó đã chạy đến tiếp đón.
Nhưng có một điều, không biết vô tình hay cố ý mà người bạn đó đã hỏi Bắc Vũ:
_ Vẫn thịt dông 7 món như mọi lần chứ?
Khi nghe người bạn hỏi câu này, Bắc Vũ có chút ái ngại nhìn tôi, sau đó anh hỏi:
_ Em thích ăn gì?
Tôi nhàn nhạt trả lời:
_ Ăn món gì cũng được ngoại trừ món thịt dông….
Bắc Vũ bật cười, anh quay sang bảo với người bạn của anh ta:
_ Vợ tớ không thích ăn thịt dông, cậu cho mình sườn cừu nướng và cừu nấu nho nhé.
Người bạn đó ban đầu có chút sững lại nhưng sau khi hiểu ra vấn đề, cậu ta cười ngượng:
_ Ok, chờ một chút nhân viên của tớ sẽ đưa ra giờ….
Nói đến đâu, cậu ta gọi nhân viên đem nước nho cho chúng tôi uống trước, sau đó nói tiếp:
_ Hôm nay mình có việc bận nên không tiếp đón hai vợ chồng cậu được, hẹn lần sau mình sẽ tiếp đón chu đáo hơn.
Sau khi người bạn ấy đi khuất rồi, tôi mới ngờ ngợ nhận ra, đây chính là người bạn đã đánh Bắc Vũ ngay trong ngày cưới, cậu ta còn oán trách anh bội bạc với chị Lam Lam. Tôi không biết giữa anh và người bạn kia đã xảy ra những gì nhưng nhìn vào tình hình bây giờ tôi cũng có thể đoán ra được tình bạn của họ đang có vấn đề mà nguyên nhân rạn nứt chính là chị Lam Lam.
Tôi khẽ thở dài nhìn anh, sau đó tôi buột miệng hỏi:
_ Anh và chị Lam Lam đã từng tới đây rồi à.
Anh không trả lời tôi, chỉ lặng lẽ gắp cho tôi miếng sườn cừu nướng rồi nhắc nhở tôi:
_ Em ăn đi….
Anh không muốn nói, tôi cũng không hỏi thêm câu nào nữa, cả bữa ăn lại chìm vào trong yên lặng. Sau khi ăn xong, chúng tôi thuê một phòng nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn buông.
Tôi một mình đi chân trần bước trên sa mạc cát, một màu vàng trải dài, vầng dương thong thả lặn khuất nhuộm đường chân trời thành màu vàng son mộng ảo.
Giữa những gò cát mấp mô thấp thoáng có một đoàn người đang tiến về phía tôi, bóng dáng ngược sáng khiến tôi không thể nhìn rõ bọn họ, mãi cho đến khi họ tiến gần đến tôi, tôi mới nhận ra bọn họ là ai, khi đã nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ, tôi bị đứng hình mất mấy giây, thật không thể ngờ tôi lại gặp đám tay Lãm trong hoàn cảnh này.
Bọn chúng đứng trước mặt tôi, khuôn mặt vênh váo, nụ cười giễu cợt, tên Lãm phì phò điếu thuốc rồi phả vào mặt tôi khiến đôi lông mày tôi chau lại, tôi cực kỳ cảm thấy khó chịu khi bị ai đó phả thuốc vào mặt, hành động này như thể đang trêu đùa, giễu cợt tôi, chưa kể tôi còn đang có mối thù với bọn này, vậy nên tôi mặc kệ bọn chúng có bao nhiêu người, tôi liều mạng giơ cao tay tát mạnh vào mặt tên Lãm, tiếng " chát" vang lên giữa sa mạc khiến những nụ cười trên môi những người kia tắt hẳn.
Không dừng lại ở đó, tôi nhổ bọt vào thẳng mặt tên Lãm rồi gằn lên:
_ Thằng c.h.ó……
Tên Lãm bị ăn cú tát trời giáng thì cay cú lắm, hắn ta hùng hổ tiến đến gần tôi hơn, sau đó đưa tay lên mạnh bạo Ϧóþ cổ tôi, hắn ta chửi thề:
_ Đ..M con đ.ĩ này, mày muốn c.h.ế.t rồi phải không?
Khuôn mặt tôi lạnh băng, đôi mắt sắc bén xoáy sâu vào hắn ta, tôi bảo:
_ Tao chưa muốn c.h.ế.t, tao muốn biết sự thật.
Tên Lãm hơi nhíu mày khó hiểu, hắn vênh mặt lên hỏi:
_ Sự thật gì?
Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt:
_ Ai là người đã thuê bọn mày bắt cóc tao?
Tên Lãm liếc mắt nhìn đàn em, sau đó lại nhìn tôi cười khẩy:
_ Bọn tao nhận tiền của người ta rồi nên không thể nói, nhưng nếu…..
Nói đến đây, hắn ta bỗng ngập ngừng khiến tôi càng thêm nóng ruột:
_ Nhưng nếu sao???
_ Nếu cô em đây trả thật nhiều tiền thì tôi sẽ nói sự thật cho cô em biết.
Tôi hất mặt lên hỏi:
_ Muốn bao nhiêu….
_ 50 t.r.i.ệ.u….. à không 100 t.r.i.ệ.u.
_ Có phải hơi nhiều rồi không?
_ Tùy cô em thôi, nếu không thì thôi vậy…
_ Được 100 t.r.i.ệ.u, đọc số tài khoản?
Hắn ta nở nụ cười đến tận mang tai, sau khi nhận đủ số tiền từ tôi, hắn ghé vào tai tôi nói vừa đủ nghe:
_ Tố Lan…. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc