Nửa Đời Một Mộng - Chương 18

Tác giả: Uyển Nguyệt

Nghe câu trả lời của anh, trái tim tôi như bị hẫng mất vài nhịp. Rõ ràng tôi biết tôi chẳng có một vị trí nào trong lòng anh cả, rõ ràng tôi biết đối với anh tôi không hề có chút quan trọng nào nhưng sao trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút đau nhói.
Cả thế giới đều biết, Bắc Vũ chỉ có duy nhất một " ánh trăng sáng" trong lòng, " ánh trăng sáng" ấy quan trọng với anh đến nhường nào bản thân tôi cũng biết rất rõ, vậy mà tôi lại ngu ngốc uy Hi*p đòi anh đuổi em gái người ấy ra khỏi nhà, vậy thì tôi thua là đúng rồi.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, sau đó mím chặt môi, nỗ lực khắc chế không để dáng vẻ thong dong của mình bị đánh đến vỡ vụn.
Tôi lặng lẽ lấy chiếc vali trong góc tủ, sau đó sắp xếp ít quần áo và đồ đạc cá nhân cho vào trong vali, lúc chuẩn bị kéo vali xuống dưới nhà thì bất ngờ Bắc Vũ tiến tới, kéo chiếc vali khỏi tay tôi rồi nói:
_ Để anh giúp.
Ít ra anh ta vẫn còn biết suy nghĩ đến người vợ trên danh nghĩa này, không đến mức quá phũ phàng. Có điều tôi đến giờ vẫn không hiểu nổi con người anh ta, có những lúc anh ta có vẻ như rất quan tâm đến tôi nhưng có những lúc vô cùng lạnh nhạt và hờ hững. Có lần tôi còn lầm tưởng rằng anh ta có tình cảm với tôi cơ đấy…
Nhưng tôi biết người rung động là chỉ có tôi, còn anh ta sẽ không bao giờ quên được tình đầu khắc cốt ghi tâm ấy. Trước đây, tôi cũng từng nghĩ rằng tôi khó có thể quên được tình đầu của mình, nhưng trái tim tôi mạnh mẽ hơn tôi tưởng, mỗi ngày tôi cố gắng quên đi người cũ một ít, dần dần hình bóng xưa cũ không còn xuất hiện trong tâm trí tôi nữa, và từ khi tôi bước vào trong cuộc sống của Bắc Vũ, tôi đã quên được hẳn Minh Nhật, bây giờ dù có đứng bên cạnh anh ta, tôi cũng không còn chút cảm giác nào nữa.
Ở dưới nhà, Minh Nhật vẫn ngồi đó, nhìn thấy tôi và Bắc Vũ kéo vali ra ngoài, anh ta vội hỏi:
_ Tú Uyên, em định đi đâu vậy.
Tôi nở một nụ cười xã giao:
_ Ở đây mấy người phiền phức quá nên tôi chuyển ra ngoài sống cho yên tĩnh.
Minh Nhật nghe thấy tôi nói vậy liền đứng bật dậy, anh ta hồ hởi nói:
_ Vậy anh sẽ chuyển ra ngoài với em, ở đây anh cũng hết chịu nổi rồi.
Chưa chờ cho tôi lên tiếng, Bắc Vũ đã xen vào:
_ Vợ tôi đã có tôi đi cùng rồi, cậu phải ở lại đây để chăm sóc Tố Lan.
Đúng lúc này Tố Lan cũng ở trong phòng Như Hoa bước ra, nhìn thấy Bắc Vũ kéo hành lý, cô ta ngơ ngác hỏi:
_ Anh Vũ, anh định đi đâu hay sao.
Bắc Vũ nở một nụ cười để trấn an Tố Lan:
_ Trong nhà đang xảy ra hiểu lầm nên thời gian này tạm thời anh với chị ra ngoài sống, em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khỏe hẳn thì hãng về lại Hà Nội.
Tố Lan xị mặt xuống, bày ra vẻ mặt áy náy:
_ Có phải vợ chồng em đến đây khiến anh chị không được thoải mái phải không?
_ Em đừng nghĩ nhiều, chuyện hiểu lầm này giữa Tú Uyên và Như Hoa, không liên quan gì đến vợ chồng em cả, cứ vui vẻ ở lại đây nghỉ dưỡng, muốn ăn gì nhắn tin cho anh, anh sẽ mua về cho.
_ Dạ, vậy chiều nay anh có về nhà không.
_ Ừ, anh sẽ cố gắng về qua nhà, em muốn ăn gì không?
_ Anh cũng biết món tủ của chị Lam Lam cũng là món tủ của em mà…..
Bắc Vũ gật đầu:
_ Được tối bảo với dì Mai không cần phải nấu cơm, anh sẽ mua nồi lẩu dông lá mé về.
_ Tuyệt vời…. chỉ có anh là chiều em nhất thôi….
Khóe môi Bắc Vũ tràn ra một nụ cười dịu dàng, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều nhìn Tố Lan. Nhìn thấy nụ cười, ánh mắt ấy, trong lòng tôi tự hỏi rằng, chỉ là em gái của người ấy thôi mà anh đã cưng chiều đến vậy thì không biết trước kia anh cưng chiều chị Lam Lam đến nhường nào. Tự dưng trong lòng tôi nhen nhóm một chút ghen tị, nếu như chị Lam Lam còn sống thì chắc chắn bọn họ đã có một chuyện tình rất đẹp, một tình yêu mà bất cứ ai trên thế giới này cũng muốn, có điều ông trời đã ςướק đi chuyện tình đẹp đẽ ấy.
Ngồi trên xe cùng Bắc Vũ nhưng tâm trí tôi cứ miên man suy nghĩ về chuyện tình của anh và chị Lam Lam, chỉ đến khi anh cất tiếng hỏi, tôi mới thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ ấy:
Bắc Vũ vừa lái xe vừa hỏi tôi:
_ Tối anh dẫn em đi ăn thử món lẩu dông lá mé nhé?
Tôi bật cười buồn:
_ Tôi không thích món đó.
Anh nhìn tôi có chút khó hiểu:
_ Em đã ăn thử món đó bao giờ đâu mà biết mình không thích.
Đôi mắt tôi trống rỗng nhìn ra bên ngoài, tôi hờ hững trả lời:
_ Không thích là không thích, thế thôi…..
Có lẽ Bắc Vũ thấy tâm trạng của tôi không tốt nên anh không nói thêm điều gì nữa, anh hạ cửa kính xe xuống để không khí trong lành lùa vào trong xe, làm giảm bớt đi sự căng thẳng của hai người.
Cánh tay tôi tựa lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hàng cây ven đường đang lùi dần về phía sau. Trong đầu tôi bây giờ lại nhớ đến cuộc nói chuyện lúc sáng của tôi với Như Hoa, trong lòng có chút thắc mắc liền hỏi anh:
_ Tôi không biết nói sao nữa nhưng tôi luôn có một cảm giác rằng Như Hoa rất căm hận gia đình tôi thì phải? Mặc dù giữa em ấy và gia đình tôi chẳng có chút liên quan nào, thậm chí em ấy còn chưa gặp gia đình tôi bao giờ, vậy mà có vẻ như em ấy biết rất rõ về gia đình tôi. Anh nói thử xem, có phải hình ảnh gia đình tôi trong mắt mọi người rất xấu xí phải không?
Câu hỏi này đối với Bắc Vũ mà nói quả thật là câu hỏi làm khó anh, vì vậy mà anh đã không trả lời tôi, anh chọn cách im lặng, chỉ tập trung vào lái xe. Còn tôi đợi mãi không nghe được câu trả lời của anh thì liền bật cười một mình, tôi tự cười giễu bản thân mình:
_ Bố tôi đã rất cố gắng xây dựng lại hình ảnh gia đình tốt đẹp trong mắt mọi người nhưng ông ấy đâu biết rằng cái vết nhơ ông ấy gây ra sẽ không bao giờ gột sạch được. Dù ông ấy có cố gắng đến thế nào thì tôi vẫn bị chà đạp và vẫn bị dè bỉu đó thôi, 4 chữ " con gái tiểu tam" sẽ theo tôi đến hết đời này, mãi mãi bị người đời ghét bỏ. Nhưng mà chuyện này tôi cũng đã dần quen rồi, chỉ có điều tôi chưa gặp ai cư xử gay gắt với tôi như Như Hoa, tôi nhìn thấy nỗi hận trong mắt em ấy, điều này đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều…..
Tôi vừa nói vừa quay lại nhìn anh, đúng lúc này cũng bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn tôi, ánh mắt anh trầm lắng, tĩnh lặng, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã quay mặt đi, tập trung lái xe.
Mãi mấy phút sau, anh mới lên tiếng, giọng điệu trầm thấp:
_ Như Hoa trước đây là một cô bé đơn thuần, hiền lành, nhưng sau vụ tai nạn mất đi đôi chân, con bé đã trở nên u uất và rất dễ bị kích động. Đúng thật là nhiều khi con bé cư xử có chút kỳ lạ vì con bé có tâm bệnh ở trong người, nhưng em không cần phải quá để tâm hay suy nghĩ gì nhiều, thật ra trong lòng con bé không có hận thù gì với em cả.
Bản thân tôi cũng không chắc chắn có phải con bé hận thù tôi không hay chỉ là vì có ác cảm với tôi nên nó mới nói ra toàn những câu cay độc như vậy. Tôi khẽ nhướng mày nhìn Bắc Vũ, sau đó nhỏ giọng:
_ Vậy sao…..
Bắc Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó anh đặt bàn tay thon dài lên bàn tay tôi rồi siết nhẹ, như thể anh đang an ủi, cảm thông cho một cô gái bất hạnh như tôi. Nhưng tôi không muốn ai thương hại tôi cả, tôi nhanh chóng rút bàn tay về.
Đúng lúc này chiếc xe ô tô chầm chậm đỗ ở trước cửa một khách sạn, chỗ khách sạn này rất gần với nhà hàng của tôi, chỉ cần đi bộ vài bước là đã có thể đến chỗ làm. Tôi ngước mắt lên nhìn tòa khách sạn một lượt, sau đó quay sang bảo anh:
_ Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây.
Nói xong câu đó, tôi liền bước xuống xe ô tô, nhưng còn chưa kịp lấy hành lý thì điện thoại của tôi bỗng reo lên, là anh Dương gọi đến, tôi vui vẻ bắt máy:
_ Alo, anh Dương à, em đây…..
_ Ừ, em đang ở nhà hàng à?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh khu vực tôi đang đứng rồi khẽ thở dài trong lòng, vì không muốn anh biết tình trạng tồi tệ của tôi lúc này nên tôi đành phải nói dối:
_ Vâng em đang ở nhà hàng, hôm nay anh đột nhiên gọi điện cho em là có chuyện phải không? Có phải là bố đã duyệt dự án cho em thiết kế lại nhà hàng đúng không anh?
_ Ừ, nhưng trước khi sửa lại thì em phải gửi bản thiết kế qua cho anh để anh duyệt lại một lần nữa.
_ Dạ vâng ạ. Mà dạo này ở nhà không có em chắc gia đình yên bình lắm anh nhỉ?
Anh Dương nghe tôi nói vậy liền bật cười:
_ Ừ, yên bình lắm….
_ Vậy mẹ em…… vẫn khỏe chứ ạ.
_ Mẹ em khỏe, hằng ngày vẫn chăm chỉ đi shopping và tụ tập bạn bè.
Thật lòng tôi rất ngại khi hỏi anh về mẹ mình nhưng không hỏi qua anh thì tôi không biết hỏi ai bởi tôi và mẹ không hợp nhau, mỗi lần nói chuyện chưa khi nào được quá hai câu thì tôi và mẹ đã xảy ra tranh cãi, vì vậy mà tôi rất rất hiếm khi gọi điện cho mẹ, trừ khi có chuyện quan trọng, còn mẹ tôi thì sẽ không bao giờ gọi điện trước cho tôi, bởi một ngày của bà ấy đã chật kín lịch dành cho bạn bè rồi.
Tôi vì ngại với anh Dương nên chỉ biết cười gượng, tôi bảo với anh:
_ Giờ này chắc anh cũng đang rất bận, anh tiếp tục làm việc đi nhé, em cũng có chuyện phải làm đây.
Anh Dương khẽ " ừ" một tiếng, sau đó liền tắt máy. Tôi cất điện thoại vào túi xách rồi ngẩng mặt lên nhìn thì đã không thấy Bắc Vũ đâu, tôi đưa mắt tìm kiếm một lượt thì phát hiện anh ta đang đứng ở quầy lễ tân, anh ta giơ chiếc chìa khóa phòng khách sạn lên rồi gọi tôi:
_ Vợ….. lên phòng thôi….
Khi nghe thấy từ " Vợ" phát ra từ miệng anh, khuôn mặt tôi nhất thời cứng ngắc, có lẽ đối với những người xung quanh thì từ ấy phát ra từ miệng một người chồng gọi vợ mình thì quá là bình thường, còn đối với tôi thì từ " Vợ" ấy vô cùng lạ lẫm. Cảm xúc lần đầu tiên nghe được từ ngữ ấy tôi thấy có chút vui vui nhưng cũng cảm thấy buồn, bởi tôi biết trong lời nói ấy của anh có đến 8 phần là trêu đùa.
Vì không muốn gây sự chú ý của mọi người xung quanh nên tôi cũng giả vờ nở nụ cười hạnh phúc chạy đến bên cạnh anh ta. Tôi nhẫn nhịn cho đến khi cả hai chúng tôi bước vào thang máy, lúc này chỉ có hai chúng tôi, tôi giật lại hành lý của tôi từ tay anh ta, sau đó khó chịu nói:
_ Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây và thuê phòng cho tôi, giờ anh có thể về được rồi đấy.
Gương mặt anh tỉnh bơ hỏi tôi:
_ Về đâu?
Tôi nhíu chặt mày khẽ gắt lên:
_ Về nhà của anh chứ đâu.
Khóe miệng anh ta bất giác nở nụ cười, một nụ cười vô cùng gian xảo:
_ Nơi nào có vợ nơi đó mới là nhà.
Nói đến đây, anh ta lấy ra một chiếc chìa khóa phòng khách sạn rồi đưa cho tôi, sau đó anh ta nói tiếp:
_ Em giữ một chìa, anh giữ một chiếc, tạm thời phòng khách sạn này sẽ là nhà của anh và em.
Nghe đến đây, tôi liền mở to tròng mắt nhìn anh ta chằm chằm:
_ Ở đây chỉ còn anh và tôi, anh không cần diễn sâu đến vậy đâu, và anh cũng yên tâm là Minh Nhật sẽ không theo tôi đến đây đâu.
Lời nói của tôi vừa dứt thì đúng lúc cánh cửa thang máy mở ra, Bắc Vũ bước ra trước, còn tôi đi theo phía sau, thấy anh ta im lặng không trả lời, tôi nói tiếp:
_ Tôi không muốn ở chung phòng với anh.
Đáp lại tôi vẫn là sự im lặng, anh không trả lời cũng không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ mở cửa phòng khách sạn rồi bước vào. Anh tự nhiên bước đến bên chiếc giường lớn rồi ngồi xuống, sau đó anh đập nhẹ bàn tay xuống giường rồi bảo:
_ Chắc em cũng mệt rồi, nằm xuống đây nghỉ một lát đi.
Tôi vừa cất vali vào trong tủ vừa trả lời:
_ Tôi không có thời gian, bây giờ tôi phải đến nhà hàng.
_ Nhà hàng đã có nhân viên, em nghỉ một buổi cũng đã sao.
_ Không được, sắp tới phải thiết kế lại nhà hàng nên tôi rất bận.
_ Thiết kế lại nhà hàng sao? Vậy có cần chồng em giúp gì không?
Tôi hơi nheo mắt nhìn anh, khuôn mặt cũng dần giãn ra, trên môi xuất hiện nụ cười tươi rói:
_ Vì tôi muốn thiết kế nhà hàng theo phong cách hầm rượu, mà anh lại rành về lĩnh vực này nên tôi chắc chắn phải nhờ đến anh giúp rồi. Với lại tôi rất có ấn tượng với hầm sản xuất rượu của anh, tôi muốn nhờ anh giới thiệu công ty đã thiết kế hầm rượu đó cho anh.
_ Chẳng có công ty nào ở đây cả, hầm sản xuất rượu của anh là tự anh thiết kế và xây dựng. Nếu em tin tưởng chồng em thì có thể giao cho anh việc này, anh sẽ lên bản thiết kế giúp em.
Tôi tròn mắt đầy kinh ngạc:
_ Anh tự thiết kế hầm rượu được sao? Vậy thì tốt quá rồi….
Biểu cảm trên gương mặt anh ta lúc này đầy vẻ kiêu ngạo, anh ta híp mắt nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy ẩn ý sâu xa:
_ Nhưng mà em phải trả công cho anh đấy…..
Tôi lúc này vì mừng quá nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, tôi liền gật đầu:
_ Được, nếu anh làm tốt tôi sẽ trả công thật hậu hĩnh.
Vì bây giờ đã là bữa trưa, giờ cao điểm của nhà hàng nên tôi vội chào Bắc Vũ rồi nhanh chóng đến nhà hàng làm việc. Dù đêm qua mới từ cửa tử trở về, cả người vẫn còn rệu rạo và ê ẩm vì vết thương nhưng vì nhà hàng đang trong thời gian tu sửa lại nên tôi không cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Những ngày sau đó, cuộc sống ở khách sạn đối với tôi mà nói cực kỳ thoải mái, không có ai làm phiền, cũng không cần phải gồng mình lên làm một tiểu thư cao ngạo. Tôi nghe Bắc Vũ nói, ngay buổi sáng hôm tôi chuyển ra khách sạn ở, Minh Nhật cũng ngay lập tức quay về Hà Nội, còn Tố Lan ở thêm vài ngày, sau đó cũng về Hà Nội để chuẩn bị cho vai diễn sắp tới.
Minh Nhật và Tố Lan đã đều rời đi rồi, vậy nên Bắc Vũ ngỏ ý muốn tôi quay về nhà nhưng tôi không muốn, tôi nói với anh khi nào tu sửa xong nhà hàng tôi mới trở về ngôi nhà đó, còn bây giờ tôi cần phải có một tinh thần tốt nhất để làm việc.
Thấy công việc của tôi bận nên Bắc Vũ cũng không làm khó tôi, ngày nào cũng vậy, ban ngày anh trở về nhà làm việc, đến tối thì quay lại khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay cũng vậy, 8 giờ tối là anh đã có mặt ở phòng, bình thường về phòng, việc đầu tiên là anh sẽ đi tắm, nhưng hôm nay anh lại ngồi xuống bàn làm việc nóng vội mở chiếc laptop, sau đó gọi tôi lại gần:
_ Anh đã vẽ xong bản thiết kế, em xem thử đi.
Anh đẩy chiếc laptop về chỗ tôi, sau đó nói tiếp:
_ Bản thiết kế này là anh lấy ý tưởng của một nhà hàng bên Pháp, một không gian vừa cổ điển, vừa hiện đại, ấm áp và sang trọng, riêng tư và kín đáo, đáp ứng hoàn hảo mọi nhu cầu của khách hàng, kể cả những khách hàng khó tính nhất.
Tôi vừa lắng nghe anh nói, vừa chăm chú nhìn vào bản thiết kế, quả nhiên bản thiết kế của anh đã đáp ứng tất cả yêu cầu của tôi, tôi gật gù suýt xoa:
_ Bản thiết kế vừa đẹp vừa tinh tế thế này chắc chắn anh Dương sẽ không thể từ chối được rồi, anh gửi bản thiết kế qua cho tôi để tôi gửi cho anh Dương nhé.
Bắc Vũ gật đầu nhưng ánh mắt thì vô cùng mờ ám:
_ Được, nhưng trước hết em phải trả công cho anh đã.
Tôi nhìn anh ta vô tư hỏi:
_ Anh muốn bán bản thiết kế này với giá bao nhiêu?
Bắc Vũ bật cười, anh ta đưa tay lên nới lỏng cổ áo, sau đó ngả người ra sau ghế, bộ dạng như đang mong chờ điều gì đó:
_ Chúng ta là vợ chồng mà nên em đừng mở miệng ra nói chuyện tiền nong, chỉ cần em thưởng cho anh bằng tình cảm là được…..
Tôi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của anh ta, trong lòng tràn đầy ngờ vực, tôi hỏi:
_ Ý anh là sao?
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy ngập tràn ham muốn, xoáy sâu vào đôi mắt nóng bỏng ấy tôi biết trong lòng anh đang nghĩ đến chuyện gì. Tôi lúng túng đánh mắt đi nơi khác giả bộ không biết gì nhưng từ lúc nào anh đã sát lại gần bên tôi, anh đưa một tay ra siết chặt lấy eo tôi, đem cả thân thể nhỏ bé của tôi ôm vào trong иgự¢. Bầu không khí xung quanh như ngưng lại, làm tôi hít thở không thông:
_ Anh muốn làm gì???
Gương mặt anh ghé sát gương mặt tôi, giọng anh trầm thấp, hơi thở nóng bỏng vờn quanh:
_ Em nghĩ một nam một nữ ở cùng nhau trong khách sạn thì chuyện gì sẽ xảy ra???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc