Tôi từng nghe thấy một người bạn của Bắc Vũ nói, vì anh ta nên Lam Lam mới mất, tôi cũng không rõ câu chuyện là thế nào, nhưng nhìn hành động lúc này của anh ta tôi nghĩ chắc anh ta đang hối hận và day dứt lắm.
Những mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào da thịt anh ta nhưng dường như anh ta chẳng cảm thấy đau, máu nóng tuôn ra rơi xuống nền xi măng, đỏ tươi một mảng.
Mùi rượu hòa lẫn mùi máu tanh phảng phất trong không khí, xộc vào mũi tôi khiến tôi cau mày lại, thứ mùi không hề dễ chịu chút nào, tôi không nhịn được nữa, tiến đến bên cạnh Bắc Vũ, kéo anh đứng dậy, sau đó nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của anh mà quát lên:
_ Anh bị đ.i.ê.n rồi, anh biết mình đang làm cái gì không hả, thần kinh của anh bị tê liệt rồi à, anh không có cảm giác đau hay sao?
Bắc Vũ nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm như chứa rất nhiều điều phức tạp khiến cho người khác không thể nhìn thấu được. Anh ta bi thương nói trong men say:
_ Cuộc sống của tôi thật sự khó khăn quá, tôi mệt mỏi quá rồi….
Cuộc sống của ai chẳng mệt mỏi, chỉ là mỗi người có một cách đối diện với khó khăn khác nhau, như anh ta chọn cách uống rượu, chọn cách làm tổn thương mình, còn tôi thì khác, người đời đã làm tổn thương tôi quá nhiều rồi, tôi không thể tự làm tổn thương bản thân mình thêm nữa, tôi sẽ chọn đến những nơi chứa đựng nhiều điều tích cực để giải tỏa muộn phiền.
Nhưng tôi cũng hiểu hoàn cảnh của anh ta lúc này, một người đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ như anh ta mà phải gào thét tuyệt vọng trong đêm tối thì tôi không thể đoán nổi trái tim anh ta đau đớn cùng cực đến cỡ nào.
Nhưng dù vậy tôi vẫn phải kéo anh ta về hiện tại, tôi đập vào иgự¢ anh ta rồi gắt lên:
_ Cuộc đời này ai mà không có khó khăn, không có mệt mỏi chứ, tôi cũng rất mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải sống đấy thôi. Còn anh tại sao đã uống rượu say mà vẫn còn lái xe, anh muốn đi theo chị ấy luôn hả….
Tôi không hiểu sao tôi lại khóc, nước mắt tuôn rơi không thể nào ngừng được, nhìn anh đau khổ vì cô gái ấy, trong lòng tôi như có một tảng đá đè nặng.
Còn anh lúc này cũng đã say rồi thì phải, anh ta gục xuống bờ vai tôi rồi nói lảm nhảm:
_ Tôi sẽ không làm như vậy đâu, tôi sẽ không c.h.ế.t, tôi phải sống để tìm lại công bằng cho Lam Lam và em gái tôi…..
Mặc dù tôi chẳng hiểu được những gì anh ta đang nói nhưng tôi vẫn hạ giọng an ủi:
_ Được rồi, chúng ta cùng đi tìm công bằng, nhưng trước tiên tôi sẽ đưa anh về nghỉ ngơi đã.
Tôi dìu anh ta ra xe, sau đó lấy một chiếc khăn tay của tôi buộc vào bàn tay của anh ta để cầm máu. Với tình trạng say bí tỉ này của anh ta thì anh ta không thể nào lái xe về nhà được nữa rồi, tôi đành phải nhờ đến dịch vụ lái xe hộ để đưa chiếc xe của anh ta về.
Trong lúc chờ người đến, tôi xuống xe vào lại trong nghĩa trang dọn sạch những mảnh thủy tinh mà vừa anh ta làm vỡ, tôi sợ ngày mai lỡ có ai đi qua đây sẽ dẫm phải. Vì trời tối nên trong lúc dọn dẹp tôi không may để miếng thủy tinh cứa vào tay, dù chỉ là một vết thương nhỏ thôi nhưng tôi đã cảm thấy khó chịu và đau nhức đến nhăn mặt lại, vậy mà cả bàn tay anh ta không biết bị bao nhiêu mảnh thủy tinh đâm vào nhưng anh ta lại chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào. Có phải chăng nỗi đau trong lòng anh ta quá lớn, lớn đến mức anh ta tự gây ra tổn thương thể xác cho bản thân, tự làm đau da thịt của chính mình để khỏa lấp đi nỗi đau tinh thần đang dày vò tâm can.
Tôi thở dài, lẳng lẹ dọn sạch những mảnh thủy tinh ở dưới nền xi măng, sau đó trước khi ra về, tôi nán lại một chút thắp cho chị Lam Lam một nén hương. Tôi chưa từng gặp chị, cũng chưa từng biết gì về chị nhưng tôi nghĩ bản thân nên làm một điều gì đó nho nhỏ để an ủi chị và cũng là để an ủi anh ta.
Tôi vừa ra đến cổng nghĩa trang thì người lái xe dịch vụ cũng đến, tôi đưa chìa khóa và địa chỉ nhà cho họ. Ngày hôm nay tưởng đâu sẽ được đi dạo, tưởng đâu tâm hồn sẽ được thanh thản hơn, nhưng cuối cùng lại gặp cảnh chồng mình đau khổ đi tìm người yêu cũ, cuộc sống của tôi quả thật nghiệt ngã quá rồi.
Vào trong xe, tôi liếc máy nhìn xuống hàng ghế sau, nơi Bắc Vũ đang ngồi, anh ta ngả lưng ra sau, đôi mắt nhắm chặt lại, dường như anh ta ngủ rồi thì phải.
Tôi khẽ thở dài sau đó lái xe về nhà, vì không muốn làm kinh động đến người trong nhà nên tôi phải một mình vật lộn đưa cái thân xác cao lớn này về phòng.
Đưa anh ta về tới phòng, tôi định mặc xác anh ta, nhưng nhìn thấy vết thương trên tay anh ta vẫn đang rỉ máu tôi lại không đành lòng. Tôi lấy hộp dụng cụ y tế, sát khuẩn rồi băng bó vết thương lại cho anh ta, xong xuôi tôi đứng dậy định đi về phòng thì bất chợt nghe thấy anh ta lên tiếng:
_ Ở lại đây với tôi một chút được không?
Tôi nhìn anh ta, nhìn thật sâu vào đôi mắt u tối ấy, tôi nói:
_ Tôi là Tú Uyên không phải là Lam Lam mà anh cần tìm đâu.
Anh cầm lấy cổ tay tôi, giọng khàn đặc:
_ Tôi biết em là Tú Uyên.
_ Vẫn còn tỉnh táo vậy là tốt rồi, thôi anh nghỉ đi, tôi cũng về phòng đây.
_ Hôm nay……. cảm ơn em….
Nói xong câu đó, anh ta cũng chịu buông tay tôi ra, tôi chỉ gật đầu sau đó rời khỏi phòng, có điều vừa ra đến cửa phòng, bàn tay vừa chạm đến tay nắm cửa thì lại nghe thấy tiếng anh ta vang lên, lời nói có vẻ rất tha thiết:
_ Dù thế nào thì em cũng đừng quay lại với người yêu cũ, người đàn ông ấy vì gia đình mà bỏ rơi em, người đàn ông ấy không đáng tin cậy, em sẽ lại bị tổn thương một lần nữa.
Tôi không ngờ rằng, trong lòng anh ta giờ đây vẫn suy nghĩ về lời nói ngày hôm đó của tôi, anh ta vẫn còn lo sợ tôi ςướק chồng em gái của anh ta. Tôi đâu phải đứa ngu mà tắm hai lần trên một dòng sông, tôi khi yêu thì rất chung tình nhưng một khi đã quyết định buông bỏ thì cũng rất dứt khoát.
Tôi không quay đầu lại nhìn anh, chỉ nói:
_ Tôi sẽ không ςướק mất chồng của em gái anh đâu, anh không phải lo. Ngủ đi.
Nói rồi, tôi trở về phòng của mình, tắm rửa rồi đi ngủ, cả một buổi tối phải đi theo, chăm sóc cho anh ta nên đến giờ cả người tôi mệt mỏi rã rời, hai mí mắt nặng trĩu, rất nhanh tôi đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Bắc Vũ nhắn tin cho tôi nói anh ta sẽ đi công tác mấy ngày cùng sếp Vỹ, anh ta dặn dò tôi ở nhà giữ gìn sức khỏe và nhớ đi làm về sớm. Mới sáng ra, đọc được dòng tin nhắn này tôi không biết mình nên vui hay buồn, nếu anh ta làm điều này là vì lo lắng cho tôi thì tôi sẽ cảm thấy ấm lòng lắm, nhưng chỉ tiếc là anh ta chỉ làm vì bị tôi ép buộc chứ không phải anh ta tự nguyện.
Tôi đặt điện thoại xuống giường, sau đó chuẩn bị để đi làm, mới ngày hôm nay không có anh ta ở nhà, tôi đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác không được vui vẻ cho lắm.
Bữa sáng dì Mai nấu chỉ quanh quẩn hai món 乃ún và phở, ăn nhiều cũng cảm thấy ngán nên tôi bảo dì pha cho tôi một cốc sữa nóng. Dì Mai dạo gần đây không còn nói móc mỉa tôi, cũng không còn thái độ khó chịu với tôi như trước nữa, nhưng tôi biết dì ấy chỉ là đang nghe lời cậu chủ phải tôn trọng tôi mà thôi, chứ thật ra dì vẫn không ưa tôi.
Đang trong lúc chờ dì Mai pha sữa thì tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh nhỏ đặt trên bàn, trong bức ảnh đó, một cô bé khoảng chừng 15 tuổi đang biểu diễn múa ballet, nhìn cô bé trong ảnh có nhiều nét rất giống với Như Hoa nhưng gương mặt cô bé ấy tươi tắn và sáng hơn. Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi tò mò hỏi dì Mai:
_ Người trong bức ảnh này là ai vậy dì?
Dì mai gương mặt không có nét gì là vui vẻ, dì liếc nhìn bức ảnh rồi thờ ơ trả lời:
_ Là cô Như Hoa….
Tôi tròn mắt lên nhìn bức ảnh thật kỹ, vì Như Hoa không thích tôi, luôn có ác cảm với tôi nên tôi chưa bao giờ đến gần em ấy hay quan tâm gì đến em ấy, tôi cũng chưa từng hỏi Bắc Vũ về đôi chân của Như Hoa vì trong đầu tôi luôn nghĩ Như Hoa bị dị tật bẩm sinh.
Nhưng không thể ngờ, trước khi phải ngồi trên chiếc xe lăn, em ấy là một vũ công múa ballet. Một vũ công múa mà bị mất đi đôi chân, có lẽ em ấy đã phải chịu sự đả kích rất lớn, phải chăng vì lý do ấy nên tính khí em trở nên nóng nảy hơn, em bất mãn với cuộc sống này hơn.
Tôi thẫn thờ hỏi dì Mai:
_ Vậy Như Hoa đã gặp phải chuyện gì, em ấy tại sao lại ra nông nỗi này hả dì?
Gương mặt dì Mai tối lại, dì nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như thể tôi là tội phạm, tôi không hiểu sao dì lại nhìn tôi như thế, tôi khẽ nhíu mày lại:
_ Con chưa bao giờ gây tai nạn, cũng chưa bao giờ hại ai đâu, sao dì lại nhìn con bằng ánh mắt hung dữ ấy?
Lúc này dì Mai như sực tỉnh, dì thu hồi ánh mắt căm phẫn rồi nói:
_ Như Hoa, cô ấy bị tai nạn.
Tôi thở dài, vừa thấy thương em ấy, vừa cảm thấy tiếc nuối:
_ Thật đáng tiếc, em ấy đã từng là một bông hoa xinh đẹp, tài năng đến vậy cơ mà, chắc em ấy đã rất sốc.
_ Sốc chứ sao không, cô ấy mấy lần còn tự kết liễu đời mình nhưng may mà cậu chủ phát hiện ra kịp.
Tôi rũ mắt nhìn xuống bức ảnh ấy, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Cảm xúc trong tôi lúc này không ổn chút nào, tôi trách mình không tìm hiểu kỹ mọi chuyện mà đã cho rằng em ấy không được dạy bảo tử tế nên mới hỗn láo với người lớn như thế nhưng tôi lại không biết rằng đằng sau vẻ ngang bướng ấy là cả một câu chuyện bi thương.
Đối với một vũ công thì đôi chân chính là linh hồn của họ, mất đi đôi chân thì chẳng khác nào ςướק đi mạng sống của họ. Hình ảnh trong trẻo, hạnh phúc của tuổi 15 đã bị đánh mất, thay vào đó là một cô bé ảm đạm, u sầu, suốt ngày nhốt mình trong căn phòng.
Tôi uống nốt cốc sữa rồi đứng dậy đi làm, ngày hôm nay nghe được câu chuyện của Như Hoa tôi chợt suy nghĩ rằng, có phải tôi đã quá vô tâm rồi không, tôi đòi anh chỉnh đốn lại người nhà, bắt bọn họ coi tôi là người trong nhà nhưng tôi thì sao đây, tôi đã thật sự coi bọn họ như là người nhà chưa, đã từng quan tâm đến bọn họ hay chưa?
Tôi tự trách mình rồi tự cảm thấy day dứt, tôi biết mình không phải một cô gái hoàn hảo, cũng không phải một người con gái lương thiện, nhưng nhìn hình ảnh của Như Hoa vui vẻ múa trên sân khấu mà tôi không thể cầm lòng được.
Lái xe đến nhà hàng, tôi liền lấy điện thoại gọi cho một người bạn làm bác sĩ, tôi kể câu chuyện của Như Hoa cho Nhân nghe, sau đó tôi hỏi:
_ Bây giờ có cách nào có thể giúp em ấy đi lại được và tiếp tục với đam mê của mình không?
Nhân ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
_ Vẫn có cách nhưng mà phải dựa vào tình trạng chấn thương của em ấy, mình cần phải thăm khám trực tiếp thì mới có thể xác định xem em của cậu có thể lắp chân giả được không. Và còn phải xem em của cậu cố gắng, nghị lực đến đâu nữa.
_ Mình bây giờ không có ở Hà Nội, mình chuyển vào Ninh Thuận hơn một tháng nay rồi, em mình cũng ở Ninh Thuận, để mình sắp xếp thời gian rồi sẽ đưa em ấy ra ngoài Hà Nội gặp cậu nhé.
_ Ok, khi nào ra được thì gọi cho mình, mình đón.
_ Cảm ơn cậu.
_ Có gì đâu, mà dạo này cậu có khỏe không?
_ Mình khỏe, còn cậu thì sao, làm bác sĩ chắc bận rộn lắm nhỉ.
_ Ừ, bận lắm nên đến giờ vẫn chưa kiếm được vợ.
Tôi bật cười:
_ Chắc cậu kén chọn chứ gì?
Nhân cũng cười:
_ Đâu có, chỉ là vẫn chưa tìm thấy người phù hợp thôi, thôi mình có bệnh nhân rồi, mình làm việc đây, gặp cậu sau nhé.
_ Ừ. pye cậu….
Nhân là một người bạn hồi cấp ba của tôi, chúng tôi đã có quãng thời gian rất thân thiết với nhau, nhưng đến năm tôi 18 tuổi, khi bố nhận lại tôi và tôi một bước trở thành tiểu thư danh giá thì Nhân bắt đầu xa cách với tôi, cậu ấy cho rằng chúng tôi không cùng một thế giới, rất khó có thể chơi với nhau được như trước nữa và cậu ấy cảm thấy mặc cảm khi ở gần tôi.
Không phải chỉ mình Nhân cảm thấy như vậy mà tất cả bạn bè của tôi cũng dần dần đều xa cách với tôi, tôi hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy nên cũng không oán trách gì, chỉ là lúc đó, vừa phải chuyển đến sống ở một nơi xa lạ, vừa không có bạn bè, vừa phải chịu đả kích từ dư luận nên tôi đã có quãng thời gian bị trầm cảm giống y với trạng thái của Như Hoa bây giờ.
Có điều bạn bè ai bỏ rơi tôi cũng được nhưng riêng Nhân thì tôi không cam lòng, chúng tôi đã từng thân nhau như anh em trong gia đình, có bí mật gì cũng kể cho nhau nghe, có món ngon nào cũng dành cho nhau, vậy mà sao nói bỏ là có thể bỏ được.
Mặc dù Nhân luôn tỏ ra xa cách và cũng nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau nhưng lâu lâu tôi vẫn nhắn cho cậu ấy vài tin hỏi thăm, vậy nên đến giờ này tôi vẫn còn giữ liên lạc được với cậu ấy.
Buổi tối hôm đó, sau khi từ nhà hàng trở về nhà, tôi không về phòng ngay mà muốn đến thăm Như Hoa, tôi lưỡng lự đứng ở cửa phòng em ấy một lúc rất lâu, sau đó mới đủ can đảm đưa tay lên gõ vào cánh cửa:
_ Như Hoa em ngủ chưa?
Một giọng nói lạnh như băng từ trong phòng truyền ra:
_ Chị có chuyện gì không?
_ Chị muốn nói chuyện với em.
_ Tôi và chị chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả.
Tôi không còn kiên nhẫn được nữa liền tự động mở cánh cửa bước vào, bên trong căn phòng của Như Hoa là cả một mảng đen tối và u ám không có một chút ánh sáng nào có thể lọt vào, tôi đưa tay sờ lên bờ tường sau đó bật công tắc điện. Cả phòng được thắp sáng, Như Hoa ngồi trầm lặng ở trên giường, trong tay nắm chặt đôi giày múa ballet.
Nhìn thấy tôi đột ngột bước vào, Như Hoa giận dữ hét lên:
_ Ai cho phép chị vào trong phòng của tôi.
Tôi tiến lại gần bên cạnh Như Hoa, dịu giọng nói:
_ Xin lỗi em, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.
_ Có chuyện gì chị nói nhanh đi….
_ Em…….
Tôi chẳng hiểu sao đến lúc này tôi lại cảm thấy rất khó nói, tôi sợ chạm vào nỗi đau của em ấy, tôi sợ làm em ấy nổi cáu, vậy nên tôi ngập ngừng mất một lúc mới có thể nói được:
_ Em có muốn tiếp tục được múa ballet không?
_ Chị đùa tôi đó à?
_ Chị không đùa, chị nói thật, hôm nay chị đã hỏi bạn chị, em vẫn còn có cách. Nếu em đồng ý thì chị sẽ đưa em ra Hà Nội, chị và bạn chị sẽ tìm cách giúp em.
Tôi đã hết sức lựa lời để nói nhưng vẫn không thể khiến Như Hoa khỏi kích động, em ấy ném mọi thứ trên giường về phía tôi rồi đùng đùng nổi giận:
_ Chị cút đi, cút ngay ra khỏi phòng tôi, chị mãi mãi không thể nào bù đắp được những tổn thương, những đau đớn mà tôi phải chịu đâu. Trừ khi….. chị cũng bị mất hai chân như tôi…..
Dù biết Như Hoa đang rất bị kích động nên nói năng có phần ngang ngược, nhưng điều tôi không ngờ em lại có ác ý với tôi đến thế. Tôi nhặt lại những đồ em vừa ném vào người tôi, sau đó đặt lại lên giường rồi lẳng lặng bỏ ra bên ngoài. Chỉ là tôi thật lòng muốn giúp em ấy thôi mà, tại sao em ấy lại cay độc với tôi đến thế. Tôi cứ có một cảm giác rằng dì Mai và Như Hoa không đơn giản chỉ là ghét tôi thôi đâu mà là hận mới đúng, hận thì mới cư xử với tôi như vậy, còn lý do hận là gì đến giờ tôi cũng không biết……
Nhưng dù kể cả là em ấy hận tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn không dừng được cái ý định muốn giúp em ấy, mấy ngày sau đó, ngày nào tôi cũng khuyên em nên suy nghĩ lại, khuyên em hãy nghe theo lời tôi một lần nhưng đáp lại tôi chỉ là khuôn mặt lạnh băng cùng ánh mắt u tối.
Bắc Vũ đi công tác đến nay cũng được mấy ngày rồi, tôi không hiểu sao mỗi buổi tối về nhà tôi đều thấy trong lòng trống trải, đêm nào tôi cũng đứng bên cửa sổ làm vài ly rượu vang tự tay anh làm ra sau đó nhìn về nơi xa xăm kia, hình như tôi đang mong chờ điều gì đó thì phải.
Nghĩ đến đây tôi khẽ bật cười, chả lẽ tôi biết nhớ anh rồi sao, nhưng chắc là không phải đâu nhỉ, chỉ là tôi quen mỗi buổi tối đi làm về, có bóng dáng anh đứng đợi, tôi quen với sự hiện diện của anh, vậy nên khi anh đi xa, trong lòng có chút trống trải là điều đương nhiên thôi mà.
Đang nhìn ra khung cửa sổ thì tôi bỗng nhìn thấy phía dưới sân có một bóng người chạy vụt qua, sau đó tôi nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của một người phụ nữ, tôi không biết dưới đó đang xảy ra chuyện gì nên vội chạy xuống nhà gọi dì Mai và Như Hoa nhưng không có ai lên tiếng cả, tôi chạy vào phòng từng người tìm nhưng cũng không thấy bọn họ đâu, sợ hai người đó xảy ra chuyện nên tôi đánh liều chạy ra bên ngoài, các bóng đèn trong sân thường ngày được thắp sáng nhưng hôm nay lại tối một cách kỳ lạ, lúc tôi còn đang phân vân chưa xác định được tiếng kêu cứu phát ra từ đâu thì bỗng nhiên có ai đó đập mạnh tay vào gáy tôi khiến tôi cảm thấy choáng váng rồi dần dần ngất lịm đi, trước mắt tôi chỉ còn một mảng tối bao trùm…..