Nửa Đời Một Mộng - Chương 13

Tác giả: Uyển Nguyệt

Giọng nói lạnh lùng của anh như gáo nước lạnh tạt vào người khiến tôi hóa đá tại chỗ. Đến khi anh gằn giọng hỏi lại một lần nữa, tôi mới chợt bừng tỉnh. Tôi lúng túng lau đi những giọt nước mắt đang vương trên khóe mắt, sau đó khó khăn quay lại nhìn anh:
_ Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng….
Tôi không biết tại sao mình lại nói ra câu ấy, chỉ cần nghe qua người ta cũng có thể biết là tôi đang nói dối, nhưng lúc này trong lòng tôi đang cảm thấy rất hoang mang, tôi không thể nghĩ ra từ nào để nói nữa. tôi nhanh chóng quay gót bước thật nhanh ra khỏi phòng, sau đó vội vã lái xe đi làm, nhưng khi xe ra khỏi trang trại nho, tôi phải dừng xe lại một lúc để bình tâm trở lại.
Lúc trước, khi chưa về đây, tôi hùng hồn nói rằng sẽ hành anh ta cho đến khi anh ta cảm thấy hối hận khi lấy tôi, nhưng rốt cuộc bây giờ thì sao đây, chính tôi mới là người bị hành cho không còn sức sống. Tôi đột nhiên bật cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, tim tôi đau đến mức tôi phải co người lại mạnh mẽ nắm lấy иgự¢. Tôi từng dặn bản thân mình không nên bận tâm đến anh ta nhưng tôi lại không làm được, dường như tôi bây giờ đã thật sự để tâm đến anh ta rồi. Người gay gắt phản đối cuộc hôn nhân này là tôi nhưng đến cuối cùng tôi lại là người mềm lòng trước.
Tôi không hề muốn bản thân sa vào cái mối tình c.h.ế.t tiệt này nhưng tình yêu, duyên nợ, nó bất chợt đến rồi bất chợt đi, tôi không thể nào kiểm soát con tim mình được. Trong tình yêu, con tim khi yêu luôn mù quáng, lý trí dù không mù quáng nhưng chẳng bao giờ thắng nổi con tim, dù biết thích anh ta tôi sẽ bị tổn thương và không có kết cục tốt đẹp nhưng dù biết phía trước đầy gai nhọn thì tôi vẫn cứ ngu ngốc bước đi.
Tôi khẽ mím môi lại, tôi không biết mình nên làm gì nữa, thôi thì cứ kệ mọi thứ và thuận theo tự nhiên, gạt những suy nghĩ nặng nề ra khỏi bộ não, tôi tiếp tục lái xe đi làm, có điều tôi vừa đi được thêm một đoạn đường thì bất ngờ một chiếc xe ô tô đen bấm còi ầm ĩ rồi vượt lên phía trước, tôi có chút khó chịu nhưng cũng không để tâm gì nhiều, cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc xe đen này có chút quen quen, cố lục lại trí nhớ tôi chợt nhận ra đây chẳng phải chiếc xe đen đã đi theo dõi tôi suốt buổi tối hôm nọ hay sao. Nghĩ đến đây, tôi vội vàng đạp chân ga, lập tức đuổi theo.
Chiếc xe ô tô màu đen phóng rất nhanh nên phải mất một quãng đường dài tôi mới có thể đuổi kịp, tôi bấm còi rồi áp sát chiếc xe đó cho đến khi họ chịu dừng lại. Tôi xuống xe rồi tiến đến gần chiếc xe đó, đưa tay lên gõ vào cửa kính xe mấy cái, đến khi kính xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người ngồi trong xe khiến tôi nhất thời đơ người mất mấy giây, mãi sau tôi mới có thể lên tiếng:
_ Hóa ra là anh sao?
Khuôn mặt anh không chút biểu cảm gì, anh chỉ lạnh nhạt nhắc nhở tôi:
_ Lái xe cẩn thận.
Trong lúc tôi vẫn còn đang hoang mang thì anh đã lái xe đi mất hút, tôi đứng bên đường mà lòng ngẩn ngơ. Trong gara ô tô nhà anh, chỉ có một chiếc xe ô tô của tôi và một chiếc xe ford ranger của anh, còn chiếc mercedes màu đen kia tôi chưa từng thấy nó xuất hiện trong nhà, vậy nên sau khi nhìn thấy anh ngồi trong chiếc xe đó, và biết anh chính là người đi theo tôi suốt buổi tối hôm ấy, trong lòng tôi bỗng trùng xuống, hóa ra anh cũng không vô tâm, lạnh lùng đến mức bỏ mặc tôi một mình giữa nơi đất khách quê người này, anh vẫn lặng lẽ đi phía sau tôi, chờ đến khi thấy tôi thật sự an toàn, anh mới chịu rời đi.
Chí ít thì anh ta vẫn còn chút tình người, tôi coi như cũng được an ủi một chút sau những chuỗi ngày bị anh ta làm tổn thương. Tôi lên xe rồi đi đến nhà hàng, nhân viên của nhà hàng biết tôi không bao giờ ăn uống ở nhà nên luôn chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi, ngày nào cái Tuyết, nhân viên ruột của tôi cũng nhắn tin cho tôi từ tối hôm trước hỏi tôi muốn ăn gì để sáng hôm sau trên đường đi làm nó sẽ mua giúp tôi, hoặc món nào nó nấu được nó sẽ tự tay nấu rồi đem đến cho tôi thưởng thức.
Vì dạo này có lẽ do ăn uống hợp khẩu vị lên tôi cảm giác như tôi có hơi béo lên một chút, vì thế tối hôm qua tôi bảo với cái Tuyết là bữa sáng nay chỉ mua cho tôi 2 quả trứng gà thôi, thế mà bây giờ nó mang ra bàn cho tôi một bát bánh canh chả cá nóng hổi, tôi ngạc nhiên nhìn bát 乃ún rồi lại nhìn lên nó, tôi hỏi:
_ Hôm qua chị dặn em mua cho chị trứng gà luộc cơ mà, sao em lại mua bánh canh cá cho chị?
Cái Tuyết gãi gãi đầu, nó ngập ngừng bảo:
_ Sáng nay em có luộc cho chị 2 quả trứng gà rồi, nhưng vì vội đi làm nên em quên mất, đến nhà hàng em mới chợt nhớ ra, em định sẽ ra phố mua cho chị nhưng mà tự dưng có một chàng trai cao to, đẹp trai lắm, tự xưng là chồng của chị đến nhà hàng đưa cho em mấy tô bánh canh cá liền, anh bảo mua cho chị và nhân viên ăn sáng.
Tôi dường như không tin vào tai mình, tôi vội hỏi lại cái Tuyết:
_ Người đó đi xe gì?
_ Xe mercedes, màu đen chị ạ, trời ơi hôm nay mới được gặp chồng chị đấy, công nhận anh ấy đẹp trai thật, vậy mà chẳng thấy bao giờ chị nhắc đến, nhiều lúc em còn tưởng chị chưa có chồng đấy.
Trước câu nói của cái Tuyết tôi chỉ khẽ cười, tôi và anh ta chỉ là vợ chồng tạm bợ, vợ chồng trên danh nghĩa, chẳng có gì đáng tự hào để kể ra cả. Mà anh ta cũng thật biết cách làm người khác bất ngờ, mới sáng nay thôi, giọng nói cùng thái độ của anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, vậy mà bây giờ lại dịu dàng mua đồ ăn sáng cho tôi, quả thật có vắt óc suy nghĩ tôi cũng chẳng thể hiểu nổi con người anh ta là như thế nào nữa.
Tôi nhìn bát bánh canh cá trước mắt, sau đó cầm đôi đũa lên nếm thử, tôi muốn xem vị bánh canh cá của chồng mua có khác gì so với vị của cái Tuyết mua không, và quả thật là có chút khác, bánh canh do chính tay chồng tôi mua có vị ngọt hơn và ngon hơn, dù biết bánh canh cá cái Tuyết mua và anh ta mua là cùng một chỗ nhưng bởi vì hôm nay được ai đó đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho nên trong lòng cảm thấy vô cùng hứng khởi, vì thế mà tôi cũng cảm thấy ngon miệng hơn.
Ăn xong bát bánh canh cá tôi liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh:
_ Cảm ơn vì đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi đã ăn rất ngon miệng.
Tin nhắn đó gửi đi một lúc rất lâu sau anh ta mới phản hồi lại:
_ Không có gì.
Tôi liếc qua dòng tin nhắn nhạt nhẽo đó rồi lại quay đi tiếp tục làm việc, tôi hiện tại đang rất bận rộn cho việc lên kế hoạch thu hút khách hàng cho nhà hàng, nửa tháng làm việc ở đây, qua khảo sát tôi cũng tìm ra được nguyên nhân tại sao nhà hàng lại vắng khách hơn các cơ sở khác, trong khi đó khách du lịch đến đây mỗi ngày một đông.
Chỉ vài tháng nữa là đến tháng 8, thời điểm đẹp nhất để du lịch Ninh Thuận vì vậy ngay bây giờ tôi cần phải khẩn trương thay đổi phong cách của nhà hàng và thay đổi khẩu vị các món ăn một chút sao cho hợp với khẩu vị của người dân ở đây nhất.
Tôi đã từng đến vài nhà hàng đông khách để trải nghiệm món ăn ở nhà hàng đó, đa phần những món ăn ở đây đều rất đậm vị và đặc biệt người dân ở đây rất thích ăn cay. Ngoài khẩu vị ra thì tôi thêm món thịt cừu, đặc sản của Ninh Thuận vào mục các món ăn chính trong nhà hàng.
Còn về phần thiết kế, trang trí lại nhà hàng thì tôi vẫn chưa nghĩ ra, tôi định thiết kế nhà hàng theo phong cách hầm rượu, nhưng hiện tại tôi vẫn đang chờ ý kiến của bố tôi, nếu bố tôi đồng ý thì tôi phải cần nhờ đến Bắc Vũ giúp tôi việc này, bởi ở đây tôi vẫn chưa quen ai và cũng không thể tin tưởng được ai, vậy nên chỉ có thể tin tưởng, nhờ cậy vào anh ta.
Và cũng bắt đầu ngày hôm nay tôi sẽ trực tiếp đào tạo lại nhân viên của mình về chuyên môn phục vụ và nắm vững các quy tắc trong quy trình phục vụ rượu vang. Quản lý cũ của nhà hàng trước khi tôi về đây không có nhiều chuyên môn, vì vậy nhân viên phục vụ cũng không được học hành bài bản và chuyên nghiệp. Mà nhân viên phục vụ cũng như bộ mặt của nhà hàng nên việc có được thiện cảm của khách hàng sẽ giúp cho hình ảnh nhà hàng trở nên tốt đẹp hơn, vậy nên sau mỗi buổi tối, khi nhà hàng hết khách các nhân viên đều phải ở lại thêm một tiếng nữa để nghe tôi nói về quy trình phục vụ khách hàng.
Ngày hôm nay, sau khi đào tạo nhân viên xong, cả người tôi cũng đã mệt nhoài, tôi lên xe định ra về thì nhận được điện thoại của cái Huyền, vừa bắt máy nó liền nói một tràng dài:
_ Cuối cùng cũng đã giải quyết xong chuyện của con ranh đó, mẹ k.i.ế.p con cáo già đó đòi tao phải giúp nó làm nữ chính trong một dự án phim lớn của đài S thì nó mới chịu câm cái miệng lại. Mà cậu tao thì không thích nó làm nữ chính bộ phim này vì nó diễn đơ, không hợp vai, tao phải mất một khoản tiền tài trợ cho bộ phim thì cậu tao mới chịu đó. Con này cũng thật biết tận dụng cơ hội, đổi con để lấy sự nghiệp, ban đầu tao tưởng nó làm giả chuyện sảy thai cơ nhưng tao đã cho người tìm hiểu thì đúng là nó sảy thai thật. Mà lúc tao vào bệnh viện nói chuyện với nó nhìn nó đâu có vẻ gì là đau buồn lắm đâu, mà kể cả về phía nhà ông Nhật, trông có vẻ cũng rất bình thản.
Tôi vì mệt nên chỉ trả lời ngắn gọn:
_ Giải quyết ổn thỏa là được rồi còn phía gia đình nhà người ta thì kệ đi, mày quan tâm nhiều làm gì. Còn về phần mày tài trợ cho bộ phim hết bao nhiêu, tao sẽ góp một nửa.
_ Mày đ.i.ê.n à, vì tao mà mày mới bị vướng vào rắc rối, phần tiền này coi như tao tài trợ cho cậu tao thôi, tính ra thì cũng không thiệt gì, đâu thì cũng đều là người trong nhà. À mà hôm tao đến bệnh viện có gặp ông Nhật, ông ấy hỏi tại sao mày lại chuyển vào chi nhánh trong Ninh Thuận làm, tao nói thẳng luôn là mày lấy chồng ở Ninh Thuận nên theo chồng về đó, mày không tưởng tượng được khuôn mặt của ông ấy lúc đó đâu, sốc đến mức hai mắt đờ đẫn luôn, ông ấy không ngờ mày lại đi lấy chồng nhanh như thế.
_ Nhưng sao ông ấy biết tao chuyển vào Ninh Thuận vậy.
_ Tao cũng không biết ông ấy nghe ngóng được tin tức ở đâu, ông ấy còn bảo bây giờ Tố Lan đã sảy thai, ông ấy không còn gì để ràng buộc nữa, ông sẽ vào Ninh Thuận tìm mày.
Nghe đến đây, trong lòng tôi bất giác trào dâng một nỗi cay đắng, tôi với Minh Nhật đã có mấy năm bên nhau, tình yêu của chúng tôi rất yên ả,ấm áp, không có nhiều sóng gió, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi cứ như vậy mà bên nhau cả quãng đời còn lại. Vậy mà đến cuối cùng anh ta nghe theo lời bố mẹ dứt khoát chia tay với tôi. Tôi chưa từng than trách anh ta một lời, cũng chưa từng hận anh ta nhưng tôi không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa, vậy mà dạo gần đây anh ta cứ luôn muốn dây dưa đến tôi khiến tôi phải gặp phiền phức, tôi bực mình nói với cái Huyền:
_ Tên đ.i.ê.n, tao vẫn chưa đủ gặp phiền phức hay sao mà còn muốn gây thêm xui xẻo cho tao nữa, hắn ta và cả vợ hắn ta khiến tao tởm đến tận não rồi.
Cái Huyền bật cười lớn trong điện thoại:
_ Ông Nhật ấy có thì không biết giữ, mất rồi lại khổ sở chạy đi tìm, đúng là tên đ.i.ê.n thật rồi. À mà chồng mày đã biết Tố Lan sảy thai chưa?
_ Biết ngay từ hôm đó rồi.
_ Thế ông ấy có làm gì mày không?
Tôi thở dài, tôi không dám kể chuyện Bắc Vũ và cả em gái anh ta ngày hôm đó đã sỉ nhục tôi thế nào, tôi sợ cái Huyền cảm thấy áy náy bởi nó cũng đã hết lòng vì tôi rồi. Tôi muốn kết thúc câu chuyện tại đây nên bảo với cái Huyền:
_ Giờ tao mới ở nhà hàng chuẩn bị về này, thôi tao về đây chứ muộn quá rồi, mày ngủ đi nhé.
_ Ừ, pye mày….
Tắt máy, tôi lái xe về nhà, mọi ngày tôi đã về muộn, hôm nay tôi còn về muộn hơn, về đến nhà cũng đã hơn 11 giờ đêm, vậy mà tôi vẫn thấy có bóng dáng ai đó đang đi đi lại lại trước cửa nhà, lại gần thì tôi mới phát hiện hóa ra người đó là Bắc Vũ, tôi không biết giờ này anh còn đứng ở ngoài làm gì, có phải đang chờ tôi hay không hay là đang suy nghĩ về việc gì đó, dù là dạo này anh ta cũng có vài hành động quan tâm đến tôi nhưng không vì thế mà tôi bỏ qua mọi chuyện cho anh ta. Tôi tỏ vẻ không bận tâm đến sự tồn tại của anh ta ở đây mà cứ thế lướt qua anh ta bước thẳng vào nhà, anh ta cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi phía sau tôi, đến khi tôi về đến phòng, anh ta mới lên tiếng hỏi:
_ Sao em đi làm về muộn thế.
Tôi lạnh nhạt trả lời:
_ Tôi bận nhiều việc.
Nói xong câu ấy, tôi nhanh chóng vào phòng rồi đóng cửa lại. Đúng là vừa nãy anh ta đứng bên ngoài chờ tôi về thật, nhưng những hành động này của anh ta không phải xuất phát từ trái tim, cũng không phải vì anh ta thích tôi nên lo lắng cho tôi mà là anh ta sợ lỡ không may tôi xảy ra chuyện gì thì lúc đấy anh ta sẽ khó bề ăn nói với bố mẹ tôi, chứ thật ra trong mắt anh ta chưa bao giờ có tôi cả. Đến giờ này, khi đã cưới tôi về mà anh ta vẫn còn tự nhiên chìm đắm trong căn phòng đầy kỷ niệm với người yêu đã mất thì tôi cũng biết trong lòng anh ta tôi chẳng là gì cả.
Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ tôi vẫn còn phải sống ở đây rất lâu nữa, vậy nên tôi không thể tránh né mãi như thế này được. Tôi phải làm cái gì đó để dằn mặt ba người bọn họ, để cho bọn họ thấy rằng tôi là một tiểu thư danh giá và kiêu ngạo, tôi không dễ để bọn họ động vào và tùy tiện chà đạp tôi.
Lấy một chiếc khăn trên tủ, tôi bước vào nhà tắm, vì bây giờ chỉ có một mình tôi sống trong căn phòng này nên tôi thoải mái mặc đồ mà không phải dè chừng người khác vậy nên mỗi lần tắm xong tôi chỉ quấn một chiếc khăn lên người rồi đi ra bên ngoài, và hôm nay cũng vậy, nhưng khi tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng dưng chạm mặt Bắc Vũ, anh ta nhìn thấy tôi trong bộ dạng này thì có chút khựng lại, ánh mắt anh ta liếc qua chiếc khăn trên người tôi, tuy khuôn mặt anh ta không có biểu hiện gì nhưng tôi nhận ra hai bên tai của anh ta đã đỏ bừng, giọng nói như lạc đi:
_ Tôi vào phòng lấy quần áo.
Trong mắt tôi anh ta là loại vô sỉ lắm mà, trước đây không quen không biết anh ta còn đè ngửa tôi ra được, vậy mà bây giờ chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp, thế nhưng anh ta lại tỏ vẻ ngượng ngùng khi thấy tôi ăn mặc thế này, quả là lạ lùng.
Tôi khẽ nhếch lông mày rồi đi về phía bàn trang điểm ngồi xuống, tôi vừa vuốt tóc vừa nhẹ giọng nói:
_ Tôi không biết trong lòng anh có tôi không, tôi cũng không hy vọng anh sẽ yêu tôi nhưng anh đã xác định cưới tôi về đây, đã coi tôi là vợ của anh thì mong anh và người nhà của anh tôn trọng tôi. Nếu dì Mai và cả em gái anh còn dám hành động thô lỗ và ăn nói hỗn láo với tôi một lần nữa, thì tôi sẽ không kiêng nể gì mà cho vài cái bạt tai đấy.
Nói đến đây, tôi dừng lại một chút quan sát gương mặt anh ta qua gương của bàn trang điểm, khuôn mặt anh ta lúc này đã cứng ngắc, không thấy anh ta nói gì tôi lại tiếp tục lên tiếng:
_ Với tư cách là vợ anh, tôi yêu cầu anh gỡ tất cả những hình ảnh ở bên phòng đối diện xuống. Tôi không cần biết trong lòng anh yêu ai, đang nhớ nhung về ai, nhưng tôi không muốn trong nhà này tồn tại bất cứ thứ gì liên quan đến cô gái khác ngoài tôi, bởi tôi mới chính là vợ anh chứ không phải cô gái tên Lam Lam đó. Nếu anh còn giữ những hình ảnh đó trong nhà thì rõ ràng là anh đang không tôn trọng tôi, mà anh không tôn trọng tôi thì làm sao những người khác tôn trọng tôi được. Vậy nên làm ơn hãy dọn căn phòng đó cho sạch sẽ đi.
Nghe tôi nói đến đây, Bắc Vũ khẽ nhắm mắt lại, dường như anh đang cố nhẫn nại để không nổi nóng lên với tôi, anh hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói:
_ Căn phòng đó không phải của tôi, vậy nên tôi không có quyền gì động chạm đến đồ vật ở trong đó.
Một lý do thật nực cười, ngôi nhà này của anh ta, anh ta muốn phá đi còn được nữa là, lời anh ta nói tôi biết rõ chỉ là cái cớ, nhưng tôi vẫn xuôi theo câu chuyện, thuận miệng hỏi tiếp:
_ Vậy căn phòng đó là của ai?
Bắc Vũ không chút lưỡng lự, anh thẳng thắn trả lời:
_ Của Lam Lam và Tố Lan….
Có lẽ anh ta nhìn đã nhìn ra biểu cảm kinh ngạc cùng khó hiểu trên gương mặt tôi, hít vào một hơi, anh ta giải thích thêm:
_ Tố Lan là em gái của Lam Lam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc