Nói xong câu ấy, tôi vội vàng cúp máy ngay lập tức, vì quá tức giận mà bàn tay run lên bần bật. Chưa được tôi cho phép, chưa được sự chấp thuận của bố mẹ tôi, anh ta lấy sự tự tin ở đâu mà dám đặt váy cưới trước, anh ta đ.i.ê.n thật rồi, tôi muốn liên lạc cho anh ta nhưng không biết làm cách nào, mà điện thoại của tôi vẫn liên tục reo lên, nhà thiết kế váy cưới dường như không có ý định bỏ cuộc.
Tôi căng thẳng nhìn chiếc điện thoại trên tay, Ⱡồ₦g иgự¢ đập liên hồi, có phải là tôi đang dần sợ hãi anh ta rồi không. Đắn đo vài giây, tôi hít sâu một hơi, sau đó ấn nút nghe, đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì thì tôi đã lên tiếng cắt ngang:
_ Chuyện váy cưới để sau đi, tôi muốn hỏi cô có quen biết với Bắc Vũ không?
Đầu dây bên kia dường như có chút bất ngờ về câu hỏi của tôi, nhưng họ vẫn lịch sự trả lời:
_ Bắc Vũ chỉ là khách hàng của chúng tôi thôi, ngoài ra không có quen biết gì.
Nếu đã là khách hàng thì chắc chắn phải có thông tin, nhân cơ hội tôi hỏi luôn:
_ Vậy chắc bên cô có số điện thoại hoặc địa chỉ của anh ta đúng không?
_ Vâng ạ.
_ Trước khi đến thử váy cưới, tôi muốn nói chuyện với anh ta, phiền cô gửi cho tôi số điện thoại của anh ta nhé.
Bên cửa hàng váy cưới đã đồng ý gửi số điện thoại cho tôi, vậy nhưng sau khi cúp máy, tôi đợi rất lâu cũng không thấy bên kia gửi tin nhắn qua, tôi nghĩ bọn họ có lẽ vì bận nên quên, tôi định bấm số gọi lại thì đột nhiên điện thoại của tôi rung, trên màn hình lại xuất hiện một dãy số lạ khác, tôi tưởng rằng bên cửa hàng váy cưới dùng số khác gọi cho tôi nên vội vàng ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia một giọng nói nam tính vang lên:
_ Nghe nói cô đang nóng lòng muốn gặp tôi…
Nghe thấy giọng điệu này, lửa giận trong người tôi bừng cháy như muốn thiêu đốt luôn cả anh ta, tôi phải nắm chặt bàn tay lại để cố ngăn cảm xúc trong người bộc phát bởi tôi biết lúc này nóng giận không phải là cách, tốt hơn hết tôi nên nhẹ nhàng đàm phán với anh ta.
Tôi cố nặn ra một nụ cười rồi nói:
_ Đúng vậy tôi đang rất muốn gặp anh, anh có ở Hà Nội không, chúng ta gặp nhau nhé.
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười thích thú:
_ Cô nhớ tôi rồi à, nhưng rất tiếc bây giờ tôi đang ở Ninh Thuận.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi khẽ siết chặt lại, tôi nghiêm túc:
_ Nếu vậy thì chúng ta nói chuyện qua điện thoại cũng được. Anh cũng biết đấy, tôi là người rất bận rộn, tôi không có thời gian chơi trò đám cưới với anh đâu, vậy nên anh nói đi, anh cần bao nhiêu tiền tôi sẽ trả anh bấy nhiêu, chỉ xin anh để cuộc sống của tôi được bình yên.
Sau khi nghe những lời tôi nói, anh ta không còn giọng điệu ngả ngớn nữa mà trở lên nghiêm túc hơn:
_ Tôi cũng nói thẳng với cô là tôi cũng không có thời gian để đùa cợt với cô đâu, tôi nghiêm túc muốn kết hôn với cô.
Tôi suýt chút nữa thì tắt thở, tôi phải đưa tay vuốt Ⱡồ₦g иgự¢ để đảm bảo rằng mình không bị ngất đi vì quá sốc. Tôi nắm chặt chiếc điện thoại rồi gằn lên từng chữ:
_ Lý do tại sao anh muốn lấy tôi???
Đầu dây bên kia không chút lưỡng lự mà đáp lại ngay:
_ Vì cô xinh đẹp, cô giàu có…..
_ Anh…..
_ Sao nào, câu trả lời này của tôi đã làm cô thấy thỏa mãn chưa. Chiều nay cô hãy ngoan ngoãn đến thử váy cưới đi.
_ Tôi không đến.
_ Vậy thì tôi phải ra Hà Nội sớm hơn dự định rồi.
Nói xong câu ấy, anh ta cúp máy luôn không để cho tôi kịp nói thêm câu nào nữa. Tôi có gọi lại cho anh ta hai cuộc điện thoại nhưng anh ta không bắt máy. Đặt điện thoại phịch xuống bàn, tôi đưa tay lên Ϧóþ đầu, tôi không biết tôi phải làm sao, phải làm thế nào với anh ta nữa.
Cả ngày lo lắng, bồn chồn, tôi như bị anh ta bắt mất hồn vía, đầu óc lơ đãng không thể tập trung vào công việc.
Dù Bắc Vũ rất ngả ngớn nhưng anh ta chưa bao giờ biết nói đùa, anh ta nói sẽ ra Hà Nội sớm thì chắc chắn anh ta sẽ ra sớm, nhưng tôi không thể ngờ rằng anh ta lại ra sớm hơn tôi nghĩ, ngay buổi chiều hôm đó anh ta đã có mặt ở nhà hàng của tôi, tôi có muốn trốn cũng không thể trốn được. Tôi chỉ còn cách đưa anh ta vào phòng làm việc riêng của mình, đối diện với anh ta Ⱡồ₦g иgự¢ tôi như bị căng cứng, mãi tôi mới thốt lên thành lời:
_ Tôi không yêu anh nên tôi không thể lấy anh.
Anh ta không mấy bận tâm về lời nói ấy của tôi, anh ta đảo mắt nhìn qua gương mặt tôi rồi bảo:
_ Cô chuẩn bị đi, tôi sẽ đưa cô đi thử váy cưới.
Tôi bị anh ta bức cho đến phát điên rồi, tôi không nhẫn nhịn nổi nữa hét lên:
_ Tôi không bao giờ chịu lấy anh đâu.
Bắc Vũ khẽ nhếch miệng cười, anh ta đứng bật dậy, xỏ hai tay vào túi quần, dáng vẻ rất tự tin:
_ Vậy thì bây giờ tôi sẽ đến gặp bố mẹ cô để nói chuyện.
Nghe thấy anh ta nhắc đến bố mẹ tôi, gương mặt tôi biến sắc ngay tức khắc. Tôi bất đắc dĩ phải hạ thấp giọng xuống cố gắng thỏa hiệp với anh ta:
_ Hôm nay tôi bận làm việc rồi, để hôm khác đi thử váy cưới sau được không?
_ Nếu bây giờ cô bận thì buổi tối tôi sẽ qua đón cô đi thử.
Tôi cố nở nụ cười dịu dàng:
_ Anh làm gì mà phải vội thế, chúng ta vẫn còn rất trẻ mà, hay là tôi tính thế này một năm nữa chúng ta kết hôn được không. Kết hôn là chuyện quan trọng cả một đời người, chúng ta cần có thêm thời gian để hiểu rõ về con người nhau hơn. Trông tôi xinh gái vậy thôi chứ thật ra tôi nhiều tính xấu lắm đấy, không biết anh đây có chịu đựng được không?
Vẫn là cái dáng vẻ hờ hững không thèm để ý đến lời nói của tôi, anh ta lạnh nhạt xoay người đi về phía cánh cửa, trước khi ra khỏi phòng tôi, anh ta còn cố ý nhấn mạnh:
_ Đúng 7 giờ tôi đến đón cô đi thử váy cưới.
Nói xong câu ấy, anh ta rời đi, còn mình tôi ở trong phòng, tôi cầm chiếc điện thoại đi tới đi lui suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng không thông. Tôi bất lực gọi cho cái Huyền cầu cứu:
_ Tao phải làm sao bây giờ, tên đ.i.ê.n đó đã tự ý đặt váy cưới trước, tối nay còn bắt tao đi thử nữa, tao từ chối không đi thì hắn ta dọa sẽ đến gặp bố mẹ tao, tao thực sự hết cách rồi….
Cái Huyền thở dài:
_ Tiền mà hắn ta cũng chê thì tao cũng chịu thôi, hay là anh ta thích mày thật lòng.
_ Nếu thích tao thật lòng thì phải theo đuổi tao chứ, đằng này là anh ta đang ૮ưỡɳɠ éρ tao đấy, tao cứ cảm thấy anh ta có vấn đề gì đó.
_ Hiện tại tao cũng chẳng nghĩ ra cách gì giúp mày được, thôi tối nay mày cứ ngoan ngoãn đi thử váy cưới rồi tùy cơ mà ứng biến.
Tôi cúp điện thoại mệt mỏi gục đầu xuống bàn, tâm cơ của người đàn ông này quả thật không phải đơn giản, liệu rằng anh ta lấy tôi chỉ vì tôi đẹp, tôi giàu hay là phía sau còn có tâm cơ nào khác.
Buổi tối hôm đó, đúng 7 giờ anh ta có mặt ở nhà hàng, tôi không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ lên xe cùng anh ta đi thử váy cưới. Trên đường đi anh ta chỉ chăm chú lái xe, không có ý định nói chuyện với tôi và tôi cũng vậy, tôi khẽ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính mà lòng nặng trĩu, bây giờ tôi không khác gì một con cá c.h.ế.t trôi theo dòng nước, dòng nước chảy đến đâu, tôi phải trôi theo đến đó, không thể kháng cự, không thể vùng vẫy.
Anh ta lái xe ra đến tận vùng ngoại thành rồi dừng xe trước cửa tiệm váy cưới nhỏ, một tiệm váy cưới vô danh, nhà thiết kế cũng chẳng có tiếng tăm gì. Nếu anh ta thật lòng với cuộc kết hôn này thì đáng lẽ anh ta phải không tiếc tiền đặt một bộ váy cưới thật lộng lẫy, sang trọng của một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó, bởi dù sao gia đình tôi thuộc vào dạng bề thế, làm sao có thể khoác lên người một bộ váy cưới tầm thường được, tôi bất mãn nhìn anh ta:
_ Tôi không muốn mặc váy cưới ở tiệm này.
Anh nhìn tôi, ánh mắt kiên định:
_ Váy cưới tôi đã đặt rồi, dù muốn hay không cô cũng phải vào thử.
_ Anh đừng có mà bức người quá đáng.
Tôi không hiểu sao lần này anh ta rất khác với lần trước tôi gặp, anh ta cục cằn và nghiêm túc một cách đáng sợ. Anh ta không nói thêm lời nào mà cầm tay tôi kéo vào trong tiệm, trong đó đã có người chờ sẵn, anh ta đẩy tôi về phía mấy người nhân viên trong tiệm rồi ra vẻ lịch thiệp:
_ Phiền mọi người thử váy cưới cho cô ấy giúp tôi.
_ Dạ.
Tôi được đưa vào trong phòng thử, nhà thiết kế vẫn đang chỉnh sửa lại từng đường kim mũi chỉ trên chiếc váy đuôi cá tỏa sáng lấp lánh, nhìn thấy sự tận tình, tâm huyết của nhà thiết kế cho chiếc váy cưới này, tự dưng trong lòng tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Tôi có đưa mắt liếc nhìn chiếc váy cưới mà anh ta đã đặt cho tôi, chiếc váy cưới được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Nhà thiết kế sau khi đính viên pha lê cuối cùng lên váy xong mới ngẩng mặt lên nhìn tôi, cô ấy nhìn tôi một lượt rồi mỉm cười:
_ Xin chào, tôi là nhà thiết kế Quỳnh Hoa.
_ Vâng, chào cô tôi là Tú Uyên.
_ Cô rất đẹp, bộ váy này sẽ rất hợp với khí chất của cô.
Tôi khẽ cười đáp lại:
_ Phải mặc lên thì mới biết được.
Lần đầu tiên trong đời tôi được khoác lên người chiếc váy cưới, dù là bị ૮ưỡɳɠ éρ nhưng trong tôi lúc này có một cảm giác háo hức, bồi hồi đến khó tả. Người ta thường hay nói, dù bạn xấu hay đẹp, dù giàu hay nghèo, dù ở tầng lớp nào của xã hội, chỉ cần khoác lên mình chiếc váy cưới mơ ước, bước bên cạnh người đàn ông của cuộc đời mình thì bạn chính là một thiên thần hạnh phúc. Có điều tôi không có được thứ hạnh phúc đó, bởi người đàn ông bước bên tôi không phải là người tôi yêu.
Có lẽ trong lúc giúp tôi mặc váy, nhà thiết kế đã để ý thấy khuôn mặt ủ rũ của tôi, cô ấy khẽ hỏi:
_ Cô không được khỏe à?
Tôi thở dài rồi khẽ lắc đầu:
_ Tôi không sao.
Quỳnh Hoa lại hỏi:
_ Tại sao cô lại lấy Bắc Vũ?
Trước câu hỏi của cô ấy tôi có chút sững sờ, nhưng rất nhanh tôi đã trả lời:
_ Tôi bị bắt ép.
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt ánh lên một vẻ thương xót, dường như cô ấy định nói với tôi điều gì đó nhưng rồi lại thôi, tôi vì tò mò nên cố ý dò hỏi:
_ Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?
_ Không có.
Tôi không biết cô ấy có quan hệ gì với Bắc Vũ nhưng nhìn cách hỏi chuyện thì dường như hai người họ đã quen nhau từ lâu, tôi nhìn cô ấy hỏi:
_ Cô với Bắc Vũ quen nhau à.
_ Ừ, chúng tôi là bạn thời đại học.
_ Vậy cô có biết lý do tại sao Bắc Vũ đòi lấy tôi không?
_ Chắc là Bắc Vũ thích cô.
_ Nói dối.
Quỳnh Hoa đang chỉnh váy cưới liền ngước mắt lên nhìn tôi:
_ Cô không biết được đâu, Bắc Vũ yêu cầu tôi phải chọn loại vải may váy cưới tốt nhất cho cô, bởi cậu ấy sợ những loại vải thô ráp sẽ làm xước da cô, hơn thế nữa cậu ấy muốn tạo cho cô cảm giác thoải mái, dễ chịu khi mặc lên người. Cậu ấy đúng là rất tinh tế phải không?
Những lời nói này tôi chẳng biết có nên tin hay không, họ là bạn bè của nhau, nói tốt cho nhau cũng là điều dễ hiểu. Nếu anh ta nghĩ cho tôi như vậy tại sao lại làm khổ tôi, tại sao ૮ưỡɳɠ éρ tôi lấy anh ta. Anh ta và tất cả những người xung quanh anh ta, tôi sẽ không bao giờ tin một ai, chỉ toàn là những con người giả dối.
Lúc này, Quỳnh Hoa và các nhân viên đã giúp tôi mặc xong chiếc váy cưới, Quỳnh Hoa kéo tôi ra trước gương lớn rồi không khỏi xuýt xoa:
_ Đúng là chiếc váy này sinh ra là để dành cho cô, thật quá hoàn hảo.
Khoác lên mình chiếc váy cưới, đứng dưới ánh đèn vàng, tôi thấy mình thật lộng lẫy và tỏa sáng. Chiếc váy đuôi cá bó sát làm tôn nên từng đường nét trên cơ thể tôi, phải nói đúng là tôi rất hợp với chiếc váy này nhưng dù rất đẹp nhưng tôi chẳng thể vui nổi, tôi thở dài:
_ Vậy là xong rồi phải không, cởi chiếc váy ra giúp tôi được không?
Quỳnh Hoa tủm tỉm cười rồi nháy mắt với tôi:
_ Từ từ đã….
Cô ấy vừa nói vừa tiến về phía cửa phòng, sau đó đưa tay mở cánh cửa phòng thay đồ. Bắc Vũ đang ngồi trầm tư trên chiếc sofa, khi nghe thấy tiếng cánh cửa mở, anh ta bất giác ngẩng mặt lên nhìn. Biểu cảm trên gương mặt anh ta không có sự thay đổi nhiều, vẫn lạnh nhạt như vậy, chỉ có điều vành mắt đã đỏ ửng từ khi nào, chẳng lẽ anh ta đang khóc hay sao???
Anh ta khóc vì ai, vì điều gì tôi cũng chẳng rõ, chỉ biết chắc chắn một điều rằng không phải anh ta khóc vì thấy tôi mặc váy cưới. Trong lòng tôi tự dưng dấy lên cảm giác bực bội, tôi lập tức bắt Quỳnh Hoa đóng cửa lại rồi thay chiếc váy cưới ra.
Nếu anh ta tôn trọng tôi thì chí ít anh ta cũng phải dành cho tôi một lời khen khi thấy tôi xuất hiện trong bộ váy cưới chứ, đằng này anh ta để lộ ra một biểu cảm cực kỳ khó hiểu. Tôi bắt đầu sợ hãi và cảm thấy hoang mang về người đàn ông này.
Trên đường về, hai người chúng tôi đều căng thẳng khiến không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, tôi vì không chịu đựng được nữa liền bắt anh ta tấp xe vào lề đường. Tôi hậm hực nhìn thẳng anh ta rồi hét lên:
_ Rõ ràng anh không thích tôi, tại sao anh lại bắt ép tôi cưới anh?
Anh ta mệt mỏi trả lời:
_ Tôi đã nói rồi còn gì.
Tôi không thể chịu nổi nữa, những giọt nước mắt bất lực rơi xuống, tôi uất nghẹn:
_ Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, tôi không thể cưới một người mà tôi không yêu được, coi như tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho anh, cầu xin anh hãy xóa video đêm hôm đó đi được không?
Dường như những giọt nước mắt của tôi đã làm cho anh ta mủi lòng, anh ta đưa tay lau khô những giọt nước mắt đang chảy xuống hai bờ má, sau đó dịu giọng nói:
_ Hãy yên tâm ở tôi, tôi sẽ không làm tổn hại đến cô đâu, sau khi cưới, tôi sẽ vẫn cho cô một cuộc sống thoải mái như bây giờ, cô không cần phải quá lo lắng.
_ Làm sao mà không lo lắng cho được, chuyện kết hôn là chuyện quan trọng cả một đời người, tôi sao có thể lấy một người mà ngay cả công việc của người ta là gì tôi cũng không biết, gia cảnh thế nào tôi cũng chẳng hay. Vậy sao tôi dám giao cả cuộc đời của tôi cho anh được.
Bắc Vũ rời mắt khỏi tôi, anh ta nhìn về phía trước, trầm tư một lúc thật lâu anh ta mới lên tiếng:
_ Bố mẹ tôi mất rồi, còn em gái tôi thì bị tàn tật ở chân, không đi lại được. Công việc của tôi chủ yếu làm ở trang trại nho. Nếu cô muốn biết thêm điều gì về tôi nữa thì ngày mai có thể cùng tôi về Ninh Thuận một chuyến.
Tôi không ngờ đằng sau vẻ ngả ngớn, bất cần đó của anh lại là chàng trai có hoàn cảnh đáng thương đến vậy, tôi không giấu được vẻ xót xa, tôi cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói:
_ Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện buồn của anh, nhưng…… với gia cảnh của anh chắc chắn bố mẹ tôi sẽ không gả tôi cho anh đâu, anh đừng hao tâm phí sức nữa.
Anh ta khẽ nở nụ cười:
_ Chiều nay tôi đã đến xin phép bố mẹ cô, bố mẹ cô đã đồng ý gả cô cho tôi rồi…….