Hồng Đỗ Quyên đã sớm có tính toán mượn cơ hội tiếp cận anh, đối với yêu cầu vô lý như vậy của anh, thật đúng là hoan nghênh vô cùng.
"Dạ, tiểu nhân tới đây."
Dứt lời, cô quả thật bước từng bước về phía anh, còn lớn mật chủ động ôm lấy cánh tay của anh không buông.
"Đi thôi! Chúng ta bây giờ có thể đi luôn."
Cô mặc kệ đôi mắt với thần thái quả thật là hung hãn đến bức người kia của anh, vẫn như trước cười đến chói lọi động lòng người.
Người đàn ông này muốn dọa cô ư, đợi đến kiếp sau đầu thai mà tìm cơ hội đi!
Từ trước đến giờ Bối Nhĩ Bối Đức Lôi đã quen với việc kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay mình, đương nhiên không thể để như ý cô nói đi anh liền đi được, nếu như vậy thật, sau này làm sao người khác tin phục anh?
Không nói lời nào, Bối Nhĩ Bối Đức Lôi chỉ dùng một đôi mắt tàn nhẫn lại lạnh lẽo tĩnh lặng nhìn cô, lần nữa cúi đầu thấy cô như thân cây mềm mại khoác lên cánh tay mình, ý tứ là muốn cô buông ra.
"Thế nào? Chẳng lẽ Bá tước đại nhân chưa già mà đã yếu? Không sao, tiểu nữ đã được thăng chức lên làm tên sai vặt bên cạnh anh, gặp phải tình huống như vậy, đương nhiên phải nhẫn nhục chịu khó phục vụ anh rồi. Đến đây! Tôi sẽ dìu anh đi về phía trước."
Dứt lời, cô mặc kệ anh có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo người đi.
Tiếp theo thực sự là tiết mục cao trào thay phiên nhau bắt đầu, xem xem hai người kia lục ᴆục đấu đá lẫn nhau thế nào, chêu chọc đối phương ra làm sao.
Một người là Ma nữ háo sắc yêu thích đàn ông, một người là Bá tước đại nhân với tiếng tắm chán ghét phụ nữ mà nổi tiếng, lần này... A! Vở kịch này thật đúng là xuất sắc nha!
--- ------ ------ ------ -------ta là đường phân cách tuyến---- ------ ------ -----
Nơi này là thế giới cõi bồng lai bị người đời lãng quên, mặc dù không gian hoàn toàn tách rời cùng thế giới kia, nhưng thời gian vẫn như trước giống với thời gian thế giới bên ngoài, bốn mùa vẫn lần lượt như thông thường, buổi tối cùng ban ngày thứ tự luân phiên như cũ.
Ngày thứ nhất vừa mới ở chung, Bối Nhĩ Bối Đức Lôi bị vây khốn bởi cái vấn đề nan giải do chính mệnh lệnh của mình đưa ra.
Anh mệnh lệnh cho Hồng Đỗ Quyên làm người giúp việc đứng đầu cũng giống như ủy thác cô làm tên sai vặt thân cận của mình vậy, như trường hợp bình thường, chỗ ngủ của tên sai vặt chính là chủ nhân ngủ ở chỗ nào thì người đó ngủ chỗ ấy, nên cô cũng phải phối hợp ngủ ở chỗ đó.
Trường hợp này, đừng nói Bá tước Bối Nhĩ Bối Đức Lôi tự hiểu, mà ngay cả Hồng Đỗ Quyên trong lòng cũng biết rất rõ. Trước đêm hôm đó, cô hầu hạ chủ nhân mới của mình dùng hết bữa tối, sau khi cùng anh xử lý chút công việc bên trong pháo đài, chuyện tiếp theo đương nhiên là tìm giường chiếu đi ngủ rồi, chính là ngủ sớm dậy sớm, thân thể mới khỏe mạnh được!
Không đợi chủ nhân sai gọi, trong phòng ngủ của anh cô gái trẻ như cô rất tự nhiên mà thành thạo giành lấy cái giường lớn duy nhất trước chủ nhân một bước, không chút kiêng dè nào dang rộng chân tay, thái độ trêu ngươi chiếm trọn cái giường làm của mình.
Nhìn thấy tình hình này, Bối Nhĩ Bối Đức Lôi tức giận, tiếng anh lạnh lẽo, khàn giọng ra lệnh:
"Đi xuống, không cho phép cô tự tiện ngủ trên giường của chủ nhân, sàn nhà chính là chỗ ngủ của cô, có hiểu không?"
"Không hiểu!"
Trả lời rất đơn giản, giọng điệu cũng rất lưu loát gọn gàng.
"Cái giường lớn như vậy, rõ ràng hai người có thể cùng nhau sử dụng, vì sao cô gái nhỏ như tôi đây lại phải khổ sở chịu đựng ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo chứ?"
"Bởi vì tôi là chủ nhân, cô là người hầu."
Lần thứ hai nổi giận khiến Bối Nhĩ Bối Đức Lôi đánh mất khả năng kiểm soát lý trí của mình, giọng anh nói rất rõ ràng lại còn cao thêm mấy phần.
"Vẫn là không hiểu ư!"
Đụng phải loại đàn ông dễ nổi giận lại hay lớn lối la hét này, tuyệt chiêu mà Ma nữ háo sắc dùng để ứng phó chính là giả ngây giả dại, cô ngây ngốc nghiêng đầu hỏi:
"Xin hỏi Tước gia vĩ đại trí tuệ siêu phàm, tôi quả thật là lĩnh lương của anh, nhưng tôi sinh ra vẫn là con dân của anh chứ?"
Không có một người nào trực tiếp trả lời khẳng định hai vấn đề này được, ngẫm lại lời của cô xác thực thật là có mấy phần đạo lý.
Đúng mới lạ! Căn bản là đồ vô tích sự hồ đồ ngụy biện thôi!
"Cô nếu đã đến địa bàn của tôi, phải nghe lệnh tôi. Mỗi một mệnh lệnh, một động tác, tôi nói đông, không cho phép cô đi về phía tây, như vậy đã hiểu chưa?"
"Ồ, tôi đã hiểu!"
Thật vất vả cuối cùng cũng coi như nghe được Hồng Đỗ Quyên nói tiếng hiểu. Điều này khiến cho khẩu khí Bối Nhĩ Bối Đức Lôi không nhịn được mà buông lỏng, nghĩ người phụ này khi còn sống cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng... Khi tâm tình anh mới vừa thả lỏng chưa tới ba giây, thì nghe thấy người phụ nữ kia mở miệng nói:
"Mỗi một lần anh ra lệnh, tôi một lần làm việc. Giả như nếu tôi thông minh cơ trí, có thể học một biết mười, với mỗi mệnh lệnh, không chỉ có mỗi một động thái, như vậy hẳn là không phải phạm pháp chứ? Anh nói đông, tuy rằn tôi không thể đi tây, nhưng vẫn có thể đi về phía nam, về phía bắc, không phải sao?"
"Cô người phụ nữ này cố ý khiến tôi tức giận phải không?"
Bị cô kích động một lần nữa Bối Nhĩ Bối Đức Lôi rốt cục không thể nhịn nổi, từng bước một đi về phía cô.
Ai ngờ giây phút ngay khi thân thể anh đến gần chiếc giường lớn, bỗng nhiên một đôi môi anh đào mềm mại không hiểu sao cứ như vậy kề sát môi anh.
Tốc độ quá nhanh, làm anh thời gian tránh né cũng không có.
Chờ Bối Nhĩ Bối Đức Lôi hiểu rõ được lúc này cô đang làm gì với anh, hết thảy giờ đây đều đã muộn. Người anh cứ đáng thương thê thảm như thế bị Ma nữ hết sức háo sắc kia đè ép nằm lên chiếc giường lớn.
Nụ hôn nóng bỏng hết sức triền miên không chỉ đoạt đi năng lực suy nghĩ của Bối Nhĩ Bối Đức Lôi, mà còn rút hết khí lực toàn thân của anh, khiến anh mê mẩn, yếu ớt không thể làm gì.
Đây chính là hôn môi sao? Bối Nhĩ Bối Đức Lôi bị cô hôn đến váng đầu hoa mắt, trong đầu chỉ vọt qua cái vấn đề ngớ ngẩn như có như không này.
Nếu có người can đảm dám hỏi anh vào lúc này: Xin hỏi Bá tước đại nhân cao quý, anh có thích cảm giác hôn môi này hay không?
Nếu anh chịu trả lời thành thật, vậy thì đó chính là thích, hơn nữa còn là vô cùng thích!
Môi cô vừa có mùi thơm lại vừa ngọt, lại vừa giống như một loại kẹo cao cấp, vào miệng liền tan ra, có thể vì sợ tan quá nhanh, nên không nhịn được mà ngậm thêm mấy lền, để cho vị giác của mình có thể thưởng thức thêm cái mùi vị ngọt ngào khảm vào lòng người này.
Thân thể của cô nằm ngang phủ lên trên người anh vừa nhẹ vừa mềm, lại như chiếc gối lông vũ, ôm như vậy hết sức thoải mái, khiến anh càng không muốn buông cô ra.
Dần dần, Bối Nhĩ Bối Đức Lôi không nhịn được cảm thấy mê mẩn, không kìm lòng mà nhắm mắt lại đắm chìm vào bên dưới pháp thuật yêu mị đó. Dường như cả tâm hồn cùng thân thể hắn chậm rãi trở thành hai cá thể, vượt qua giới hạn thời không, chìm nổi ở bên trong thế giới không biết tên.
Tiếp theo rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh căn bản hoàn toàn không biết, chỉ muốn một lòng sa vào bên trong đôi môi đỏ mê hoặc của cô.
--- ------ ------ --------ta là đường phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ---
Bình minh ngày tiếp theo, hai mắt Bối Nhĩ Bối Đức Lôi vừa mới mở, thế nào cũng không ngờ tới sẽ thấy được hình ảnh hương diễm khiến anh suýt chút nữa phun máu mũi.
Chỉ thấy người phụ nữ lớn mật kia, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơmi của anh, đôi chân ngọc trắng nõn thon dài của cô sải bước đi tới đi lui ở trong phòng, cũng không biết đang bận cái gì.
Lúc này, Bá tước Bối Nhĩ Bối Đức Lôi đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua từ trong miệng binh lính nghe được - cô hai chân trắng noãn như sứ, da mịn như ngọc. Không sai! Lời này quả nhiên chân thật, không sai chút nào.
Nhưng khi anh nghĩ tới hình ảnh đẹp đẽ mà mình chứng kiến, tương tự người khác cũng có thể nếm trải hương vị hưởng thụ này, thì Bối Nhĩ Bối Đức Lôi liền không khỏi cảm thấy tức giận vạn phần. Người phụ nữ này thật không biết kiểm điểm một chút nào, hành vi lớn mật không biết xấu hổ như thế, không hề để tâm mà bại lộ vóc người tuyệt đẹp của mình trước mặt những người khác.
Ngay giây phút Bối Nhĩ Bối Đức Lôi cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể khống chế lửa giận trong lòng mình, thì đột nhiên thấy cô cúi thấp người xuống không biết đang tìm cái gì, có vẻ rất là bận rộn.
Dù sao đây không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là hai mắt anh lúc này đang tập trung vào chỗ đó.
Cái ௱ôЛƓ hơi vểnh lên kia của cô là đường cong đẹp đẽ nhất mà Bối Nhĩ Bối Đức Lôi gặp được từ lúc sinh ra, giống như kiệt tác của Thượng đế, bình thường khiến người ta không thể dời mắt, ngay cả nháy mắt một cái cũng không muốn.
Nhìn một chút, anh bất tri bất giác mà lộ ra vẻ thèm muốn, hai mắt càng thêm tham lam nhìn chằm chằm cái ௱ôЛƓ quyến rũ của người ta không tha.
Đáng tiếc hình ảnh tươi đẹp như vậy, người ta còn chưa thưởng thức được mấy phút, kế tiếp, anh liền nhìn thấy cô ngẩng đầu lên.
Bấy giờ Bối Nhĩ Bối Đức Lôi liền vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, chỉ sợ người phụ nữ kia biết được anh nhìn trộm nhất cử nhất động của cô.
Tuy rằng hai mắt đến cùng không nhìn thấy cô đang làm gì, nhưng hai lỗ tai có thể nhạy bén cảm nhận được mỗi một động tác của cô.
Anh biết rõ người phụ nữ kia vội vàng tìm kiếm khắp nơi như cũ, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra thời điểm cô không tìm được đồ vật mà mình muốn tìm, cái vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi vừa giận vừa phiền.
Sau đó, ngoài dự đoán anh lại cảm thấy được người phụ nữ đó dường như đã từ bỏ tìm kiếm mục tiêu của mình, ngược lại từng bước một áp sát về phía anh.
Đúng lúc này, một hương thơm đột nhiên xông tới trước mặt anh, tiếng hít thở gấp gáp ở gần bên tai, nhiệt độ thân thể cô rơi ở trên người anh.
Không cần mở mắt, Bối Nhĩ Bối Đức Lôi cũng có thể biết người phụ nữ kia đang cưỡi ở trên người mình, chỉ cần anh can đảm dám duỗi hai tay ra, là có thể cảm thụ rõ ràng làn da mềm mại cùng bóng loáng của cô.
Nhưng anh lại không có gan cợt nhả giai nhân, càng sợ trêu chọc phải người phụ nữ có lá gan to hơn người khác này. Vậy bây giờ anh nên làm như thế nào mới được đây?
Lẽ nào thật sự cứ nhút nhát tiếp tục giả bộ ngủ hay sao? Nếu thật sự như vậy, tình hình này còn giằng co tới khi nào?
Rốt cục không nhịn được anh đành mở mắt nhìn về người bên trên, không tưởng tượng nổi đón nhận anh lại chính là đôi mắt tràn đầy ác ý.
"Haaaa...! Cuối cùng coi như anh cũng cam lòng mở mắt ra."
Thực ra Hồng Đỗ Quyên sớm biết sự thực là anh đã tỉnh lại, nguyên nhân không nói ra chẳng qua là muốn nhìn xem đến cùng người đàn ông này có thể chịu được đến mức nào?
"Nói cho tôi biết, tất cả những gì hai mắt anh vừa mới chứng kiến, trả lời tôi xem, tôi trong mắt anh có đẹp không?"
Vấn đề này có thể trả lời sao?
Nghĩ cũng biết mà! Cứ coi như trong lòng anh thừa nhận người phụ nữ này quả thật có mấy phần đáng xem, Bá tước Belle Dary anh cũng tuyệt đối không thể thừa nhận trước mặt cô là cô rất đẹp được.
"Trước hết cô hãy đứng lên."
Bị cô đè ép ở trên giường lớn không cách nào nhúc nhích, hơn nữa bản thân lại ở thế yếu, anh thật có chút không quen lắm.
"Không được!"
Tùy ý bĩu môi, Hồng Đỗ Quyên càng thêm lấn đến gần anh, cố chấp ép hỏi:
"Nếu anh không trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, thì ngày hôm nay anh đừng mơ rời khỏi chiếc giường này."
Không được? Anh sao có thể cho cô nói một chữ không ở trước mặt mình chứ! Không nói hai lời, Belle Dary mặc kệ cô nổi nóng đến khóc lóc om sòm, lật người một cái liền khiến cô rơi xuống khỏi giường.
"Đây là do cô gieo gió gặt bão, không trách được bổn Tước gia."
Dứt lời, anh cũng không thèm quan tâm đến nét mặt cô đau đớn đến nhe răng trợn mắt, trực tiếp đứng dậy mặc quần áo gọn gàng.
Hồng Đỗ Quyên tuyệt đối không nghĩ tới người đàn ông này không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc, càng giận cái cách anh đối xử bạc tình với cô hơn, không khỏi oán hận lớn tiếng chửi mắng anh:
"Uổng phí anh còn tự xưng mình là Tước gia, kết quả hành động của anh lại hoàn toàn không có một chút tác phong thân sĩ nào."
Đáng ghét! Thực là quá ghê tởm!
"Phương thức đối đãi với người ngoài của bổn Tước gia từ trước đến nay mỗi người khác nhau, đối với những người được xưng tụng là quý bà hiền thục, tự tôi nên lấy phong độ thân sĩ ra để tiếp đón, ᴆụng phải những người phụ nữ vô sỉ lại to gan như cô, thế thì đó lại là chuyện khác, không phải sao?"
Không thể không nói chính là cho tới nay không có một người phụ nữ nào, có thể làm cho anh có cơ hội biểu hiện ra phong độ thân sĩ nho nhã lễ độ cả.
Sỉ nhục! Câu nói như thế này đối với cô mà nói tuyệt đối là một loại sỉ nhục!
Hồng Đỗ Quyên căm giận tới cực điểm, đột nhiên phóng người nhào về phía anh, vung lên một nắm đấm, bất chấp tất cả liều lĩnh đánh anh, còn một bên vừa đánh vừa mắng:
"Anh thanh cao, anh thần thánh, vậy vì sao còn nhìn trộm tôi? Lại vì sao không dám mở mắt ra nhìn thẳng vào tôi? Anh đừng tưởng rằng tất cả những gì anh làm không ai biết, Hồng Đỗ Quyên tôi rất là rõ ràng, tuyệt không để anh có cơ hội chối cãi."
Đột nhiên bị cô nói trúng, đã đủ để Belle Dary kinh ngạc không thôi, hơn nữa ngôn ngữ của cô công kích không thương tiếc, lại càng làm cho anh giật mình không ít, nhất thời không quan sát, anh không hề phòng bị, cứ như thế vô duyên vô cớ ăn vài đấm của cô.
Mãi mới chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần, lúc này không khách khí đè lại cô dưới thân mình, dứt khoát bức cô không thể động đậy nổi cũng không có cách nào quấy phá nữa, anh mới nghiến răng nghiến lợi mắng cô:
"Cô đừng tưởng rằng bổn Tước gia thích xem dáng vẻ quần áo xốc xếch của cô, cô còn thật không biết xấu hổ, lại mặc mỗi cái áo mà còn chạy loạn khắp nơi..."
"Được! Được lắm!"
Hồng Đỗ Quyên thực sự chưa từng thấy một người đàn ông nào nói một đằng làm một nẻo như anh vậy, rõ ràng thích ngắm nhìn cho đã đời rồi lại thề thốt phủ nhận, nói gì cũng không chịu thừa nhận.
Vì ép anh hiện nguyên hình, cô dứt khoát thách đấu với anh.
"Anh có dám tiếp nhận sự khiêu khích của tôi không? Chỉ cần anh dám, mà còn có thể nói những lời thờ ơ như vậy, bổn tiểu thư mà tin tưởng anh thì đúng là một chuyện quá hoang đường."
"Tôi..."
Belle Dary thực sự là suýt chút nữa bị cô kích động mà đồng ý, nếu không phải đột nhiên nhớ tới một màn tuyệt đẹp mê hoặc người khác vừa mới tận mắt nhìn thấy kia, anh còn thực sự không biết lựa lời mà nói ra.
"Bổn Tước gia làm gì nhàm chán như vậy, chơi cái trò ấu trĩ ngu xuẩn này với cô? Muốn chơi, tự cô đi mà chơi, xin lỗi không tiếp được."
Lời vừa mới dừng, thân thể anh cứ như là bị lửa cháy tới nơi vậy, vội vàng từ trên người cô bò xuống, nghiêm túc duy trì ánh mắt thận trọng.
"Anh lại muốn chạy trốn đúng không?"
Phản ứng của anh không thoát khỏi hai mắt Hồng Đỗ Quyên, tin tưởng bản thân hiểu rõ đàn ông như lòng bàn tay, làm sao mà không nhìn ra được sự thực người đàn ông này trong lúc vô tình đã bị cô hấp dẫn?
"Láo xược!"
Cái từ chạy trốn này dù thế nào cũng không nên dùng trên người anh.
"Bổn Tước gia là lười đáp lại cô, cô còn tưởng là thật lại ngày càng làm càn. Cẩn thận! Cô nếu còn dám làm tôi tức giận, tôi sẽ cho cô nếm thử tư vị bị ngâm trong nước. Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, anh xoay người một cái muốn rời đi, trước khi đi đột nhiên nhớ tới...
"Đúng rồi! Cô hiện tại hãy còn chưa có quần áo phù hợp để mặc, bổn Tước gia độ lượng quyết định cho cô nghỉ mấy ngày, chờ sau khi cô chuẩn bị được y phục phù hợp, thì lại tới hầu hạ tôi."
Suy nghĩ đến mệnh lệnh này thuần túy là vì bảo vệ sĩ khí của các binh sĩ, trung sĩ, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩa dư thừa nào.
Trước khi Belle Dary đi, lại một lần nữa dặn dò ở trong lòng mình.
Nói gì anh cũng không thừa nhận, anh thực sự không thích người phụ nữ kia tùy ý bại lộ thân thể của mình cho những người đàn ông khác thưởng thức.
Nhìn anh thật là cứ như vậy trực tiếp bỏ rơi cô mà rời đi, Hồng Đỗ Quyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô xin thề, nhất định sẽ, cô nhất định sẽ chuẩn bị thật kỹ càng cho mình cái "y phục phù hợp" như trong miệng anh nói, nhất định có thể khiến anh cảm nhận được chấn động mạnh trước nay chưa từng thấy, để anh phải trợn mắt há mồm mà nhìn!
--- ------ ------ ------ ----- ta là đường phân cách tuyến --- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Đây là một hội nghị cực kỳ nghiêm trang, người tham dự hội nghị ngoại trừ quan viên cao cấp trong và ngoài thành, còn lại toàn bộ binh lính bị giữ lại ở bên ngoài.
"Một năm trở lại đây, cây trồng ở chỗ này của chúng ta rất rõ ràng thu hoạch kém đi không ít, tôi nghĩ có liên quan đến khí hậu."
Không biết tại sao, mấy năm qua khí hậu biến đổi khác thường, nghe nói là do tầng khí quyển gặp ô nhiễm phá hoại gây nên, kỳ thực đến cùng là nguyên nhân gì thì lại không thể thăm dò được, tất cả còn phải đợi điều tra chứng thực.
"Vậy có đủ cung cấp cho dân chúng của ta một năm nữa không?" Đây mới thực sự là vấn đề nghiêm trọng.
Nếu thực sự không đủ, Belle Dary không thể không cân nhắc xem có nên mở kho, lấy hàng hóa, lương thực tích trữ ra để cứu trợ hay không.
"Xin Tước gia yên tâm, trước mắt mới chỉ thế, tình hình còn chưa nguy cấp đến mức độ đó."
"Thật sao?"
Nhíu mày, Belle Dary thầm nghĩ: anh có nên tìm mẹ của mình, thảo luận thật kỹ xu hướng của vấn đề nghiêm trọng này?
Dù sao không gian này là do bà tự mình làm phép mà thành, vấn đề hóc 乃úa này tin rằng bà nên có thượng sách giải quyết mới đúng.
Trong giây phút Belle Dary vội vàng suy nghĩ phương pháp giải quyết, vốn các binh sĩ tham dự hội nghị mặt còn đang nghiêm túc thì đột nhiên trừng lớn hai mắt, miệng há to bằng một nắm đấm, tất cả ánh mắt của mọi người hoàn toàn tập trung về nơi nào đó ở phía sau Bá tước.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai? Đây là nghi hoặc chung trong lòng mỗi người.
Dung mạo của cô rất đẹp, quả thực có thể coi là mỹ nữ mà binh sĩ bọn họ xưa nay chưa từng thấy, người phụ nữ này có thể sánh ngang với mỹ nhân Trung Quốc cổ đại Tây Thi, đẹp hơn Điêu Thuyền mấy phần.
Cô không như người phụ nữ ôn thuần bình thường, cô sở hữu hương vị đặc biệt hoang dại khó thuần hóa, lại tựa như tính tình kiêu ngạo của ngựa hoang vậy, nếu như không có kỹ xảo thuần phục cao siêu, thực sự rất khó nắm trong tay.
Người con gái kiêu ngạo này khắp người tràn trề ý vị khiêu khích.
Trên người cô là trang phục to gan mà trước đây chưa có bao giờ, một đôi tay trắng như ngó sen cố tình phô bày trước mắt mọi người thì không nói, cặp đùi trắng nõn thon dài duyên dáng càng khiến người ta thèm thuồng, bộ иgự¢ đầy đặn như ẩn như hiện, khiến người ta không thể không dùng hai tay của mình mà quỳ lạy vẻ đẹp của cô.
Một đôi mắt như làn nước mùa thu, chỉ lim dim liếc mắt nhìn quanh khắp nơi cũng đủ phong tình gợi cảm, đôi môi hơi vểnh lên giống như mời người thưởng thức.
Người phụ nữ này dường như vừa sinh ra đã nhất định phải trở thành tiêu điểm trong mắt đàn ông, là tai vạ ςướק đoạt lấy hô hấp của mọi người, chỉ có thể giương một đôi mắt đờ đẫn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Khi Belle Dary cố gắng suy nghĩ phương pháp giải quyết công việc, ngẩng đầu nhìn lên mới biết hội trường một mảnh yên lặng như tờ, tầm mắt mọi người hoàn toàn tập trung ở trên người anh... Không! Không đúng! Phải nói là đối tượng mà họ chú ý tới đang đứng sau lưng anh mới đúng.
Đến cùng đằng sau anh có cái gì có thể làm cho những quan chức cấp cao, thường ngày vẫn một bộ nghiêm túc này, phải há mồm trợn mắt?
Không nhịn được lòng hiếu kỳ, Bá tước Belle Dary quay đầu nhìn lại, này vừa nhìn suýt chút nữa dọa anh sợ đến rớt cả mắt, hơn nữa suýt chút thì khiến anh phát điên tại chỗ.
"Cô..."
Thấy người phụ nữ này làm ra hành động điên cuồng như vậy, Belle Dary bị cô chọc giận đến nói không ra lời, một chữ cô, chỉ cô thật là lâu, mắt anh sắp nổ cả đom đóm muốn mắng cô, càng muốn mắng tất cả mọi người ở đây thật không biết xấu hổ, không hiểu được cái gì gọi là "Phi lễ chớ nhìn" sao.
"Hi! Chào mọi người, các anh đang bận chuyện gì vậy? Có thể cho tôi tham gia cùng được không?"
Hồng Đỗ Quyên hoàn toàn mặc kệ cái người đàn ông đã sớm bị mình làm cho tức giận đến thần trí hồ đồ kia, vội vàng phát huy sức hấp dẫn của mình, tha hồ quyến rũ tất cả đàn ông trong hội trường.
Thật thoải mái nha! Cô yêu thích hưởng thụ chính là loại cảm giác trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả đàn ông, tham lam giương đôi mắt to xem xét tìm cho mình mục tiêu mới, muốn từ bên trong tìm ra một người đàn ông có thể khiến cô chân thành thưởng thức.
Xem đi xem lại, tìm đi tìm lại, cô thật là có chút thất vọng.
Ngoại trừ Bá tước đại nhân mà cô có cho cũng không muốn động vào kia ra, đàn ông trong hội trường già lại già quá, nghiêm túc lại có vẻ nghiêm túc quá mức, không chịu nổi một cái lườm chứ đừng đề cập đến vấn đề khác.
Ôi, chỗ này thật đúng là không đáng yêu chút nào.
Cơ mà vì để cho người đàn ông kia càng thêm tức giận, tiểu thư cô đây dứt khoát hi sinh đến cùng, lắc ௱ôЛƓ nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi từng bước từng bước một lượn vòng quanh bên người các chàng trai, lại như nữ vương Anh quốc đi tuần tra vậy, thưởng thức loại cảm giác được người ta đặt trên cao mà tôn sùng.
"Cô tới đây cho tôi!"
Nhìn cô càng ngày càng quá đáng, Belle Dary cuối cùng cũng coi như đã tìm về được đầu lưỡi của mình, mở miệng quát lớn.
Giọng nói kinh người này ngay tại chỗ làm cho tất cả mọi người dời đi tầm mắt, họ vô cùng ngạc nhiên nhìn chủ nhân chưa bao giờ cất cao giọng như vậy.
Lúc bình thường, chỉ cần Bá tước đại nhân xụ mặt xuống, tiếng nói lạnh đi mấy phần, đủ để tất cả mọi người sợ đến chạy trối ૮ɦếƭ, theo bản năng duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Nhưng hôm nay...
Trời ạ!
Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn lại vẻ mặt đáng sợ của Bá tước đại nhân kia một lần nữa, chỉ sợ chính mình sẽ trở thành đối tượng tiếp theo bị hi sinh.