Mở ĐầuPhụ nữ thật có thể được xưng tụng là kẻ gieo họa sao? Vấn đề này còn có thể hỏi à? Chậc. . . . . . Chuyện này. . . . . . Thật sự rất khó trả lời.
Nếu lấy vấn đề này ra thảo luận với những người đàn ông độc thân, tôi nghĩ bạn sẽ giành được rất nhiều sự ủng hộ của người khác, nhưng nếu bạn cực ky ngu ngốc mà lấy vấn đề này ra thảo luận trước mặt phụ nữ, thực sự rất xin lỗi, kết quả nên để tự mình chịu thì mới được.
Có thể là phải cam chịu vài ánh mắt lạnh nhạt, cũng có thể là —— những lời chê cười, càng có thể là đôi bàn tay trắng như phấn ở xa xôi kia sẽ đột nhiên bay tới thưởng cho bạn một đôi mắt như gấu trúc, nếu không thì sẽ là một đôi giày cao gót hung hăng đuổi theo bạn. . . . . .
Mọi việc như thế, nói không sao hết.
Nếu muốn biết rõ ràng, vậy không ngại thì hãy tự nếm thử một chút, chỉ là nếu thật mất mạng, cũng đừng trách người đó!
Dĩ nhiên những lời trên đều là những tình huống tương đối bình thường và thực tế, nhưng trong đó cũng sẽ có chút không bình thường, cũng có một số ví dụ đặc biệt được xuất hiện, vì dù sao cuộc sống cũng thất thường mà! Vậy là ai đây?
Ha ha!
Không cần phải gấp gáp, không cần phải gấp gáp, tạm thời bình tĩnh chớ nóng, đáp án sẽ được công bố rất nhanh.
Đoàn Vu Phong, biệt hiệu là Tomboy.
Cá tính độc tài ngang nược, tính tình quật cường lại không chịu thua, là một người phụ nữ còn nam tính hơn cả đàn ông.
Ước mơ duy nhất của cô chính là lên làm thủ trưởng của một quốc gia, thề nhất định khiến cho tất cả đàn ông phải cúi đầu phục tùng trước cô.
Tào Tâm Oanh, biệt hiệu quỷ tham lam, là một người phụ nữ cực kỳ tham lam. Không lo ăn , uống, chỉ lấy tiền tài là chính, chỉ cần là cô mong muốn , cho dù phải dùng hết mọi thủ đoạn thấp hèn nào, cũng nhất định phải có được nó.
Nguyên tắc làm người duy nhất của cô chính là—— tất các vật trên đời mà mình ham muốn, đều phải đoạt hết về làm của riêng, mà không cần màn tới nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sĩ gì đó..
Hà Thủy Diên, biệt hiệu là mít ướt
Ham mê duy nhất của cô là khóc, tâm tình tốt thì khóc, lúc tâm tình không tốt cũng khóc,không có việc gì liền rơi vài giọt nước mắt để dọa mọi người một chút.
Chí hướng duy nhất trong lòng cô là thi đấu với Mạnh Khương Nữ khóc lật đỗ cả Vạn Lý Trường Thành, như thế nào? Rất khoác lác rồi phải không!
Đỗ Ngọc Ương, người ta gọi là quỷ hẹp hòi.
Cô tự xưng là một thục nữ thùy mị uyển chuyển hàm xúc, nhưng đến khi có người ham muốn thứ thuộc về cô, thì cô lại lập tức trở mặt biến thành một con mãnh hổ để cắn người, vì để bảo vệ mọi thứ của mình.
Ý niệm làm người của cô là—— người không phạm ta, ta không phạm người.
Cô sẽ không đi giành vật sở hữu của người khác , người khác cũng đừng mơ tưởng tới trêu chọc cô, cho nên cơ bản thì khuyết điểm của người này cũng chỉ có thể xem như là khuyết điểm nhỏ của cô mà thôi, dĩ nhiên đây là ý tưởng trong lòng cô, mà những người bị hại đã nếm qua sự buồn bực vì thua lỗ từ cô kia, trong lòng cũng không phải là nghĩ như vậy.
Hồng Đỗ Quyên, là một sắc nữ tiêu chuẩn, tất cả người biết cô đều thích gọi cô là cô gái háo sắc.
Tính tình của cô và Đoàn Vu Phong hoàn toàn trái ngược, cô không ghét đàn ông, ngược lại,cô cực kỳ yêu đàn ông, chỉ là ánh mắt của cô thật sự rất tốt, những người được cô để ý tới tất cả đều là những người đàn ông cực phẩm.
Từ Loan Anh, là một người phụ nữ rất ích kỷ.
Cả đời này cô không thương bất cứ ai, chỉ yêu mỗi bản thân, gặp phải bất cứ chuyện gì cô củng chỉ nghĩ cho mình, người khác như thế nào, đó là chuyện của nhà người ta, cô xen vào việc vớ vẩn vậy làm gì?
Quan niệm sống của cô là —— ai lo việc người đấy, không quản người khác.
Sáu người phụ nữ có tính tình khác xa nhau này, làm sao lại ở cùng một chỗ với nhau?
Họ không phải là bạn bè cũng không phải là kẻ địch, nguyên nhân chủ yếu khiến họ tụ tập đi chung với nhau, chính là có cùng hứng thú—— làm kẻ gây họa lớn nhất trên đời này, hơn nữa họ còn có thể so tài với nhau, phân cao thấp với nhau.
Cho nên nếu lấy vấn đề bàn ở trên ra hỏi sáu người phụ nữ này, họ nhất định sẽ mở miệng đồng thanh nói cho bạn biết, đúng! Phụ nữ chính là kẻ gieo họa.
Họ không sợ trở thành kẻ gieo họa trong mắt người khác, ngược lại, họ còn lấy hai chữ "Gieo họa" này mà đắc chí.
Cái gì mà trong ngọc trắng ngà, Yểu Điệu Thục Nữ, tiểu thư khuê các, trời ạ! Tha cho họ đi! Những thứ danh từ thiêng liêng này, các cô không có chút hứng thú muốn bám vào. Sáu người phụ nữ ggưu tầm ngưu, mã tầm mã này, quyết chí thề muốn trở thành thuốc độc của toàn nhân loại.
Không có cơ hội ᴆụng phải các cô nên cảm giác sâu sắc may mắn, nếu không cẩn thận ᴆụng phải các cô, xin mời tự cầu thêm nhiều phúc.
Tốt lắm!
Hiện tại trở lại chuyện chính, nếu lấy vấn đề mới vừa rồi thảo luận với những người gặp tai họa, thì nhất định sẽ lấy được câu trả lời là ——"Tai họa thì sao chứ, gieo họa cũng không đủ thể hiện là họ là các cô gái hư hỏng."
"Đó, vậy các hạ thấy nên dùng từ gì để hình dung thì mới tốt đây?"
"Chuyện này. . . . . ."
Vấn đề này phải suy nghĩ cẩn thận.
Thoáng chốc tất cả những kẻ từng nếm qua thiệt thòi của các cô đều tề tụ một chỗ, tranh nhau thảo luận.
Rốt cuộc, thật vất vả, sau khi mọi người trải qua hiệp nghị , đáp án cuối cùng được ra lò.
"Hỗn Thế Ma Nữ."
Đúng! Bốn từ này chuẩn xác nhất.
Y Mesa xuất hiện.
Một cô gái xinh đẹp đang lẳng lặng nhìn chiếc gương trước mặt.
Cái gương này cũng không bình thường, người bình thường rất khó dọ thám biết ra sự ảo diệu bên trong của nó, càng không thể nào có được nó. Nó là vật sở hữu của ma nữ Y Mesa, cũng chỉ có cô Ma Nữ này mới chân chính biết được cách sử dụng nó.
Cô biết rõ công dụng của cái gương này, đang không chớp mắt thẳng nhìn nó không rời, bỗng nhiên môi anh đào đỏ tươi gợi lên một nụ cười như có như không, đôi mắt long lanh như nước mùa thu chợt hiện lên một ánh sáng vô cùng vui sướng.
Đưa mắt nhìn sáu mỹ nữ xuất hiện trong gương, cô biết mình rốt cuộc đã tìm được các cô!
Chà chà! Thấy kết quả của ba cô gái trước mắt, cô không khỏi cảm thấy bi ai vì ba tên đàn ông đã kia, cũng chỉ có người đàn ông vô cùng xui xẻo, mới dám đi trêu chọc ba cô gái nọ.
Mà nay cũng chỉ còn lại có ba người thôi, tương lai của họ sẽ ra sao đây?
Bởi vì quan tâm, cho nên cô nóng lòng muốn biết, chuyện nhìn thấu tương lai là chuyện dễ dàng với cô, chỉ cần ổn định tâm thần và nhắm mắt lại, cô có thể cảm ứng được loại gặp gỡ bất ngờ nào sẽ dành cho ba người còn lại.
Trong nháy mắt, đôi mắt long lanh khẽ nhếch, trừ bỏ việc trong ánh mắt kia không để lộ bất cứ một lo âu nào ra ngoài, trong lòng cô lại gọi thẳng một chữ thảm.
Ba cô gái này hoàn toàn không có một kết quả tốt nào, lần này nên làm cái gì mới phải đây?
Muốn cô khoanh tay đứng nhìn không để ý tới họ, đây là không thể nào.
Dù sao duyên phận giữa cô và họ chưa tận, vì vậy cô càng thêm không thể nào bỏ mặc cảnh ngộ của các cô.
Bỗng chốc, môi anh đào thật mỏng lại gợi lên một nụ cười có thâm ý khác.
Quyết định! Nếu số mạng đã quên giúp ba cô gái này an bài một đối tượng tốt, vậy không bằng liền để cô tới làm nguyệt lão, giúp các cô dẫn dắt tơ hồng.
Về phần đối tượng. . . . . . Người trần gian bình thường là tuyệt khó giữ được ba cô gái có vận mệnh đặc biệt này, cũng chỉ có. . . . . . Ha ha! Có!
Con trai của cô Belle Bối Dary là một người trong số đó, một sớm Bá tước bị người đời quên lãng , một người khác là vị vua của gương và ảo ảnh Khởi Thu Thủy, còn có một. . . . . . Xa xa trí nhớ đột nhiên thoáng hiện lên trong tâm trí cô, để cho cô nhớ lại con phượng hoàng giống hệt tình nhân kiếp trước kia của mình. Cô từng nghe nói đó là người đàn ông đáng thương kia rất yêu cô, đã vì cô vượt qua thời không để đợi cô hơn ngàn năm, cô nhớ mang máng như là mình còn thiếu anh một lời hứa hẹn, không phải sao? Quyết định vậy đi, chính là anh! Nợ tình, một khoản nợ tình này đã nợ hơn ngàn năm rồi, cũng đến lúc nên hoàn trả lại. Thời cơ đã đến, cô nhúng tay vào cũng không coi là làm trái với Thiên Lý, không phải sao?
"Nữ vương queen” là một nơi chuyên thu nhận đàn ông làm nhân viên công tác “tổ chức kinh doanh” .
Có rất nhiều hạng mục làm việc cực kỳ hỗn tạp trong chỗ tổ chức kinh doanh này, giống như là người mẫu thời trang , trò chuyện vui đùa với quý phu nhân, thậm chí là làm vệ sĩ, làm việc vặt, dẫn chó tản bộ. . . . . . vân vân, tất cả mọi việc bạn cần.
Khi có người tìm tới nữ vương Queen, bọn họ sẽ phục vụ cẩn thận, nhất định có thể cho bạn hài lòng, để cho bạn cảm thụ trên thế giới này cũng có thiên đường vui chơi khó tìm. Chỉ là chỗ nữ vương Queen cũng có vài quy định bất thành văn:
Một, tất cả nhân viên của bọn họ đều là đàn ông, hơn nữa mọi người đều là tuấn nam cực phẩm. Trừ phải có gương mặt để điên đảo chúng sinh ra, tính tình càng phải ôn hòa, nói năng không tầm thường, cử chỉ ưu nhã, còn phải có phong độ cực tốt và tính tình tốt, mặc kệ khách gây khó khăn thế nào, cũng không được trợn mắt để đối đãi, càng không thể mở miệng nói ra những lợi ác độc lám đắc tội khách.
Hai, chỗ bọn họ nhận Case, đối tượng nhất định phải là phái nữ. Nếu đàn ông có mắt như mù tìm tới nữ vương, rất xin lỗi, thứ cho không tiếp đón, cửa chính đang ở sau lưng bạn, xin cứ tự nhiên.
Ba, nhân viên làm việc trong nữ vương Queen, tất cả đều là cam tâm tình nguyện trở thành bề tôi dưới váy của nữ vương, bọn họ nguyện vì cô không ngại nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, để cô nô dịch thế nào cũng không phản kháng, coi như bọn họ biết rõ mình cũng chỉ là một nhân vật nho nhỏ nhân vật trong mắt nữ vương, cũng không hề quan tâm. Nào dám hỏi, nữ vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có thể khiến nhiều đàn ông tự nguyện xỉ nhục mình vì cô như vậy, ngoan ngoãn mặc cho cô định đoạt, mặc cho cô sai khiến, mặc cho cô lợi dụng thế nào cũng được chứ? Ha ha! Không cần hỏi, nữ vương này không phải là ai khác, mà chính là Hỗn Thế Ma Nữ và cũng là người phụ nữ háo sắc – Hồng Đỗ Quyên.
Moi người đều biết Hồng Đỗ Quyên thực sự rất thích đàn ông, ánh mắt cô nhìn đàn ông khủng bố đến nỗi nào trong lòng mọi người đều rõ ràng, cô tự có thủ đoạn cao siêu để thuần phục đàn ông, chỉ cần là đàn ông bị cô nhìn trúng, đến nay còn không người nào lập nên kỉ lục trốn thoát khỏi bàn tay cô. Cô yêu đàn ông, càng hào phóng hơn là muốn chia cho tất cả phái nữ trên đời này cùng hưởng, cho nên khi cô sáng lập tổ chức kinh doanh nữ vương Queen này, thì đã ghi ra quy định hết sức rõ ràng, khách hàng đến chơi nhất định phải là phụ nữ thì mới được, về phần đàn ông mà. . . . . . Có thể thuần phục tự nhiên trở thành một thành viên trong nữ vương, cô xem không vừa mắt hay là không cách nào thuần phục , rất đơn giản trực tiếp để một con vô ảnh cước chăm sóc, mời ra cửa chính là xong chuyện.
Sáu giờ tối lài thời gian đóng cửa nghỉ ngơi của nữ vương, tất cả các đồng nghiệp nam đều tranh nhau nói tiếng tạm biệt với nữ vương, chỉ hy vọng có thể có được một nụ hôn nóng bỏng của cô, hay là lấy được cái nhìn lễ độ của cô, để cho mình trở thành người đặc biệt duy nhất trong cảm nhận của cô.
"Đỗ Quyên yêu dấu, hôm nay em rất bận, loay hoay cũng mau quên mất tôi luôn, tôi thật sự tốt đau lòng, thật đau lòng !" Mike là một lá bài đặc biệt của nữ vương, đồng thời cũng là người kêu gọi khách giúp nữ vương trong truyền thuyết, về phần có phải hay không, cũng chỉ có đương sự sự mới hiểu được mà thôi.
"Mike anh ngoan nào! Hôm nay tôi tương đối bận rộn một chút, chờ hôm nào rãnh rỗi thì tự nhiên tôi sẽ giành chút thời gian cho anh, đến lúc đó chúng ta sẽ hẹn nhau ra ngoài ngắm những vì sao,được không?" Đối với người đàn ông đặc biệt này, Hồng Đỗ Quyên chỉ cần vài ba lời là đã có thể trấn an được tấm vương bài này.
Chỉ thấy sau khi Mike nghe cô nói xong, lập tức mặt mày hớn hở, nghiêng người cho cô một nụ hôn nhiệt tình triền miên, tiếp theo mới thõa mãn mà nói: "Tôi chờ em, nhưng em ngàn vạn đừng để chúng tôi chờ quá lâu, biết không?"
"Biết, biết rồi." Mặc dù Hồng Đỗ Quyên thích cảm giác được đàn ông vây lấy và che chở ở trong lòng bàn tay, nhưng nếu là quá bám người , cô cũng không đủ kiên nhẫn để ứng phó. Điểm này, Mike tự nhiên sẽ hiểu, cũng hiểu được là nên biết chừng mực. Nếu cô đã cam kết, anh đương nhiên cũng sẽ không quá nóng vội, chỉ đành phải ngoan ngoãn xoay người chuẩn bị về nhà, im lặng chờ tin tức của cô.
Vừa mới đưa Mike đi, đột nhiên một đôi tay từ phía sau ôm chặt lấy Hồng Đỗ Quyên, vừa nhiệt tình lại triền miên bắt đầu hôn cô, chờ một mạch đến sau khi hơi thở hai người rối loạn, anh ta mới hài lòng buông người phụ nữ trong иgự¢ ra. Nhiệt tình đến khi có thể dừng, là phương thức duy nhất Hồng Đỗ Quyên có thể tiếp nhận được, mà tất cả đàn ông của cô đều có chung điểm này.
"Đỗ Quyên, em cũng đừng nặng bên này nhẹ bên kia, đối với Mike như thế, đối với tôi cũng phải như thế, như vậy mới công bằng." Cũng là một trong lá bài đặc biệt đượckhách hoan nghênh nhất trong nữ vương.
Jim cũng không cam chịu yếu thế yêu cầu Hồng Đỗ Quyên đối xử ngang hàng với anh.
"Được, không thành vấn đề, chỉ cần anh rãnh rỗi, tôi cũng rảnh, thời gian tùy anh sắp xếp. Trả lời chắc chắn như vậy, anh hài lòng chưa?"
"Được! Đây là do chính miệng em cam kết, ngàn vạn đừng quên mới đấy." Muốn sắp xếp thời gian là chuyện vô cùng dễ dàng, hiện nay chính chờ đến khi nữ vương không hồ sơ nữa!
"Yên tâm, trí nhớ của Hòng Đỗ Quyên nay rất tốt, chuyện tôi đã hứa tôi nhất định sẽ không quên." Không quên phải không quên, nhưng nếu muốn đợi đến khi cô có thời gian rảnh, Jim thật là còn có phải đợi !"Quyết định như vậy đi."
Dứt lời, Jim lại nghiêng người tham lam muốn yêu cầu cô một nụ hôn nữa.
Hồng Đỗ Quyên vừa nhìn thấy anh lại lấn đến gần mình, lập tức linh hoạt giữ khoảng cách hai bước với anh, dùng ánh mắt nghiêm nghị cảnh cáo anh nên có chừng có mực, nếu không đừng trách cô có sắc mặt lạnh nhạt với anh.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cho dù Jim thật sự muốn tiến thêm một bước với cô, cũng không dám làm bậy quá mức, chỉ sợ chọc cho tâm tình cô không vui, đến lúc đó khỏi phải nói đến chuyện thân mật với cô, có lẽ còn có thể bị cô liệt vào danh sách không lui tới cũng không chừng. Nếu thực như thế thì mất nhiều hơn được, suy nghĩ một chút, Jim không thể không lựa chọn tạm thời từ bỏ. Thôi! Hôm nay tới đây thôi, dù sao còn nhiều thời gian, cơ hội thân thiết với cô cũng rất nhiều, không vội! "Ai! Được rồi! Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục, bye bye nhé!"
Tiếp theo đó, thì tình huống tương tự lại liên tục xảy ra nhiều lần, đối tượng không hề giống nhau. Charles, Holman, Doug, Ôn Tư Đốn...... Chỉ cần là nhân viên trong nữ vương, mỗi lần trước khi sắp đi về, đều phải có một nụ hôn triền miên nóng bỏng với cô, thì mới tâm cam tình nguyện tan việc về nhà. Thật vất vả đưa đi tất cả nhân viên, môi đỏ mộng của Hồng Đỗ Quyên không biết đã chạm qua biết bao nhiêu đàn ông, cô như vậy ở trong mắt người khác xem ra có lẽ là lẳng lơ, có lẽ cuồng dã; hơn nữ là cũng có thể khiến vài người xem thường, nhưng cô chính là không quan tâm.
Hồng Đỗ Quyên điều yêu cầu duy nhất trong cuộc sống của cô chính là có thể vui là được rồi, chỉ cần không phạm pháp lại không trở ngại đến tự do của người khác, cô cũng không trông nôm người ta sẽ nói như thế nào.
Quá mức quan tâm cái nhìn của người khác về mình, quay đầu lại chỉ có một loại kết cục, là khiến mình không được tự nhiên và càng không vui vẻ, cần gì chứ?
Cô cũng không phải là đứa ngốc, tại sao phải nhìn sắc mặt của người khác để sống qua ngày, đúng không?
Đang lúc thu dọn xong một số đồ của mình, chuẩn bị tắt đèn về nhà, đang lúc này, đột nhiên một người phụ nữ xông vào, một đẹp không gì sánh nổi, một người phụ nữ kì lạ như ảo như thật.
Ấn tưỡng đầu tiên của Hồng Đỗ Quyên về người phụ nữ kì lạ này là cô có một vóc dàng thon dài, Hồng Đỗ Quyên có vóc người cao tới 165m, nhưng mà người phụ nữ kia còn cao hơn cô một chút.
Chỉ thấy cô ta có mái tóc dài phóng khoáng màu bạc, mắt to mày rậm, mũi thon cao thẳng, môi trái tim đỏ tươi một quả đào chính mọng, ngũ quan thâm thúy thoạt nhìn liền không giống người bổn quốc. Cô ta mặc một bộ áo khoác dài, bước đi không có chút tiếng động, nếu không phải Hồng Đỗ Quyên có là gan lớn hơn người thường, chắc là đã bị người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này hù ૮ɦếƭ.
Nhìn người phụ nữ này không giống như là người bổn quốc, Hồng Đỗ Quyên lền mở miệng lưu loát nói một tràng tiếng Anh: "Cô là ai? Tại sao lại đến nữ vương muộn như vậy, vì chuyện gì?" Nếu là khách hàng, thì thời gian người phụ nữ này đến đây không khói có trễ một chút: “Tôi tới để ứng tuyển."Giọng người phụ nữ nọ khi nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến nỗi sắp đủ để người khác không thể nghe, càng kỳ quái là Hồng Đỗ Quyên không hề nhìn thấy dấu hiệu cô ta có mở miệng nói chuyện. Nói đơn giản hơn một chút, là cách người phụ nữ này nói chuyện khiến Hồng Đỗ Quyên cảm thấy như tiếng nói từ trong lòng vậy, không cần nói chuyện, giọng của cô ta liền truyền từ trong lòng ra: "Ứng tuyển hả?" Hồng Đỗ Quyên nhướn mày, cười như không cười hỏi ngược lại cô ta: "Chắc là tiểu thư vẫn chưa biết quy định của nữ vương phải không?" Nếu cô ta biết, thì cũng sẽ không ở trước mặt cô, nói là muốn tới đây tìm việc làm rồi.
Tất cả người quen của nữ vương đều biết, cái quy định “không nhận nữ nhân viên” của nữ vương, nếu là khách hàng, thì từ chối tiếp khách nam: "Tôi biết nơi này của cô không nhận nhân viên nữ, nhưng tôi vẫn hi vọng cô có thể tiếp nhận tôi."
Cô ta biết? Nếu biết mà vẫn còn ngu ngốc tới cửa xin việc làm sao? Nếu không phải loại phụ nữ này quá mức tự tin, chính là quá mức ngu xuẩn, nhưng là mặc kệ như thế nào, Hồng Đỗ Quyên cũng không có ý định phá lệ vì cô ta.
"Rất xin lỗi, đối với yêu cầu của cô, Hồng Đỗ Quyên tôi thật sự không thể nào tiếp thu được. Nhưng nếu cô thật sự cần một công việc để duy trì kế sinh nhai, thì tôi cực kỳ vui lòng mà nói cho cô biết một phương pháp, để về sau cô không cần phải lo tới việc ăn mặc nữa." Lấy vẻ ngoài ưu việt của người phụ nữ này, thì lời của Hồng Đỗ Quyên chân thực không lừa dối chút nào, chỉ cần xem cô ta có chịu trở thành đại minh tinh trong cảm nhận của người người hay không thôi, chỉ cần côta muốn, cô tuyệt đối có khả năng để giúp cô ta.
"Nếu như cô không chịu tiếp nhận thỉnh cầu của tôi, tôi bảo đảm ngươi nhất định sẽ hối hận." Giọng nói của cô không thay đổi, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không có động tác khép mở, vẻ mặt càng thêm không một chút nào biến hóa, nhưng giọng nói kia lại làm cho người ta nghe không khỏi nhướng mày lên.
"Lời này của tiểu thư đây là đang có ý muốn uy Hi*p Hồng Đỗ Quyên tôi sao?" Cô ghét nhất chính là bị người uy Hi*p, mặc kệ đối tượng là đàn ông hay là phụ nữ. Cô trời sanh có khí khái trái ngược, thích đối nghịch với người khác, cô ta càng uy Hi*p, thì Hồng Đỗ Quyên cô càng không chịu khuất phục: “Nếu lời này của cô thật sự là đang uy Hi*p tôi, vậy thì bây giờ cô có thể đi rồi, thứ cho không tiễn, không hẹn gặp lại!" Người phụ nữ đàng ghét như vậy, Hồng Đỗ Quyên cô vừa thấy đã cảm thấy cực kỳ chán ghét, nếu gặp lại, cô nhất định sẽ hung chỉnh thảm người phụ nữ có can đảm uy Hi*p cô này.
"Cô đã không thể nào tiếp thu được tôi, vậy chúng ta cứ chờ xem đi! Hồng Đỗ Quyên." Dứt lời, người phụ nữ lập tức như lúc tới, nhẹ nhàng không tiếng động biến mất trước mặt Hồng Đỗ Quyên.Thấy tình huống vô cùng khó hiểu lại biến hòa lạ kỳ này, nói Hồng Đỗ Quyên không cảm thấy kinh ngạc là giả, nhưng từ trước đến giờ cô không hề tin những chuyện quỷ thần gì đó, lại càng không mê tín.
Không phải người phụ nữ kia bảo cô cứ chờ xem sao? Được thôi! Dựa vào câu này của cô ta, Hồng Đỗ Quyên cô quyết định theo cùng đến cùng, liền nhìn xem cô ta muốn cô chờ xem cái gì!
Hồng Đỗ Quyên cô cũng không thực sự là kẻ hồ đồ, mặc kệ cô ta có năng lực cao tới đâu, cũng không có khả năng kéo cô ra khỏi cuộc sống an nhàn và tự do của cô.
~~~~
Lái chiếc xem thể thao màu đó của mình, Hồng Đỗ Quyên chạy như điên với tốc độ 120 km/h trên đường phố không bóng người này, lúc cô nhìn dụng cụ chỉ giờ trên sàn ô tô.
Thì đã đúng mười hai giờ. Tại sao lại trễ như vậy mới về nhà, vấn đề này Hồng Đỗ Quyên cũng không rõ ràng lắm. Từ sau khi người phụ nữ kia rời đi, đầu cô vẫn duy trì trạng thái trống rỗng, không cách nào nghĩ tới chuyện gì, cứ như vậy ngồi yên tại chỗ ngồi của mình.
Đợi đến khi cô chân chính phục hồi lại tinh thần, mới phát giác cũng đã gần mười hai giờ.
Trễ như vậy mới đi ra khỏi công ty lái xe về nhà đúng là chuyện chưa từng xảy ra với cô, dọc theo đường đi cô vẫn không quên được bóng hình và diện mạo xinh đẹp của người phụ nữ kia, còn có mỗi tiếng nói cử động của cô ta, cùng với cách xuất hiện và biến mất kỳ lạ của cô ta.
Cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại tìm tới nữ vương? Mục địch chân chính cô ta muốn tới nữ vương để ứng tuyển là gì? Tại sao lại vô duyên vô cớ tìm tới Hồng Đỗ Quyên cô chứ?
Đang lúc cô hết sức chuyên tâm suy nghĩ, đột nhiên một luồng sáng chói mắt từ đối diện chiếu tới.
Ánh đèn quá mức chói mắt, khiến đôi mắt của Hồng Đỗ Quyên mất đi thị lực thường ngày, lúc này cô chẳng khác gì người mù chữ, trong lòng chỉ kịp kêu thảm một tiếng “Không ổn.”, tiếp theo xảy ra chuyện gì, cô liền hoàn toàn không biết rồi.
Chỉ nghe được phịch một tiếng, giống như tiếng va chạm của hai chiếc xe, rồi sau đó chính là một mảnh tối đen, mảnh tối tăm sâu không thấy đáy cứ cắn nuốt cô như vậy.
Chờ đến khi cô lấy lại ý thức lần nữa thì thế giới cô đã thay đổi toàn bộ, đây là việc bi thảm nhất mà làm sao cô cũng không tưởng tượng ra được.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Hồng Đỗ Quyên nhíu mày ngài, chịu đựng kịch liệt đau đớn từ toàn thân, cô cảm giác xương cốt của cả người mình như bị người ta bẻ gãy ra, từng khớp xương đều đau đau đến không chịu nổi. Cô chậm rãi, mở đôi mắt trong vắt như nước ra, mở mắt nhìn lên, trời xanh mây trắng bồng bềnh, mà cô thì đang nằm ở trên một mảnh cỏ xanh biếc.
Đây là nơi nào? Vấn đề này là suy nghĩ đều tiên nổi lên trong đầu Hồng Đỗ Quyên. Cô cắn răng chịu đựng đau đớn từ thân thể, chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận quan sát toàn bộ cảnh vật ở xung quanh.
Kỳ quái? Sao cô lại không biệt trên đường về nhà mình lại có một cảnh vất tuyệt đẹp như vậy, thiên nhiên hoàn toàn không có chút trạm trỗ nhân tạo, chim hót hoa thơm, giống như bồng lai tiên cảnh.
Đột nhiên cô thật giống như nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng động vừa xa lạ lại quen thuộc, tiếng động này giống như. . . . . .Tiếng nước chảy róc rách. Nhưng tiếng động này lại cáng khiến cho cô cảm thấy mơ màng! Cô nhớ trên đường về nhà mình trừ có một mảnh ruộng hoàng rộng lớn ra, còn lại đều là những dãy nhà cao tầng, lúc nào thì có cảnh thiên nhiên kỳ diệu, xinh đẹp như trước mắt đây?
Không nhịn được tò mò trong lòng, Hồng Đỗ Quyên giùng giằng đứng lên, từng bước một tiến về phía trước theo tiếng nước chảy. Cô không nhịn được lòng tràn đầy tò mò, muốn điều tra xem tiếng nước chảy kia chỉ là tưởng tượng trong đầu của cô, hay là chuyện có thật.
Không lâu lắm, một cái hồ nước lớn xuất hiện ở trước mắt cô, thậm chí nếu nhìn xa thêm chút nữa cô còn có thể thấy được một cái hồ nước khác. Tại sao vô duyên vô cớ nơi này lại xuất hiện thêm vài cái hồ nước như vậy? Rốt cuộc đã cảy ra chuyện gì? Theo lý thuyết thì cái hồ lớn như ậy, chắc là cô phải nhìn thấy mới đúng, suy nghĩ một chút thì cô đã lui tới trên con đường này ít nhất cũng hơn hai năm rồi, sao chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của cái hồ này đây?
Đang lúc trong lòng cô sản sinh ra rất nhiều nghi ngờ không lý giải được, thì đột nhiên có một bóng người nổi lên khỏi hồ nước, Hồng Đỗ Quyên mở mắt nhìn kỹ, mới phát hiện người nổi lên hồ nước không ai khác chính là một người phụ nữ, mà còn là người phụ nữ tóc trắng đến nữ vương tìm cô để ứng tuyển kia.
…..
"Được lắm! Thì ra những gì mà tôi gặp phải, tất cả đều là người phụ nữ đáng ghét này âm thầm giở trò quỷ." Không nói hai lời, Hồng Đỗ Quyên lập tức nhảy xuống nước , dùng sức bơi về phía trước, thẳng bơi tới bên cạnh cô gái kia, cô đưa tay kéo tóc dài của cô, mở miệng giận dữ hỏi: "Rốt cuộc cô đã dẫn tôi tới nơi quái quỷ gì vậy hả? Mau nói chho tôi biết đường về nhà, nếu không coi chừng tôi đánh sưng mặt mũi của cô, thuận tiện phá hủy gương mặt mê người này của cô luôn." Từ trước đến giờ Hồng Đỗ Quyên luôn cho mình là một hỗn thế ma nữ, khí thể cường hãn uy Hi*p người khác, tuyệt không thua ở bất luận kẻ nào, chỉ cần dám trêu chọc cô, cô nhất định không khách khí, lại càng chưa từng xuống tay lưu tình.
"Càn rỡ!" Giọng nói trầm thấp giống nhau, lần này đôi môi anh đào của cô gái kia có thể di động rồi, đôi mắt kia cuẩ cô ta lại càng sáng trong đến bức người, giống như mặt hồ sâu thâm u không thấy đáy, không nhấn chìm người khác xuống đáy hồ, thì tuyệt đối không bỏ qua.
"Càn rỡ? Hừ!" Nếu so về độ hung ác, thì Hồng Đỗ Quyên cô vừa vặn chính là cọp mẹ!"Hôm nay nếu không phải người phụ nữ như cô càn rỡ với tôi trước, thì Hồng Đỗ Quyên tôi sẽ vô lễ với cô sao?"
Lời Hồng Đỗ Quyên vừa mới nói xong, chỉ thấy sắc mặt đối phương chợt trầm lại, trở nên càng hung ác dọa người hơn, đột nhiên cô ta duỗi cánh tay ra, giữ thật chặt cổ Hồng Đỗ Quyên không tả, thẳng đến khi cô không thở nỗi nửa mới thôi: "Cô nhìn ở chỗ nào, thấy bổn tước gia ta như phụ nữ?"
Ô! Thật khó chịu! "Đáng ૮ɦếƭ! Cô muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tôi hả, buông tôi ra, buông tôi ra." Hồng Đỗ Quyên tuyệt đối không nghĩ tới người phụ nữ này lại có khí lực lớn như vậy, vừa ra tay lại muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ. . . . . . Ah? Không đúng! Cô ta vừa mới nói. . . . . ."Trời ạ! Cô lại là người đàn ông sao?" Đây là sự thật kinh người nhất mà từ trước đến giờ Hồng Đỗ Quyên phát hiện được.Bộ иgự¢ bằng phẳng, thân thể cường tráng, trừ gương mặt xinh đẹp ra, thì trước mắt anh không có chút gì giống phụ nữ.
Nhưng coi như anh là người đàn ông thì như thế nào? Mặc kệ như thế nào, trong lòng Hỗng Đỗ Quyên cô đã quyết định phái chán ghét người đàn ông này tới cùng: "Đáng ૮ɦếƭ! Buông tôi ra. Đáng ghét! Nếu như anh còn không buông tôi ra, coi chừng tôi xuống tay không lưu tình." Dứt lời, Hồng Đỗ Quyên mặc kệ anh có vui hay không, trực tiếp đưa tay giữ chặt các khóp xương ngón tay của anh, cứng rắm muốn ép anh buông tay ra.
Hai người – hai cặp mắt oán giận nhìn nhau, lạnh lùng giằng co lẫn nhau, ai cũng không chịu thua. Hồng Đỗ Quyên vô cùng hiểu rõ thực lực của mình, càng tự tin có thể Ϧóþ đến cánh tay của người đàn ông xinh đẹp này tê mỏi không thoi. Không ngờ thế nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm, sắc mặt càng không có một chút biến hóa nào, điều này làm cho cô không khỏi không âm thầm bội phục ý chí kiên cường và năng lục khắc chế có thể hơn hẳn bất cứ kẻ nào của anh. Hồng Đỗ Quyên lại càng mấu chặt, tay người đàn ông đặt ở trên cỗ của cô cũng càng dùng sức Ϧóþ chặt hơn, giống như một cuộc thi đua về ý chí và sức lực, ai cũng không chịu thua
Đột nhiên từ xa truyền tới tiếng bước chân dòn dập đang lại gần, Hồng Đỗ Quyên cừa nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần kia, cô liền mừng thầm vì rốt cuộc cũng có người tới cứu nguy cô. Vậy mà thật vất vả tiếng bước chân mới dừng lại, đợi cô quay đầu lại nhìn lên, cả người lập tức ngây ngẩn.
Chuyện này. . . . . . Trời ạ! Những người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Sao mọi người đều phục sức ( quần áo + trang sức) kì quái như vậy? Tình huống này còn chưa kịp để cô khi*p sợ, thì đã nghe thấy một người trong số đó mở miệng hỏi người đàn ông xinh đẹp: "Tước gia, người phụ nữ này dám mạo phạm ngài sao?"
Tước gia? Trời ạ! Người đàn ông xinh đẹp này lại là Tước gia? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Người nào? Ai có thể giải đáp bí ẩn trước mắt này giúp cô?!