Ân Thiên Lãng đưa mắt ra hiệu cho Tần Văn Trọng, Tần Văn Trong ngay lập tức hiểu ra, đi lên đón tiếp nhân viên trong đoàn phim, "Bây giờ mọi người cùng đi với tôi nào, đừng để trễ giờ khởi công của buổi tối."
Vì thế cả đám theo Tần Văn Trọng đi ra ngoài.
Lúc này, Dương Thanh Thanh đang đứng ở ngoài cửa gọi điện thoại, cũng không biết ở bên trong đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì nghe thấy cả đoàn phim bỗng hoan hô, rồi từng người một đi ùa ngoài như ong vỡ tổ, cô nhìn đồng hồ, hẳn là nghỉ ngơi ăn cơm chăng.
Ân Thiên Lãng ôm eo Hoa Chiêu cùng đi ra ngoài, bên cạnh là Vân Chương Hồi, ba người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau.
Dương Thanh Thanh nheo mắt, người đàn ông xuất sắc này là tên giàu có mà Hoa Chiêu câu được sao? Hắn chắc hẳn có thân phận không thua kém gì so với Giản Dịch, chẳng trách Hoa Chiêu lại kiêu ngạo như thế, dám không để cô vào trong mắt.
Dương Thanh Thanh không cam lòng, xoay người lại, tiếp tục nũng nịu oán giận với đầu điện thoại ở bên kia, "Anh có đến không vậy? Người ta đều bị ức Hi*p muốn ૮ɦếƭ đến nơi rồi! Những người này quá không để Từ gia các anh vào trong mắt!"
Người đại diện đi đến gọi cô, "Chị Thanh, mọi người nói là đi Vân Đỉnh ăn cơm, bây giờ sẽ đến đó luôn."
Dương Thanh Thanh gật đầu, vừa nghe điện thoại vừa đi theo.
Đến Vân Đỉnh, Tần Văn Trọng đã sắp xếp mọi người vào từng bàn, còn bàn chính thì đặt một phòng riêng ở sát bên cạnh. Vân Chương Hồi dẫn nhóm diễn viên chính ngồi vào bàn, Ân Thiên Lãng ngồi bên cạnh Hoa Chiêu, Giản Dịch cũng kéo Xuân Lệ ngồi vào cạnh mình, còn Tần Văn Trọng thì ngồi ở vị trí ngoài cùng.
Tần Văn Trọng biết Ân Thiên Lãng sẽ đến đây nên đã sớm đặt bàn ở khách sạn, cũng thông báo cho mọi người bữa tối này đừng đặt cơm hộp.
Bởi vì buổi tối còn có công việc nên mọi người không mở nhiều rượu, đồ ăn rất nhanh đã được bày lên.
Bình thường Vân Chương Hồi cũng không phải là người hay nói mà Ân Thiên Lãng cũng vậy, anh chỉ chuyên tâm gắp đồ ăn cho Hoa Chiêu, thi thoảng sẽ đáp lại một hai câu nói.
Hai người chủ vị lại chẳng nói lời gì vì thế nên những người khác cũng chẳng dám quá buông thả, cả bàn cũng chỉ có Giản Dịch và Tần Văn Trọng thi nhau bắt chuyện, mọi người tung hứng theo.
Dương Thanh Thanh ngồi cạnh Tiêu Ngạn, khuỷu tay khẽ huých hắn. Tiêu Ngạn cận thận một chút, cố gắng không để mọi người chú ý. Mà Dương Thanh Thanh lại chẳng hề quan tâm đến chi tiết đó, lúc này đây tất cả sự quan tâm của cô nàng đều đã giành hết cho Hoa Chiêu và người đàn ông có khí chất mạnh mẽ kia.
Cô nghiêng đầu sang khẽ hỏi, "Người kia là ai thế?" Cô ta mới chỉ thấy mọi người gọi hắn là "Ân tổng". Tiêu Ngạn cũng theo tầm mắt của cô ta nhìn sang đó, sau đó thì kinh ngạc, "Cô không biết à?"
Dương Thanh Thanh lắc đầu, "Giản tổng thì tôi biết, nhưng mà chưa bao giờ thấy mặt."
Tiêu Ngạn đang định nói cho cô ta thì vị Ân tổng bên kia đã nâng ly, "Cảm ơn mọi người đang ngồi ở đây, hôm nay tôi đành lấy trà thay rượu. Chờ đến lúc đóng máy rồi tôi sẽ lại mời mọi người uống rượu."
Mọi người tất nhiên sẽ cực kỳ nể mặt. Tiêu Ngạn cũng nâng lên ly chạm ly với sếp của nhà mình. Bạn đang đọc truyện tại
KenhTruyen24h.ComCảm ơn chuyện gì? Tất nhiên mọi người ai cũng hiểu rõ trong lòng, anh một lời tôi một lời sôi nổi khen ngợi Hoa Chiêu. Vân Chương Hồi chủ động chạm cốc với Hoa Chiêu, đây cũng là không nói nhưng đã tỏ thái độ.
Dương Thanh Thanh trong mắt đều thấy rõ, ngoài ghen ghét thì còn cảm thấy thật chua xót, trước kia những bữa tiệc mà cô ta tham dự cũng chẳng hề ít, Từ Tỉnh Cương cũng dẫn cô đi theo hắn tham gia những bữa tiệc của bạn bè trong thương giới.
Nhưng từ trước đến nay hắn chưa hề biểu lộ giống như thế ở trước mặt mọi người, những người đó là bạn bè và những đối tác làm ăn với hắn, anh một ly tôi một ly kính rượu cô, Từ Tỉnh Cương cũng chẳng cản, mà những người đó cũng sẽ nhìn mặt đoán ý, vì thế lại càng lỗ mãng, đưa ra các loại vui đùa càn rở.
Mà ở trên bàn tiệc cô cũng chưa từng gặp được cái gọi là "anh hùng cứu mỹ nhân" gì hết, bọn họ sẽ chẳng vì một con hát mà làm mất mặt trước bạn bè, cũng đúng thôi, bọn hắn mang nữ minh tinh theo là để tiếp khách, là để mang đến niềm vui cho đối tác.
Nhưng người đàn ông Ân tổng này, xem ra cũng là một ông chủ của công ty, nhưng hắn so với Từ Tỉnh Cương tuổi đã qua nửa cuộc đời thì quả là quá khác xa một trời một vực, không những có tuổi trẻ tuấn lãng lại còn rất bảo vệ Hoa Chiêu.
Dương Thanh Thanh vô cùng hụt hẫng, thất thần ăn thức ăn, di động truyền tới Wechat của Từ Tỉnh Cương, hắn đã đến rồi. Cô cười nói, "Tôi đi toilet." Sau đó rời khỏi phòng.
Dương Thanh Thanh ở trước cửa khách sạn đón Từ Tỉnh Cương, kéo hắn đi đến một góc kín đáo. Vẻ mặt cô nàng rất không vui, bắt đầu kể khổ, "Chú à, chẳng phải đã hứa để tôi làm nữ chính cơ mà? Lão Chương Vân Hồi kia chẳng biết đào từ đâu ra một người mới đến làm nữ chính, đây chẳng phải là định chèn ép tôi sao?"
Từ Tỉnh Cương kinh ngạc, "Một người mới? Có phải cô nghĩ quá nhiều rồi không thế? Tôi đã yêu cầu với hắn là cô phải là nữ chính."
"Tôi mới chẳng thèm nghĩ nhiều, hôm nay mới là ngày đầu tiên, hắn đã cho cô ta thêm cảnh quay rồi! Anh nhất định phải giúp tôi!" Hai người vốn vẫn luôn cách một khoảng cách, Dương Thanh Thanh đột nhiên đến gần véo eo hắn một cái, bĩu môi nhìn hắn.
Từ Tỉnh Cương lập tức có phần tâm ý viên mã, cười dỗ giành, "Được rồi được rồi, bà cô của tôi, chờ tôi gặp Vân Chương Hồi rồi sẽ nói hắn." Từ Tỉnh Cương nhìn sắc trời đã tối, xung quanh cũng chẳng có người, đẩy cô ta đến góc tường, lặng lẽ sờ soạng ௱ôЛƓ cô ta một phen, "Buổi tối ở nơi nào?"
Dương Thanh Thanh thẹn thùng, nâng người dán hắn, "Còn cần phải hỏi ư! Anh ở chỗ nào thì em ở chỗ đó!"
Từ Tỉnh Cương vừa lòng cười, lại nhân tiện vuốt ve, dặn dò cô ta, "Trước khi vào ăn nhớ chú ý một chút."
"Biết rồi!" Nói rồi trước khi rời đi cô nàng còn vứt cho hắn một cái nháy mắt.
Từ Tỉnh Cương bị câu đến thần hồn điên đảo, bình tĩnh một chút rồi mới gọi điện thoại cho phó đạo diễn.
"Tiểu Lý, các cậu ở nơi nào thế? Hôm nay tôi đến đây thăm ban, còn chuẩn bị ăn trực cơm hộp của mọi người đây."
"Từ tổng, anh đã đến rồi á? Vậy ngài mau đến Vân Đỉnh đi, ở Kim Lộc Các ở tầng trên. Tối nay Ân tổng của Thượng Thừa và Giản tổng đến, đang mời mọi người ăn cơm!"
Thượng Thừa? Từ Tỉnh Cương thoảng thốt, anh trai hắn còn đang muốn thuê một cửa hiệu của Thượng Thừa nhưng mà vẫn luôn chưa có cơ hội thích hợp bắt chuyện, đây chẳng phải cơ hội tốt hay sao?
Hắn nhanh nhảu đồng ý, "Được, tôi đến ngay đây."
Hắn sửa soạng lại kiểu tóc, vuốt cổ áo, nghiêm trang đi vào. Người phục vụ dẫn hắn đi đến phòng bao. Đầu tiên Từ Tỉnh Cương đến chào hỏi đạo diễn Vân Chương Hồi. Tần Văn Trọng cũng biết Từ Tỉnh Cương, tên này là người con thứ ba trong Từ gia, cũng đã gần 40 tuổi rồi, trong nhà đã có vợ, những vẫn chơi bời lêu lổng ở trong nhóm minh tinh.
Hắn ta còn từng muốn quy tắc ngầm với nghệ sĩ của anh, tâm địa khá gian xảo.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Tần Văn Trọng chủ động gọi hắn, "Từ tổng, đã lâu không thấy. Tôi còn đang hiếu kỳ, hôm nay là ngày đầu tiên sao mà không thấy nhà đầu tư đâu?"
"Hổ thẹn hổ thẹn, tôi đây là tới muộn, bữa cơm đáng nhẽ là tôi nên mời. Anh Trọng à, anh đây là? Người mới của anh là ai vậy?"
Hắn quét mắt nhìn cả một bàn người, đôi mắt ngay lập tức bị Hoa Chiêu hấp dẫn, người thật còn xinh đẹp hơn trong TV nhiều, trước kia hắn đúng thật không hề biết trong dàn diên viên có Hoa Chiêu.
Mặc dù nói hắn là nhà đầu tư, nhưng thật ra hắn cũng chỉ là người ngoài ngành, chẳng qua là quoẹ cái danh. Trước đó đã yêu cầu với Vân Chương Hồi Dương Thanh Thanh sẽ là nữ chính, còn lại những chuyện khác hắn ta tự làm chủ.
Từ Tỉnh Cương nhìn cặp mắt hạnh của Hoa Chiêu, trong lòng âm thầm nuối tiếc, người đẹp như vậy sao mà đã có chủ? Ân Thiên Lãng cầm chén nhỏ trước mặt Hoa Chiêu, "Âm Âm, nếm chút canh đi?"
Từ Tỉnh Cương rùng mình trong lòng, lập tức phục hồi lại tinh thần, ánh mắt chuyển qua người Ân Thiên Lãng ở bên cạnh, chủ động vươn tay, "Ân tổng, kính ngưỡng kính ngưỡng!"
Ân Thiên Lãng làm như không nhìn thấy, vẫn như cũ cầm chén nhỏ múc canh cho Hoa Chiêu.
Giản Dịch thấy vậy, chủ động tiếp đề câu chuyện, "Từ tổng, đã lâu không thấy?"
Từ Tỉnh Cương nương bậc thang đi xuống, "Giản tổng, cậu cũng đến! Hôm nay đúng là gặp mặt bạn bè cũ mà. Chúng ta hôm nay nhất định phải cùng nhau uống một ly, lúc trước có làm điều gì không tốt cũng mong người anh em cho tôi một cơ hội bồi tội."
Trước kia Giản Dịch từng có một thời kỳ khinh cuồng, khi ấy đúng là có một chút "ân oán tình thù" với Từ Tỉnh Cương thật, nguyên nhân cụ thể ra sao thì Giản Dịch cũng chẳng nhớ ra gì cả, đại loại là vì một cô người mẫu nhỏ đi.
Vẫn may, Xuân Lệ nhà hắn không phải người thích đi tìm hiểu, nếu không đống "lịch sử đen" kia hắn có nói cả đêm cũng không xong.
Giản Dịch cười, "Vậy thì được rồi, anh đến ngồi cạnh tôi, chúng ta cùng uống một ly."
Từ Tỉnh Cương tất nhiên sẽ đồng ý, nhanh nhẹn để người dọn ra một vị trí.
Tần Văn Trọng sai người đi lấy một chai rượu đến đây, hai người đúng là vừa uống vừa nói chuyện rôm rả.
Giản Dịch cứ hết một ly lại rót một ly cho hắn, Từ Tỉnh Cương không bao lâu sau đã có phần ngà ngà say.
Hắn tự rót cho mình một ly, đứng dậy quay sang phía Hoa Chiêu, "Ân phu nhân, hôm nay tôi nhất định phải kính cô một chén rượu, tôi là fans của cô, quảng cáo kia của cô quả thật là quay quá đẹp!"
Nói xong thì ngửa đầu uống cạn. Hoa Chiêu thoáng nhìn sang Ân Thiên Lãng, không nói chuyện.
Ân Thiên Lãng nâng ly lên, ý bảo Giản Dịch rót rượu.
Giản Dịch vừa rót vừa giới thiệu, "Đại ca, đây là Từ Tỉnh Cương của Phúc Vinh Thuỷ Tinh."
Ân Thiên Lãng chẳng hề có ý định tiếp lời của người con thứ ba trong Từ gia cả đời chỉ suốt ngày ăn chơi trác táng này, chẳng qua ở đây có Vân Chương Hồi, hơn nữa Âm Âm còn phải đóng phim.
Vì thế đành nâng ly, đối với hắn uống một hơi cạn sạch, "Cảm ơn."
Từ Tỉnh Cương thấy Ân Thiên Lãng uống với hắn, thế nên vô cùng vui mừng, "Ân tổng và Ân phu nhân kết hôn đã nhiều năm như vậy mà vẫn đầu gối tay ấp, thật là làm người hâm mộ!"
Những lời này đối với Dương Thanh Thanh mà nói, quả là sét đánh giữa trời quang!
Mà những người khác lại chẳng hề có chút biểu lộ giật mình ngạc nhiên nào, hay nói cách khác, mọi người đều đã sớm biết!
Cô không thể tin nổi mà nhìn hết thảy, mặt xám như tro tàn.
Cô vốn dĩ cho rằng Hoa Chiêu cùng lắm thì cũng chỉ là một cô tình nhân được sủng ái, thế nhưng cuối cùng lại thành chính cung phu nhân, đã vậy còn kết hôn nhiều năm!
Người đàn ông Ân tổng kia rốt cục vì sao lại coi cô ta như trân bảo? Cô ta đã làm gì để mà có thể gả được vào hào môn?
Cô đều đã sinh con trai cho Từ gia, Từ Tỉnh Cương không quý trọng hắn, mà Từ Tỉnh Nham lại càng như thế.
Giản Dịch sợ Từ Tỉnh Cương lại nói gì đó chọc đại ca mất vui vì thế nhanh nhảu kéo hắn ngồi xuống, có ý trêu ghẹo hắn, "Anh chẳng phải là diễm phúc không cạn sao, còn hâm mộ người khác?"
Từ Tỉnh Cương xua tay, "Gặp dịp thì chơi mà thôi. Ài, dạo này sao tôi không thấy cậu xuất hiện? Hai ngày trước có tiểu ca sĩ,"
Giản Dịch vội cầm ly bịu miệng hắn ngay lại. Quay đầu nhìn Xuân Lệ, thật may cô ấy vẫn còn đang vội vàng ăn, căn bản chẳng hề chú ý mấy chuyện này.
Hắn lại rót cho Từ Tỉnh Cương, tốt nhất vẫn là chuốc say hắn tuyệt vời.
Cuối cùng cũng tan tiệc, Giản Dịch trực tiếp thuê phòng ở Vân Đỉnh cho Từ Tỉnh Cương, để hai nhân viên khách sạn lôi hắn vào. Người trong đoàn làm phim quay trở về phim trường.
Buổi tối Hoa Chiêu sẽ có một cảnh diễn ở trong mưa, mưa là nhân tạo.
Chuyện này lúc trước Tần Văn Trọng cũng đã từng thương lượng với đoàn làm phim, đến khi phun mưa thì dùng nước ấm.
Trước lúc chuẩn bị quay, Ân Thiên Lãng tự mình đi đến nơi người phụ trách phun mưa để xác nhận, thử xem độ ấm của nước.
Hắn đứng ở bên cạnh vẫn cứ lo lắng sốt ruột, giao cho Dao Dao, "Đi lấy một chiếc khăn lông lớn ở trên xe đến đây."
Dao Dao nhìn chiếc khăn trên tay mình mới lấy khoảng 10 phút trước xong, nhưng mà cô vẫn phải cung kính nghe theo sự phân phó của ông chủ đi lấy một chiếc khăn nữa.
Ánh đèn, máy quay, đạo cụ, diễn viên, tất cả đã chuẩn bị xong, đạo diễn hô "Bắt đầu."
Đầu tiên là cảnh quay ở trong nhà, ba và mẹ Hoa Chiêu phát sinh tranh chấp gay gắt, sau đó mẹ cô xách hành lý đi ra ngoài cửa.
Hoa Chiêu cách một tầng cửa sổ mà nhìn một người đàn ông giống như rất quen bung dù đón mẹ cô lên xe.
Cô khó có thể tin được mà đuổi theo ra đến cửa, thần sắc phức tạp mà đứng ở trong mưa, quay đầu lại nhìn về phía người cha cực kỳ bi ai trong nhà.
Lần quay thứ nhất Hoa Chiêu vừa chạy ra đến cửa, người nam diễn viên kia lại chậm trễ chưa mở ra được dù, vì thế đạo diễn yêu cầu lại lần nữa.
Nam diễn viên vội vàng nói với Hoa Chiêu đang ướt sũng cả người, "Xin lỗi! Chiếc ô này quá dởm."
Hoa Chiêu cười lắc đầu, "Không sao, nước mưa là nước ấm."
Trong lòng Ân Thiên Lãng thì "hừ" lạnh một tiếng, ςướק lấy chiếc khăn lông trên tay Dao Dao, chạy nhanh đến bên cạnh quấn khăn quanh người cô. Nhân viên trong nhóm đạo cụ nhìn Ân boss vẻ mặt âm trầm, vội vàng sai người lấy một chiếc ô khác, thử xem mở ra không còn có vấn đề thì mới đưa cho diễn viên.
Hoa Chiêu trấn an Ân trợ lý, "Không sao đâu, hoàn toàn không có lạnh."
Ân Thiên Lãng tức giận liếc nhìn cô một cái, "Đi vào trong xe thay đống đồ ướt ra." Hơn nữa, điều quan trọng là bây giờ là mùa hè, quần áo rất mỏng, một khi bị tưới ướt thì quần áo đều dán hết cả vào người, đường cong tất lộ, hắn cảm thấy tất cả mọi cứ như là nhìn chằm chặp vợ mình vậy.
Nhóm trang phụ lại cầm một bộ quần áo dự phòng đến cho cô, Ân Thiên Lãng tiếp nhận, kéo theo cô vợ mình đi đến trên xe.
Chị Vân và Dao Dao hai người nhìn nhau, ai cũng không dám đi lên.
Vì thê trước mắt bao người, Ân boss đi đến thăm ban mang một nữ diễn viên lên xe, kéo cửa xe thật mạnh.
Vừa rồi bên ngoài còn có gió, vừa vào trong phòng kín, quần áo dán ở trên người đúng là cảm thấy lạnh, Hoa Chiêu không kìm được mà hắt xì một cái.
Ân Thiên Lãng nhanh chóng cởi sạch quần áo ở trên người cô xuống, trong miệng còn lẩm bẩm, "Nội dung phim là cái gì không biết! Đừng để bị lạnh mà ốm, anh vốn để em bảo dưỡng thân thể trong khoảng thời gian này, chúng ta còn phải sinh con!"
Hoa Chiêu dở khóc dở cười, hai chuyện này sao lại liên hệ với nhau!