Nữ Vương Đại Nhân - Chương 37

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Từ Lâm vừa bước ra khỏi cửa thang máy ở tầng ba đã bắt gặp ngay Bùi Lị Nhã.
"Lị Nhã," cô ghé sát vào, thì thầm nói nhỏ những điều vừa mới nghe thấy được vào tai Bùi Lị Nhã.
"Cái gì?" Bùi Lị Nhã kinh ngạc không thôi, "Anh ấy đang ở tầng sáu ư?"
"Này, nói nhỏ chút."
"Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào đúng là vì Hoa Chiêu sao? Không, không thể nào."
"Có lẽ chỉ là trùng hợp, đi công tác?"
"Làm sao mà đi công tác chỉ đi một mình, trợ lý cũng không mang theo?"
"Cái này......" Từ Lâm cũng kinh hãi.
Từ Lâm chần chừ: "Chẳng lẽ tối hôm qua Hoa Chiêu cũng ở tầng sáu?"
Bùi Lị Nhã lắc đầu: "Không phải, buổi sáng nay em nhìn thấy cô ta từ tầng ba đi xuống."
"Cũng có thể chỉ là thủ thuật che mắt, ai biết cô ta khi nào quay trở về."
"Cô ta dám...... Thật không biết xấu hổ!"
Từ Lâm cười châm biếm: "Loại chuyện này ở trong giới còn ít sao?"
"Nhưng Ân Thiên Lãng không phải loại người coi trọng sắc đẹp." Bùi Lị Nhã căn bản không muốn tin rằng có loại khả năng này.
Từ Lâm tin tưởng không chút nghi ngờ, "Mấy loại chuyện này ai biết đâu được. Hoa Chiêu xinh đẹp động lòng người như vậy, lại dùng thêm chút thủ đoạn, có đám đàn ông nào chịu được dụ hoặc cơ chứ!"
"Vậy em nên làm gì bây giờ?"
"Cô ta làm mùng một, em làm ngày mười lăm. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Huống hồ, em còn thích cậu ta thật lòng......"
Bùi Lị Nhã trầm tư, nhớ tới cái gì, "Kỳ Vệ bên kia thế nào?"
"Chỉ chờ em trả lời thôi."
"Vâng." Bùi Lị Nhã hạ quyết tâm.
"Đứng ở cửa thang máy bàn bạc cái gì thế? Cảnh diễn đầu tiên của buổi sáng nay là cô à? Lị Nhã?"
Bỗng có một giọng nói vang lên làm cho hai người bọn họ giật nảy mình.
Hai người vẫn luôn nhìn nhau nên chẳng hề hay biết Tần Văn Trọng đã đến đây từ khi nào.
Tần Văn Trọng liếc mắt nhìn nét mặt chưa kịp thu hồi của Bùi Lị Nhã lấy một cái, thuận miệng nói: "Còn chưa đi xuống à? Để Trần đạo diễn mà đợi thêm chút nữa là hắn ta sẽ nổi điên lên đấy."
Bùi Lị Nhã miễn cưỡng cười cười: " Có một số thứ để quên trên tầng nên đi lên lấy, đang chuẩn bị đi xuống."
Tần Văn Trọng bĩu môi, ấn thang máy đóng cửa lại, Bùi Lị Nhã cùng Từ Lâm đành phải đi xuống tầng cùng hắn.
Xe được đoàn làm phim cung cấp bắt đầu xuất phát đến địa điểm quay.
Từ sáng sớm ngày hôm nay Bùi Lị Nhã vẫn luôn thất thần, hoàn toàn không tập trung để nhập vào trong trạng thái diễn xuất được, cảnh diễn đầu tiên phải mất hơn hai mươi mấy lần mới xong.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Bùi Lị Nhã với dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi đi đến trước mặt Trần đạo diễn.
Trần Sâm Lâm chủ động hỏi: "Lị Nhã, hôm nay cô có chuyện gì à, có phải cảm thấy trong người không được khoẻ hay không?"
Bùi Lị Nhã ho khan hai tiếng, "Có lẽ là tối hôm qua bị cảm lạnh, cả người mệt mỏi không có sức. Cảnh diễn buổi chiều nay cũng không biết có diễn được không."
Trần Sâm Lâm nhíu mày, đang đúng lúc chạy nhanh đuổi theo tiến độ, gặp phải diễn viên sinh bệnh cũng không có cách nào.
"Vậy cô vẫn là trở về uống thuốc nghỉ ngơi trước đi, tôi để phó đạo diễn đem lịch diễn của cô lùi lại sau này, sức khoẻ quan trọng."
"Tôi lại gây thêm phiền toái cho anh rồi. Trần đạo diễn, chờ sức khoẻ của tôi hồi phục, tôi nhất định sẽ đuổi theo tiến độ thật nhanh, tuyệt không kéo chân khiến cho đoàn phim bị chậm trễ."
"Chờ cô khoẻ lại hãy nói, bảo người đại diện đưa cô trở về trước đi!"
"Cảm ơn đạo diễn."
Từ Lâm lại đỡ Lị Nhã lên xe.
Hoa Chiêu nhìn chiếc xe dần đi xa lại như nghĩ ngợi điều gì đó, vừa quay đầu đã đối diện ngay vẻ mặt cười như không cười của Tần Văn Trọng.
Tần Văn Trọng ngây ra, nét mắt hơi thay đổi giả bộ như không có việc gì xảy ra mà nhấc chân lên bắt chéo, miệng ngâm nga khẽ hát.
Hoa Chiêu trong lòng nghi ngờ, không hề báo trước thình lình vỗ mạnh một cái xuống bả vai hắn. Tần Văn Trọng đang ung dung không hề phòng bị bất ngờ bị đánh một cái làm cho cả người lảo đảo suýt chút nữa thì ngã chổng vó.
Chị Vân và Dao Dao nín cười, Xuân Lệ suy nghĩ một chút, trịnh trọng lắc đầu: "Chân không ổn."
"Sao tôi lại không ổn," Tần Văn Trọng không phục, vén ống quần của mình lên: "Cô nhìn xem, bắp chân này rất chắc khoẻ!"
Xuân Lệ đúng là có liếc qua một cái, thẳng thắn không chút cố kỵ nói, "Hàng lởm."
Tần Văn Trọng tức điên người muốn chạy đến tranh luận với cô, nhưng ngẫm lại hai người căn bản không cùng một mạch não, vẫn là đừng tự tìm đến cho rồi.
Xoay mặt nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội, nhưng Hoa Chiêu thì lại đang nâng tay chống má, không chớp đôi mắt mà nhìn chằm chằm hắn, thôi bỏ đi, vẫn là im lặng là vàng.
Hoa Chiêu lại vỗ nhẹ bả vai hắn, "Anh Trọng, anh là người đại diện của em, không phải là mấy người quần chúng ăn dưa[1]."
[1]: quần chúng ăn dưa: ngôn ngữ mạng, ý chỉ những thành phần hóng hớt ngồi lê uống trà đá cắn hạt dưa buôn chuyện. Ở bên Us-uk thì là uống trà =))) "làm một tách trà buổi sáng nào" ~ hít hà Drama~ (*≧∀≦*)
Tần Văn Trọng cả kinh, trên khuôn mặt hiện lên một nét xấu hổ.
Hoa Chiêu càng thêm xác định, "Xem ra đúng là đã có chuyện gì đó mà em không biết. Có liên quan tới em?"
"Chuyện này," Tần Văn Trọng nhìn sang bên cạnh đang có hai đôi tai dựng thẳng đứng lên mà hóng hớt, ý bảo Hoa Chiêu lại đây chút.
Hoa Chiêu đem ghế dịch về phía bên phải của hắn, Tần Văn Trọng nghiêng đầu qua cùng Hoa Chiêu thì thà thì thầm một phen, vụng trộm để ý xem vẻ mặt của Hoa Chiêu.
"Ồ, còn có một màn này." Nét mặt Hoa Chiêu cũng không mấy kinh ngạc, hơi hơi suy tư tiếp, nói nhỏ: "Việc này vẫn là muốn phiền toái anh đi quan sát kỹ một chút, như vậy......"
...
Bùi Lị Nhã trở lại khách sạn, vừa về đến phòng đã lật trái lật phải, thay một bộ váy liền áo bó sát làm nổi bật dáng người, sịt chút nước hoa, sau đó make up lại một lần nữa, rồi mới quay đầu lại hỏi Từ Lâm, "Thế nào?"
Từ Lâm giơ ngón tay cái lên, "Rất tốt".
Bây giờ Ân Thiên Lãng đúng là đang ở phòng 602.
Hắn mở ra đống sổ sách số liệu để xử lý công việc, bỗng nghe được tiếng gõ cửa.
Hắn đứng dậy đi đến mở ra cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì cảm thấy có hơi kinh ngạc, "Bùi tiểu thư?"
Bùi Lị Nhã có chút kích động, hoá ra anh ấy vẫn còn nhớ rõ mình.
Ngay lập tức lòng tin tăng gấp bội, mỉm cười dịu dàng: "Ân tiên sinh, em có việc muốn quấy rầy anh một chút."
Ân Thiên Lãng mặt không biểu cảm, lơ đãng nhìn thoáng qua cánh của hơi hé mở ở phía đối diện, giễu cợt: "Chuyện gì?"
Lị Nhã nháy nháy mắt: "Trước tiên có thể cho em vào rồi lại nói có được không?"
Ân Thiên Lãng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời, "Chỉ sợ không tiện lắm, mời nói ngay ở chỗ này."
Bùi Lị Nhã ngây người, không nghĩ đến anh ấy lại không cho mình mặt mũi như vậy, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ.
"Chuyện này......"
Ân Thiên Lãng nhíu mày, "Có chuyện gì không? Không có vậy thì xin lỗi."
Nói xong ngay lập tức muốn đóng cửa lại.
"Chờ một chút, em muốn nói cho anh về chuyện của Hoa Chiêu." Bùi Lị Nhã bật thốt ra.
Ân Thiên Lãng dừng lại, dứt khoát đóng cửa ở đằng sau lại, đứng ở bên ngoài cửa: "Chuyện gì?"
Lúc này lòng Bùi Lị Nhã đã nguội lạnh, hoá ra anh ta đến đây đúng thật là vì Hoa Chiêu, trong lòng chua xót, "Anh thích Hoa Chiêu?"
"Chuyện này không liên quan đến Bùi tiểu thư."
"Hoa Chiêu có gì tốt? Cô ta chỉ lợi dụng anh, cô ta đã tính toán chuyện này từ lâu rồi, từ lúc trước khi bước chân vào giới giải trí đã nhắm vào anh!"
Ân Thiên Lãng cười cười, "Vậy ư? Vậy chuyện bãi đỗ xe lần trước không phải cô cũng đã tính toán chứ?"
Bùi Lị Nhã ánh mắt lập loè, thề thốt phủ nhận: "Em không phải. Em khác với cô ta, em là thật sự thích anh, từ ngay lần gặp đầu tiên gặp anh ở trong công ty em đã thích anh rồi."
Ân Thiên Lãng càng cảm thấy mất kiên nhẫn, "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
Hắn không có ý định vì cô ta mà lãng phí thời gian, xoay người muốn đi về phòng.
Bùi Lị Nhã nhìn thoáng qua khúc quẹo ở hành lang phía trước, khóc nức nở nhào tới, từ phía sau giang tay ôm chặt lấy eo Ân Thiên Lãng: "Thiên Lãng, em thật sự thích anh."
Ân Thiên Lãng cũng không quay đầu lại, giật phắt cánh tay của cô ta ra, đóng sầm cửa lại.
Về phòng liền gửi một tin nhắn lên WeChat: 【 Vợ à, anh đã phạm sai lầm. 】
Hoa Chiêu không trả lời.
Hắn ảo não không thôi, lại lập tức gửi một cái nữa: 【 Vợ à, anh có lẽ lại bị người ta ăn vạ rồi.】
Hoa Chiêu vẫn không trả lời.
Gọi điện thoại cô ấy cũng không bắt máy.
Ân Thiên Lãng bắt đầu có chút nôn nóng, gọi điện thoại cho Giản Dị, "Video lần trước trong Tổ Yến còn ở đó không?"
Giản Dị sửng sốt, "Video nào cơ?"
"Video tôi cùng Âm Âm uống rượu."
"Làm sao mà cậu biết tôi quay được?"
"Giao cho lão tam, để cho cậu ta xem tình huống rồi phát ra đi." Muốn truyền ra scandal cũng phải là cùng với vợ mình.
Ngoài cửa Bùi Lị Nhã nản lòng thoái chí, hợp đồng của cô với Thượng Thừa chẳng mấy chốc sẽ đến kỳ hạn. Tình cảnh của Uông Nhã Minh đã đi lên, cô ta trẻ tuổi xinh đẹp, có kỹ thuật diễn tốt hấp dẫn khán giả, sắp tới rất có thể còn vượt xa cả cô. Bây giờ lại còn ngang nhiên mọc thêm một Hoa Chiêu, chuyện tương lai trước mắt không thể khinh thường.
Thượng Thừa thì liên tục đón nhận vô vàn những thực tập sinh, người mới đến, sự cạnh tranh vẫn luôn kịch liệt như thế, chỉ cần hơi lơ là một chút là rất có thể sẽ bị loại bỏ ngay lập tức. Vốn dĩ còn đang do dự xem có nên gia hạn hợp đồng tiếp hay không, nhưng thái độ của Ân Thiên Lãng ngày hôm nay đối với mình như thế, bản thân càng không nên tiếp tục ở lại Thượng Thừa
Còn may, cô để lại một đường lui cho mình, đối thủ cạnh tranh của Thượng Thừa - truyền thông Kỳ Vệ. Biết được hợp đồng của cô và Thượng Thừa rất nhanh sẽ chấm dứt, một lòng một dạ muốn đào cô về, đã từng cùng cô lén nói chuyện hai lần, hứa hẹn sẽ cung cấp tài nguyên, điều kiện có lợi nhất trong công ty cho cô. Cô để Từ Lâm nói rằng cần phải suy nghĩ về đề nghị này của đối phương, chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn. Quy mô của Kỳ vệ tuy rằng không bằng Thượng Thừa, nhưng lại được chỗ là vẫn luôn tập trung vào mảng điện ảnh. Trong hai năm qua, có không ít những tác phẩm tinh phẩm, tự tạo dựng cho mình một danh tiếng riêng.
Lúc này là thời điểm nên tỏ rõ thái độ.
Từ Lâm bước ra từ chỗ quẹo đi tới, nhìn cô một cách thông cảm
Lị Nhã chớp chớp đôi mắt ngập nước, cười lạnh, "Tình yêu cùng sự nghiệp, em phải có được cả hai! Đây là lúc đáp ứng Kỳ Vệ."
"Chị đã sớm khuyên em, còn không bằng đi đến Kỳ Vệ, một người độc đại, có tài nguyên tốt nào sẽ đều là của em."
Bùi Lị Nhã biểu tình lạnh lùng, "Vừa rồi quay được chưa?"
Từ Lâm gật đầu.
"Hừ, Hoa Chiêu có thể lấy hắn để tạo danh tiếng thì em cũng có thể, đủ để sáng tác một câu chuyện xưa đặc sắc."
Hoa Chiêu mới vừa quay xong một vở diễn, quay về chỗ nghỉ ngơi cầm di động.
Nhìn thấy Ân Thiên Lãng gửi tin nhắn trên WeChat, không khỏi phì cười.
Lúc mà Tần Văn Trọng nói cho cô về cuộc đối thoại giữa Bùi Lị Nhã và Từ Lâm, cô đại khái có thể đoán được hai người họ muốn làm gì.
Hoa Chiêu cũng không lo lắng Ân Thiên Lãng sẽ bị cô ta quyến rũ, đối với người nào đó cô vẫn là luôn có lòng tin tưởng, nhưng chỉ là có chút đề phòng là Bùi Lị Nhã sẽ dùng chút thủ đoạn.
Gọi điện thoại cho hắn.
Một tiếng chuông còn chưa vang xong hắn đã nghe máy, nhanh chóng giải thích:"Vợ à, anh thật sự không nghĩ cô ta sẽ nhào tới."
Hoa Chiêu làm bộ chất vấn hắn, "Chạm vào nơi nào?"
Luôn luôn âm thanh chém đinh chặt sắt có chút chột dạ, "Vào eo, chỉ một giây đồng hồ."
"Anh còn chê quá ngắn à?"
"Không ngắn, thật sự là quá dài."
"Trở về em tính sổ với anh!"
Còn không đợi Hoa Chiêu kết thúc công việc, trên mạng đã tung ra mấy tấm ảnh dây dưa không rõ ở ngay trước cửa phòng của Bùi Lị Nhã và Ân Thiên Lãng, ảnh chụp có phần mơ màng, tiêu đề là: Thật thật giả giả cùng người yêu cũ diễn cảnh chia tay trước cửa khách sạn.
Năm phút sau khi tin tức xuất hiện trên Weibo, bộ phận truyền thông giải trí của Thượng Thừa cũng đăng một tin tức lên Weibo.
Hình minh hoạ là ảnh Hoa Chiêu cùng Ân Thiên Lãng thân mật dựa vào nhau cùng uống rượu giao bôi, còn cực kì có tâm mà làm thêm một cái GIF hình ảnh của hai người đang nhu tình mật ý.
Ngay sau đó, có người biết chuyện đã đăng lên một tin vạch trần rằng ba người này trước mắt lại còn đang ở trong cùng một khách sạn, nghi ngờ Ân Thiên Lãng đến nơi đây là để thăm một trong người nào đó trong đây.
Trên Weibo được một trận nhốn nháo mà ồ lên, rốt cuộc ba người này có khúc mắc yêu hận tình thù như thế nào vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc