Nữ Vương Đại Nhân - Chương 31

Tác giả: Hoa Hoa Điểm Điểm

Ngày hôm sau.
Trang điểm, hoá trang, tạo hình, làm tất cả trong một buổi sáng, sau đó ăn sáng, cho đến khi mọi thứ xong xuôi thì sắc trời đã không còn sớm nữa.
Chờ khi Hoa Chiêu đi xuống đại sảnh dưới tầng một, liếc mắt một cái bỗng nhìn thấy Xuân Lệ. Xuân Lệ chính là đang ôm cái túi du lịch siêu lớn của mình, trên người thì mặc một bộ đồ thể thao, hai mắt nhắm nghiền nằm dựa vào trên lưng ghế sô pha mà ngủ.
Tức khắc, Hoa Chiêu cảm thấy bầu trời âm u, thời tiết âm trầm ở bên ngoài kia cũng dần trở nên tốt đẹp hơn.
Cô giơ tay đặt đến bên miệng, làm một cái khẩu hình im lặng, "suỵt" một tiếng, rồi lặng lẽ đi đến gần sô pha.
Đi gần đến nơi, khoảng cách chỉ còn có một bước chân, Xuân Lệ đột nhiên mở to mắt.
Cô ấy rõ ràng giật mình, dường như có chút không hiểu được là mình đang ở chỗ nào, trái phải ngó nghiêng rồi lại quay về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên.
Khi này, Hoa Chiêu đã hoá trang xong thành nhân vật Hồng Anh, tạo hình ở bên ngoài cực kì xinh đẹp, mỹ lệ, lại càng có ba phần tư thái oai hùng, ba phần hào phóng, thong dong, một đôi mắt hạnh mang đầy ý cười đang nhìn cô.
Xuân Lệ hồi phục lại tinh thần, không tự chủ được giơ tay lên vẫy vẫy, "Chị thật xinh đẹp."
Hoa Chiêu cong lên khoé miệng, đi đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa mái tóc mái trên trán của cô, "Em mới cắt tóc à."
Xuân Lệ cảm thấy có chút không được tự nhiên, sờ sờ mái tóc ngắn ngủn của mình.
Hoa Chiêu khen ngợi cô, "Đẹp lắm."
Xuân Lệ ngay lập tức nhếch miệng cười vui vẻ, "Em cũng thích. Chỉ có mắt thẩm mỹ của Giản Dị có vấn đề."
Hoa Chiêu tán đồng, "Mắt thẩm mỹ của hắn luôn luôn có vấn đề." Dắt tay kéo Xuân Lệ đứng lên, "Hắn gọi em đến đây à?"
Xuân Lệ lắc đầu, "Anh ấy không biết em đến đây."
Hoa Chiêu nghi hoặc, "Vậy thì ai?"
Xuân Lệ gãi gãi đầu, "Ba của em bảo em đến đây, nói là có người đến mời em làm trợ lý."
Dao Dao nhạy bén cảm giác được có người chuẩn bị muốn ςướק bát cơm của mình, đứng ở một bên lầm bầm, nhỏ giọng nói thầm, "Chị Chiêu có trợ lý rồi."
Tất cả mọi người đều nghe được, chị Vân còn kéo kéo ống tay áo của cô bé.
Hoa Chiêu nhoẻn miệng cười, nhìn Xuân Lệ vẫn đang đờ đẫn, không hiểu vì sao, "Có muốn đến phim trường cùng với chị không? Chỗ chị có rất nhiều đồ ăn ngon nha."
Đôi mắt Xuân Lệ toả sáng lấp lánh, không thèm nghĩ ngợi liền đáp, "Muốn ạ."
Hoa Chiêu nhìn chiếc tui to đùng kia của cô, lấy thẻ phòng đưa cho Dao Dao, "Vậy đành phải nhờ đại trợ lý giúp tiểu trợ lý mang chiếc túi xách này lên phòng của chị, nhân tiện cầm luôn 2 túi đồ ăn vặt xuống đây."
Dao Dao nghe vậy lập tức tiến lên muốn đưa tay cầm lấy chiếc túi của tiểu trợ lý, đột nhiên không kịp phòng ngừa, chiếc túi quá nặng khiến cho cánh tay của cô trùng cả xuống, cả người đều lung la lung lay một chút.
Xuân Lệ nhìn một cô gái tay nhỏ chân nhỏ, săn sóc mà cầm lại chiếc túi về, "Vẫn là tôi đi cùng cô đi."
Nói xong dẫn đầu đi về phía trước.
Dao Dao nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của Xuân Lệ, cầm lấy chiếc túi một cách đơn giản, không khỏi tặc lưỡi, lại không muốn bị bỏ rơi ở phía sau, vội vàng chạy theo.
Không bao lâu sau, hai người mặt mày hớn hởn xách hai túi đồ ăn vặt đi ra đến.
Bốn người con gái cùng nhau lên xe.
Hôm nay có một phân cảnh diễn khá quan trọng, là cảnh Hồng Anh cùng Yên Khinh phát sinh xung đột, hai người tranh cãi, Hồng Anh không nhịn được nữa mà giơ tay tát một tát lên mặt Yên Khinh.
Trước khi bắt đầu quay, Bùi Lị Nhã có chủ động đến tìm Hoa Chiêu đối diễn. Hai người đơn giản ghép qua loa một lần lời thoại, Hoa Chiêu lại tạo một cái tát giả vờ.
Khi chính thức bắt đầu quay, hai người kịch liệt tranh chấp, Hồng Anh quá tức giận, không thể kiềm chế được, giơ tay lên tát một cái qua đi, mặt Bùi Lị Nhã lệch sang một bên, mọi âm thanh đều dừng lại.
"Cắt!"
Đạo diễn cầm loa, "Lị Nhã, vừa rồi cô phản ứng có chút chậm."
Bùi Lị Nhã xin lỗi mà cười cười, "Tôi làm lại một lần nữa."
Lần thứ hai, đạo diễn vẫn kêu dừng lại. "Lị Nhã, biểu cảm không đúng, lần này nhanh hơn rồi."
Lần thứ ba, đạo diễn vẫn không hài lòng, cảm xúc có chút nôn nóng. "Sau năm phút nữa lại tiếp túc quay!"
Bùi Lị Nhã nghĩ ngợi một chút, "Sư muội, lần sau em hãy đánh thật đi, như vậy chị mới có thể cảm được cảm xúc chân thật, chúng ta làm nốt lần cuối này."
Hoa Chiêu hơi cảm thấy kinh ngạc, "Không cần thiết phải như vậy chứ? Chúng ta lại ghép diễn với nhau thêm vài lần nữa chắc là ổn."
Bùi Lị Nhã kiên định nói, "Lấy kinh nghiệm diễn của chị, đánh thật sẽ càng có hiệu quả chấn động hơn, càng dễ dàng khơi gợi lên cảm xúc của người xem, không sao đâu, nghe chị."
"Cô chắc chứ?"
Hoa Chiêu nhìn đạo diễn, đạo diễn lại nhìn xem Bùi Lị Nhã, Bùi Lị Nhã gật đầu, giơ tay làm dấu OK, "Tôi không thành vấn đề."
Đạo diễm chần chờ, lại nhìn bầu trời đang dần một tối, nhân viên công tác cũng có chút uể oải.
"Vậy thì được rồi, Hoa Chiêu khống chế lực độ lại một chút."
Toàn trường quay an tĩnh, lại một lần nữa bắt đầu quay.
Sau một hồi tranh chấp kịch liệt của hai người qua đi, Hoa Chiêu khó có thể kiềm chế lại được lòng mình, giận dữ vung tay tát một phát.
"Chát!"
Bùi Lị Nhã bị đánh lệch hẳn đầu qua một bên, tạo ra phản ứng chân thật nhất, không thể tin được, oán giận, khuất nhục, thương tâm, rơi lệ.
Đối với lần diễn lần này đạo diễn thập phần vừa lòng, đối với Bùi Lị Nhã giơ lên ngón tay cái.
Hoa Chiêu trông thấy khuôn mặt Bùi Lị Nhã đã đỏ lên, cũng cảm thấy có chút bội phục, chân thành nói, "Vừa rồi xin lỗi."
Bùi Lị Nhã ngược lại là vẻ mặt cười an ủi cô, "Không sao, một bàn tay mà thôi. Đây là bắt buộc của một diễn viên. "
Hoa Chiêu nhiệt tình hứa hẹn, "Phần đằng sau nếu có cơ hội sẽ bồi lại cô".
"Ha ha, sư muội thật là hài hước, vậy phải xem biên kịch viết ra sao."
Hoa Chiêu cười cười, ngồi trở lại góc của chính mình, gia nhập đội ngũ ăn không ngồi rồi, cắn hạt dưa, ăn đồ ăn vặt.
Dao Dao sùng bái không thôi, "Chị Hoa Chiêu, chị diễn hay thật đó!"
Chị Vân thổn thức, "Bùi Lị Nhã đối với bản thân của mình ra tay còn khá tàn nhẫn."
"Một cái tát kia chẳng đau chút nào." Xuân Lệ phồng mồm, quai hàm đầy đồ ăn.
Dao Dao khó hiểu, "Chính là cô ấy đều gào khóc lên mà."
"Nhưng là đánh như thế sẽ chẳng có chút nào đau cả, chỉ là nhìn thoáng qua thì biên độ động tác khá mạnh mà thôi." Đôi mắt Xuân Lệ mở to, con ngươi đen láy rõ ràng.
Từ Lâm vội vàng chạy đến xem mặt Bùi Lị Nhã, "Còn ổn, không sưng, không ảnh hưởng đến cảnh diễn ngày mai."
Bùi Lị Nhã bước đi từng bước ưu nhã, giọng nói nhẹ nhàng, "Quay được chưa?"
Từ Lâm gật đầu, "Yên tâm."
Bùi Lị Nhã vừa lòng mỉm cười, một cái tát này tất nhiên cô không thể cứ vậy mà ăn không nó được.
Buổi tối, đã có ngay một người trên mạng đăng Weibo, nói rằng chính mình có đến thăm đoàn làm phim.
" Vô cùng kích động! Hôm nay cùng cùng bạn thân đi đến hậu trường dựng cảnh phim ở Lâm Thành, có nhìn thấy đoàn làm phim《 Tiêu hành phong vân 》. Vì có cảnh tuyến giới ngăn lại, đoàn làm phim không cho đến gần, trăm phương nghìn kế mới trà trộn vào được, rốt cuộc nhìn đến được nam minh tinh Lý Gia Văn mà tôi thích nhất. Văn Văn mặc cổ trang siêu đẹp trai! "
Phía dưới lại kèm theo một tấm hình Lý Gia Văn đang nghỉ ngơi ở phim trường.
Nhất thời mọi người chia sẻ vô số.
Nửa giờ sau, người này lại đăng thêm một tin:
" Còn có, Bùi Lị Nhã cùng với Hoa Chiêu diễn cảnh tát tai. Không nghĩ đến Hoa Chiêu lại đánh thật, làm một người mới ra mắt mà như thế cũng quá trâu bò rồi. Bùi Lị Nhã cũng đều phải bị ăn tát, vậy mà vẫn có thể tiếp tục diễn tiếp.
Là một người qua đường nhìn thôi đều cảm thấy đau, cảm thấy bội phục Bùi Lị Nhã, người qua đường tôi từ đây biến thành fan. "
Phía dưới lại kèm theo một cái video vài giây, đúng là cảnh bị tát.
Trước đó, bài đăng đã được rất nhiều người chia sẻ trên weibo, lại thêm một bài đăng phía sau nữa lại càng hot hơn, hơn nữa bình luận cơ hồ đều là nghiêng về một phía.
Đại khái đều là chỉ trích Hoa Chiêu quan báo tư thù, không nghĩ đến lớn lên xinh đẹp như vậy mà lòng dạ âm ngoan như thế.
Weibo Hoa Chiêu lại một lần nữa trở thành chiến trường.
Fan của Bùi Lị Nhã bắt lấy được chuyện này, càng nắm lấy cái video kia không bỏ, đau lòng thần tượng của chính mình, hận không thể lập tức chạy như bay đến đoàn làm phim để hộ giá, hộ tống bảo vệ thần tượng, miễn cho lại bị kẻ gian làm hại.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Văn Trọng cầm di dộng vội vã chạy đến phòng trang điểm tìm Hoa Chiêu.
"Đọc tin trên Weibo chưa?"
"Rồi."
"Cô tát cô ta thật sao?" Một ngày hôm qua Tần Văn Trọng đều không có ở đây.
Dao Dao nóng nảy, chuyện trên Weibo vẫn là sáng nay cô mới vừa nói cho chị Hoa Chiêu.
"Rõ ràng là Bùi Lị Nhã tự mình bắt chị Hoa Chiêu tát, hiện trường còn có nhiều người như thế có thể làm chứng."
"Đúng thế, tôi làm chứng." Xuân Lệ ngay thẳng mà giơ tay phải lên, tay trái thì vẫn còn đang cầm chiếc bánh bao nhỏ mà cắn một miếng.
Hoa Chiêu phì cười ra tiếng, vươn tay xoa xoa bộ tóc ngắn củn của Xuân Lệ.
Xuân Lệ rụt rụt cổ, bình thường cô cũng hay làm như thế mà sờ sờ con mèo bự nhà cô, hoá ra cảm giác được vuốt ve là như thế này, chính là cô sẽ không phát ra tiếng kêu nha.
Đầu Tần Văn Trọng đầy vạch đen, "Giờ này mà cô còn cười được? Bây giờ trên mạng cô đã bao thầu tất cả khu hotsearch rồi đó."
"Tự bọn họ vui vẻ là được rồi."
Tần Văn Trọng trừng mắt lườm nguýt cô một cái, nghi vấn hỏi, "Bùi Lị Nhã thật sự bảo cô đánh thật sao?"
"Đúng thế, ngay từ đầu quay mấy cảnh đều không qua được, đạo diễn đều nóng nảy. Cô ta tự mình yêu cầu diễn thật, rõ ràng là kĩ thuật diễn của cô ta không được." Dao Dao sốt ruột bảo vệ.
Tần Văn Trọng cảm thấy buồn cười, "Kỹ thuật diễn của cô ta cũng được coi như là cấp bậc ảnh hậu, diễn cảnh tát tay một hồi mà cũng không qua được sao?" Nhìn sang Hoa Chiêu, "Uổng cho cô lấy làm thông minh, lại bị người gài bẫy".
Hoa Chiêu không phản bác, chuyện lần này đúng là chính bản thân cô suy xét không cẩn thận, lúc ấy đánh người còn cảm thấy áy náy trong lòng, sớm biết thế cô đã vung tay tát thật cmn mạnh vào rồi, cho đỡ phải uổng công hứng cái nồi oan uổng này.
Nhìn thấy Hoa Chiêu không nói lời nào, Tần Văn Trọng trái lại lại an ủi cô, "Không cần quá lo lắng, tôi đi tìm Trần Sâm Lâm đứng ra nói chuyện cho cô. Chỉ cần hắn chứng minh là Bùi Lị Nhã chủ động yêu cầu diễn cảnh đánh thật là được."
"Chính là tôi có video mà."
Vẫn luôn chuyên tâm gặm bánh bao nhỏ Xuân Lệ, bỗng nói ra lời kinh người.
Tất cả mọi người động tác nhất trí quay ra nhìn cô ấy, chị Vân cũng dừng chiếc 乃út vẽ mi trong tay lại.
Tần Văn Trọng mở to mắt nhìn cô, "Cô gái này lại là người nào?" Từ đâu lại bay đến một cái tiểu nha đầu?".
Người này có vẻ rất lợi hại, Xuân Lệ nghiêm túc trả lời, "Tôi là tiểu trợ lý."
Tiểu trợ lý ở đâu ra? Tần Văn Trọng thở dài một hơi thật mạnh, "Video gì?"
"Thì chính là video đó." Xuân Lệ lấy ra di động, tìm được video truyền phát tin.
Lại là bản hoàn chỉnh trước và sau khi diễn cảnh kia.
Tất cả mọi người đều nói không ra lời.
Tần Văn Trọng ép hỏi, "Cô quay cái này làm gì?"
"Đây là nhiệm vụ của tôi."
"Nhiệm vụ gì cơ?"
"Nhiệm vụ của tiểu trợ lý." Xuân Lệ cảm thấy chính mình đã nói được đầy đủ rõ ràng rồi mà, sao cái người này còn vẫn cứ hỏi, lợi hại ở chỗ nào chứ?
Quả thực là ông nói gà bà nói vịt, Tần Văn Trọng chán nản, sa mạc lời, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, quyết đoán từ bỏ câu thông với cô gái này.
Dù sao thì cũng có cái video, làm chuyện gì cũng đơn giản hơn.
Hoa Chiêu lại giống như nghĩ đến cái gì, dẫn dắt từng bước, "Người mời em đến làm trợ lý giao nhiệm vụ này cho em sao?"
Xuân Lệ che miệng, lắc đầu "Không thể nói."
"Đoạn video này em sẽ gửi cho người đó sao?"
Xuân Lệ vẫn là che miệng lắc đầu.
Đại khái trong lòng Hoa Chiêu đã có đáp án.
Vì đã hiểu rõ, Tần Văn Trọng tự mình ra trận, nhờ bộ phận biên tập cắt nối một chút, đăng lên trên Weibo làm sáng tỏ sự thật chân tướng, còn đi vòng sang cả đạo diễn Trần Sâm Lâm.
Trần Sâm Lâm thực nể tình mà chia sẻ lại.
Không bao lâu sau, hướng gió lại thay đổi.
Rất nhiều người cảm khái, quả nhiên không thể chỉ nghe lời từ một phía, không nên tin đồ vật cắt câu lấy nghĩa được, người phát tin tức trên weibo trước kia rõ ràng là nghe nhìn lẫn lộn, khiến cho quần chúng lầm lối.
Minh Châu fan trước đó vẫn luôn quan sát, dõi theo, cũng vì nữ thần của mình mà nhảy ra ấm ức, kích động rằng chính mình không có nhìn lầm người, nhìn Hoa Chiêu là biết cô không phải loại người hẹp hòi, bụng dạ khó lường như vậy, mấy tên cẩu bịa đặt kia cút về nhà đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc