Nữ Vương Của Tể Tướng - Chương 07

Tác giả: Nhược Tinh

"Phượng Nhi, Phượng Nhi của ta." Môi mỏng nóng bỏng vừa cọ sát trên môi mềm bị hôn sưng đỏ, vừa lẩm bẩm tên của nàng.
"Ngươi trở lại, ngươi trở lại. . . ." Úy Trì Phượng Nhi giống như kẻ ngu, lặp lại cùng một câu. "Ta không phải đang nằm mộng chứ? Ngươi thật trở lại?"
"Phượng Nhi, ngươi không phải đang nằm mộng." Bàn tay hắn kéo ra dây quấn ở trên eo nàng, thuận thế hôn lên cổ tuyết trắng dưới cổ áo.
"Ta đã trở về, sẽ không rời đi nàng."
"A!" Nàng phối hợp ngửa đầu, lộ ra nhiều da thịt ở cổ hơn để hắn thưởng thức, cũng không phát hiện mình đang làm chuyện người đời không cho phép với hắn.
Công Tôn Minh Trạch không khống chế được hành vi của mình, quá nhiều tương tư, ở khoảnh khắc nhìn thấy nàng trở thành lửa dục hừng hực, ý nghĩ muốn đoạt lấy nàng chiếm cứ đầu óc của hắn, chi phối tất cả cử động của hắn.
Bàn tay từ hông chuyển tới trước иgự¢ mềm mại của nàng, tùy ý xoa, vuốt, bức nàng thở dốc từng tiếng.
Khoái cảm từ chỗ hắn xoa truyền khắp những địa phương khác trên thân thể, khiến hai chân nàng không khỏi mềm nhũn, cơ hồ không chống đỡ được mình.
"Như vậy đã không chịu nổi, lát phải làm thế nào?" Hắn ngẩng đầu lên hài hước hỏi, đôi tay lại bế nàng, dẫn nàng vào trên giường lớn trong phòng ngủ.
Nàng không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng khép lại cặp mắt rưng rưng kia, không nói gì đưa môi mình tới trước môi của hắn.
Hắn không nói hai lời hôn môi đỏ mọng nàng đưa tới bên môi, lưỡi nóng xông vào miệng thơm mùi đàn hương, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho khó được nhiệt tình của nàng, bàn tay cách cái yếm nhỏ bé, trêu chọc nụ hoa phía dưới.
Hai nụ hoa nhỏ đáng yêu từ từ thức tỉnh dưới ngón tay dài xoa nắn của hắn, cương lên dưới áo yếm mỏng, ngượng ngùng lại nhiệt tình run rẩy, quyến rũ hắn làm ra nhiều chuyện càn rỡ hơn.
Nụ hôn dày đặc từ môi chuyển tới cổ, sau đó là xương quai xanh, mới chậm rãi đi tới trước иgự¢ của nàng; hắn cũng không vội thưởng thức tư vị ngọt ngào của nàng, ngược lại dùng hơi thở nóng bỏng dụ hoặc nàng, khiến nàng mở cặp mắt đẹp vẫn nhắm chặt ra.
Nàng khép lại hai mắt, tất cả dây thần kinh tựa hồ càng trở nên nhạy cảm hơn, mọi cử động của hắn trên người nàng càng thêm trở nên rõ ràng. Cũng vì vậy, hơi thở của hắn càng trở nên nóng bỏng, giống như là muốn đốt cháy cả người nàng.
Khó có thể đoán kế tiếp nam nhân này sẽ làm gì, không, hoặc là nàng không dám đoán, hô hấp của nàng trở nên cấp tốc, mất đi bình tĩnh thư thản bình thường.
"Phượng Nhi." Thanh âm của hắn vang lên từ trước иgự¢ của nàng. "Mở mắt nhìn ta."
Giống như là ma chú, nàng nghe lời mở cặp mắt vẫn ướt lệ kia, nhìn chằm chằm hắn; thậm chí là cử động vô cùng tuyệt hảo kế tiếp của hắn, cũng chưa từng dời đi tầm mắt của nàng —— ở dưới ánh mắt trợn to của nàng, môi mang theo tà khí của hắn hôn lên nụ hoa đứng thẳng trước иgự¢ nàng, ʍúŧ chậc chậc có tiếng.
Một tiếng yêu kiều khó có thể phân biệt là xấu hổ hay là vui thích tràn ra từ trong miệng nàng, nàng nắm chặt cái mền dưới thân thể, thân thể cong về phía hắn, không nói gì cầu xin hắn trìu mến.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, đưa tay cởi sợi dây yếm sau lưng nàng, mất đi sợi dây cái yếm liền rơi ra, khiến nữ thể tựa như bạch ngọc phía dưới hiện ra trước mắt hắn.
Môi lưỡi đói khát của phái nam chạm vào nụ hoa, trực tiếp hôn lên quả nhỏ mong đợi hắn trìu mến, tùy ý Lเế๓ láק uống ʍúŧ, cho đến nàng khó nhịn được cắm mười ngón tay vào trong mái tóc dài của hắn.
"Thân thể thật nhạy cảm." Công Tôn Minh Trạch than thở nhỏ.
Hắn thất may mắn, có thể có được một nữ nhân hấp dẫn như thế?
"Đừng, đừng có lầm bầm nữa." Thì thầm của hắn nghe vào trong tai, chẳng những tăng thêm ngượng ngùng, hơn nữa thân thể của nàng cũng vì vậy càng thêm trở nên nhạy cảm. . . . "Phượng Nhi, không nói thì khó có thể biểu đạt nội tâm của ta!" Hắn dùng giọng nói khàn khàn trêu chọc lòng ngượng ngùng luống của nàng.
Ngón tay dài vào lúc nàng phân thần đi tới bộ phận phái nữ mẫn cảm nhất cũng yếu ớt nhất giữa hai chân, khi nàng trợn to đôi mắt đẹp, dưới ánh mắt không dám tin, ngón tay dài ấn lên hoa tâm giấu sâu ở trong, chỗ bí mật chưa bao giờ bị người chạm vào.
"Không cần." Úy Trì Phượng Nhi không có chút khái niệm nào với chuyện kế tiếp, bị động tác quá đáng càn rỡ của hắn chấn kinh đến chỉ muốn thoát đi xa xa.
"Hư! Đừng sợ, Phượng Nhi." Hắn êm ái dụ dỗ nàng, an ủi tâm tình kinh hoảng của nàng; chỉ là, hắn cũng không tính dễ dàng buông nàng ra như vậy.
Ít nhất, cũng phải trả cho hắn chút ngon ngọt chứ?
"Đừng, ta không thích." Mắt long lanh của nàng nhìn hắn, tay nhỏ cầm cổ tay của hắn, không biết tự lượng sức mình vọng tưởng kéo tay hắn đang ở giữa chân ra.
"Cô gái ngốc" hắn cũng không có buông nàng ra như nàng mong muốn, ngược lại ngẩng đầu hôn môi không ngừng nói ra lời cự tuyệt.
"Kế tiếp, nàng sẽ thích \'chỗ\' không thích." Hắn tà dâm ám chỉ.
"Ta không biết. . . ." Dùng sức đẩy ngón tay dài của hắn ra, nàng lập tức lật thân thể trắng như tuyết, dùng cả tay chân leo ra.
Công Tôn Minh Trạch làm sao để "Thức ăn ngon" đã đến khóe miệng chạy đi? Hắn tự tay cầm mắt cá chân chân phải của nàng, nhẹ nhàng dùng lực lôi kéo, dễ dàng vây nàng ở trong иgự¢ của mình lần nữa —— nhưng lần này thì nàng lại hướng lưng về phía hắn.
Nhưng không sao, như vậy sẽ không trở ngại hắn thưởng thức động tác của nàng.
Cúi người, từ cổ và lưng của nàng bắt đầu, lưỡi nóng bỏng Lเế๓ láק từng tấc từng tấc da thịt, nhất là bớt sau lưng nàng.
Phượng Hoàng màu đỏ như máu, bởi vì bị tình dục hấp dẫn mà dính vào một tầng sắc màu đẹp mắt hơn; Phượng Hoàng kia trông rất sống động, càng thêm làm người ta không khỏi phỏng đoán, sau một khắc nó có vỗ cánh bay lên hay không?
Xúc cảm tê tê dại dại kia khiến tim của nàng đập nhanh hơn, đầu ngón tay không nhịn được nắm chặt mền phía dưới.
Nàng cảm thấy chỗ tư mất mắc cỡ nhất giữa hai chân, khiến người khó mà mở miệng nhất, lại từ từ ẩm ướt, hơn nữa còn có dòng khí nóng bỏng đang nổi lên, rất có dấu hiệu chảy ra. . . .
Hai má nàng đỏ ửng lên, nàng khép chặt hai chân, muốn ngăn cản chuyện mắc cỡ như vậy xảy ra. . . . Nhưng động tác giấu đầu hở đuôi của nàng, lại làm dấy lên sự chú ý của hắn, chỉ là, hắn không biến sắc tiếp tục hắn xâm nhập vào, hôn khắp sau lưng của nàng, môi của hắn từ từ hôn lên ௱ôЛƓ của nàng ở trong tiếng thở nhẹ của nàng!
Nàng giãy dụa vòng eo, muốn giãy giụa khỏi sự Lเế๓ láק; vậy mà, hắn lại đặt tayngang hông của nàng, giữ chặt nàng ở dưới thân thể.
"Phượng Nhi, ngoan, nàng sẽ thích." Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ, quyết tâm sắc đá không để ý đôi mắt khẩn cầu của nàng, không nghe từng tiếng nức nở nghẹn ngào của nàng, không chịu buông tay.
Nàng sẽ không thích, sẽ không thích . . . Nàng dùng sức lắc đầu, chống cự động tác của hắn.
Hàm răng dùng sức cắn cánh môi, khiến đau đớn triệu hồi lý trí ít ỏi còn dư lại của nàng; vậy mà, ẩm ướt càng lúc càng rõ ràng giữa hai chân, cũng đang phản bác lời của nàng không giống lòng của nàng.
Mặc dù nhìn không thấy bộ dáng quật cường của nàng, nhưng thân thể run rẩy lại cứng ngắc của nàng, rõ ràng cho thấy đang chống cự khoái cảm vui thích.
Môi cong lên, hắn ngửa thân thể của mình ra, hung hăng cắn một cái trên cái ௱ôЛƓ trắng nõn, để lại dấu răng rõ ràng.
"A!" đau đớn nháy mắt khiến nàng buông lỏng miệng, thất kinh xoay người, nhìn mặt dương dương đắc ý của hắn.
"Rốt cuộc nguyện ý nhìn ta rồi sao?" Trong giọng nói của hắn, cũng có cảm xúc dương dương đắc ý. Chương 7.2
Nàng không phản bác được, chỉ dùng cặp mắt long lanh nhìn thẳng hắn, sợ kế tiếp hắn lại có cử động không biết tên gì công kích giác quan yếu ớt đến không thể chịu một kích của nàng.
Lúc nhìn nhau với nàng, bàn tay của hắn tách ra hai chân khép chặt của nàng, đầu ngón tay phủ lên lối vào huyệt hoa đã ướt nhẹp.
Vốn định mở miệng chế nhạo nàng mấy câu, nhưng ửng đỏ trên má và ánh lệ trong mắt nàng, khiến hắn khó có thể mở miệng, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm xấu xa này, bắt đầu thăm dò thân thể uyển chuyển của nàng.
Không biết là hiểu mình không cách nào thoát đi, hay là dần dần bị hấp dẫn, Úy Trì Phượng Nhi không có phản kháng nữa, chỉ quay đầu lại, vùi mặt vào trong đệm chăn giống như đà điểu, trốn tránh thực tế.
Động tác này lại khiến ௱ôЛƓ nàng khẽ nâng, thuận lợi cho động tác của hắn.
Ngón tay dài tràn đầy mật hoa, dò vào huyệt chặt đến không thể tin được; thân thể nàng bởi vì không quen loại xâm lấn này mà cứng ngắc dưới thế công của hắn, trong ɦσα ɦµყệƭ cũng run rẩy.
Đợi nàng quen cảm giác xâm lấn kia thì ngón tay dài bắt đầu dịu dàng rút ra đưa vào, một lần lại một lần trở về, cho đến thân thể nhỏ yếu của nàng không chịu nổi run rẩy, cong lên như con mèo nhỏ đáng thương.
"Thích không? Phượng Nhi." Ngón tay dài đong đưa trong ɦσα ɦµყệƭ chật hẹp, tìm kiếm tất cả giác quan nhạy cảm của nàng.
"Không, không thích, ta một chút cũng không thích, đừng như vậy." Mặc dù thân thể đã đón nhận khoái cảm lạ lùng này, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nàng vẫn không chịu hợp tác nói ra lời nói chân thật.
"Đứa trẻ bướng bỉnh." Tăng nhanh tốc độ ngón giữa, hắn mang theo bất đắc dĩ đưa nàng lên cao triều hoàn mỹ.
"A!" Vẫn là nàng non nớt, không thể không hô lên khoái cảm cơ hồ làm nàng mềm không chịu được.
"Trẻ hư, tự vui vẻ là tốt rồi, hoàn toàn không để ý cảm thụ của người khác?"
Trong giọng nói của hắn có nụ cười, cùng với nhiều tà ý khiến nữ nhân điên cuồng.
Xoay tiểu nữ nhân quay lưng về phía hắn lại, hắn cầm hai cái chân dài vô lực của nàng, sau khi tách ra lại chống đỡ ở trên bụng trắng như tuyết, nhìn rõ huyệt hoa tràn đầy mật dịch ở trong mắt.
"Thật đẹp!" Hắn than thở, đột nhiên phần cứng rắn của phái nam cứng hơn nữa, cách quần áo chống đỡ ở lối vào thủy huyệt. "Hiện tại, đến ta nếm thử ngon ngọt rồi? Nữ vương của ta."
Hắn đang nói gì, nàng căn bản cũng không hiểu, mệt mỏi soa khi cao triều đi qua, khiến nàng rất buồn ngủ.
Nhưng, khi hắn bắt đầu ma sát cách quần áo, ᴆụng chạm ɦσα ɦµყệƭ mới vừa trải qua khoái cảm của nàng thì mệt mỏi của nàng giống như không cánh mà bay, càng nóng bỏng vui thích hơn lúc nãy.
Hắn thô thở gấp, thần kinh trên dưới toàn thân giống như tụ tập ở vị trí kề nhau của hai người, khiến người trầm luân.
Nàng trèo trên người của hắn, trong miệng không ngừng kêu ra tiếng yêu kiều hấp dẫn người, một tiếng lại một tiếng quyến rũ tình dục vùi trong nam nhân.
Hắn thẳng tiến thắt lưng, tốc độ càng lúc càng mau, sức lực cũng lớn đáng sợ, cuối cùng, hắn gầm nhẹ một tiếng, buông thả mầm móng nóng bỏng ở trên người của nàng; mà nàng, cũng đạt tới cao triều trong sự run rẩy.
Tại sao hắn không cần nàng?
Nàng lấy được cao triều hai lần, thân thể mệt mỏi muốn đi vào mộng đẹp, bổ sung thể lực bỏ lỡ; vậy mà, cái vấn đề này lại đột nhiên nhảy vào trong đầu, khiến nàng không thể an tâm ngủ.
Nàng không đủ hấp dẫn hắn sao?
Công Tôn Minh Trạch hiểu chuyện nam nữ nhiều hơn Úy Trì Phượng Nhi, trong nháy mắt liền hiểu nàng đang suy nghĩ gì.
"Chớ suy nghĩ lung tung, chỉ vì nàng nói trước khi làm cho dân chúng ấm no, nàng không muốn nói đến chuyện tư tình nhi nữ." Công Tôn Minh Trạch giải thích, không muốn làm cho quan hệ rõ ràng có cải tiến của hai người bởi vì cái vấn đề này lại trở về nguyên điểm.
"Chỉ là, ta lao tâm lao lực bán mạng vì nữ vương như vậy, nếm một chút ngon ngọt cũng không quá đáng chứ?"
Mặc dù giải thích của hắn đã mở ra nghi hoặc của nàng, nhưng nàng nghe thấy ngại quá.
"Ngươi, ngươi lui ra trước, ta muốn nghỉ ngơi." Nàng kéo cái mền lên che thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ, ngọng nghịu nói.
Trời ạ! Mới vừa là nàng chủ động ôm ấp yêu thương quyến rũ hắn? Sao nàng lại làm ra chuyện dâm đãng như vậy?
"Cũng tốt. Nữ vương mệt mỏi, thì phải nghỉ ngơi một chút." thái độ của hắn khác thường, hơi sửa sang lại quần áo không ngay ngắn trên người liền rời đi tẩm cung.
Chỉ vì, vết thương trên lưng hắn bởi vì cuộc thâu hoan không hoàn chỉnh vừa rồi mà thấm ra máu lần nữa, hắn không thể để cho nàng thấy thương trên lưng hắn, hắn không muốn làm cho nàng thương tâm hoặc lo lắng.
Bóng lưng vội vã rời đi tẩm cung của hắn, không những không thể bình ổn trái tim loạn như ma của Úy Trì Phượng Nhi, ngược lại khiến nàng cảm thấy trống không dị thường.
Nhất cử nhất động, một câu nói của hắn, cũng đã có thể ảnh hưởng nàng, xem ra, nàng thật dùng tình quá sâu đối với hắn.
Chỉ là, nàng một chút cũng không cảm thấy không vui —— chỉ vì hắn có thể đủ bình an trở về, đã là ân tứ lớn nhất trời xanh cho nàng rồi.
Nhờ có công lao của em rể tương lai, làm một trận máu tẩy hoàng cung oanh oanh liệt liệt, chẳng những làm Triêu Vương gia giơ tay đầu hàng, thậm chí giải quyết xong hết đám ô hợp kia, khiến Úy Trì Phượng Nhi không còn buồn phiền ở nhà.
Trong lúc Triêu Vương gia chấp chính, trưng thu thuế nặng, khiến cho dân chúng ba bữa cơm không ấm no, dân chúng lầm than; hơn nữa còn tùy ý ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ dân chúng lao động, sửa chữa đường xá, không ít dân công bởi vì vô cùng mệt nhọc ở trong quá trình sửa đường mà ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử.
Nữ vương chấp chính lần nữa, chuyện này khiến trên dưới cả nước đều vui mừng hớn hở, bởi vì nghe thấy năng lực trị quốc của nữ vương và tiên vương sàn sàn nhau, thậm chí có hơn chứ không kém, trên dưới cả nước đều mong đợi sự trị vì của nữ vương, Hoa Triêu quốc lại có thể đạt tới một thịnh thế khác.
Cục diện rối rắm Triêu vương gia để lại lúc trước, đều do Úy Trì Phượng Nhi dọn dẹp từng cái, chấp chính lần nữa, Úy Trì Phượng Nhi hoàn toàn không có thời gian tự do.
Nàng phải chiêu dụ nhân tài lần nữa, để bổ khuyết chỗ trống dư đảng của Triêu vương gia. Lương Tiến từ thân phận một kẻ bình dân thăng tiến thành phó tướng, phụ trợ Tể tướng Công Tôn Minh Trạch; người được chọn còn lại đều là Công Tôn Minh Trạch chỗ đề cử, nàng không nghi ngờ gì tiếp nạp hết.
Nữ vương coi trọng Công Tôn Minh Trạch, toàn bộ người trong triều đều có thể thấy được. Có người cho rằng đây là bởi vì Công Tôn Minh Trạch cứu giá có công, vì vậy nữ vương đặc biệt coi trọng hắn; cho nên, cách nói Tể tướng là "Bề tôi dưới váy" nữ vương cũng tự nhiên sinh ra.
Nhưng không có ai có can đảm chứng thực với Úy Trì Phượng Nhi và Công Tôn Minh Trạch —— trừ cha ruột Công Tôn Minh Trạch, Công Tôn lão Tể tướng đời trước.
"Thằng con bất hiếu này! Ngươi cứ cố ý muốn tức ૮ɦếƭ cha ngươi có đúng hay không?" Lão Tể tướng nổi trận lôi đình gầm thét, mặt đỏ như Quan Công.
Bảo thằng con bất hiếu đừng đi trêu chọc nữ vương, nhưng nó lại cố tình làm như vậy!
"Hài nhi không dám." Rũ mắt màu lam xuống, Công Tôn Minh Trạch cố ý tất cung tất kính mà nói, không để cho cha giận không kềm được nhìn thấy vui vẻ ở đáy mắt hắn.
Nữ vương của hắn mê người như vậy, hắn làm sao có thể kềm chế được dã thú ở đáy lòng, không đi trêu chọc nàng đây? Lệnh của cha, hắn thật sự khó có thể tuân!
Nghĩ đến đây, môi của hắn liền không chịu chủ nhân khống chế, nhếch lên nụ cười dịu dàng yếu ớt; chỉ là, nụ cười này của hắn lại bức sự tức giận của lão tể tướng đến ngọn núi cao nhất. Chương 7.3
"Ngươi không dám? Ngươi thật không dám!" Lão Tể tướng hoàn toàn không tin lời ngon tiếng ngọt của tiểu nhi tử, trên mặt tức giận đằng đằng chỉ có vẻ không cho cự tuyệt.
"Ta nói lại một lần, ta không cho! Ta tuyệt đối, tuyệt đối không cho ngươi cưới nữ vương!"
"Bởi vì ta là Tể tướng, cũng bởi vì ta là con thứ của ngài, cho nên không cho phép ở rể làm nhi tử người khác đúng không?" Lúc này, trong mắt màu lam thoáng qua tức giận, Công Tôn Minh Trạch từ từ mở miệng, giọng nói vẫn lạnh nhạt.
"Đó là đương nhiên!"
"Nếu ta kiên quyết muốn làm như vậy?" Công Tôn Minh Trạch từ từ mở miệng lần nữa, trong giọng nói không có bén nhọn chất vấn, nhàn nhạt giống như một câu hỏi bình thường, không mang theo một tia tình cảm.
Mở mắt nguýt nhìn nhi tử hồi lâu, lão Tể tướng cơ hồ muốn thở không được. "Vì một nữ nhân, ngươi cư nhiên thề không đội trời chung với cha ngươi?"
"Không phải thề không đội trời chung, cha, ngài nói quá lời, Minh Trạch chỉ yêu cầu ngài đừng tiếp tục can thiệp chuyện giữa ta với Phượng Nhi, vậy là được rồi." Công Tôn Minh Trạch không kiêng dè gọi thẳng tên riêng của Úy Trì Phượng Nhi, hoàn toàn không sợ lão Tể tướng biết quan hệ của bọn họ thân mật cỡ nào.
"Phượng Nhi?" Nghe vậy, sắc mặt của lão Tể tướng từ đỏ thành trắng, trong lòng âm thầm van xin lời nhi tử nói không giống với suy nghĩ trong lòng ông. . . . "Đúng như ngài nghĩ, ta đã có quan hệ vợ chồng với Phượng Nhi." Mặc dù vẫn chưa đầy đủ đoạt lấy nàng, nhưng ít ra trong lòng của nàng đã có dấu vết hắn in, đời này cũng xóa không được tất cả có liên quan với hắn.
Mà hắn, cũng chỉ muốn Phượng Nhi mà thôi.
"Ngươi. . . . Thằng con bất hiếu! Cư nhiên làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này!" Lão tể tướng tức giận công tâm quật tay về phía nhi tử, nặng nề tát lên mặt hắn.
Công Tôn Minh Trạch không có phản kháng, chỉ xoay mặt bị đánh qua, mắt màu lam nhìn thẳng cha của mình.
"Ngươi. . . . Lưng của ngươi thế nào?" Từ lúc vừa vào cửa hai người liền mặt đối mặt, lão Tể tướng căn bản không có nhìn thấy một mảng vết máu lớn trên lưng nhi tử.
Hiện tại nhìn lên, mới phát hiện rõ ràng áo khoác màu xanh con trai mặc trên người cơ hồ bị máu nhuộm đỏ.
"Không có gì." Công Tôn Minh Trạch nhàn nhạt nói, không nói một chữ về chuyện bị thương.
Vừa rồi ở trên trận duyệt binh với nữ vương, không cẩn thận lại khiến cho vết thương vốn bắt đầu khỏi hẳn xé rách lần nữa, máu tươi chảy ròng.
Vì không cho nữ vương biết vết thương trên lưng hắn, cho nên hắn mới vội vã chạy về; không ngờ, lại bị cha ruột bắt được.
"là bị thương vì nữ vương, có đúng hay không?" Lão Tể tướng chất vấn.
Công Tôn Minh Trạch không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận, nhưng đã cho lão Tể tướng biết đáp án.
Ông biết, đánh một trận với đại quân của Triêu vương gia xong, thân thể nhi tử đột nhiên trở nên kém, cũng không phải là chuyện trùng hợp, vết thương trên người con trai, nhất định là tạo thành vào thời điểm kia!
Lão Tể tướng chưa từng nghĩ tới con trai của mình lại có thể dùng tình với nữ vương sâu như vậy, hôm nay muốn nhi tử thu tay lại tựa hồ là không thể được rồi.
Nếu nhi tử thật ở rể hoàng thất, cháu tương lai của ông nhất định theo họ người khác, việc này bảo ông đặt gương mặt mo ở đâu?
Từ nhỏ ông đã bị tư tưởng truyền thống nhiễm nặng, có thể để một nữ nhân làm quân chủ đã là cực hạn của ông rồi, nếu cháu của ông mang họ "Úy Trì" của nữ vương, ngày sau ông làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông, bảo ông làm sao gặp cha mẹ ở suối vàng?
"Ta từng nói với ngài, chỉ vì ta với Phượng Nhi đều cùng một loại người, cho nên, ta sẽ không buông tha nàng." Nhìn cha già tái mặt, sững sờ ở tại chỗ, Công Tôn Minh Trạch thình lình nói.
"Cùng một loại người gì?" Rốt cuộc đợi đến cơ hội biết rõ nghi vấn, lão Tể tướng vội vàng hỏi.
"Ta với nàng đều giống nhau, gặp gỡ người định mệnh, bất luận sống ૮ɦếƭ, cũng sẽ không dễ dàng buông ra; đối với người yêu, chúng ta luôn chờ đợi, làm bạn hai nơi bích lạc, hoàng tuyền. Cho dù lên trời xuống đất, cho dù trọng sinh luân hồi, ta đều không xa không rời làm bạn ở bên cạnh nàng, cam tâm tình nguyện vì nàng chịu đựng tất cả thống khổ!" Sự cuồng dại của hắn, không có ai có thể ngăn cản được, thần linh cũng không thể! "Vì nàng, cho dù ૮ɦếƭ ta cũng cam nguyện."
"Ngươi. . . ." Lão Tể tướng khi*p sợ không thôi, cũng không nói ra lời nữa.
Không biết suy nghĩ phức tạp xoay vần ở đáy lòng cha ruột, cũng không muốn làm sáng tỏ, Công Tôn Minh Trạch tự mình xoay người rời đi, để lại lão tể tướng còn lo lắng.
Ông rất tin, nhi tử dùng tình đối với nữ vương chẳng qua là mê muội nhất thời chốc lát, đợi thời gian vừa qua, quyến luyến của nhi tử đối với nữ vương cũng sẽ không sâu như vậy.
Nam nhân đều là như vậy —— phải có một thê hai thi*p, đây là suy nghĩ của lão Tể tướng.
Nhưng, ông đã quên Công Tôn Minh Trạch không giống ông, lòng của Công Tôn Minh Trạch, đã sớm rơi vào trên người Úy Trì Phượng Nhi, không thể thu hồi lại rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một cơn lạnh từ từ dâng lên, suy nghĩ của Úy Trì Phượng Nhi bị kéo về từ trong hồi ức.
Giường thiếu hắn, lại trở nên rất lạnh, xem ra, nàng thật càng lúc càng quen có hắn bên cạnh.
Không có hắn, nàng rốt cuộc sẽ như thế nào đây?
Cái vấn đề này, Úy Trì Phượng Nhi không muốn tra cứu, chỉ vì nàng sớm chắc chắn Công Tôn Minh Trạch sẽ không rời đi nàng, cho nên, nàng căn bản cũng không lo lắng sau khi mất hắn, nàng rốt cuộc sẽ như thế nào.
Tính toán thời gian một chút, coi như kho thuốc ở một chỗ khác trong cung đình, nhưng Tiểu Hoàn cũng nên trở về tới.
Úy Trì Phượng Nhi rời đi cái giường dần dần lạnh, nhìn quần áo rơi đầy đất, mặt nàng đỏ lên, vội vã nhặt lên quần áo trên đất, mặc lại trên người.
Lại nằm lại trên giường, không bao lâu, Tiểu Hoàn cầm một cái hộp giữ ấm vội vã trở về, trở lại trong tẩm cung thì trên mặt vẫn còn đỏ ửng không bình thường.
"Vương, Tiểu Hoàn đưa thuốc tới cho ngài." Từ trong hộp lấy ra chén thuốc còn ấm áp, Tiểu Hoàn đưa tới bên môi nữ vương, hầu hạ nàng uống vào.
Nhìn nước thuốc đen thui, Úy Trì Phượng Nhi không khỏi buồn nôn. "Tiểu Hoàn, trong thuốc này thật không có thêm vào mật ong sao?"
Thuốc chưa vào miệng, nàng có thể cảm thấy vị đắng lan tỏa trong miệng rồi, thuốc không có thêm vào mật ong, dù chưa nếm vị đắng, cũng đã biết.
"Đúng vậy, bởi vì Công Tôn Tể tướng nói, thêm mật ong, sẽ trung hòa dược tính, khiến cho dược liệu vốn có phát huy không được công hiệu tốt nhất, ngược lại có thể sẽ phản hiệu quả." Cho nên nàng nghe lời một giọt mật ong cũng không có thêm.
"Nưng Tể tướng lệnh Đông, Đông hộ vệ đem ít mứt quả đến, cho nữ vương thưởng thức sau khi dùng thuốc."
Đây chính là nguyên nhân vì sao mặt Tiểu Hoàn ửng đỏ đi tới, bởi vì Đông Tân Viễn đưa mứt quả cho nàng thì lại bá đạo đoạt nụ hôn của nàng.
Mặc dù không cam nguyện, nhưng nghĩ đến Công Tôn Minh Trạch biết nàng không uống thuốc sẽ lại làm ra "Trừng trị" đối với nàng , Úy Trì Phượng Nhi cắn răng một cái, nhắm mắt lại, uống hết nước thuốc đắng vào trong miệng, một giọt không dư thừa.
Tiểu Hoàn thân thiết nhận lấy chén không, đưa mứt quả lên, để giảm bớt vị đắng trong miệng nữ vương.
Đầu lưỡi bị thuốc đắng làm độc, ăn một viên mtứ quả, vị ngọt ngào kia chạy thẳng vào tim nàng: có lẽ phải nói, tất cả hắn làm cho nàng khiến nàng cảm thấy ngọt?
Nghĩ đến đây, bờ môi nàng không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
Dị trạng của Úy Trì Phượng Nhi, Tiểu Hoàn không có nhận thấy được, chỉ vì chính nàng cũng có phiền não tương tự.
Hai nữ nhân ôm tâm sự riêng của mình, cứ như vậy hoảng hoảng hốt hốt qua cả ngày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc