Úy Trì Phượng Nhi vuốt ve tóc dài bay tới trước mắt, trong lòng không khỏi âm thầm trách cứ Tiểu Hoàn vì sao 乃úi kiểu tóc thấp như vậy cho nàng.
Căm giận giơ tay lên phất qua tóc dài lại bay tới trước mắt lần nữa, nàng đã biết chỗ này gió lớn, nàng từ đầu nên kiên trì dùng vải dài ghim lên tóc, mà không phải mặc cho nha đầu Tiểu Hoàn kia cầu khẩn mấy câu, liền mềm lòng cho phép nàng làm.
Một hồi tiếng cười nhẹ vang lên bên cạnh, nàng nũng nịu trừng mắt, "Hoàng thượng phụ thân, ngài chớ cười Phượng Nhi." Nàng không thuận theo dậm chân làm nũng.
Hoa Triêu quốc vương Úy Trì Triêu Minh từ cười nhẹ đổi thành cười to, "Phượng Nhi, con đã là tiểu cô nương mười bốn tuổi, không thể làm động tác trẻ con này nữa."
Mặc dù, bất luận nàng bao nhiêu tuổi, trong lòng của ông nàng vĩnh viễn đều là một đứa trẻ, đây là tâm tình mà người làm cha mẹ trong thiên hạ đều nhất trí! Úy Trì Triêu Minh bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Dí dỏm lè cái lưỡi thơm tho, Úy Trì Phượng Nhi để lòng bàn chân nằm ngang, không cho nó có cơ hội "Tác quái" nữa.
Chỉ là tóc dài trên đầu vẫn rất không nghe lời, một đám tóc dài lại bay tới trước trán của nàng lần nữa, nghiêm trọng làm trở ngại nàng nghiên cứu quân đội diễn luyện.
Nàng len lén liếc Úy Trì Triêu Minh, thấy ông đã dời tầm mắt, cũng không phát hiện ý nghĩ muốn \'Tác quái\' của nàng, lập tức đưa tay tháo 乃úi tóc Tiểu Hoàn tốn nửa canh giờ để làm, đổi lấy một vải dài màu xám tro buộc lên.
Trong nháy mắt, nàng từ một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, biến thành một tiểu thiếu niên thanh tú.
Vừa quay đầu lại liền thấy bộ dáng này của nàng, Úy Trì Triêu Minh bất đắc dĩ lắc đầu một cái. "Phượng Nhi, chuyên tâm chút, xem xem tình hình thực tế lúc luyện tập quân sự."
"Dạ, hoàng thượng phụ thân." Ít đi tóc dài quấy nhiễu, lúc này nàng thật có thể chuyên tâm nhất trí kiểm duyệt quân đội thao luyện cùng hoàng thượng phụ thân.
"Phượng Nhi, nhìn ra cái gì không?" Úy Trì Triêu Minh lẳng lặng xem xét, bỗng dưng mở miệng hỏi thăm nữ nhi. "Để mọi người xem thành quả sau khi con học tập hành quân khiển tướng với lão tướng quân đi."
Nghe vậy, mọi người không khỏi ngẩn ra.
Một cô bé học tập đạo hành quân khiển tướng, cho dù đối phương là thái tử, là nữ vương tương lai, nhưng không khỏi vẫn hơi quá mức, huống chi, nàng hiểu không?
Hành quân khiển tướng, cũng không phải con nít chơi trò chơi!
Nhìn khắp bốn phía, chất vấn trên mặt mọi người ngược lại khiến Úy Trì Phượng Nhi lộ ra một nụ cười yếu ớt.
"Hoàng thượng, thật sự ta có một chút ý kiến, muốn nói ra thảo luận cùng chúng tướng quân."
Vừa nghe thấy nữ nhi mình sủng ái nhất lại mở miệng gọi hắn "Hoàng thượng", Úy Trì Triêu Minh đã biết rõ nữ nhi bị ánh mắt xem thường của người ta chọc cho nổi giận, nghiêm túc rồi.
"Được, Phượng Nhi, con cứ nói nghe một chút." Ông cực kỳ vui mừng nói.
"Dạ, hoàng thượng." Chỉ thấy ngón tay ngọc của nàng nhấc lên, chỉ phía bên phải, giọng điệu bình thản nói:
"Quân ta phòng ngự bên phải quá yếu, chỉ dựa vào số ít bộ binh không thể đối kháng cùng quân địch có quân lực cường đại. Chỉ cần quân địch phái thiết kỵ binh công kích bên phải, quân ta nhất định sẽ thật bại mà quay về."
"A? Vậy có ý gì để cải thiện?" Úy Trì Triêu Minh hỏi nữa.
Nàng thu hồi ngón tay nhỏ nhắn, cười tươi trả lời: "Có, nếu giảm bớt một phần ba số lượng bộ binh bên phải, đổi thành 50 người bắn tên, cùng với mười người bộ binh giáp sắt, kể từ đó, chẳng những có thể tăng cường phòng ngự của quân ta, đồng thời cũng có thể tăng lên năng lực công kích, một công đôi việc."
"Vương tướng quân, ngươi thấy thế nào?" Úy Trì Triêu Minh nở nụ cười thưởng thức và đồng ý, cũng không nói ra đánh giá của mình, ngược lại giao cho Hộ Quốc tướng quân vẫn chất vấn năng lực của Úy Trì Phượng Nhi bình luận.
"Này. . . ." Vương tướng quân cứng lại, không phản bác được.
Chỉ vì hàng ngũ đại quân luôn luôn do hắn xếp hàng, vậy mà Úy Trì Phượng Nhi chỉ cần nhìn đã nhắm thẳng vào chỗ yếu, cũng có cách cải thiện, thật là làm hắn xấu hổ không dứt.
"Như thế nào?" Úy Trì Triêu Minh hỏi tới, nhất định muốn Vương tướng quân trả lời.
Mấy năm qua, Vương tướng quân quả thật thay Hoa Triêu quốc đánh thắng mấy trận chiến, trở thành quý nhân trong triều, nhưng hắn lại vì vậy mà đắc chí, thái độ càng lúc càng phách lối, thậm chí công khai khiêu chiến hoàng uy của ông.
Lúc này mượn thông minh trời sinh của Úy Trì Phượng Nhi hạ uy phong của hắn, thứ nhất có thể áp chế nhuệ khí của hắn, để hắn không cần tự cho là đúng đắc tội nhiều người hơn, mặt khác cũng có thể mượn việc này củng cố địa vị thái tử của Úy Trì Phượng Nhi.
Kế một hòn đá hạ hai con chim này, cũng là nữ nhi quỷ linh tinh nghĩ ra được.
"Công chúa nói rất đúng, thuộc hạ lập tức đi đổi." lời nói của Vương tướng quân, vô hình công phá sự chất vấn năng lực của nàng của mọi người, cùng lúc đó cũng cho thấy thực lực của nàng —— nàng tuyệt đối có thể trở thành một minh quân, một nữ vương giỏi không thua gì phụ hoàng nàng.
"Ha ha ha. . . . Ta đã nói đồ nhi ta dạy ra nhất định là hơn người!" Trấn Quốc lão tướng quân đã lui khỏi triều cười to lên, cười nhạo Vương tướng quân "Không phân biệt tốt xấu".
"Công chúa giống như là quân nhân trời sanh, tất cả binh pháp, binh trận tới trong tay nàng, không cần bao lâu đã có thể thông hiểu đạo lí. Không giống những người khác, chỉ biết lý luận suông."
Thấy sắc mặt xanh mét của Vương tướng quân, Úy Trì Phượng Nhi đè nén tiếng cười sắp ra khóe miệngi, cố gắng giả làm bộ dáng đã hiểu, "lão tướng quân khen trật rồi, nếu không phải ngài dạy tốt, Bổn cung làm sao có thể thông hiểu tất cả đạo lí binh pháp nhanh vậy đây?"
"Tốt tốt tốt, trừ tiểu nhi tử của tể tướng ra, lão phu chưa từng thấy người có thiên phú hơn công chúa." Nhắc tới một môn sinh đắc ý khác, lão tướng quân nhón chân lên, tìm kiếm bóng dáng đồ đệ tốt ở trong đám người.
"Kỳ quái, tiểu tử kia chạy đi đâu rồi? Rõ ràng đáp ứng lão phu hôm nay sẽ đến trường dạy. . . . ."
"lão tướng quân đang tìm người nào?" Tò mò nhìn lão tướng quân không để ý hình tượng nhìn trái ngắm phải, Úy Trì Phượng Nhi đứng ở bên cạnh ông nhỏ giọng hỏi.
"Công chúa, ta đang tìm tiểu nhi tử của Tể tướng!" lão tướng quân rướn cổ lên nhìn nữa, tiểu tử kia rõ ràng đang ở trong quân đội, sao lại không tìm được?
"Tiểu nhi tử của tể tướng?" Người nào nha?
"Chính là tiểu nhi tử của Tể tướng, Công Tôn Minh Trạch. . . ."
"lão tướng quân, đừng tìm, ta ở nơi này." Đang lúc lão tướng quân chuẩn bị chạy vào trong quân đội tìm thì một thanh niên cao lớn từ từ bước lên bậc thang, trên khuôn mặt cứng rắn tuấn mỹ có biểu tình cười như không cười.
"Tiểu tử tốt, ta cho là ngươi muốn làm tên khốn kiếp rụt đầu!" lão tướng quân nặng nề vỗ về phía bờ vai của hắn, tuyệt không sợ sức lực càng già càng dẻo dai của mình sẽ đả thương hắn.
"tướng quân đã phân phó, vãn bối chắc chắn tuân thủ." Công Tôn Minh Trạch nhếch nụ cười nhạt, một đôi mắt màu lam lại lạc ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Phượng Nhi.
Năm đó từ biệt, vài năm đã trôi qua mau chóng; trong lúc đó, hắn thỉnh thoảng sẽ từ trong miệng cha nghe đến tin tức liên quan nàng. Bởi vì vài câu của hắn, nàng chuyên cần học thi thư, tập bắn tên, hạ quyết tâm muốn trở thành hiền quân có lực lượng ngang với phụ thân của nàng, thật khiến hắn mở to mắt mà nhìn.
Chương 3.2
Hơn nữa, tuy năm đó còn nhỏ, nhưng dáng dấp đã duyên dáng yêu kiều, là một thiếu nữ xinh đẹp; gương mặt trái táo trắng non mềm, đã thay đổi thành khuôn mặt mỹ lệ trước mắt.
Chỉ sợ không đến mấy năm, người tới cửa xin cầu hôn nhất định nhiều đến có thể đạp nát cửa cung —— nếu như bọn họ có can đảm cầu hôn với hoàng thượng, lại không sợ bị chặt đầu.
Chuyển tầm mắt hơi vượt rào đi, hắn đi tới Úy Trì Triêu Minh quỳ xuống, "Thần tử Công Tôn Minh Trạch, ra mắt Ngô Hoàng, nguyện Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế; công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Bình thân. Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn ngươi một chút." Giọng nói không kiêu ngạo không tự ti kia, rất được Úy Trì Triêu Minh thưởng thức.
Ngẩng mặt lên đúng như ông mong muốn, trên mặt không có kinh hoảng mới gặp gỡ đế vương, càng không có hết sức lo sợ —— điều này khiến Úy Trì Triêu Minh càng thêm thưởng thức tên tiểu tử này.
"Không nghĩ tới Công Tôn ái khanh có một con trai có lá gan lớn như vậy." Ông cố ra vẻ bất mãn nói, muốn thử xem tiểu tử này có phản ứng gì.
"Thiên uy của hoàng thượng hơn người, nếu thần tử không lớn mật một chút, chỉ sợ sẽ bị hù dọa vỡ mật."
Không chút để ý cười một tiếng, Công Tôn Minh Trạch nghiêng người, nhìn về phía Úy Trì Phượng Nhi cũng đang quan sát hắn.
Hắn đang nhìn cái gì? Úy Trì Phượng Nhi nhìn hắn ngẩn ra, lập tức hoảng hốt xoay mặt.
Xấu hổ? Hiển nhiên nàng vẫn không biết sự xinh đẹp của mình sẽ mang đến cho nàng loại ánh mắt càn rỡ không chút che dấu nào nhiều hơn, nàng mười bốn tuổi, vẫn còn quá non.
Úy Trì Triêu Minh cười to lên. Thật là một tiểu tử kiêu ngạo! Kiêu ngạo đến mức ông muốn chiêu dụ vào triều đình, cùng nhau dốc sức vì triều đình với cha ruột hắn, trợ giúp ông hoặc là nữ vương tương lai —— nữ nhi của ông.
"Tiểu tử, ta thưởng thức ngươi. Chỉ là nếu ta vì vậy mà đề bạt ngươi, đại thần trong triều nhất định không phục."
Úy Trì Triêu Minh chậm rãi đi về phía bậc thang, lúc đi qua bên cạnh Công Tôn Minh Trạch thì không nhanh không chậm ném xuống một câu: "Dùng thực lực của chính ngươi để chứng minh, ngươi đáng để ta coi trọng."
Một câu nói thật có áp lực! Công Tôn Minh Trạch cười cong lông mày, chỉ là, hắn luôn luôn thích khiêu chiến cực hạn của mình —— thư khiêu chiến này hắn nhận!
Nếu hắn nhận chiến thư, như vậy. . . . Công chúa thân yêu, nàng phải cố gắng hơn, đừng làm cho ta không xem trọng nàng! Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Úy Trì Phượng Nhi, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Một nụ cười chỉ có hắn hiểu rõ.
Chuyện hoàng thượng coi trọng tiểu nhi tử nhà Tể tướng, thậm chí cho hắn chiến thư, ngắn ngủn ba ngày đã truyền khắp cả triều đình. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng quan phía sau tiếp trước đi tới Phủ Tể Tướng, tính toán nịnh bợ "trụ cột" tương lai của triều đình.
Công Tôn Tể tướng khổ não đưa đi người "Khách" cuối cùng hôm nay, trở lại trong đại sảnh, chỉ thấy tiểu nhi tử ngồi trên ghế gỗ đỏ khắc hoa, vẻ mặt rỗi rãnh nếm trà.
"Con. . . . Sao con lại thay đổi ước nguyện ban đầu, đột nhiên muốn làm quan rồi hả?" Ông vẫn còn rất không hiểu hỏi tiểu nhi tử.
Nhớ ngày đó cái này tiểu nhi tử này luôn tỏ vẻ không hứng thú làm quan, hại ông đặt tất cả y bát hi vọng trên người con lớn nhất.
Ai ngờ hơn mười năm sau, con lớn nhất không hề có hứng thú với việc làm quan, ngược lại chán ghét cực kỳ, cuối cùng chạy đi buôn bán với cữu cữu, còn làm thật sinh động, danh chấn thiên hạ; ngược lại, tiểu nhi tử lại mặt hào hứng bừng bừng, chà sát tay, bộ dáng chuẩn bị thi thố tài năng.
Là ông già rồi mắt mờ, hay là người cha như ông không hiểu rõ hai nhi tử của mình?
"Ngài muốn tìm người thừa kế y bát của ngào, vào triều làm quan, không phải sao?" Đưa ly sứ lại gần môi mỏng, khẽ nhấp hớp trà thơm ngọt, Công Tôn Minh Trạch không cho là đúng nói.
Công Tôn Tể tướng nhíu một đôi lông mày, tiểu nhi tử này của ông từ lúc nào lại coi trọng việc thừa kế y bát của ông? Sao ông lại không biết gì cả?
"Công chúa năm nay 14 rồi hả?" Khi cha hắn còn không có biết rõ mình có phải người cha quá thất bại hay không thì thanh âm lạnh nhạt của Công Tôn Minh Trạch vang lên lần nữa.
"Đúng, hơn nữa căn cứ thánh pháp các triều, thái tử cần lên ngôi lúc 20 tuổi tròn, cho nên chưa tới sáu năm, nàng chính là vương triều ta rồi."
Công Tôn Tể tướng không quá tự nhiên trả lời, "Mặc dù triều ta chưa bao giờ có nữ vương, nhưng từ công chúa chính trị, khắp mọi mặt quân sự đều có biểu hiện, thành tựu của nàng nhất định không thua gì đương kim hoàng thượng. . . . Đợi đã nào...! Nhi tử, con con con. . . ." Rốt cuộc phát hiện chuyện rất không thích hợp, ông cà lăm nhìn chằm chằm nhi tử.
"Thế nào" nếm ngụm trà nữa, Công Tôn Minh Trạch hỏi lại.
"Con đối với công chúa. . . . Con đối với công chúa. . . ." Công Tôn Tể tướng run rẩy không thể thành lời.
"Con có tình cảm nam nữ với công chúa, thì sao?" Hắn cũng không có ý định che giấu "Ý đồ" của mình đối với nữ vương tương lai, vì vậy thoải mái thừa nhận.
Cha hắn có thể lên án hắn có hứng thú với một tiểu nha đầu, là phạm vào tội danh yêu thích trẻ con hay không?
Hoa Triêu quốc không giống những nước khác, nếu con gái chưa đầy 17 đã bị cha mẹ gả ra ngoài, cha mẹ của cô gái cùng với nam nhân lấy vợ phải vào tù chịu phạt.
Nhưng, lời nói kế tiếp của cha hắn lại quá vượt ra dự liệu của hắn.
"Ta không cho!" Công Tôn Tể tướng vội vàng phản đối, trên mặt cương nghị không có một tia đùa giỡn. "Ta tuyệt không cho con cưới công chúa!"
"Nguyên nhân là gì?"
"Mặc dù con là con thứ, nhưng ta vẫn không cho phép con ở rể làm con người khác!" Đối với Công Tôn Tể tướng cực kỳ xem trọng danh tiếng, tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Hơn nữa công chúa là thiên kim, con vô danh không bối phận, sao muốn công chúa gả cho con được? Cho nên, cha khuyên con nhanh chóng bỏ phần tình cảm không kết quả này, đi buôn bán với anh con đi!"
Ông không bao giờ trông cậy có người thừa kế y bát của ông nữa, quan trọng nhất là ngăn cách nhi tử với công chúa vĩnh viễn, để thời gian hòa tan tình duyên còn chưa sâu này.
"Ta sẽ là thần tử không thể thiếu của nàng, cũng là nam nhân của nàng." Hắn không nghi ngờ mình có phần năng lực đó, lại càng không cho rằng mình vô cùng tự đại.
"Hiện tại ta chỉ cần ba năm, là có thể ngồi lên vị phó tướng, đợi cha lui khỏi triều đình, ta liền có thể thay thế."
"Hoang đường! Buồn cười! Con cho rằng con là ai? Công chúa sẽ coi trọng con?" Nhi tử không vâng lời khiến Công Tôn Tể tướng tức sùi bọt mép, nặng nề vỗ bàn gỗ đỏ.
"Hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có việc thê tử có quyền lớn hơn trượng phu, nếu con bị công chúa cho đòi làm Phò mã, convĩnh viễn đều sẽ bị công chúa cưỡi trên đầu!"
Mắt màu lam nhìn về phía ông, Công Tôn Minh Trạch nhẹ nhàng bỏ ly sứ xuống, cánh môi hé mở, "Ta cũng không trọng nam khinh nữ như ngài, hơn nữa, ngài không ngăn cản được ta." Giọng nói chưa từng nhấp nhô, cũng không hề tức giận, lại có kiên định người khác không cách nào sao lãng.
"Ngươi. . . . Gặp công chúa mấy lần? Công chúa có sức quyến rũ gì khiến cho ngươi mê muội, lại công khai không vâng lời ta?" Công Tôn Tể tướng giận không kềm được gầm thét ra tiếng, chất vấn.
Nhìn chăm chú ông hồi lâu, Công Tôn Minh Trạch xoay người rời đi.
"Chỉ vì, ta cùng với nàng đều là một loại người." Trước khi bước ra ngưỡng cửa đại sảnh, Công Tôn Minh Trạch nửa nghiêng người sang, trả lời cha già sững sờ ở tại chỗ.
"Cùng loại người? Cùng loại người gì? Ngươi trở lại cho ta, giải thích rõ!" Rít gào và ra lệnh của Công Tôn Tể tướng càng không ngừng vang lên ở sau lưng.
Chương 3.3
Vậy mà, Công Tôn Minh Trạch không có quay đầu lại, giống như một khi hắn quyết định, liền sẽ không quay đầu.
Hắn muốn làm, cho dù lên trời xuống đất, cho dù trọng sinh luân hồi, hắn đều muốn làm được.
Không có ai có thể ngăn cản được hắn, thần linh cũng không thể!
* * *
Cho dù Công Tôn Tể tướng vô cùng không muốn, thậm chí âm thầm ngăn trở, nhưng Công Tôn Minh Trạch cũng không lùi bước chút nào, vượt qua từng sự cản trở.
Hắn dẫn dắt quân đội Gi*t địch vô số ở trên chiến trường, thắng một trận lại một trận chiến dịch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, khiến quân địch nghe tin đã sợ mất mật, bỏ trốn mất dạng; ở chính sách, hắn cũng có công tích, phương án nói lên có thể dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn làm triều thần bó tay hết cách.
Xác thực, hắn chỉ tốn ba năm thời gian đã trở thành người quan trọng trong triều, nhảy một cái trở thành phó tướng chỉ thua kém Công Tôn Tể tướng.
Đối với thành tựu của nhi tử, Công Tôn Tể tướng vừa kiêu ngạo vừa tức giận. May mắn ba năm nay nhi tử bận việc quân chánh và triều chính, cũng không gặp mặt công chúa; ba năm không gặp, có lẽ chân tình của nhi tử đối với công chúa đã sớm phai nhạt —— ông tự an ủi mình như thế.
Vậy mà, ông trời giống như không nghe thấy cầu khẩn của ông, vào năm Công Tôn Minh Trạch trở thành phó tướng, Hoa Triêu vương bởi vì bệnh qua đời, Úy Trì Phượng Nhi tuổi gần 17 bị buộc lên ngôi khi chưa đầy 20 tuổi, trở thành một nữ vương mới, cải niên hiệu thành Triêu Dương.
Trước khi Tiên đế tiên du, sợ cánh chim của nữ vương tương lai chưa cứng cáp, khó có thể khống chế đại thần trong triều, đặc biệt phong tam vương thúc Triêu vương gia làm đại thần phụ chính, trợ giúp nữ vương mới xử lý chính vụ.
Nhưng Triêu vương gia lại tự cho mình là đại thần thân chánh, không xem trọng nữ vương, độc đoán nắm quyền, hơn nữa ngạo mạn ương ngạnh, công khai khiêu chiến thiên uy của nữ vương ở trong triều đình.
Đây là tin tức Công Tôn Minh Trạch thăm dò được khi mới từ chiến trường hồi triều.
"Thế nào, nữ vương của ta? Một Triêu vương gia nho nhỏ, cũng có thể làm nàng bó tay hết cách?" Hắn mặc một bộ giáp màu bạc quỳ một gối xuống phía trên điện, ngẩng đầu lên nhìn nữ vương vẻ mặt lạnh lùng, nhỏ giọng thì thầm.
"Chúc mừng phó tướng khải hoàn mà về lần nữa." Không đợi Úy Trì Phượng Nhi mở miệng, Triêu vương gia đã lấy tư thế "vua một nước" mở miệng.
Úy Trì Phượng Nhi cũng không ngăn trở, mặc kệ hắn ta, trong con ngươi lạnh nhạt không có tức giận vì bị mạo phạm, cũng không có sợ hãi đối với Triêu vương gia, trong con ngươi trong veo, chỉ có sự thú vị chờ xem kịch vui.
A? Tiểu nữ vương của hắn có biện pháp gì tốt đối phó Triêu vương gia này sao?
"Lúc này phó tướng đánh thắng trận cho ta lần nữa, hơn nữa thắng thật xinh đẹp, tin tưởng uy danh nước ta đã truyền khắp cả vùng đất phương đông, cả Thịnh vương triều ở phương tây cũng phải kính nước ta ba phần." Triêu vương gia dương dương đắc ý, giống như mình đã lấy được cả vùng đất phương đông.
Đây chính là mục tiêu của hắn! Hắn muốn lấy được chính quyền của Hoa Triêu quốc trước, sau đó chinh phục từng nước láng giềng, sau khi lấy được cả vùng đất phương đông, mới xơi tái vùng đất phương tây, phương nam và phương bắc, trở thành chủ toàn bộ.
"Vương gia khen trật rồi. Thần chẳng qua là tuân thủ bổn phận của thần, y theo luân thường kỷ cương mà thôi." Rũ mí mắt, Công Tôn Minh Trạch chế giễu nói, hài lòng nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc của Triêu vương gia, cùng với thưởng thức chợt lóe lên trên mặt Úy Trì Phượng Nhi.
Đại thần trong triều mặc dù đã sớm biết năng lực của nàng, biết nàng có khả năng thống trị quốc gia như tiên đế, thậm chí có hơn chứ không kém, càng có thể sáng tạo ra cục diện mới, vậy mà, trong triều vẫn còn bộ phận đại thần không muốn bị một nữ nhân cưỡi trên đầu, cố đi ngược lại hướng tới đội hình của Triêu vương gia, hợp sức với Triêu vương gia âm thầm với nàng.
Đại thần còn lại, cũng sợ vì Triêu vương gia là phụ quốc đại thần, quyền cao chức trọng, mà nàng chỉ là một con chim non cánh chim chưa cứng cáp, đại khí không thành, còn không có lực lượng đủ mức đối địch với Triêu vương gia, vì vậy cũng đành phải bo bo giữ mình, tình nguyện sống dưới dâm uy của Triêu vươngg gia.
Duy chỉ có Công Tôn Minh Trạch, nam nhân này lại dám công khai khiêu chiến "Thiên uy" của Triêu vương gia, là hắn to gan lớn mật, hoặc là hắn vô cùng tự đại, ỷ công mà kiêu?
Nhưng mà đối với nàng mà nói, hai cái đối với nàng đều có ích, thứ nhất trút giùm nàng một ít tức giận, thứ hai cũng có thể áp chế nhuệ khí của Vương thúc không biết sống ૮ɦếƭ, khiến hắn thu lại.
Kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu của mình.
"Phó tướng muốn cái gì, làm tưởng thưởng cho ngươi?" Thanh thanh cổ họng, Triêu vương gia cố làm rộng rãi hỏi.
"Thần hi vọng hồi triều tiếp tục cống hiến vì nước." Đúng lúc để cho nữ vương của hắn quen với sự hiện hữu của hắn.
"Xác thực, phó tướng rời triều nhiều năm, cũng là thời điểm nên trở về chủ trì triều chánh, giải ưu vì Phượng Nhi rồi."
Chỉ là, chỉ sợ ngươi chủ trì không được bao lâu! Triêu vương gia cười lạnh ở đáy lòng, tiểu tử ngoài miệng chưa mọc râu này hắn không hề để ở trong mắt, chỉ sợ một cái hắt hơi của hắn, tiểu tử này liền đứng không vững chân rồi.
"Tạ nữ vương, Tạ vương gia." Công Tôn Minh Trạch tạ nhưng không hề biết ơn.
Không nghĩ xem Công Tôn Minh Trạch hắn là người ra sao. Sao lại không biết lão già này đang có ý gì?
Nếu nữ vương của hắn nguyện ý tự mình ra tay giải quyết lão già tự cao này, vậy hãy để cho hắn tiếp nhận đi! Dù sao, hắn cùng với cái lão già này thứ nhất không quen không biết, thứ hai cũng không hợp nhau, cho nên, người nào diệt trừ người nào, cuối cùng ai ૮ɦếƭ vào tay ai vẫn không thể đoán được.
"Các khanh gia khác còn có việc thượng tấu không?" Giọng nói lạnh nhạt thình lình vang lên, mặc dù trong trẻo lạnh lùng lại uy nghiêm mười phần, tầm mắt của mọi người không kềm chế được rơi vào trên người của nàng.
"Phượng Nhi, ngươi có lời gì muốn nói với chúng đại thần không?" Triêu vương gia thủy chung có chút băn khoăn đối với cháu gái.
Úy Trì Phượng Nhi từ nhỏ đã thiên phú hơn người, thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt không giống hiện tại, làm một con rối mặc hắn định đoạt, đối với cô cháu gái này, hắn càng phải cẩn thận.
"Không có. Ta nghĩ nếu không có chuyện, vậy thì bãi triều đi! Ta hơi mệt mỏi." Úy Trì Phượng Nhi giơ tay lên vén luồng tóc đen rơi xuống trước trán, trong lúc vô tình lộ ra phong tình mê hoặc một đám nam nhân trên đại điện —— cũng bao gồm Công Tôn Minh Trạch.
"Được được được, nếu ngươi mệt mỏi, vậy thì nhanh về tẩm cung nghỉ ngơi đi! Chuyện còn dư lại, để Vương thúc xử lý là được." Triêu vương gia nhiệt tâm nói.
Ở trước mặt mọi người, hắn vẫn luôn giả làm một người thúc thúc quan tâm cháu gái, như vậy, đợi lúc soán vị, thanh âm phản đối trong thiên hạ mới sẽ không vô cùng nóng bỏng.
"Được." Nàng gật đầu, dáng vẻ muôn vàn từ trên ngai rồng đứng lên.
Chúng quan khom đầu gối, quỳ xuống thỉnh an; ngay cả quan không muốn bị nàng cưỡi trên đầu, cũng không khống chế được mình.
Trước khi vào điện sau, nàng ngoái đầu nhìn về phía Công Tôn Minh Trạch —— mà hắn, cũng không cúi đầu giống như những đại thần khác, ngược lại vẫn nhìn chăm chú vào nàng. Xa xa nhìn nàng.
Khó trách phụ hoàng coi trọng Công Tôn Minh Trạch như vậy, hắn thật sự là một nhân tài, đáng để nàng tin cậy.
Cho hắn một nụ cười nhạt, lại diễm lệ đủ để điên đảo chúng sinh, nàng mới chậm rãi đi vào điện sau, trở về tẩm cung bố trí kế hoạch kế tiếp của nàng.
Tam vương thúc có lòng quỷ, nàng cũng có!
Khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, cũng là thời điểm nên cho trưởng giả (người cao tuổi và thuộc bậc trên) trong mắt không có nàng và cả đám đại thần xem thường nữ nhân thấy thực lực của nàng. Triêu vương gia đứng tại chỗ bỗng dưng rùng mình một cái. Trời rét rồi sao? Hắn không nhịn được chày cánh tay, rồi sau đó tiếp tục như không có việc gì nghe chúng thần bẩm báo.
Hắn vô cùng tự tin chính, vẫn còn không phát hiện thế lực của hắn rất nhanh sẽ bị hai người hắn khinh thường phá nát bấy.