"Bắt được em rồi, phu nhân của tôi."
"Chơi trốn tìm cả ngày rồi, em không mệt nhưng có lẽ tôi đang rất mệt đây."
"Sao lại đứng im như tượng thế? Một nữ sát thủ Phỉ Sắc lanh lẹn nhạy bén phải chạy trong tình huống như thế này chứ?"
Cổ Vị Nghiêm chống gậy thống chế trên sàn gỗ, hắn từ từ đứng dậy, bước đi vững chắc hướng về phía Phỉ Sắc.
Cô giờ đây chỉ biết đứng yên bất động, giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, tứ chi đã căng cứng lại không thể động được nữa. Cứ như chờ đợi để nhận lại cơn thịnh nộ bộc phát từ hắn.
Sự xuất hiện bất ngờ của Cổ Vị Nghiêm khiến Phỉ Sắc không biết phải làm như thế nào, suy nghĩ được cái gì nữa, lời hắn cất lên Phỉ Sắc chỉ nghe được tiếng ong óng bên tai. Ngay cả ý nghĩ bỏ chạy ngay tức khắc cũng không được nhớ đến.
Cổ Vị Nghiêm giơ cao cây gậy, đầu gậy thống chế nâng cằm cô lên cao một chút, đủ để hắn nhìn ra những gì trong đôi mắt của cô.
"Sao lại im lặng rồi? Em không nói được gì nữa sao?"
Cổ Vị Nghiêm nghiêng đầu, muốn nhìn rõ được sự dao động của đồng tử. Đây chính là biểu cảm khiến hắn cảm thấy vui vẻ, sảng khoái nhất.
Những lúc có kẻ dùng đôi mắt như sợ sệt, như van xin, như cầu khẩn như thế làm tâm tình của hắn dịu đi rất nhiều. Lâu dần hắn sinh ra khoái cảm như thế. Điều đó đã khiến Cổ Vị Nghiêm sớm đã thành ác ma trong nhà tù số chín này.
Một con dao nhọn bất ngờ vung đến, sượt qua một bên má của hắn. Cổ Vị Nghiêm trợn mắt, tay nhanh nhẹn bắt lấy được bàn tay đang muốn vung tiếp thêm lần nữa vào иgự¢ hắn.
Dùng một đòn quật tay của Vịnh Xuân quyền vào chuẩn sát ngay cổ tay của Phỉ Sắc khiến cô buông tay.
Phập.
Cổ Vị Nghiêm nhân thời cơ mà chụp lấy con dao, quay chuôi dao lại, hướng thẳng về vai Phỉ Sắc, ghim thật mạnh.
"Aaaaa."
Phỉ Sắc chỉ kịp thời hét lên một tiếng đau đớn, nhăn nhó cả mặt mày đã không một chút huyết sắc, cô khó khăn mò từ sau lưng ra cây súng lục đã lấy của hắn từ ban trưa, không chần chừ hướng thẳng vào ngay chính giữa đũng quần của hắn, Ϧóþ cò thật mạnh.
Pằng.
"૮ɦếƭ tiệt. Em dám bắn tôi?"