“Anh giam giữ tôi, rồi lại bắt tôi phục vụ anh, anh đang lạm dụng chức quyền sao, Đại tá?”
“Sẽ không ai biết được bí mật này đâu, giờ em hãy ngoan ngoãn mà…hự.”
Phập.
Một vật nhỏ được ghim thẳng vào đùi Cổ Vị Nghiêm, hắn trợn tròng hai mắt, chỉ kịp kêu lên một tiếng mà ngã sõng soài xuống.
Máu tươi từ chút từ chút rỉ xuống thân dao găm, nương theo đó rơi lách tách trên nền đá lạnh lẽo.
Phỉ Sắc cẩn thận nhìn hắn, đá đá vào chân hắn vài cái để chắc chắn rằng Cổ Vị Nghiêm đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Hừ, đúng là đồ yếu ớt, chưa gì đã bị hạ gục nhanh như thế.”
Nhìn rõ thân thế cao to đã nằm yên bất động, Phỉ Sắc hừ lạnh, khinh bỉ kẻ được vinh danh Đại tá này,l. Vớ lấy cây súng lục từ hông hắn cùng xâu chìa khoá bên eo, cô không thèm liếc mắt nhìn Cổ Vị Nghiêm như thế nào mà rời đi.
Nhìn xung quanh qua ô cửa nhỏ ở cánh cửa tù, Phỉ Sắc luồng đôi tay nhỏ gọn mở dễ dàng được hai ổ khoá không tạo nên một tiếng động nào.
Bằng cách thần không biết quỷ không hay đó, Phỉ Sắc thuận lợi trốn khỏi căn phòng số 69, men theo đường nhỏ rời đi.
Lúc này, đôi mắt phượng cuốn hút dần dần mở ra, hắn nhếch khoé môi mà mỉm cười dụ hoặc.
Chưa bao giờ Cổ Vị Nghiêm hắn để cô gái này thoát khỏi bàn tay của mình. Nếu Phỉ Sắc đã muốn chơi, người làm lớn như hắn đây cũng sẽ chơi cùng.
Hắn ngồi bật dậy, rút lấy con dao quăng qua một bên, máu từ đùi lại tuông ra không ngừng, Cổ Vị Nghiêm nhíu mày, lòng ngầm tán thưởng.
Phỉ Sắc như vậy mà dám đâm gần động mạch chủ của hắn, ૮ɦếƭ tiệt!
Xé rách một mảnh dải áo, hắn buột lại phía trên vết thương cố gắng để máu không ngừng rơi.
Nhìn xem, Phỉ Sắc lấy súng cùng chìa khoá rồi, tiếp theo cô sẽ đi đâu đây?
Tay Cổ Vị Nghiêm quệt nhẹ vệt máu đưa lên miệng mình thưởng thức, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi và khoang miệng, hắn nhìn về hướng cửa đã mở:
“Phu nhân à phu nhân, nếu đã muốn chơi thì hãy trốn thoát cho thật kỹ. Để tôi bắt được thì con dao găm này sẽ ghim lại vào chân của em”