Bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày biện ra khoảng một giờ rồi, hai người chủ nhân vẫn chưa có động tĩnh gì. Bình thường Trình Chấn Dạ quản lý giờ ăn của cô rất chặt, không để trễ bữa nào, vậy mà giờ đây đã qua giờ ăn rồi còn chưa thấy mặt mũi của ai cả.
Rõ ràng là hai người họ đều đang ở nhà, và ở trong phòng từ chiều đến giờ!
“Quản gia, hay là ông lên gọi cậu chủ đi. Thức ăn này nếu để nguội thêm một chút nữa sẽ biến mất chất.”
Anh chàng đầu bếp không đợi được nữa đành lên tiếng.
Quản gia có chút do dự.
“Trước giờ cậu chủ làm việc luôn có tính toán sắp xếp riêng của mình, bữa tối là bữa quan trọng, cậu ấy sẽ không quên đâu. Chưa biết chừng là đang làm một chuyện gì đó cho xong thôi, đợi thêm lát nữa.”
“Lúc nãy tôi định mang đồ vào phòng cậu chủ nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên trong rồi.”
Tóm lại hai người họ ở nguyên trong phòng một buổi chiều thì có thể làm gì?
Quản gia và mọi người nhìn nhau nhưng không ai nói gì, đáp án có lẽ mọi người cũng tự hiểu ra cả thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Dục Sơ bước vào, nhìn thấy mọi người khi không lại tụm ba tụm bảy với nhau thì hỏi.
“Cậu Dục Sơ, chỉ là đã qua bữa tối nhưng cậu chủ và cô chủ vẫn chưa xuống nhà…”
Dục Sơ nhìn bàn ăn đã nguội rồi lại ngước lên căn phòng trên tầng, cũng không thể hiện ý gì nhiều.
“Cậu Dục Sơ, chỉ là đã qua bữa tối nhưng cậu chủ và cô chủ vẫn chưa xuống nhà…”
Rõ ràng là hai người họ đều đang ở nhà, và ở trong phòng từ chiều đến giờ!
Dục Sơ nhìn bàn ăn đã nguội rồi lại ngước lên căn phòng trên tầng, cũng không thể hiện ý gì nhiều.
“Quản gia, hay là ông lên gọi cậu chủ đi. Thức ăn này nếu để nguội thêm một chút nữa sẽ biến mất chất.”
Dục Sơ nhìn bàn ăn đã nguội rồi lại ngước lên căn phòng trên tầng, cũng không thể hiện ý gì nhiều.
Uyển Nhiên đang được nghỉ ngơi một tuần, hắn có làm gì cũng dễ hiểu cả thôi.
Không ăn bữa này vì đang phải ăn một bữa khác, không việc gì phải lo.
“Khi nào cậu Trình xong việc sẽ xuống, mọi người đừng quấy rầy cậu ấy, nếu không sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Vâng cậu Dục Sơ.”
Vốn anh đến tìm hắn để báo cáo chút chuyện nhưng đã thế thì thôi vậy, hôm sau anh quay lại.
…
Sau cơn sung sức, Trình Chấn Dạ thỏa mãn để mặc cho cô “trèo đầu cưỡi cổ”. Tay hắn đặt trên cặp đùi thon dài, không quên phối hợp với cô từng chút.
Uyển Nhiên kiệt sức chống hai tay lên иgự¢ hắn, không thể lắc lư thêm được nữa, thật sự đã quá mệt rồi.
Hắn kéo cô xuống trực tiếp nằm ngay trên người mình, cảm nhận được cơ thể cô mềm nhũn, không chút sức lực giao phó cho số phận an bài.
Nếu hắn tính không lầm thì đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua. Cô chịu đựng được tới giờ phút này, quả thực có tiến bộ rất nhiều.
Đầu cô áp vào khuôn иgự¢ hắn, có thể nghe được nhịp đập trầm ổn của trái tim kia. Bàn tay hắn đặt ở lưng cô xoa nhẹ, cũng như đang xoa dịu trái tim thổn thức của cô vậy.
Uyển Nhiên hơi thở dần đều nằm ngay ngắn trong lòng hắn, cứ mỗi lúc làm xong những việc này thì cơn buồn ngủ lại lập tức kéo đến.
“Giờ này lại ngủ à?”
“Em không biết…”
Giọng nói cô thút thít văng vẳng bên tai hắn, làm hắn bật cười.
Hắn ngồi dậy, vẫn ấm áp ôm lấy cô. Giá như mà hắn có thể truyền lại một chút sức lực của mình sang cho cô thì tốt biết mấy.
“Để tối rồi ngủ.”
Nhưng mà bây giờ cô buồn ngủ quá rồi thì làm sao mà ngăn được.
Trình Chấn Dạ lại bế cô trở vào nhà tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào trong bồn nước ấm tràn ngập hương hoa.
“Trình Chấn Dạ, bây giờ anh tạm thời đừng động vào em…”
Cô đã mệt rồi, lại sợ sự động chạm ngẫu nhiên của hắn lại vô tình khiến mình nảy sinh thêm ý muốn…
Hắn nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn thản nhiên nhưng thực ra là đang nhịn cười.
“Được, vậy em ngâm mình một lát đi, anh tắm trước.”
Hắn cũng sạch sẽ ghê ấy nhỉ, lần nào hành sự xong cũng phải đi tắm ngay.
Uyển Nhiên đỏ mặt xoay người vào trong tường không nhìn hắn tắm. Bây giờ ngâm nước bỗng nhiên tỉnh táo hơn rồi, không còn buồn ngủ nữa, nhưng vẫn còn rất mệt.
Trình Chấn Dạ yên lặng gội đầu rồi làm một loạt những động tác tắm rửa sạch sẽ. Hắn cũng muốn cùng cô ngâm mình trong nước như vậy, nhưng tiếc là đã bị cô phủ nhận ý tứ ngay từ ban đầu.
Hắn lấy khăn quấn ngang hông rồi đi đến cạnh cô, “Đến lượt em, phải tắm rồi.”
“Ừm…”
“Tự tắm được không?”
Uyển Nhiên……
Tất nhiên là không, bây giờ cô còn chẳng thể tự đứng dậy nữa là…
Thấy cô im lặng hắn cũng tự mình hiểu ra.
Hết cách rồi, né tránh cách nào cũng vậy, đều là ý trời cả!
Không động trước cũng động sau, cuối cùng cô vẫn phải ngồi yên để hắn tắm cho.
“Nhìn anh rất giống đang chăm con đấy.”
“Còn chẳng phải?”
Uyển Nhiên nghịch ngợm bắn xà phòng vào người hắn.
“Em là vợ anh cơ mà!”
Đúng là ngốc nghếch.
Nhìn thấy hắn cười như vậy cô cũng hiểu ra rằng mình bị lừa rồi, không chọc tức được hắn lại còn tự làm ngượng bản thân.
“Trình Chấn Dạ.”
“Ừ, biết em là vợ anh rồi.”