Được, là cô sai rồi. Cô không nên nói nữa thì hơn, trình độ phản biện của hắn như thế nào đâu phải cô không biết.
Trình Chấn Dạ bế cô ngồi lên bệ rửa tay có bề mặt được lát nền bằng phẳng, hai tay hắn ôm lấy eo cô, tiếp tục công việc đang dang dở.
Uyển Nhiên chống hai tay xuống bệ, ngồi yên không dám cử động dù chỉ một chút. Đầu gối của cô và hạ thân hắn đang ở rất gần nhau, chỉ cần sơ xuất một chút là có thể chạm vào rồi. Hơn nữa hạ thân của cô cũng đang rất khó chịu, cô xấu hổ, càng không muốn bị hắn phát hiện.
Cơ thể Uyển Nhiên đang dần nóng lên, không biết là do nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột hay là vì chịu áp lực từ người của hắn nữa.
Dây áo mỏng manh chỉ bị hắn kéo nhẹ đã dễ dàng trượt xuống cánh tay thon thả. Cô không mặc áo con quả thật đối với hắn vô cùng có lợi, không cần phải làm những việc quá rườm rà.
Bị hắn trực diện nhìn thẳng như thế làm cô xấu hổ vội đưa tay che mắt hắn đi, trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ không tự chủ mà đập mạnh.
Uyển Nhiên khẽ mím môi. Rõ ràng là đang rất muốn, còn tỏ vẻ gì nữa chứ!
Trình Chấn Dạ gỡ bàn tay cô xuống, nóng mắt nhìn. Đều đã thấy hết rồi cô còn che lại thì có ích gì.
Hắn lại tiếp tục tiến đến hôn vào môi cô để phân tán sự chú ý. Bàn tay hắn vuốt nhẹ đường cong từ eo cô đi lên, dừng lại trước bầu иgự¢ tròn trịa nhẹ nhàng xoa nắn. Khuôn иgự¢ đầy đặn trong nháy mắt đã bị hắn làm cho liên tục thay đổi hình dạng.
Có áp lực tác động ngay trước иgự¢ khiến Uyển Nhiên càng hô hấp không thông, cô bất đắc dĩ thở ra thành tiếng, gương mặt không thể nào đỏ hơn được nữa.
Trình Chấn Dạ hôn xuống, hắn thật muốn nhanh chóng ngậm lấy chiếc bánh mềm mại đầy khiêu gợi kia.
“Ngoan, ngồi yên nào.”
Nhột quá…
Uyển Nhiên khổ sở bám chặt lấy vai hắn. Hai đùi cô khép chặt lại như cố ngăn chặn thứ dung dịch ấm nóng kia, chút nữa, đằng nào cũng hắn cũng sẽ biết thôi.
Chiếc quần Âu bây giờ chật cứng khiến hắn muốn nổi đóa. Trình Chấn Dạ đưa tay cởi chiếc thắt lưng rồi vô tình ném sang một bên, cũng dứt khoát cởi bỏ chiếc quần dài cản trở.
Cô nhắm tịt mắt mặc kệ hắn làm gì thì làm, sống ૮ɦếƭ bây giờ ra sao cô đã không còn quan tâm nữa.
“Uyển Nhiên, mở mắt ra, nhìn anh.”
Hắn lúc này lại ra lệnh, buộc cô phải nhìn vào ánh mắt khát khao ham muốn mãnh liệt đó.
Trình Chấn Dạ nâng hông cô lên, chất vải mềm mượt theo đó trườn xuống đôi chân thẳng tắp. Hắn dễ dàng tách hai chân cô ra, đôi chân thon dài co quắp quấn vào thắt lưng của hắn.
Uyển Nhiên dựa vào bức tường đằng sau, sự lạnh lẽo truyền đến sống lưng làm cô rùng mình. Hai trạng thái nóng lạnh của cơ thể và bức tường tiếp xúc nhau khiến dòng máu trong người muốn chảy ngược, cô bủn rủn dựa vào người hắn.
“Lạnh quá…”
Vẫn là giọng nói trầm khàn đó ghé sát vào tai cô thì thầm, “Vận động một chút, sẽ không còn lạnh nữa.”
Hắn vẫn chưa làm gì cả, tới nơi rồi nhưng chỉ dừng lại trước cửa.
Hắn muốn thăm dò một chút, liệu rằng cô có cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn không?
Giới hạn chịu đựng của Uyển Nhiên không cao, dường như lúc này đã đạt đến cực hạn rồi. Cô khó chịu bấu vào cánh tay hắn, “Cởi nó ra đi…”
Đáp ứng yêu cầu của cô, hắn nhanh chóng giải thoát vật che chắn cuối cùng trên người cả hai. Hắn cũng không còn đủ lý trí để mà trêu đùa cô gái này nữa, nhìn nhanh qua cô một giây, hắn liền đưa vật đàn ông ấm nóng đó tiến sâu vào bên trong cô.
Hôm nay hắn mạnh bạo, không một chút nhân từ đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào ngay lần đầu tiên khiến Uyển Nhiên muốn ૮ɦếƭ dở, cô muốn mắng hắn nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu đầy ám muội.
Trình Chấn Dạ thỏa mãn thở ra thành tiếng, thú tính ẩn sâu trong người hắn bộc phát lại cúi xuống gặm lấy xương quai xanh của cô. Hông hắn vẫn không ngừng luật động, luôn tuân theo một nhịp đề sẵn, mạnh mẽ và dứt khoát.
Uyển Nhiên vừa hoảng lại có một chút kɧoáı ©ảʍ kêu lớn một tiếng, hắn càng hưng phấn đưa cô vào một miền cực lạc.
“Đừng hoảng, chỉ cần phối hợp với anh là được.”
Phối hợp gì chứ, đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng đã chẳng còn biết hắn đang làm gì nữa. Chỉ cảm giác được vật đó của hắn đang không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, khiến cho dung dịch trắng ᴆục dâng đầy như nước trào khỏi mặt cốc.
“Trình Chấn Dạ… anh là đồ tồi, đau ૮ɦếƭ mất…”
Hắn vừa buồn cười lại có chút bất lực hôn lấy an ủi cô, “Được, anh là đồ tồi. Đau thì em hãy kêu lên, phòng cách âm, sẽ không ai nghe thấy được.”
Cô mà kêu lên chẳng phải sẽ khiến hắn càng thêm hưng phấn sao!
Uyển Nhiên hết cách chỉ biết mím môi nhịn đau, nhưng lại gây cho hắn một chút khó khăn tạm thời. Như này thì chặt quá rồi…
“Đừng căng thẳng.”
“Ưm…”
Nhìn vẻ mặt đau đớn của cô làm hắn có hơi mềm lòng, đúng là hắn có hơi khẩn trương quá thì phải, không để cho cô kịp thích ứng. Nhưng đôi mắt như bị che phủ bởi một lớp sương mù, long lanh ngấn nước như muốn khóc, vừa đáng thương vừa quyến rũ của cô khiến Trình Chấn Dạ thần hồn điên đảo.
Trình Chấn Dạ nhìn cô một cái trấn an, sau đó bàn tay vịn chắc vào hông cô chậm rãi đẩy vào. Tuy chậm nhưng lại mang một sức lực rất lớn.
Dung dịch ấm nóng theo mỗi nhịp va chạm của hắn tràn vào bên trong, vật ấy được xoa dịu mỗi lúc càng trướng. Chiếc bụng nhỏ phẳng lì của cô bây giờ nổi lên một khối, bàn tay lớn của hắn lại không ngừng vuốt ve khiến đại não cô muốn nổ tung.
Uyển Nhiên không nhịn được nữa mà la lên, hắn cũng suýt bị làm cho giật mình. Đúng là phòng cách âm nhưng giờ đây hắn không chắc những người bên ngoài có nghe thấy hay không nữa.
Cô nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn hắn.
“Đau lắm sao?”
“Đau.”
“Vậy dừng lại một chút nhé?”
“Không… đừng dừng…”
Hắn là thật lòng hay là muốn trêu chọc cô vậy!
Trình Chấn Dạ cười hài lòng rồi ôm chặt cô lại, hai bờ иgự¢ dí sát vào nhau không một kẻ hở.
Đáng yêu như vậy làm sao hắn nỡ mạnh tay.
Từng đợt va chạm, đâm sâu khiến cô như bay bổng, hồn phách cũng bị bay đi mất. Hắn đẩy mạnh hông, tốc độ của hạ bộ ra vào còn tăng nhanh hơn so với lúc ban đầu.
Uyển Nhiên trong vô thức phát ra những tiếng rêи ɾỉ không thể tự chủ, nhìn vào tấm gương lớn ở phía đối diện, phản chiếu hai thân thể như muốn hòa vào nhau thành một.
“Gọi tên anh được không?”
“Trình… Chấn Dạ.”
Lúc này cô lại nghe lời đến thế, đôi môi yêu kiều gọi tên khiến hắn muốn tan chảy. Hắn yêu cô, lúc này như chỉ muốn ૮ɦếƭ trên người cô luôn vậy.
Trình Chấn Dạ đưa tay đỡ cô từ sau lưng, sau đó bế cô vào phòng.
Uyển Nhiên như không trọng lực nằm xuống chiếc giường êm ái, lại tiếp tục chịu sự ђàภђ ђạ về tinh thần. Hắn hưng phấn hưởng thụ vị ngọt của cô, gương mặt ngóc cạnh hơi ngửa lên, say sưa một cách mê đắm. Cánh tay dài vươn lên tìm đến hai ngọn đồi nhấp nhô, thỏa mãn nắn Ϧóþ.
Hai chân thon thả gác lên bờ vai cường tráng của hắn, lại chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên dưới khiến cơ thể cô co quắp. Cô nắm chặt ga giường khẽ nhướn người lên, tự tìm cách xoa dịu bản thân.
“Trình Chấn Dạ…”
“Ngoan.”