Uyển Nhiên bị lời nói thẳng thắn của mình làm cho đờ đẫn. Rõ ràng là tiếng lòng nhưng lại phát ra thành tiếng nói, rõ mồn một.
Cô nhìn vào ánh mắt hắn, biết là lần này đã không còn đường nào trốn thoát nữa rồi.
Trên xe không chỉ có mỗi hai người mà còn có cả Dục Sơ, cô nói ra một câu trơn tru quá mức, chắn chắn anh lái xe cũng có thể nghe được.
Trình Chấn Dạ nhìn cô mà không nói gì, nhưng trong đáy mắt hắn rõ ràng đã bị làm cho dao động.
Rất thẳng thắn, hắn rất thích!
Dục Sơ khẽ đưa mắt nhìn sang kính chiếu hậu, không khí có vẻ nóng hơn rồi.
Ánh nắng vàng bên ngoài chiếu sâu vào trong xe, phản chiếu lên hai người họ, trông cứ như ánh hào quang của hai người có tình yêu vậy.
Uyển Nhiên cảm giác như đã làm ra chuyện gì có lỗi mà chột dạ khẽ quay người sang hướng khác, hai gò má ửng hồng lên.
Cô xấu hổ tạm thời không cần nghe hắn nói gì cả, và hắn cũng không nói gì thật. Nhưng người đàn ông này sao không có chút phản ứng gì hết vậy?
Trình Chấn Dạ không nói gì, hắn cũng ngồi thẳng lại, như vừa rồi mới nghe một chuyện hết sức bình thường.
Thật sự hắn không để tâm gì đến nó sao?
Bầu không khí trong xe yên tĩnh, ngưng đọng suốt cả đoạn đường đi. Dục Sơ đánh lái một vòng đi thẳng xuống hầm để xe của toà nhà. Anh tắt máy đi, đồng thời nâng kính cửa sổ của chiếc xe rồi đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng tới nơi. Uyển Nhiên thở nhẹ trong lòng đưa tay khẽ đẩy cánh cửa ra, nhưng mảy may lại chẳng chút động đậy.
Dục Sơ đã khoá mọi chốt bên trong xe lại rồi.
“Trình Chấn Dạ...”
Hắn quay sang, cô cũng quay lại nhìn hắn. Ánh mắt đó như nam châm hút lấy cô, lại bừng lên một ngọn lửa cháy bỏng.
Mất một lúc, Uyển Nhiên không tự chủ được bản thân mà tiến về phía hắn. Trình Chấn Dạ hình như đã thành công nắm được trái tim cô rồi.
Hôm nay cô đã uống nhầm thuốc gì hay sao, cô cũng không hiểu nổi mình nữa.
Trình Chấn Dạ hiểu ý cô, một tay hắn ôm cô ngồi lên đùi mình.
“Lộ Uyển Nhiên, em say rồi à?”
“Chắc là vậy rồi...”
Cô không uống rượu nhưng lại say rồi, nhưng trong cơn say này cô lại rất tỉnh táo.
Uyển Nhiên khẽ ngước đầu lên hôn vào môi hắn, bờ môi hờ hững ấy khiến cô có thêm một phần ham muốn, tham vọng hơn một chút.
Phải, lần này là cô chủ động, cũng là lần đầu tiên.
Trình Chấn Dạ thoáng sững sờ, hắn chỉ ngồi yên để mặc cho cô hôn.
Từ một người không biết hôn là gì, bị hắn cưỡng hôn vài lần thế là cô đã biết hôn rồi.
Uyển Nhiên đột nhiên rụt cổ lại, gương mặt đã không thể nào đỏ hơn thế nữa. Đôi mắt cô mơ hồ không rõ ràng nhìn người đàn ông trước mặt.
Lộ Uyển Nhiên, rốt cuộc mày đang làm gì vậy...
Sao lại ngây người rồi?
Trình Chấn Dạ không đợi được nữa liền cúi đầu xuống, một tay nâng cằm cô lên. Hắn một lần nữa chiếm trọn lấy đôi môi mềm mại của cô.
Uyển Nhiên đưa tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, lần này thật sự muốn hưởng thụ một chút tình ý hắn trao cho.
Có thể xem như đây là lời đáp trả câu nói của cô lúc nãy, và hắn cũng vậy.
Người ở bên ngoài nhìn vào trong xe sẽ chẳng nhìn thấy được gì, hơn nữa lại còn cách âm. Chẳng ai biết được nhiệt độ trong chiếc xe này bây giờ đã tăng cao tới mức nào.
Uyển Nhiên đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của hắn, động tác tay run rẩy, chậm chạp. Vòm иgự¢ săn chắc với nước da màu đồng dần dần lộ ra.
Hắn ôm chặt cô lại, hơi thở nam tính đều đặn phả vào tai người phụ nữ trong lòng. Người cô khẽ run vịn vào cánh tay rắn chắc, nhẹ nhàng hôn xuống.
Trình Chấn Dạ chỉ vuốt nhẹ tóc cô, không nỡ làm thêm một hành động nào khác, để cô có thể tự mình thích ứng.
Cơn kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn kêu lên một tiếng trầm ấm, hắn nhìn xuống Uyển Nhiên, tuy chưa được thành thục nhưng vẫn dễ chịu vô cùng.
“Lộ Uyển Nhiên.”
Chất giọng trầm khàn của hắn khiến cô muốn tan chảy. Động tác đều đặn, chậm rãi như đã tuân theo một quy cũ, đôi tay cô lúng túng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
Uyển Nhiên hơi nghiêng đầu, từ tối đến sáng vẫn chưa có gì bỏ bụng khiến cô bây giờ đã hơi kiệt sức.
Trình Chấn Dạ nhìn thấy trạng thái của cô mới sực nhớ ra, vội ôm cô lên. Chiếc váy liền màu xanh ngọc tuy vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại bị vài chỗ nhàu nhò.
Hắn khẽ nhíu mày với vẻ không hài lòng, “Quản gia bảo em đã bỏ hai bữa ăn liền?”
Uyển Nhiên dựa vào lòng hắn không còn cách nào chối cãi đành gật đầu.
Quả thật là cô xem thường sức khỏe quá rồi, tới bây giờ đã không còn sức để làm gì được nữa.
Sức khoẻ của cô mới là quan trọng, hắn không còn cách nào khác đành để lỡ lần này. Chỉnh sửa lại trang phục xong cả rồi hắn mới mở chốt cửa bế cô ra khỏi xe.
Lộ Uyển Nhiên thật biết cách trêu ngươi hắn mà!
Dục Sơ nhìn thấy hai người nhanh như thế đã ra ngoài thì không khỏi thắc mắc. Anh còn tưởng sẽ phải mất hơn một buổi cơ, nhưng chỉ dừng lại khi mới được vài tiếng...