Editor: Gà
Ba Ninh nhất thời tức giận không nhẹ, sau khi hết giận, hai vợ chồng thở ngắn than dài cả đêm, hôm nay vốn muốn gọi điện thoại cho Ninh Vân Thành để hắn trở về nói rõ sự việc, không dự đoán được bọn họ chưa kịp liên hệ với Ninh Vân Thành, con gái và con rể đã trở lại rồi.
Hiện tại Âu Dương Chấn Thiên rất nhiệt tình với Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan suy đoán người ba Ninh gặp được chính là hắn, nên không ngoài ý muốn. Biểu hiện của cô càng khiến ba Ninh thêm chắc chắn suy đoán của mình, tức giận đến đấm иgự¢.
"Không biết đến cùng cô ta muốn thông đồng với bao nhiêu người đàn ông, người đàn ông kia trông có vẻ khá lịch sự, không ngờ lại đồng ý cam nguyện loại chuyện đáng xấu hổ này!" Mẹ Ninh khinh miệt nói, Ninh Vân Hoan nghe thế, cảm thấy có chút không thích hợp: "Lịch sự ư?"
Khuôn mặt Âu Dương Chấn Thiên là dáng vẻ nam tử hán, dáng người cao lớn rắn chắc, hơn nữa người này luôn tự nhận có khí chất nghệ thuật, ăn mặc hệt như kẻ lang thang, còn để một đầu tóc dài, lần trước khi nhìn thấy khuôn mặt hắn đầy râu, nhìn như thế nào cũng không giống dáng vẻ lịch sự, Ninh Vân Hoan có chút tò mò hỏi, sắc mặt mẹ Ninh không tốt gật đầu:
"Đúng vậy, đeo mắt kính, nhìn qua đã biết là người có học, không ngờ biết người biết mặt không biết lòng, quả nhiên như thiên hạ nói, người như thế đeo kính mắt cũng chỉ để giả đứng đắn!"
Ninh Vân Hoan nghe thế, liền biết hai người ba Ninh mẹ Ninh đã hiểu lầm, Âu Dương Chấn Thiên không đeo kính, ngược lại là một người đàn ông khác, Tống Mẫn Nhiên đeo kính, không những thế lại rất phù hợp với hình tượng mà mẹ Ninh miêu tả!
"Không biết những bậc cha mẹ đó nghĩ như thế nào, sinh con trai êm đẹp như vậy lại cam nguyện để người ta đến phá hỏng, người phụ nữ Cố Gia kia thật có bản lĩnh. Cố Nhàn dạy con gái thật khéo..." Mẹ Ninh mắng không ngừng, lúc này Ninh Vân Hoan không quan tâm hỏi thêm nữa. Cô phát hiện bản thân xem nhẹ một việc rồi, trước kia cô chỉ nghĩ rằng Tống Mẫn Nhiên ở cùng một chỗ với Cố Doanh Nặc, nhưng bây giờ Cố Doanh Tích ở cùng một chỗ với Tống Mẫn Nhiên, đáng lẽ sau khi Cố Doanh Nặc ૮ɦếƭ mới phát sinh chứ, dù sao Ninh Vân Hoan tương đối hiểu rõ tính cách Cố Doanh Tích. Tuy ả có khá nhiều đàn ông, nhưng để ả chủ động quyến rũ bạn trai của em gái, ả lại không làm được.
Ngoại trừ Lan Cửu là người đàn ông mà ả thật sự thích, còn lại những người khác ngay từ đầu đều ép buộc ả, sau cùng ả không phản kháng nữa mà rất hưởng thụ, miệng thì lại nói không cần, người không biết xấu hổ như thế vẫn là không biết xấu hổ, nhưng Ninh Vân Hoan cảm thấy cô vẫn nên tìm hiểu kỹ hơn.
Vốn tháng mười năm nay Cố Doanh Nặc sẽ ૮ɦếƭ. Ninh Vân Hoan luôn tin rằng Cố Doanh Tích sẽ đợi đến sau tháng mười sẽ ở cùng một chỗ với Tống Mẫn Nhiên, thật sự cô đã đoán sai rồi sao? Lỡ như Cố Doanh Tích không giống trong suy nghĩ của cô, đời trước có khi nào ả thừa dịp lúc Cố Doanh Nặc chưa ૮ɦếƭ đã dây dưa với Tống Mẫn Nhiên rồi không?
Nghĩ vậy, Ninh Vân Hoan không biết nên cười hay nên thầm mắng mình, đời trước Cố Doanh Tích không nói cho bạn khuê phòng của ả là cô chuyện này, cha con Tống Mẫn Nhiên gia nhập vào hậu cung của cô ả, danh chính ngôn thuận sẽ là chuyện năm sau, Ninh Vân Hoan cảm thấy được về sau ả và Tống Mẫn Nhiên mới ở cùng nhau. May mắn lúc này hai người ba Ninh mẹ Ninh đi gặp Ninh Vân Thành phát hiện, nếu không bản thân cô sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này.
"Mẹ, chuyện người khác mẹ không cần phải lo. Ninh Vân Thành vui vẻ chia sẻ vợ với người khác, ba mẹ lo lắng cũng vô dụng. Ba mẹ cảm thấy anh ta và Cố Doanh Tích quen nhau không tốt, nói không chừng anh ta cảm thấy ở cùng với Cố Doanh Tích còn tốt hơn nhiều so với ở cùng những người thân như chúng ta đó!" Không dấu vết giúp Ninh Vân Thành chọc thêm một cái lỗ, nhìn thấy sắc mặt ba Ninh xanh mét, trên mặt lộ ra vài phần ưu thương, Ninh Vân Hoan thầm than một tiếng. Lại càng kiên định muốn loại bỏ Ninh Vân Thành ra khỏi Ninh gia.
"Mọi việc không phải do ba mẹ đâu, ba mẹ xem như kiếp trước mình thiếu nợ Cố Doanh Tích, đời này để Ninh Vân Thành giúp ba mẹ trả nợ thôi."
Cô nói chưa dứt lời, khóe mắt mẹ Ninh khẽ giật: "..."
Hiện tại con trai không nghe lời cha mẹ, không muốn nghĩ hắn cố ý cũng không thể, tuy ba Ninh mẹ Ninh đau lòng, nhưng Ninh Vân Thành hồ đồ lắm chuyện, thời gian lâu liền không quản nữa, khó chịu một trận sau đó rất nhanh vứt ra sau đầu, vốn muốn giữ con gái và con rể lại ăn cơm chiều, Ninh Vân Hoan rất muốn, nhưng Lan Cửu vẫn còn một ít chuyện chưa nói rõ với cô, lúc này đương nhiên không cho cô tránh né, vì vậy cự tuyệt lời đề nghị của mẹ Ninh.
Lan Lăng Yến luôn luôn lạnh nhạt, nhìn nét mặt anh cũng không biết anh đang mất hứng hay cao hứng, ba Ninh nhìn biểu tình con gái cứng ngắc, vẻ mặt cầu xin hình như muốn ông mở miệng để hai người ở lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Ninh Vân Hoan, ba Ninh lập tức đoán hai người này chắc đã xảy ra chuyện gì.
Từ nhỏ con gái luôn nhu thuận nghe lời, theo lý mà nói hẳn sẽ không gây ra chuyện gì, ba Ninh không nghĩ con gái ông sẽ gả cho người làm chuyện sai trái gì, nhưng ông tự nhận bản thân thấy được rõ ràng tính cách Lan Lăng Yến, không phải loại người nhàm chán dễ tức giận, hơn nữa nửa năm qua anh đã đối xử với Ninh Vân Hoan như thế nào, vì cô mà tiếp nhận công ty Ninh gia, ba Ninh luôn rất xem trọng, cho nên không nghĩ anh khi dễ con gái, hiện tại thấy dáng vẻ cầu xin của Ninh Vân Hoan, trong lòng cảm thấy hình như con gái đã làm sai chuyện rồi.
Ngay cả Lan Lăng Yến luôn dễ dàng tha thứ cho Ninh Vân Hoan đã trở nên tức giận, tuy ba Ninh không biết con gái đã gây ra chuyện gì, nhưng dưới tình hình này khẳng định ông sẽ đứng về phía con rể, nếu không cản trở hai người họ thì cũng không nói gì thêm, lúc này lẽ ra ông nên nói vài câu với Ninh Vân Hoan nhưng cuối cùng vẫn buông xuống. Nói ra chuyện Ninh Vân Thành rồi, nên ba Ninh rất sợ Lan Lăng Yến nói ông không biết dạy con gái.
Bởi vậy khi mẹ Ninh giữ hai người này lại ăn cơm chiều, ông ở bên cạnh không lên tiếng, nhìn thấy mẹ Ninh vẫn muốn nói thêm, ba Ninh liền cười: "Người trẻ tuổi muốn ra ngoài ăn, để bọn nó đi thôi, hai ông bà già chúng ta đi theo làm gì."
Mẹ Ninh luôn nghe lời chồng, vì thế ba Ninh vừa dứt lời, môi mẹ Ninh khẽ giật, không lên tiếng, Ninh Vân Hoan ai oán nhìn ba cô một cái, cắn môi tùy ý để Lan Lăng Yến nửa ôm cô lên xe, cửa xe đều đã đóng lại, cô vẫn nằm úp sấp cạnh cửa sổ nhìn một hồi lâu.
"Nhớ nhà sao?" Lan Lăng Yến vừa lên xe đã chậm rãi cởi nút cổ tay áo, lại ϲởí áօ khoác ném qua một bên, trong xe mở điều hòa. Anh cởi thêm vài nút áo, Ⱡồ₦g иgự¢ như ẩn như hiện. Lúc này mới nhìn thấy Ninh Vân Hoan khẩn trương nằm sấp bên cạnh, khẽ cười, từ tủ lạnh nhỏ trong xe lấy ra một chai nước suối rồi uống.
Lúc này toàn thân Ninh Vân Hoan căng thẳng, cô không còn tâm trạng nào để nghĩ về Cố Doanh Tích, ngược lại bắt đầu nhớ đến tình cảnh của bản thân. Khi nãy ở Ninh gia, Lan Lăng Yến không nhắc lại chuyện kết hôn, không có nghĩa là mọi chuyện đều ổn rồi. Hơn nữa lúc này thái độ Lan Lăng Yến khiến cô có chút đoán không ra, tuy biểu tình anh lười biếng, nhưng Ninh Vân Hoan cảm thấy nguy hiểm, toàn thân căng thẳng, hoàn toàn không dám thả lỏng.
"Táo không?" Lan Lăng Yến uống nước xong, lại mở tủ lạnh lấy một quả táo được rửa sạch sẽ, giơ lên trước mặt Ninh Vân Hoan. Không biểu cảm hỏi.
Tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra, khóe miệng thậm chí mang theo nụ cười vui vẻ, khi nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen dài lộ ra vài phần ý cười, tâm tình vô cùng thả lỏng. Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, lúc này không có dáng vẻ nghiêm trang, ngược lại nút thắt bị cởi bỏ, tay áo được xoắn lên, Ⱡồ₦g иgự¢ chắc nịch như ẩn như hiện. Động tác giơ quả táo khiến cánh tay anh lộ ra đường cong mạnh mẽ, thần thái tao nhã dụ hoặc.
Lúc này Ninh Vân Hoan không sợ anh bất thường, chỉ sợ anh bình thường. Anh như thế này khiến Ninh Vân Hoan sợ hãi, sớm biết như thế đã không phân cao thấp với anh rồi, tưởng đã có quan hệ với anh, anh sẽ không Gi*t cô, cô không nên được một tấc lại muốn tiến một thước mới đúng, dù sao đã nhịn rồi. Nhịn một đời thì có sao đâu. Vậy mà cô không biết đã ăn tim gấu mật hổ gì, đầu nóng lên đã nói ra việc không muốn kết hôn với anh, hiện giờ thật sự hối hận đã muộn.
Cô lắc lắc đầu, biểu tình có chút cẩn thận sợ hãi, Lan Lăng Yến cười cười, đặt quả táo trở về, lại lấy ra bánh quy: "Bánh không?"
Hiện tại cô đâu có lòng nuốt trôi, bởi vậy vẫn cẩn thận lắc đầu.
Lan Lăng Yến nhìn qua tủ lạnh, bên cạnh có thể nhìn thấy môi anh mím lại, buông xuống sóng ngầm đang tích tụ trong đáy mắt, Ninh Vân Hoan nhìn qua, chỉ thấy một nửa khuôn mặt anh, không nhìn rõ ánh mắt anh.
"Nước trái cây? Nước ép?" Lan Lăng Yến lại hỏi, Ninh Vân Hoan vừa định lắc đầu, anh đã rót nước trái cây ra, cửa tủ lạnh bị anh chụp lên, nửa người trên của Ninh Vân Hoan lập tức bị đè ép:
"Cái gì cũng không được? Em muốn gì, cho đến bây giờ chưa từng nói cho anh biết?" Vẫn cứ thế này, cho đến bây giờ đều do anh đoán, cô vĩnh viễn sẽ không chủ động nói cho anh biết trong lòng cô suy nghĩ gì.
Nước mắt Ninh Vân Hoan muốn trào ra, cô muốn trốn, nhưng đã là ghế sau rồi, hoàn toàn trốn không được, cô muốn co thành một đống, hơn phân nửa thân thể của Lan Lăng Yến đã đè trên người cô, biểu tình thập phần nguy hiểm, ánh mắt lãnh khốc, cô run run, cắn răng nén nước mắt: "Em muốn uống sữa tươi."
Trong xe có tủ lạnh vì sợ bình thường khi cô tan học nếu ngồi xe nhàm chán đói bụng thì sẽ có thứ lót dạ, bên trong cái gì cần có đều có, không những có các loại bánh, mà còn có một ít nước trái cây và sữa tươi, nước có ga và một ít đồ ăn không tốt cho sức khỏe Lan Lăng Yến đều không cho phép cô ᴆụng vào, nên bên trong sẽ không có, lúc này Ninh Vân Hoan nói muốn sữa tươi nên không sợ bên trong không có.
Một khi cô đã mở miệng, ngược lại Lan Lăng Yến không tức giận nữa, mỉm cười đáp lại, bình tĩnh đặt đồ trong tay trở về tủ lạnh, một lần nữa lấy ra một hộp sữa tươi, sau khi mở ra mới đưa cho cô, vốn muốn đút vào môi cô, Ninh Vân Hoan tự mình lấy, tay anh dừng một chút, lại rơi vào đầu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Không cần sợ, anh chỉ muốn biết trong lòng em suy nghĩ gì thôi." Anh cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, đã tức giận vì sự phòng bị của cô với anh, lại không muốn dung túng cô như trước, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô sợ hãi anh. Lan Lăng Yến tự nhận bản thân không gì không làm được, lại có thể nhìn thấu lòng người, nhưng đối với sự tình này, vẫn còn rối rắm.
Ninh Vân Hoan tùy tiện gật gật đầu, không nghe rõ anh nói gì, sữa này từ nông trường chăn nuôi của Lan Lăng Yến, cung ứng cho cô sữa tươi và một số loại gia súc tươi, sáng nay vừa mới dùng xong, hương vị thơm ngon, cô uống, trong lòng có chút nghẹn ngào, nặng trịch, trong lòng hình như có thứ gì đó đè nặng.
Đến giờ cô mới phát hiện, Lan Lăng Yến luôn nghĩ cho cô, thứ cô thích ăn, thích uống, tất cả các mặt đều giúp cô an bài, chỉ có cô không biết, cái gì cô muốn sẽ có. Hai người sống với nhau hơn hai năm, cô thích gì, tính tình như thế nào, Lan Lăng Yến rõ như lòng bàn tay, mà anh thích gì, đến giờ Ninh Vân Hoan vẫn chưa phát hiện.
Vốn cô không nghĩ đến phương diện này. Không biết vì cái gì, hôm nay bị anh dọa, lại nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ anh bưng sữa đưa đến trước mặt mình, đột nhiên trong mắt có chút chua xót.
Lan Lăng Yến thích thú nhìn cô uống sạch sữa tươi, vứt hộp đi, thấy khóe miệng cô dính chút sữa, đến gần hôn cô, nhịn không được mở môi cô ra thân mật giao hòa với lưỡi cô. Trong miệng cô vẫn mang theo mùi sữa thơm nồng, vừa mới uống sữa, đầu lưỡi còn chút lạnh, mềm nhẵn kỳ lạ, anh quấn cô ʍúŧ vào, cảm giác cô ngoan ngoãn dựa vào иgự¢ mình, mềm mại nghe lời, trong phút chốc mềm lòng.
Anh thật sự vô cùng thích cô. Xuất thân anh như vậy, người hầu hạ khá nhiều, tuy nói từ nhỏ sống trong gió tanh mưa máu nhưng có khi nào Lan Cửu anh đi phục vụ cho người khác chứ? Mọi việc bên cạnh anh đều có người chuẩn bị, có một số việc thật sự không đến phiên anh làm. Nói khó nghe hơn, anh vốn nên cúi thấp gập thân lấy lòng ba Lan để ông hỗ trợ anh, nhưng anh không làm vậy, chỉ riêng đối cô gái này, mọi chuyện anh đều tự thân tự lực làm cho cô. Ngay cả chuyện giúp cô mặc quần áo lau môi, anh đều vui vẻ cam nguyện làm, điều này ngay cả mẹ anh Lâm Mẫn đã nhìn ra nên trong lòng khó chịu, nhưng cô gái này hoàn toàn không để vào mắt, nói anh sẽ nuôi cô giống như ba Lan dưỡng phế Lâm Mẫn, kỳ thật trong lòng Lan Lăng Yến cảm thấy thất bại, nhưng có thể do anh ngụy trang quá tốt, thế nên hiện giờ cô vẫn chưa nhìn ra.
"Khi nào chúng ta tổ chức hôn lễ?" Ninh Vân Hoan thật cẩn thận nhìn Lan Lăng Yến, hai tay níu cánh tay anh, cả người mềm nhũn tựa vào người anh. Đến lúc này cô cũng không còn khí thế, biết anh muốn nghe cái gì, biết anh thích làm chuyện gì, lập tức chủ động nhắc đến chuyện cô vẫn phòng tránh e sợ.
"Không sợ hãi nữa rồi hả?" Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đâu còn khí thế như vừa nãy, Lan Lăng Yến nhịn không được nhéo mũi cô, cô gái nhỏ này được bảo dưỡng vô cùng tốt, người có chuyên môn giúp cô bảo dưỡng cơ thể từ trong ra ngoài, sử dụng các phương pháp bổ dưỡng, làn da cô như nước, chỉ cần chạm nhẹ có thể để lại dấu vết, đôi má đầy đặn sáng long lanh, hồng nhuận khỏe mạnh tràn đầy sức sống, nhìn qua vô cùng mê người.
"Không sợ hãi nữa rồi." Ninh Vân Hoan nhìn biểu tình anh bí hiểm, không biết có phải anh đang tức giận hay không, hai người sống như vậy đã hai năm, cô còn chưa lần nào chủ động, suy nghĩ một chút mặt nóng lên chủ động dán vào người anh, còn có chút sợ hãi, run giọng nói: "Em biết em sai rồi, em cũng biết rõ anh rất tốt với em, vì ngay từ đầu anh ép em, nên em mới sợ anh."
Không phải như thế, cô vẫn chưa nói thật, Lan Lăng Yến nhìn ra cô sợ anh không hề chỉ vì như thế này thôi, nhưng trong lòng anh hiểu rõ lúc này không nên vạch trần cô. Hai năm nay đây là lần đầu cô chân chính nói ra cô sợ anh, điều này không hề dễ dàng, nhất là đối với cô gái có lòng phòng bị cực kỳ nghiêm trọng này mà nói, tuy không biết vì sao cô phòng bị như vậy, nhưng hiện tại cô có thể biểu hiện ra một phần, Lan Lăng Yến đã mãn nguyện, dù sao nếu muốn ăn hết cơm, cứ tiêu sái ăn từng ngụm một là được.
"Ban đầu không ép em, chẳng lẽ về sau em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh sao?" Anh có một loại dự cảm, đời này đoán chừng không phải cô gái này trốn không thoát khỏi bàn tay anh, mà chính anh trốn không thoát khỏi bàn tay Ninh Vân Hoan, khi lần đầu tiên anh nhìn thấy liền sinh ra hứng thú, không chỉ vì cô sợ hãi muốn tránh, dù sao người sợ hãi anh nhiều như vậy, sau cùng không phải ai sợ anh đều có thể tiếp cận anh, lần đầu tiên gặp mặt có thể để anh ôm cô gái này vào lòng. Chỉ có cô không biết, đêm đó không chỉ có cô mới là lần đầu tiên.
Ninh Vân Hoan không biết trong ánh mắt Lan Lăng Yến cất giấu tâm tư phức tạp, sau khi cô nghe Lan Cửu nói thì dõng dạc oán hận cắn chặt răng: "Em không muốn trốn nha."
Trái lương tâm nói một câu, khi Ninh Vân Hoan còn có chút không yên, may mà Lan Cửu không bức cô, chỉ ôm cô vào иgự¢, nhẹ tay đùa giỡn với sợi tóc cô, dần dần bắt đầu thay đổi hứng thú, bắt đầu dạo chơi trên người cô.
Trong vòng một ngày đã làm hai lần trên xe, không phải không biết xấu hổ, vì Ninh Vân Hoan có phần sợ hãi, nên lúc này cô sớm đã không để ý đến người khác, nhưng làm người không thể nói bừa, cũng không có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, khi cô kính người ta hai thước, hậu quả người ta liên hoàn trả cho cô nhiều trượng, liên tiếp mấy ngày hai người ở chung, Ninh Vân Hoan hoàn toàn bị ăn đến sít sao, khi hai người thân mật tiếp xúc, nửa điểm cự tuyệt đều đã không còn rồi.
Buổi tối ngủ không ngon, ban ngày muốn đọc sách, dù mua được Phó gia, nhưng trong lúc này Ninh Vân Hoan đã không còn tâm trạng đi quản. Tuy nói đã học qua đại học, nhưng đôi lúc vẫn muốn đến trường học một chuyến, nếu điểm danh không có cô, mà mỗi lần người khác xui xẻo còn cô vẫn bình yên vô sự, như vậy cũng quá khiến mọi người chú ý.
Sáng sớm sống ૮ɦếƭ muốn Lan Lăng Yến đưa cô đến trường học, lúc này Ninh Vân Hoan mới lê đôi chân bủn rủn vào phòng học, thừa dịp chưa bắt đầu giờ học, cô lấy laptop cá nhân ra soạn thảo một số văn kiện hồ sơ, bắt đầu chuẩn bị ghi lại quy trình chuyển Phó gia thành công ty giải trí, những điều mục cần chú ý. Gần đây tuy cô không quản công ty Phó gia, nhưng cô biết Lan Lăng Yến nhất định sẽ giúp cô trông chừng, nói không chừng sau khi biết tâm ý của anh đã ở giúp cô đổi nghề, lúc này nói không chừng mọi việc đều ổn, kỳ thật cô không kiên nhẫn quản được chuyện gì, nhiều lắm chỉ tham khảo một chút kiếp trước cái gì phát triển hưng thịnh, đồng thời trước khi cô xuyên không đến chỉ biết tiết mục giải trí và một chút điện ảnh kinh điển thôi, thừa dịp có hứng thú chơi rồi lại nói.
Sống hai đời hầu như cô đã không còn hứng thú yêu thích cái gì, đời trước vẫn ngây thơ không biết, khi đó tuổi không lớn nên không thể nghĩ xa được, khi xuyên qua cô một lòng nghĩ làm sao để có thể xoay chuyển vận mệnh của bản thân, mãi đến đời này vì có Lan Lăng Yến che chở cô, xác định tính mạng bản thân không bị uy Hi*p, trừ việc chơi đùa với Cố Doanh Tích, đây vẫn là lần đầu Ninh Vân Hoan sinh ra vài phần hứng thú yêu thích với việc này, đương nhiên sẽ để ý hơn một chút.
Cô cố gắng nhớ rõ tên điện ảnh, kịch truyền hình và tiết mục giải trí, còn có kiếp trước có tiết mục nào nổi tiếng, đang nhập tâm suy nghĩ, chẳng biết lúc nào đã có bóng người đứng bên cạnh, Ninh Vân Hoan kinh hãi. Nguyên nhân cô gặp phải kiếp trước, cô sợ nhất là có người ẩn từ một nơi bí mật gần đó, vô cùng mẫn cảm đối với người nhích lại gần mình, không ngờ vì quá nhập tâm, nên không phát hiện có người đứng bên cạnh.
Ninh Vân Hoan vội vàng ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lý Phán Phán tò mò nhìn chằm chằm laptop của cô, thấy ngón tay cô gõ chữ, không hiểu rõ lắm hỏi: "Hoan Hoan, cậu đang làm gì vậy?"
Tuy trong mắt Lý Phán Phán lộ ra vài phần tò mò, nhưng xuất thân của cô ta không phải là cô gái thiếu giáo dưỡng, vì vậy tuy tò mò hỏi, ánh mắt vẫn không nhìn chăm chú vào laptop của cô. Ninh Vân Hoan cũng không sợ cô ta xem, cô ghi lung tung không có trình tự, chỉ ghi cái bản thân có thể nhớ hoặc linh cảm ra gì đó, như chỉ là tên của một chương trình TV nào đó, đoán chừng nếu Lý Phán Phán nhìn thấy toàn bộ, hẳn cũng không hiểu rõ cô đang làm gì.
"Tớ mua Phó gia rồi, chuẩn bị biến thành một công ty giải trí chơi đùa." Ninh Vân Hoan cười cười, đơn giản trực tiếp nói ra quyết định của bản thân. Cô không tin Lý Phán Phán không biết việc cô mua được phó gia, nhưng Lý Phán Phán không chủ động hỏi thăm, chuyện cô ta nhằm vào Phó gia, có nhiều người muốn lấy lòng cô ta nên sẽ chủ động nói cho cô ta nghe, nghe Lý Phán Phán hỏi, Ninh Vân Hoan trực tiếp nói thẳng khiến Lý Phán Phán nghẹn một hơi, lâu sau mới nở nụ cười:
"Cậu ngược lại thật sự không hề vòng vo nha, nếu biết cậu muốn mua Phó gia, sao không nói tớ giúp cho, đến lúc đó vừa dịp tặng công ty Phó gia cho cậu, tớ không tin bọn họ dám nói một tiếng không!" Tuy Lý Phán Phán thiện lương, nhưng không phải hoàn toàn không rõ một chút quy củ và việc xấu của xã hội thượng lưu, trong lòng cô ta đều đã rõ ràng, trước kia chỉ không đành lòng vạch trần thôi. Muốn chỉnh công ty Phó gia suy sụp, cô ta hầu như không cần sử dụng nhiều biện pháp, chỉ cần tra thuế trên danh nghĩa hoặc nói sản phẩm Phó gia xảy ra vấn đề, với tay uống một hớp rượu của Phó gia, nói không chừng không những tài sản của ông Phó phải giao ra, mà bản thân ông ta còn dính phải tai họa ngục tù.