Cả đời này Ninh Vân Hoan cũng sẽ không làm lại những chuyện ngốc nghếch như trước nữa, Lan Lăng Yến đã nói không muốn lấy mạng của cô, điều này có nghĩa cô sẽ không rơi vào kết cục như đời trước, trở thành vật thí nghiệm thê thảm. Vậy tốt nhất cô và nữ chính không nên có quen biết gì, nếu không cô sẽ làm những chuyện ngáng chân nữ chính theo đúng nghĩa một nữ phụ cần làm!
Nghĩ như vậy, Ninh Vân Hoan mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút.
Ninh Vân Hoan học khoa điện ảnh của đại học đế đô, lúc trước vì muốn lấy lòng nữ chính, muốn tiếp cận cô ta, cùng cô ta trở thành bạn bè nên Ninh Vân Hoan mới ghi danh vào khoa này, Ninh gia cũng có liên quan đến làng giải trí, nên đối với chuyện này cũng không có dị nghị gì. Lúc này, khi hội sinh viên chào đón tân sinh viên có một bóng dáng hơi gầy yếu đang đứng trong đám người, nhiệt tình nghênh đón các sinh viên năm nhất.
Rất nhiều người được cô ta đón tiếp bằng giọng nói mềm mại đều tỏ ra vẻ cảm kích. Thân là nữ chính ngôn tình sắc, bề ngoài cô ta chỉ là nhìn thanh tú, dáng người gầy yếu nhưng rất uyển chuyển, bề ngoài dù nhìn không ra nhưng một khi thoát hết quần áo liền…
Nghĩ vậy, Ninh Vân Hoan không nhịn được mà cười lạnh.
“Hoan nghênh học muội đã gia nhập vào đại gia đình của chúng ta.” Một giọng nữ nhẹ nhành vang lên bên tai Ninh Vân Hoan, theo tiếng nói là một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đưa qua, muốn nhận lấy túi xách của Ninh Vân Hoan cầm đi. Theo bản năng, Ninh Vân Hoan lùi lại hai bước, ngước mặt lên thấy lúc này đây, vì sự cự tuyệt của cô mà nữ chính có vẻ lúng túng, luống cuống xoắn chặt hai tay, dè dặt hỏi: “Học muội, chị cầm giúp em.”
Không hổ là nữ chính, lúc nói chuyện luôn tỏ ra nhu mì điềm đạm khiến xung quanh đã có không ít người nhìn cô. Nhớ lại quá khứ, cô ta cũng hay dùng ánh mắt che chở nhìn người khác, làm cho cô cũng không tự giác bị rơi vào ánh hào quang ôn nhu của nữ chính.
Nhưng Ninh Vân Hoan là ai chứ, kiếp trước bi người phụ nữ này hãm hại chỉ còn lại bộ tro cốt, lúc này làm gì còn chút thiện cảm nào để mà cảm động, chỉ mấp máy miệng, lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, tôi tự mình cầm.”
Nữ chính cảm thấy được sự kháng cự của cô lập tức hai tay xoắn lên, trong đôi mắt mơ hồ lấp lánh hơi nước.
“Doanh Tích, đi thôi! Cô ta không cảm kích thì thôi, để ý nhiều làm gì, cũng không phải không có tay, sao chúng ta phải giúp cô ta cầm túi xách chứ, tưởng mình là đại tiểu thư chắc!” Nữ sinh tóc ngắn đeo kính đứng kế bên có chút đau lòng cho nữ chính, muốn kéo cô ta đi nhưng không hiểu sao nữ chính không đi, ngược lại cứ đứng im hướng Ninh Vân Hoan đưa tay, cười nói: “Chị là Cố Doanh Tích, là sinh viên năm ba, sau này có chỗ nào không hiểu cứ gọi cho chị. Hoặc em cho chị số điện thoại đi, khi nào rảnh rỗi có thể hẹn gặp mặt nha.”
Quả nhiên là nữ chính, một trong những kỹ năng cần thiết là giọng nói mềm mại, tuy dung mạo chỉ thanh tú nhưng khi nói chuyện mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, chỉ với một bộ đồng phục trung học bình thường, cái áo trắng rộng thùng thình cùng một cái quần bò đã có thể làm lộ ra thân hình với đường cong mềm mại đáng yêu.
Khuôn mặt cô ta lộ ra vẻ hồn nhiên, tựa như học sinh trung học, một đôi mắt to dường như vô tội, tuy dung mạo không đẹp như Ninh Vân Hoan, nhưng sự hồn nhiên trẻ con là điểm mấu chốt hấp dẫn đàn ông.
Kiếp trước Ninh Vân Hoan biết rõ điều này, diện mạo Cố Doanh Tích khiến cho từng người đàn ông có quan hệ với cô ta đều xem cô ta như thiên sứ mà đối xử, nếu ai xem cô ta không vừa mắt thì người đó chính là kẻ tiểu nhân độc ác, nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục! Chỉ cần cùng cô ta nói chuyện lớn tiếng một chút cũng nên bị thiên đao vạn quả.
Kiếp trước Ninh Vân Hoan biết rõ điều này, diện mạo Cố Doanh Tích khiến cho từng người đàn ông có quan hệ với cô ta đều xem cô ta như thiên sứ mà đối xử, nếu ai xem cô ta không vừa mắt thì người đó chính là kẻ tiểu nhân độc ác, nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục! Chỉ cần cùng cô ta nói chuyện lớn tiếng một chút cũng nên bị thiên đao vạn quả.
Bất đắc dĩ Ninh Vân Hoan lại là nữ phụ, ngay cả vị hôn phu cũng bị kéo vào Cố Doanh Tích, vì cô ta mà chống lại cô, cuối cùng Cố doanh Tích làm bộ chính mình không muốn làm tổn thương bạn bè, đem người đàn ông đó trả lại cho cô nhưng sau đó lại luyến tiếc, khóc rống trong lòng hắn, khiến hắn nghĩ chính cô hại nữ thần của hắn khóc, là người nên bị nhốt đánh xuống địa ngục. Bởi vậy cuối cùng Ninh Vân Hoan chờ đợi mãi mà vẫn không có ngoại lệ, chỉ cần một khi cùng nữ chính đối lập, nữ phụ chắc chắn sẽ gặp cái ૮ɦếƭ!
Đời trước Ninh Vân Hoan vì thay đổi kết cục này mà lấy lòng Cố Doanh Tích, cũng không dự đoán được tuy không giống như trong truyện nhưng cũng bị ૮ɦếƭ thê thảm!
Nay lại gặp Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan nghĩ đến đời trước mình một lòng đi theo nữ chính, không muốn bị những người đàn ông của cô ta hại ૮ɦếƭ, vậy mà vì theo đuổi người đàn ông kia, cô ta liền đưa cô đến cho người khác, còn khóc sướt mướt nói: “Hoan Hoan, em luôn yêu thương chị, luôn luôn che chở chị, nên lần này em cũng sẽ giúp chị phải không? Chị thích Cửu thiếu của Yến gia, chị bây giờ đang bị bọn họ cuốn lấy, sống không bằng ૮ɦếƭ, chỉ cần Cửu thiếu cứu chị là sẽ được, em coi như vì chị mà hãy giúp chị lần cuối đi!”
Nghĩ tới lúc đó chính mình não tàn, cùng cô ta làm bạn bè, Ninh Vân Hoan nhịn không được muốn tự tát mình hai trăm cái! Ngay lúc đó không biết cô bị điên cái gì mà lại có thể cùng người như cô ta làm bạn, kiếp trước lúc cô ta bị Ninh Vân Thành ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, cô còn an ủi cô ta đừng đau khổ. Khi đó cô như con ngốc bị lừa, Cố Doanh Tích nói mặc dù xung quanh cô ta có nhiều đàn ông nhưng cô ta vẫn giữ mình trong sạch, nếu như mà có quan hệ với nhiều người chắc sống không bằng ૮ɦếƭ nên Ninh Vân Hoan mới đồng tình với cô ta, thật không ngờ mãi đến lúc cô bị Ninh Vân Thành lừa mất một nửa quyền thừa kế công ty, còn bị ૮ɦếƭ thê thảm, cô mới biết mình mới là người đáng được đồng tình nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt Ninh Vân Hoan ngày càng khó coi, nghe xong lời của Cố Doanh Tích liền không cần suy nghĩ mà chuẩn bị vòng qua cô ta để đi lên phía trước.
Cũng không biết Cố Doanh Tích bị chạm dây thần kinh nào, cô đã cố ý tránh ra mà cô ta vẫn còn níu kéo cô: “Học muội, em tên gì? em còn chưa nói chị biết tên em.”
Cô chính là không muốn nói tên cho cô ta biết đó! Cố Doanh Tích vừa đi vừa kéo, Ninh Vân Hoan lại né ra, sợ cô ta đuổi kịp, cô nhanh chóng kéo túi xách chạy thật nhanh.
Một hồi đau đầu mỗi khi nghĩ kẻ thù của mình chính là nữ chính, Ninh Vân Hoan chỉ muốn đời này cuộc sống của cô trôi qua thật tốt. So ra cô thật may mắn, sau khi sống trở lại có nhiều kinh nghiệm hơn người khác, có cơ hội làm lại từ đầu, biết rõ mọi sự tình, cô ngày càng cảm thấy mình được ưu ái, nếu bây giờ dành cả đời để báo thù thì thật không đáng. Nếu Cố Doanh Tích thông minh thì cả đời này không nên dây dưa gì với cô, nếu như vậy thì cô sẽ coi những chuyện xảy ra ở đời trước chỉ là một cơn ác mộng. Còn nếu như cô ta không biết tốt xấu, còn muốn làm như đời trước thì đừng trách Ninh Vân Hoan cô không khách khí.
Coi như cô ta có là nữ chính thì bây giờ cô ta ngoài sáng còn cô mới ở trong tối, tuỳ thời lúc nào cũng có thể thu thập cô ta.