Trong căn phòng màu tím nhạt tràn ngập hơi thở thiếu nữ, một cô gái lúc này đang nằm trên chiếc giường tròn lớn, mặt mũi trắng bệch ôm lấy chăn mền. Cái trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi,mái tóc dài như tơ dính trên mặt, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Hai chân thon dài thẳng tắp gắt gao quấn lấy chăn, hai tay nắm chặt như muốn bắt được cái gì đó làm điểm tựa.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, lúc này Ninh Vân Hoan mới thoát khỏi cơn ác mộng, cặp mắt to tròn như hạnh nhân lập tức lặng lẽ mở ra.
“Hoan Hoan, rời giường. Anh hai con khó mới trở về một lần, bây giờ đang ở dưới lầu!” Mẹ Ninh Vân Hoan đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa nói chuyện với con gái.
Nghe được hai chữ “anh hai”, đồng tử Ninh Vân Hoan gắt gao rụt lại, trên mặt lộ ra sợ hãi, phức tạp và cả thống hận!
Thế hệ này của Ninh gia có một trai một gái, anh Ninh Vân Hoan là Ninh Vân Thành. Hai người vốn quan hệ không gần gũi lắm, cũng không phải có nhiều bất hoà gì, nhưng hơn một năm nay, Ninh Vân Hoan lại đối với người anh này của cô lạnh nhạt vài phần. Tình huống này trong mắt Ninh ba Ninh mẹ là không tốt nên mới có chuyện Ninh mẹ sáng sớm lại đi gõ cửa phòng con gái, hi vọng anh em hai người hoà hảo như lúc ban đầu.
Chỉ là khi Ninh Vân Hoan nghe được tên của Ninh Vân Thành, thần sắc phức tạp trong mắt không hề che giấu được. Ninh gia bắt đầu phát triển từ ông nội Ninh, nguyên là diễn viên,đến nay sớm trở thành một công ty đại diện có quy mô, trên danh nghĩa là quản lí một số người mẫu và diễn viên, ở thủ đô tuy không giàu có như nhiều người nhưng cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường. Mà vì Ninh gia chỉ có một nữ nhi là Ninh Vân Hoan nên cô nhận được ngàn vạn cưng chiều, cưng chiều tới mức cô không biết rõ sự đời.
Nếu cứ bình thản như vậy mà sống hết đời thì không sao, đáng tiếc Ninh Vân Thành lại gặp đúng khắc tinh của đời hắn, làm hết thảy đều đổ vỡ.
Năng lực kinh doanh của Ninh ba cũng không tốt lắm, Ninh Vân Thành mới du học Anh về hai năm trước, nay trên danh nghĩa là trợ lí tổng giám đốc công ty gia đình, nhưng hắn phong lưu thành bản tính, cơ hồ những người mẫu diễn viên trong công ty có liên quan tới hắn hắn đều rõ như lòng bàn tay, nhưng công ty có viêc gì Ninh Vân Thành đều không để trong lòng nửa điểm. Nếu chỉ có thế, Ninh gia cùng lắm không kinh doanh nữa, đóng cửa làm nhà giàu ăn không ngồi rồi, nhưng Ninh Vân Thành lại gặp trúng người phụ nữ kia, cuối cùng vì cô ta mà không chỉ lừa Ninh Vân Hoan từ bỏ quyền thừa kế, còn hại ૮ɦếƭ Ninh ba, đưa Ninh gia vào tay cô ả. Tất cả chỉ mong người phụ nữ đó nở nụ cười đối với hắn!
Vào thế giới này đã hơn hai mươi năm, Ninh Vân Hoan đã nhớ không rõ bao nhiêu năm trước, cô đọc một cuốn tiểu thuyết sắc tình liền trùng sinh thành nữ phụ trong truyện, đời trước vì thay đổi kết cục bi thảm của nữ phụ, cô đã bỏ ra không ít cố gắng, đè nén tính cách của mình, làm tính cách chính mình với nữ phụ hoàn toàn khác biệt, cuối cùng không đoán được mình đã tính toán kĩ càng vậy nhưng lại rơi vào kết cục chẳng khác trong sách là bao.
Nửa năm trước Ninh Vân Hoan mang theo tuyệt vọng tỉnh lại, không biết thế nào lại trở về năm cô mười tám tuổi. Lúc đầu, cô luôn nghĩ mình đang nằm mơ, mãi đến gần đây mới thấy chân thực một chút. Chỉ là đối với Ninh Vân thành, Ninh Vân Hoan không muốn chủ động cải thiện quan hệ như đời trước để bị lừa gạt một nửa quyền thừa kế đến tay người phụ nữ kia, còn bị chính người “anh hai” này vu oan, hiện tại nghĩ lại Ninh Vân Hoan còn thấy rõ ràng trước mắt.
Ngoài cửa Ninh mẹ gõ một hồi, cho rằng con gái còn đang ngủ, âm thanh liền nhỏ dần.
Ninh Vân Hoan lúc này cũng không ngủ được nữa, cô sợ ngủ lại mơ thấy đời trước. Nằm trên giường một lúc, sau đó thở dài một tiếng, Ninh Vân Hoan liền đứng lên mở rèm cửa sổ màu tím ra. Thời tiết tháng tám mát mẻ, bên ngoài mặt trời vừa lúc, ấm áp chiếu lên người cô, nếu là người khác chỉ sợ sẽ thấy nóng nhưng Ninh Vân Hoan lại rất thích loại cảm giác ấm áp này.
Cuối đời trước, cô đều nằm trên bàn giải phẫu trong căn phòng thí nghiệm địa ngục kia, đến tận khi ૮ɦếƭ cũng là ૮ɦếƭ ở nơi âm u, nên đối với ánh sáng cô luôn quý trọng hơn người thường, là rất yêu thích đi!
Rời giường rửa mặt chải đầu, thu thập xong, hai cha con Ninh Vân Thành đã không còn ở nhà, chỉ còn Ninh mẹ đang ngồi đọc tạp chí ở phòng khách. Thấy con gái xuống, Ninh mẹ mới thở dài một tiếng: “Con nha đầu này, sao lại ngủ nướng tới giờ, mẹ gõ cửa cũng không nghe, anh hai con khó mới về một chuyến, con cũng không gặp được.”
Ninh Vân Thành phong lưu thành tính, trái ngược hoàn toàn với tính nghiêm túc của Ninh ba nên ông rất không quen bộ dánh con cà lơ phất phơ, không thích hắn chơi bời với nghệ sĩ trong công ty. Mỗi lần gặp hắn, Ninh ba đều phải mắng một hồi. Chính vì thế, cuối cùng Ninh Vân Thành dứt khoát vì tiêu dao khoái hoạt mà dọn ra ở trong căn biệt thự khác của Ninh gia ở Lam Sơn, thuận tiện cho việc ăn chơi lêu lổng của hắn.
“Mẹ à, muốn thấy anh hai, mỗi ngày chỉ cần xem báo là thấy được.” Ninh Vân Thành tuy gia thế không được coi là gì so với nhiều người khác ở thủ đô, nhưng hắn luôn có quan hệ cùng với các minh tinh, bộ dạng không tính là kém, còn có vài bằng hữu xưng Ngũ công tử, được các báo lá cải săn đón, chỉ cần lật tờ báo giải trí là có thể thấy tin tức hắn ôm nữ minh tinh này kia, đây cũng là điều mà Ninh ba không thích nhất.
Ninh mẹ nghe được lời nói lơ đễnh của con gái liền có chút bất đắc dĩ.
Không biết là có chuyện gì xảy ra, Ninh Vân Hoan cùng Ninh Vân Thành không giống như anh em ruột, trước khi Ninh Vân Thành du học nước ngoài còn tốt một chút, nhưng sau khi du học trở về, anh em hai người ngày càng bất hoà. Đây chính là hai đứa bé do bà sinh ra, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Ninh mẹ thật không muốn xem hai đứa bé cứ như vậy lạnh nhạt với nhau, bà nghĩ nghĩ, đứng dậy: “Hoan Hoan, con cùng mẹ ra ngoài đi dạo rồi thuận tiện đi công ty ba con xem chút.”
Là con gái của Ninh mẹ ở hai đời, sao Ninh Vân Hoan lại không hiểu rõ ý tưởng trong lòng bà, liền vội vàng lắc đầu: “Mẹ à, con đã có hẹn cùng Phó Viện rồi.” Nếu là không có chuyện đời trước, Ninh Vân Hoan có thể đã tiếp nhận ý tốt của mẹ mình, nhưng bởi vì có khúc mắc nên cô vừa nghe đến phải gặp mặt Ninh Vân Thành là trong lòng liền nảy sinh ra mâu thuẫn.
“Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, con nghĩ nên đến đại học để nhìn xem trước.” Phó Viện và Ninh Vân Hoan là bạn bè từ rất lâu rồi, tính cách hai người không khác nhau lắm, im lặng, dịu dàng nhu thuận, gia thế hai nhà cũng tương đương nhau, Phó gia lập nghiệp dựa vào bán bách hoá, tới nay cũng coi như có chút dư giả, hai nhà cũng có chút qua lại, hơn nữa tuổi của Phó Viện và Ninh Vân Hoan không chênh lệch lắm, bởi vậy từ tiểu học tới bây giờ, quan hệ hai người vẫn rất tốt, thậm chí sau khi tốt nghiệp trung học còn cùng nhau chọn chung một trường đại học.
Vừa nghe Ninh Vân Hoan có hẹn cùng Phó Viện, Ninh mẹ cũng biết cô bé đó, trong lòng cũng cảm thấy vừa lòng vì con gái có thể qua lại cùng một người bạn nhu thuận như vậy, liền gật gật đầu đồng ý.
Ninh Vân Hoan liền thở phào nhẹ nhõm, cô thật sợ sẽ bị Ninh mẹ ép cô phải cải thiện quan hệ với Ninh Vân Thành, giờ thấy bà đáp ứng yêu cầu của mình, không khỏi thả lỏng chút. Chỉ là nghĩ đến qua hai ngày nữa mình sẽ khai giảng, cô không khỏi có chút phiền não đứng lên.
Lúc trước người Ninh Vân Thành yêu chính là một cô gái chung trường với Ninh Vân Hoan, lớn hơn cô hai tuổi. Vì quan hệ với Ninh Vân Hoan mà hai người quen biết, mới đưa đến kết cục bi thảm nửa đời sau của Ninh Vân Hoan cô.
Kết cục của Ninh Vân Hoan đời trước không thay đổi là bao, trời xui quỉ khiến Ninh Vân Thành vì có quan hệ với cô, trong lúc vô ý lại chiếm được lần đầu tiên của nữ chính, làm cô tắt hết hy vọng, không cố gắng thay đổi số phận nữa.
Nếu trở về ở thời điểm sớm hơn, không chừng Ninh Vân Hoan sẽ không chọn trường đại học này. Trước chọn trường này vì cô được nuông chiều từ bé, Ninh ba luyến tiếc để cô học ở xa, không ngờ trùng sinh lần nữa, lại nhớ tới hào hứng lúc đầu của mình.Tân sinh viên nhập học vốn phải trải qua một tuần quân huấn, Ninh ba sợ con gái chịu khổ, liến trợ cấp tiền cho trường, thuận tiện thay con gái xin nghỉ bệnh, làm dập tắt sự mong chờ của Ninh Vân Hoan, khiến cô phải thành thật ngồi trong nhà đọc sách.
Thời kì phản nghịch cô cũng đã trải qua ở đời trước nên lúc này bình tĩnh là điều tự nhiên. Thời tiết mùa thu nắng còn rất gắt, quân huấn vừa xong, Phó Viện liền gọi điện thoại rủ cô đi ra ngoài dạo phố, ngẫm lại ở nhà hoài vừa buồn vừa không rõ mọi chuyện, không bằng đi ra ngoài một chút, cô liền đồng ý.
Vừa thay quần áo xuống lầu, liền nghe được tiếng xe từ bên ngoài.
Biệt thự Ninh gia nằm một mình trên khu đất, đất xung quanh đều là thuộc sở hữu của Ninh gia, trừ phi là người Ninh gia trở về, nếu không, xe nhà khác trở về thì âm thanh cũng không lớn như thế. Ninh mẹ đã đi ra ngoài với bạn, Ninh ba luôn nghiêm túc, bây giờ chắc đang ở công ty, người lái xe về không phải là Ninh Vân Thành đi?
Trong lòng suy nghĩ, Ninh Vân Hoan day thái dương mới đi ra cửa, liền thấy một đầu tóc dài mềm mại, túm tuỳ tiện sau đầu bởi một cái thun nhỏ, lộ ra cái trán rộng lớn, lúc này Ninh Vân Thành mới bước từ trên xe xuống. Mặt trời nóng nực, hắn mặc một thân áo tơ tằm màu xám, một cái quần dài màu trắng, nhìn cả người thập phần thon dài, thấy Ninh Vân Hoan nhu thuận đi ra, hắn cau mày:
“Muốn đi đâu vậy?” Ninh Vân Thành lớn hơn Ninh Vân Hoan bảy tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi lăm, mái tóc dài không những không làm hắn trở nên nữ tính, ngược lại làm lộ ra vài phần lãng tử, trước иgự¢ mấy nút áo không cài lại, ẩn ẩn có thể thấy bộ иgự¢ rắn chắc, nếu mấy cô gái khác mà nhìn thấy bộ dáng này của hắn, có thể sẽ cảm thấy bối rối.