Nữ Phụ Trở Về - Chương 55

Tác giả: Mạt Dược

Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu tới Khương gia đúng lúc bắt Khương Thì Lễ chuẩn bị ra ngoài.
"Chú Khương."
Khương Thì Lễ quay đầu nhìn hai người, bởi vì cô quen với Phó Vũ Khiết, nên ông cũng hơi có thiện cảm với Đỗ Kiêu Kiêu, vì vậy ông dừng chân, "Có chuyện gì à?"
Đỗ Kiêu Kiêu đi tới nhìn ông, "Bây giờ chú Khương đang có việc gấp sao?"
Khương Thì Lễ sững sờ, "Tàm tạm, không gấp lắm."
"Bọn con có chuyện quan trọng muốn nói chú. Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu tương đối nghiêm túc khiến Khương Thì Lễ cũng nghiêm túc theo.
Khương Thì Lễ dẫn hai cô tới thư phòng, thấy các cô đã ngồi xuống ghế, ông chậm rãi hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Cố Nhiễm đưa cho ông tờ xét nghiệm mà cô ấy luôn cầm trong tay.
Khương Thì Lễ cầm lấy, ông thản nhiên nhìn qua một lượt, "Cái gì đây?"
"Giám định DNA."
"Chú biết, nhưng cái này là hai đứa làm cho chú ư?" Khương Thì Lễ hơi mất kiên nhẫn, ông không thích vòng vo với tiểu bối.
Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Xin hỏi chú Khương một câu, chú thấy con gái Khương Tình của chú thế nào?"
Ánh mắt sắc nhọn của Khương Thì Lễ nhìn cô.
Đỗ Kiêu Kiêu không né tránh, hai người nhìn thẳng vào nhau.
"Chú không muốn đánh giá con bé nhiều." Khương Thì Lễ từ từ nói: "Con bé đã lớn rồi, chuyện của nó thì nó phải tự quyết định."
"Lỡ như cô ta phạm phải sai lầm giống như Đỗ Khanh Khanh thì sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi tiếp.
"Vậy thì cũng sẽ phải chấp nhận kết quả như Đỗ Khanh Khanh thôi." Khương Thì Lễ không lo lắng trả lời.
"Nếu là Khương Hoán thì sao?"
"Nó thì chú không biết." Khương Thì Lễ nhàn nhạt liếc nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Rốt cuộc là con đang muốn nói cái gì?"
Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Con chỉ muốn biết địa vị của Khương Tình trong lòng chú Khương đây mà thôi."
Khương Thì Lễ vỗ bàn, "Hình như đây đâu phải là chuyện hai đứa nên hỏi đâu nhỉ?!"
Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Nhưng con chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi, vì đây chính là thứ quyết định sau khi nghe được tin tiếp theo chú vui hay buồn đấy."
"Tin gì?" Khương Thì Lễ nhìn cô.
"Tờ giám định DNA này chính là của chú và Khương Tình."
"Con nói cái gì?!" Cuối cùng, sắc mặt của Khương Thì Lễ cũng thay đổi.
Ông lấy tờ giấy, xem đi xem lại nhiều lần, cắn răng nói: "Không có quan hệ..."
"Đúng." Đỗ Kiêu Kiêu thoải mái đứng trước mặt ông, "Lần trước, con đã vô tình nhìn thấy Y Vân - mẹ Khương Tình đi với một người đàn ông, con còn nghe được một vài chuyện. Con hơi nghi ngờ, nên đã nhờ Khương Hoán lấy tóc của Khương Tình và chú đi xét nghiệm."
"Đây là kết quả. Chú và Khương Tình không phải là cha con."
Khương Thì Lễ run rẩy, "Nhưng lúc đó, kết quả xét nghiệm..."
"Là giả." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông,"Bạn trai cũ của Y Vân, là bác sĩ."
Trong mắt Khương Thì Lễ tràn đầy ý hận, "Y Vận!"
Ông đứng bật dậy đi ra ngoài.
"Đợi đã, chú Khương." Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng đuổi theo ông, "Chú Khương, con có thể yêu cầu chú một chút được không, xem như là phần thưởng cho chuyện này?"
Khương Thì Lễ dịu dàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Yêu câu gì, con nói thử xem."
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông, "Chú có thể làm như không biết chuyện này trước được không?"
"Vì sao?" Khương Thì Lễ nhướng mày, "Bà ta lừa chú lâu vậy, bây giờ là lúc phải trừng phạt bà ta."
Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Đó không phải là ý của Y Vân, thật ra người lừa chú chính là bạn trai trước của Y Vân, Trần Gia Lạc."
"Trần Gia Lạc?" Khương Thì Lễ cảm thấy cái tên này hơi quen tai.
"Đúng, ông ta chính là bác sĩ của bệnh viện Hòa Bình, cũng từng là bác sĩ từng nhân của gia đình cháu."
Khương Thì Lễ khó hiểu nhìn cô, "Chuyện này có liên quan tới nhà con à?"
"Đương nhiên là không rồi." Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Có điều Trần Gia Lạc có liên quan tới chuyện nhà con, nên con chả có thiện cảm gì với ông ta cả."
Cô nói tiếp với Khương Thì Lễ: "Con đoán, năm đó, sau khi Y Vân mang thai, Trần Gia Lạc đã biết được, nên ông ta đã lợi dụng Y Vân giả vờ như bị người ta chạm vào, đúng lúc gặp chú đang say rượu. Một đêm trôi qua, dù chú và Y Vân có làm hay không làm gì đi chăng nữa, đứa con trong bụng của Y Vân cũng thành của chú."
Khương Thì Lễ nắm chặt tay.
"Sau khi Khương Tình ra đời, Y Vân đã mang cô ta đến Khương gia, muốn kiếm chi phiếu từ nhà chú. Nhưng chủ nhân cuối cùng của tấm chi phiếu chính là Trần Gia Lạc."
Cố Nhiễm tức giận nói: "Lần trước Y Vân tới đây, cũng vì Trần Gia Lạc lại bắt đầu vơ vét tài sản của bà ta."
Khương Thì Lễ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Đỗ Kiêu Kiêu không vội, cô đợi Khương Thì Lễ cho cô một đáp án.
"Được..."
Hòn đá trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu rơi xuống đất, cô cười nói, "Cảm ơn chú Khương."
Khương Thì Lễ khoát tay, "Cái này cũng chẳng có vấn đề gì, đã nhiều năm rồi, nhịn thêm một chút cũng không sao."
Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt, "Nhưng con cần chú Khương làm một chuyện."
"Hả?" Khương Thì Lễ sững sờ, "Chuyện gì?"
"Giúp con hẹn Y Vân."
"Không được!" Khương Thì Lễ kiên quyết từ chối.
"Chỉ giúp con hẹn bà ta ra thôi." Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu khẩn cầu, "Con muốn nhờ bà ta chút chuyện."
Khương Thì Lễ cứng đờ.
Đột nhiên Cố Nhiễm nói: "Con có thể giải thích với dì Phó giúp chú. Cả chuyện hôm nay chúng ta đã nói nữa."
"Được!" Khương Thì lễ lập tức đồng ý.
Cố Nhiễm chớp mắt, đắc ý nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.
Đây mới đúng là cách cầu xin người khác.
Khương Thì Lễ đã đồng ý giúp Đỗ Kiêu Kiêu hẹn Y Vân, nhưng có qua lại, hai cô phải lập tức đi Phó gia, giải thích chuyện này với Phó Vũ Khiết.
Vì vậy Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm không thèm gặp Khương Hoán nữa, lập tức tới Phó gia.
Mấy ngày nay Phó Vũ Khiết định hẹn hai cô ra ngoài chơi, nhưng không ngờ Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm đã tới nhà tìm.
"Dì đang định hẹn hai đứa thì hai đứa đã tới đây rồi." Phó Vũ Khiết cười nói.
Cố Nhiễm sờ mũi, cô ấy bị ép tới đây mà.
Đỗ Kiêu Kiêu cũng cười, "Bọn con cố ý tới tám nhảm với dì Phó đấy."
"Hả?" Phó Vũ Khiết hơi ngạc nhiên, "Nói chuyện sao? Sở thích của mấy người trẻ tuổi các con dì không hiểu nổi đâu."
"Đương nhiên chúng ta sẽ không nói về những chuyện đó rồi." Cố Nhiễm nói.
"Vậy nói cái gì?" Phó Vũ Khiết tò mò.
"Nói chuyện trọng đại." Cố Nhiễm nghiêm túc, "Bọn con tới đây để nói chuyện nghiêm túc."
Phó Vũ Khiết bật cười, "Chuyện trọng đại gì?"
Cố Nhiễm thần bí nói: "Nói... Về chuyện của dì."
"Dì?" Phó Vũ Khiết ngạc nhiên, "Nói chuyện gì của dì vậy?"
"Nói chuyện khi nào dì và chú Khương mới chịu làm hòa ấy." Cố Nhiễm nói thẳng ra.
Nụ cười trên mặt Phó Vũ Khiết dần tắt, "Tiểu Nhiễm..."
Đỗ Kiêu Kiêu nói: "Dì Phó, dì đừng giận, lần này bọn con thật sự muốn tâm sự với dì đấy."
Phó Vũ Khiết thở dài, lắc đầu nói: "Hai đứa không hiểu đâu..."
Đỗ Kiêu Kiêu nắm tay bà, "Bọn con hiểu chứ, con biết trong lòng dì có nút thắt, nên dì mới không thể tha thứ cho chú Khương được.
Phó Vũ Khiết rũ mắt, "Đúng là dì có nghĩ tới, cứ tha thứ cho ông ấy là được, cố chấp hoài làm gì. Nhưng vừa nhớ lại... Dì không dám tha thứ cho ông ấy."
"Nếu con cho dì biết, nút thắt trong lòng dì đã mở được rồi thì sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhét tờ xét nghiệm vào tay bà, "Dì xem đi?"
"Đây là cái gì?" Phó Vũ Khiết tò mò nhìn.
"Là giám định DNA của Khương Tình và chú Khương."
Phó Vũ Khiết cầm một lát rồi trả lại cho Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Kiêu Kiêu không nhận, "Dì xem kỹ trước đã rồi tính."
Phó Vũ Khiết không muốn xem, bà đành bỏ xuống bàn trà.
Cố Nhiễm thở dài, mở phần giám định ra, chỉ vào cho Phó Vũ Khiết xem.
"Không có quan hệ."
"Dì Phó, dì xem, chú Khương và Khương Tình không có quan hệ máu mủ." Cố Nhiễm nắm tay Phó Vũ Khiết, "Cái này là con và Kiêu Kiêu đã giấu mọi người làm, dì đừng nghi ngờ chú Khương."
Phó Vũ Khiết ngạc nhiên nhìn phần giám định, hơn 20 năm trước bà cũng đã xem một tờ giấy tương tự, có điều, tờ giấy đó làm bà đau lòng bấy nhiêu thì tờ giấy này càng khiến bà đau lòng gấp bội.
Chẳng lẽ bà và Khương Thì Lễ chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Phó Vũ Khiết không nhịn được lau khóe mắt, "Xin lỗi, dì đi toilet một chút."
Cố Nhiễm ôm cổ bà, "Dì Phó, dì muốn khóc thì cứ khóc đi..."
Phó Vũ Khiết cố gắng kìm cơn đau xót trong lòng, "Dì chỉ... Dì chỉ cảm thấy rất đau khổ, sao dì và ông ấy lại tới mức này chứ."
"Có nguyên nhân thì có kết quả, nếu ông ấy không làm, thì tại sao Y Vân lại cố tình đổ thừa cho ông ấy?" Phó Vũ Khiết vẫn không bước qua được cái hố kia.
Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng nói, "Lỡ như lúc đó chú Khương uống say, nên mới gặp Y Vận. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi."
Phó Vũ Khiết không thể nhịn được nữa, bà tự vào vai Cố Nhiễm khóc nức nở.
"20 năm, dì hận ông ấy 20 năm." Phó Vũ Khiết nói nhỏ, "Rõ ràng ông ấy đã từng nói, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng dì, nhưng sao chỉ vừa đảo mắt một cái ông ấy đã phản bội. Dì vẫn luôn tìm lý do gì đó để tha thứ cho ông, nhưng cuối cùng cũng không thể tha thứ được. So với đau khổ một mình, thì thà rằng cứ để ông ấy đau khổ như dì."
"Không phải là không muốn tha thứ. Mà vì dì chỉ quá đau khổ."
Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, rồi nói to, "Lần này bọn con đã tìm cho dì và chú Khương một lý do để tha thứ, dì Phó, dì cảm thấy lý do này thế nào?"
Phó Vũ Khiết nhẹ nhàng lau nước mắt, ngẩng đầu cười, thanh tao nói: "Lý do này dì nhận, còn lại, phải để xem biểu hiện của ông ấy thế nào nữa."
Cố Nhiễm thầm cười, sở trưởng của chú Khương phải là thể hiện trước mặt dì Phó sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc