Vốn từ ba người như đã nói lúc đầu đột nhiên thành năm người. Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm cũng không khách sao, có người xách túi xách giùm, ngại gì không đưa.
Khương Thời Lễ vốn có việc, thư ký gọi điện tới mấy lần, nhưng ông thấy Phó Vũ Khiết chuẩn bị ra ngoài, nên chỉ nói qua loa hai với thư ký hai câu rồi cúp máy.
Ông thường xuyên thấy Phó Vũ Khiết một đi không trở lại, muốn đưa tay ra giữ lại nhưng không có lý do chính đáng nào.
Trong trí nhớ của ông, hình như đã lâu rồi hai người bọn họ chưa đi ra ngoài cùng nhau, không phải ông không đồng ý mà là Phó Vũ Khiết luôn từ chối.
Tuy không biết vì sao lần này Phó Vũ Khiết không đuổi ông đi, nhưng ông vẫn rất vui, dù sao ông thật lòng muốn được đi cùng bà, giống như nó đã sắp trở thành nỗi ám ảnh của ông.
"Chú Khương."
"Chú Khương."
Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm nhìn thấy Khương Thời Lễ đi sau Phó Vũ Khiết.
"Ừm." Khương Thời Lễ nhàn nhạt trả lời, nhưng con mắt lại đảo qua Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Kiêu Kiêu lập tức hiểu ra, nhất định Khương Tình đã "tố cáo" cô.
Nhưng cô không lo lắng gì, dù sao cũng đánh rồi, nếu cho cô thêm một cơ hội, cô cũng sẽ đánh như vậy thôi.
Dường như ngay cả Phó Vũ Khiết cũng biết chuyện, bà nhẹ nhàng nói bên tai Đỗ Kiêu Kiêu: "Lần sau con đừng xúc động như vậy."
Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, rồi tỉnh táo lại gật đầu với Phó Vũ Khiết một cái.
Cố Nhiễm thừa dịp Phó Vũ Khiết đi trước lặng lẽ hỏi Đỗ Kiêu Kiêu bà vừa nói gì. Đỗ Kiêu Kiêu lập tức kể lại cho Cố Nhiễm nghe.
Cố Nhiễm gật đầu, "Đúng là dì Phó rất thích cậu."
Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ, không hiểu hỏi, "Cậu có ý gì?"
Cố Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi, "Tớ đã biết chuyện hôm qua cậu đánh Khương Tình, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhưng tớ cũng biết kiểu gì chú Khương cũng tìm cậu gây sự, nên tớ đã nói với dì Phó trước rồi."
"Cậu thấy dì Phó lạnh lùng vậy, nhưng thực ra dì ấy tốt lắm, Khương Tình chỉ vì tự gây nghiệt thôi, dì Phó cũng đau lòng. Hơn nữa, bình thường chú Khương rất nghe lời dì Phó, có dì ấy ở đây, chắc chắn cậu không có chuyện gì đâu." Cố Nhiễm vỗ иgự¢ một cái, cam đoan với Đỗ Kiêu Kiêu.
Khương Hoán từ sau đi tới, nói ẩn ý: "Tiểu chủ Cố, nhẹ tay một chút, mạnh tay quá vô tình phá hoại đồ của mình luôn đấy."
Cố Nhiễm túc giận, nhón chân lên muốn đánh vào đầu Khương Hoán, lấy lại danh dự cho mình, nhưng chiều cao hai người quá khác biệt, vì thế, cô chỉ có thể âm thầm ôm hận, đánh vào mặt Khương Hoán.
Cô nghĩ, anh đã công kích иgự¢ tôi, vậy thì tôi đây cũng chẳng khách sao với cái bản mặt của anh làm gì.
Đỗ Kiêu Kiêu dở khóc dở cười nhìn Cố Nhiễm đắc ý, trong lòng hơi ấm áp, đây mới là bạn cô, tuy Cố Nhiễm lúc nào cũng cẩu thả, những chỉ cần là chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu, cô ấy luôn nhanh nhẹn khác thường, hơn nữa còn tìm mọi cách giúp đỡ Đỗ Kiêu Kiêu.
Có một người bạn như vậy, thật sự rất hạnh phúc.
Cố Nhiễm và Khương Hoán đùa giỡn một hồi, năm người bắt đầu xuất phát.
Đi dạo phố với con gái vô cùng phiền phức, liếc tiệm này một cái, nhìn tiệm kia một chút, vừa đi vừa nghỉ. Con đàn ông, nếu không phải là người kiên nhẫn nhất định sẽ không bao giờ đi dạo phố cùng phụ nữ.
Vừa khéo, Khương Thời Lễ không bao giờ mất kiên nhẫn với Phó Vũ Khiết.
Ông ân cần giúp Phó Vũ Khiết xách túi, mua nước. Đôi khi lại giúp Phó Vũ Khiết chọn quần áo, nghiêm túc đưa ra ý kiến.
Cố Nhiễm thấy vậy sụt sịt, "Kiêu Kiêu, cậu xem, chú Khương đối xử với dì tốt như vậy, có ai nghĩ chú ấy từng phạm lỗi đâu chứ?"
Đỗ Kiêu Kiêu hơi tò mò, "Chú ấy thật sự có lúc ngoại tình sao?"
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Cố Nhiễm, Đỗ Kiêu Kiêu tiếp tục nói: "Ý của tớ là, nếu thật lòng yêu như vậy, sao có thể không nhịn được?"
Cố Nhiễm lắc đầu, thở dài nói: "Ai biết được? Bây giờ chú Khương đối xử với dì rất tốt, có thể là vì áy náy, cũng có thể là vì yêu?"
Khương Hoán nghe Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu nói chuyện, câu ngồi trên ghế salon, nhìn ba mẹ mình hiếm lắm mới hòa thuận ở chung một lần.
Cậu cũng biết chuyện của ba mẹ mình, theo bà mẹ trẻ đi khắp nơi, con cái rất nhạy cảm, đáng ra phải được ba mẹ nâng niu trong bàn tay yêu thương, nhưng một năm cậu chỉ thấy ba được vài lần.
Một thời gian sau, cậu vô ý nghe được nhiều chuyện hơn, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.
Mẹ cậu bị ba ức Hi*p, hơn nữa còn rất thương tâm.
Tiểu Khương Hoán một lòng một dạ muốn bảo vệ mẹ, cậu cảm thấy nếu ba đã không thể bảo vệ cho mẹ được, thì hãy để cậu làm.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không thể nào ngăn cản được viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa, đành phải giao trách nhiệm bảo vệ mẹ lại cho ba.
Cũng hơn hai mươi năm rồi, khúc mắc một thời gian dài rồi, cũng nên thay đổi thôi.
Nhưng Phó Vũ Khiết thì không, bà càng lúc càng lạnh nhạt, như đã quen rồi. Đã từng nhìn thấy bà tức giận, nhưng nhìn lại, bây giờ người khổ sở nhất vẫn là Khương Thời Lễ.
Đỗ Kiêu Kiêu khẽ lắc đầu, cô cảm thấy nếu lúc trước đã lệch ra khỏi quỹ đạo rồi, bây giờ cần gì phải giả vờ tình cảm nữa.
Tuy không biết Phó Vũ Khiết có nghĩ vậy hay không, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, Khương Tình chính là một cái cây chắn đường, lúc nào cũng nhắc nhở tội lỗi của Khương Thời Lễ. Hơn nữa, sai lầm đã phạm, muốn tha thứ, cũng rất khó.
Thấy trong mắt Khương Thời Lễ đều là Phó Vũ Khiết, Đỗ Kiêu Kiêu vừa mới coi thường mà giờ lại hơi dao động, vậy đây chính là tình yêu đó sao.
Cô thở dài một hơi, Đỗ Kiêu Kiêu không nghĩ chuyện của bọn họ nữa, chính cô cũng còn một đống chuyện phải xử lý.
Tối qua, vừa về tới nhà Đỗ Khanh Khanh nhắc khéo chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu và Khương Tình, Đỗ Hồng Bân tức giận đến nỗi đập vỡ luôn cái ly trong tay.
Đỗ Kiêu Kiêu không đồng ý, không phải vì Khương gia và Đỗ gia có qua lại đó sao? Nhưng bây giờ, chắc quan hệ hai nhà đã bị cô phá hỏng rồi, khó trách Đỗ Hồng Bân lại tức giận như vậy.
Nhưng cô không được dễ chịu thì Đỗ Khanh Khanh cũng đừng hòng.
Chờ Đỗ Hồng Bân mắng xong, cô mở miệng: "Nhưng ba à, chính Khanh Khanh cũng nói tôi bị trượt tay cơ đấy."
Đỗ Khanh Khanh choáng váng, cô ta theo thói quen mách lẻo Đỗ Kiêu Kiêu, vì Đỗ Kiêu Kiêu lúc nào cũng đối nghịch với Đỗ Hồng Bân, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu chưa bao giờ biện minh, cô chỉ biết cãi nhau với Đỗ Hồng Bân. Nên cô ta mới không sợ mà đi mách.
Nhưng hông biết từ lúc nào, Đỗ Kiêu Kiêu còn cái tính lỗ mãng kia nữa.
Đỗ Hồng Bân không tin Đỗ Kiêu Kiêu, ông rất tín nhiệm Đỗ Khanh Khanh. Thấy Đỗ Khanh Khanh khó khăn gật đầu, Đỗ Hồng Bân hơi thất vọng, ông vốn cho rằng Đỗ Khanh Khanh biết lấy đại cục làm trọng hơn Đỗ Kiêu Kiêu, những chuyện lần này, đã khiến ông vô cùng thất vọng.
Đỗ Kiêu Kiêu là con gái ông, tính nết thế nào ông đều rõ. Ông không tin cô chỉ trượt tay.
Ông cũng không hồ đồ, trượt tay mà cũng trượt trúng mặt người ta được sao? Tuy không biết vì sao Đỗ Khanh Khanh giúp Đỗ Kiêu Kiêu nói dối, những quan hệ của ông và Khương Thời Lễ không thể khôi phục lại như lúc trước nữa.
Tuy trên thương trường, chữ "lợi" đứng đầu, những cũng nên tôn trọng mặt mũi nhau một chút. Lần này vì chuyện của mấy đứa trẻ, nhưng đã gián tiếp biểu lộ rõ thái độ của người lớn.
Ông muốn Đỗ Kiêu Kiêu đi xin lỗi Khương Tình, nhưng khi nhận được điện thoại của Lâm Trí Hiên, mặt ông tái xanh, bỏ đi suy nghĩ này.
Xem ra có rất nhiều nhà muốn có được mảnh đất kia.