"Chị, chị nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé." Trên mặt Đỗ Khanh Khanh đầy vẻ quan tâm, nếu có người ngoài ở đây, chắc ai cũng nghĩ tình cảm giữa hai chị em này rất tốt. Tuy nhiên, phải nhìn nụ cười trên mặt Đỗ Khanh Khanh trước đã.
Đỗ Kiêu Kiêu nằm trên giường bệnh quay mặt vào trong, không thèm nhìn Đỗ Khanh Khanh giả tạo ngồi bên cạnh.
Không để ý thái độ của Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh tự nhiên nói, "Chị không thể tham gia hôn lễ của em và Trí Hiên được rồi, thật đáng tiếc."
Đỗ Kiêu Kiêu quay người lại, "Cô nói cái gì?"
Đỗ Khanh Khanh cười đắc ý, "Ngày mai, em và Trí Hiên sẽ tổ chức hôn lễ."
Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng nặng nề, "Sao có thể như vậy được?!"
"Chị, chị vẫn còn thích Trí Hiên đúng không?" Đỗ Khanh Khanh giễu cợt nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Nhưng như vậy thì không được đâu, anh ấy đã đồng ý kết hôn với em rồi."
Đỗ Khanh Khanh nhẹ nhàng vỗ bụng mình, dịu dàng nói, "Cục cưng của bọn em không thể chờ được nữa."
Cục... Cưng?
Đỗ Kiêu Kiêu như nghe tin sét đánh ngang tai, kinh sợ không nói ra lời.
"Chị nhớ chúc phúc bọn em đấy nhé." Đỗ Khanh Khanh thêm dầu vào lửa.
"Cút cho khuất mắt tôi!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận chỉ ra cửa, "Đỗ Khanh Khanh, cô có nghe không! Cút ra ngoài cho tôi!"
Cô không muốn nghe tiếp nữa, cô không muốn biết những chuyện liên quan tới Đỗ Khanh Khanh và Trí Hiên!
Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng, cô cầm cái gối ném vào người Đỗ Khanh Khanh, "Mau cút đi cho tôi!"
"Đỗ Kiêu Kiêu." Đỗ Khanh Khanh nhìn cô, trong mắt đều là vẻ chế giễu, "Chị đáng thương thật đó."
Nói xong, cô ta không thèm nhìn Đỗ Kiêu Kiêu nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, mãi đến khi Đỗ Khanh Khanh hoàn toàn đi khỏi tầm mắt cô, cả người cô mới được thả lỏng.
Lâm Trí Hiên muốn kết hôn với Đỗ Khanh Khanh.
Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, dường như muốn bất tỉnh đi.
Lâm Trí Hiên vốn là bạn trai của Đỗ Kiêu Kiêu cô, nhưng không ngờ, anh ta lại qua lại với Đỗ Khanh Khanh. Sóng mũi Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người rất tốt, rất tự nhiên, nếu tình cảm của bọn họ ổn định hơn nữa, thì kết hôn chỉ là chuyện nay mai.
Ai ngờ, Đỗ Khanh Khanh lại xuất hiện.
Đỗ Khanh Khanh là con gái riêng của Đỗ Hồng Bân. Lúc mẹ của Đỗ Kiêu Kiêu đang mang thai, Đỗ Hồng Bân không chịu nỗi những mê hoặc bên ngoài, nên mới sinh ra Đỗ Khanh Khanh.
Mẹ Đỗ là một người phụ nữ dịu dàng, bà tin tưởng chồng mình một cách vô điều kiện, đến khi ૮ɦếƭ, bà cũng không hề biết Đỗ Hồng Bân đã phản bội bà từ lâu.
Lúc Đỗ Kiêu Kiêu 18 tuổi, mẹ Đỗ bệnh nặng rồi qua đời, nhưng không bao lâu sau, Đỗ Hồng Bân dẫn một người phụ nữ khác và một cô con gái về nhà, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp kia, ông ta nói với Đỗ Kiêu Kiêu, "Kể từ bây giờ, bà ấy sẽ là mẹ của con.
Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh, "Tôi chỉ có một người mẹ, còn con đàn bà nay từ đâu đến thì mau dẫn bà ta về chỗ đó."
Đỗ Hồng Bân không để ý tới lời nói của Đỗ Kiêu Kiêu..., ông ta lại chỉ vào cô con gái xinh đẹp, nói với cô đó làm em gái của cô.
Đương nhiên, Đỗ Kiêu Kiêu không thèm quan tâm tới, cô không có quyền quyết định chuyện gì cả, Đỗ Hồng Bân là người quyết đoán, mọi ý kiến của Đỗ Kiêu Kiêu đều không nằm trong phạm vi của ông ta.
Cứ vậy, Đỗ Kiêu Kiêu vô duyên vô cớ có một người mẹ kế và một cô em gái.
Ngay lúc Đỗ Kiêu Kiêu không biết chuyện gì đang xảy ra, hai người phụ nữ này đã phá hủy cuộc sống yên bình vốn có của cô, bà ta xóa đi mọi dấu vết của mẹ cô, còn con gái bà ta, đã đoạt đi mọi thứ của cô.
Trong trí nhớ của Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh lúc nào cũng chỉ biết giả vờ yếu đuối, núp sau lưng Đỗ Hồng Bân, giả nhân giả nghĩa, từng bước từng bước chiếm lấy mọi thức thuộc về cô, ςướק ba cô, lừa đi bạn của cô, thậm chí, cô ta còn đoạt luôn cả Lâm Trí Hiên.
Cô ta vậy mà vô hại sao? Đỗ Kiêu Kiêu hung hăng tát mình một cái.
Ngày mai, Lâm Trí Hiên sẽ kết hôn với Đỗ Khanh Khanh.
Nhưng cô không đi được.
Vì cách đây mấy ngày, cô xảy ra tại nạn giao thông, cả hai chân đều bị gãy xương, không thể đi lại được.
Đỗ Kiêu Kiêu đau khổ che mặt lại, những giọt nước mắt xuyên qua kẻ tay cô rơi xuống, đọng lại trên chăn.
Đỗ Kiêu Kiêu không ngừng nức nở, bỗng nhiên, một tiếng bước chân truyền tới.
Có người vào.
Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu lên nhìn, là một người đàn ông.
"Sao anh lại tới đây?" Đỗ Kiêu Kiêu run giọng hỏi.
"Nghe nói em bị tại nạn, nên anh tới thăm em một chút." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nhưng rất động lòng người.
Đỗ Kiêu Kiêu không muốn nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng thút thít.
Người đàn ông kia cũng không thấy xấu hổ, nhặt cái gối lên, đưa cho Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Kiêu Kiêu vươn tay hất cái gối ra, người đàn ông lại kiên nhẫn đưa cho cô, Đỗ Kiêu Kiêu lại hất ra.
"Cố Bách Chu!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận, "Rốt cuộc, anh muốn làm cái gì đây?!"
"Anh muốn trả gối lại cho em." Cố Bách Chu thành thật trả lời.
"Nhưng nó bẩn rồi!"
...
Cố Bách Chu ngoan ngoãn đặt cái gối lên hộc tủ, sau đó ngồi trước giường cô.
Đỗ Kiêu Kiêu không đau lòng nữa, tức giận nhìn Cố Bách Chu, "Rốt cuộc anh tới đây để làm gì?"
Cố Bách Chu nhìn đôi mắt đỏ bừng của Đỗ Kiêu Kiêu, anh nhẹ nhàng nói, "Đến thăm em."
"Có gì để thăm chứ!" Nước mắt của Đỗ Kiêu Kiêu lại không ngừng tuôn rơi, "Chân tôi đã bị phế rồi, không thể đi lại được nữa!"
"Em muốn đi đâu?" Cố Bách Chu nghiêm túc hỏi.
Cô muốn đi đâu? Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
"Tôi muốn đi đến hôn lễ của Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu, trong mắt tràn đầy hy vọng, "Anh có thể dẫn tôi đi sao?"
"Em thật sự muốn đi à?" Cố Bách Chu không xác định được, hỏi lại, "Nhưng chẳng phải Đỗ Khanh Khanh là người đã tông vào em sao?"
Đỗ Khanh Khanh tông cô?!
"Anh nói cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng nắm tay Cố Bách Chu, "Anh vừa nói cái gì?"
Cố Bách Chu nhìn tay cô, đôi mắt lóe sáng, "Người gây ra tại nạn cho em chính là Đỗ Khanh Khanh, nhưng cô ta đã chạy thoát."
"Sao anh biết?" Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ hỏi.
"Anh tra được."
Đỗ Kiêu Kiêu càng thêm nghi ngờ, đúng là người tông cô đã chạy trốn, cảnh sát đã vào cuộc, nhưng lại không điều tra được gì, hơn nữa, Đỗ Kiêu Kiêu cũng không bị gì nguy hiểm đến tính mạng, nên Đỗ gia cũng bó tay.
"Sao có thể như vậy được? Cánh sát đã nói không tìm được người gây họa mà." Đỗ Kiêu Kiêu buông tay Cố Bách Chu ra, không nhìn anh nữa.
"Đó là do, Đỗ gia và Lâm gia cố ý bao che." Cố Bách Chu mất mát nhìn tay Đỗ Kiêu Kiêu, thấp giọng nói.
Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Cố Bách Chu, "Anh chắc chắn được mấy phần?"
"Mười phần."
Đỗ Kiêu Kiêu "xì" một tiếng, chán nản dựa vào đầu giường, "Vì sao?"
"Bởi vì Đỗ Khanh Khanh đang mang thai." Một câu nói của Cố Bách Chu đã làm cô thức tỉnh.
"Ngày mai, bọn họ sẽ kết hôn..." Giọng nói Đỗ Kiêu Kiêu hơi run rẩy.
"Em muốn đến phá hôn lễ của bọn họ sao?" Cố Bách Chu hỏi.
Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nhìn anh, "Tôi bị thế này rồi, còn phá được nữa sao?"
"Anh dẫn em đi."
Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên, "Anh sẽ dẫn tôi đi thật hả?"
Cố Bách Chu gật đầu, "Nếu em muốn, anh sẽ phá với em luôn."
"Vì sao?"Đỗ Kiêu Kiêu thực sự vô cùng kinh ngạc.
"Vì Đỗ Khanh Khanh đã tông vào em" Cố Bách Chu không hài lòng nói.
Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt, giống như lần đầu tiên quen anh, "Nhưng chúng ta... Đâu có thân thiết với nhau."
Cố Bách Chu là học trưởng của cô, hai người gặp nhau tại một cuộc thi, hơn nữa còn là đối thủ của nhau, Đỗ Kiêu Kiêu lúc nào cũng đối đầu với anh.
Cố Bách Chu xoay mặt đi chỗ khác, "Anh cảm thấy chúng ta đã đủ chín muồi rồi."
Đỗ Kiêu Kiêu không nói gì, da mặt Cố Bách Chu đúng là dày thật, mà, "Không phải anh đã đi Anh rồi sao?" Nghe nói, Cố Bách Chu vừa tốt nghiệp đã đi Anh, Đỗ Kiêu Kiêu chợt nhớ tới chuyện này.
"Anh về rồi." Câu trả lời của Cố Bách Chu khiến Đỗ Kiêu Kiêu không hỏi thêm được gì nữa.
Không khí trong phòng bệnh chợt trở nên ngại ngùng, nhưng chỉ có mỗi Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy như vậy, Cố Bách Chu vẫn bình tĩnh như thường, lấy một quả táo ra gọt vỏ.
"Anh lấy táo đâu ra vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu tò mò hỏi.
"À, ở đó." Cố Bách Chu chỉ vào giỏ cái trái cây trên tủ, ra là quà Đỗ Khanh Khanh mang tới.
"Tôi không ăn." Đỗ Kiêu Kiêu ghét bỏ nói.
"Ừm, anh gọt cho anh ăn mà." Cố Bách Chu gật đầu, chuẩn bị đứa lên miệng cắn.
Đỗ Kiêu Kiêu giựt lấy quả táo, cắn một cái, cô oán hận nói, "Cắn ૮ɦếƭ cô ta."
"Em cắn vậy chắc cô ta không ૮ɦếƭ đâu, nhưng mà, rang em đau không?" Cố Bách Chu hỏi.
Nướu của Đỗ Kiêu Kiêu đã chảy máu, chắc do vừa nãy cô đã dùng quá sức.
Đỗ Kiêu Kiêu buồn rười rượi, "Đau!"
"Cũng tại anh, sao lại gọt táo làm gì, anh không thể bóc chuối được sao?" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nói.
"Nhưng ở đây chỉ có táo thôi mà." Cố Bách Chu cắn một quả, vô tội nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn cái giỏ, thật sự chỉ có toàn là táo.
"Đều tại Đỗ Khanh Khanh!" Đỗ Kiêu Kiêu tỉnh ngộ, "Chắc chắn cô ta cố ý làm vậy!"
"Ừ." Cố Bách Chu gật đầu phụ họa, tiếp tục ăn táo.
"Anh thật sự sẽ dẫn tôi đi phá hôn lễ sao?" Đỗ Kiêu Kiêu lại hỏi.
Cố Bách Chu nhìn cô, "Không phải em muốn anh dẫn đi sao?"
"Nhưng anh định dẫn tôi đi thế nào?" Đỗ Kiêu Kiêu mất mát nhìn đôi chân bị bó thạch cao.
"Đẩy em đi." Cố Bách Chu chỉ chiếc xe lăn để ngoài cửa.
"Anh đã chuẩn bị xong cả rồi?!" Đỗ Kiêu Kiêu kinh ngạc, hiệu suất làm việc của anh đúng là cao thật.
Cố Bách Chu gật đầu, "Anh chuẩn bị để mang em ra khỏi bệnh viện."
"Nhưng tôi vẫn chưa khỏe hẳn mà." Đỗ Kiêu Kiêu buồn bã đánh vào giường một cái.
"Bởi vậy anh đâu có cho em xuất viện." Cố Bách Chu tự nhiên nói.
"Anh phải đi rồi sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu đứng dậy.
Cố Bách Chu gật đầu, "Mai gặp."
Đỗ Kiêu Kiêu có chút không muốn, nhưng cô lại lo lắng nhiều hơn, lỡ như Cố Bách Chu lừa cô thì sao. Lúc cô đang rầu rĩ, Cố Bách Chu đột nhiên lấy một cây 乃út ra.
"Anh chưa từng làm những chuyện thế này, nhưng bây giờ lại rất muốn thử một lần."
"Cái gì...?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn anh đang tới gần đùi mình
...
"Anh viết gì vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu tò mò hỏi.
Cố Bách Chu không đáp lại, xoay người rời đi, lúc vừa tới cửa, đột nhiên lỗ tai anh đỏ bừng lên.
Chờ đến khi anh đi rồi, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn vào đùi mình, chỉ thấy một dòng chữ màu đen.
"Cố Bách Chu nợ Đỗ Kiêu Kiêu một hôn lễ."