Vu Hi cười nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, em có phần tâm ý này thì rất tốt nhưng Thịnh gia không cần gì cả."
Thực ra, Thịnh gia cũng có thứ thiếu, chỉ là thứ Thịnh gia thiếu cả Địch gia và Tập đoàn Thiên Hưng bây giờ đều không thể tìm thấy.
Tiểu nha đầu này cũng không thể giúp được.
"Tôi có thể làm được rất nhiều thứ." Giản Nhất Lăng nhấn mạnh.
Tất nhiên Vu Hi không coi trọng những lời của Giản Nhất Lăng.
Thật tốt khi Giản Nhất Lăng có tấm lòng này, nhưng làm sao cô ấy có thể giúp đỡ được Thịnh gia.
Địch Quân Thịnh đột ngột đứng dậy và đi đến trước mặt Giản Nhất Lăng.
Cho hai tay vào túi quần, anh từ trên cao nhìn xuống Giản Nhất Lăng, "Nha đầu cao đến nơi nào của tôi?"
"Vị trí của lá gan." Khi trả lời câu hỏi, Giản Nhất Lăng ngước mắt lên liếc nhìn иgự¢ của Địch Quân Thịnh, và cẩn thận ước lượng vị trí.
Sau khi nhìn xong, cô vội quay mặt đi chỗ khác.
Không phải trước đây cô không nhìn chằm chằm vào иgự¢ người đàn ông, nhưng khi cô nhìn vào đó, người kia nói chung đang nằm, thậm chí có thể bất tỉnh.
Vu Hi bên cạnh hỏi, "Hầu hết mọi người không nói về vị trí của иgự¢ sao?"
Giản Nhất Lăng giải thích, "Vùng иgự¢ tương đối lớn, sai số hơn mười phân. Sai số ở vùng gan có thể giảm xuống năm phân."
Được rồi, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Vấn đề là cô ấy trông như một đứa trẻ chưa lớn trước Địch Quân Thịnh, người cao 1.83m.
Địch Quân Thịnh nói, "Cho nên con nít con nôi, đừng nghĩ tới việc trao đổi công bằng. Gia cho nhóc, nhóc hãy ngoan ngoãn tiếp thu, gia cũng không muốn lấy của nhóc cái gì."
Giản Nhất Lăng không đồng ý, "Anh so với tôi hơn có vài tuổi."
Lần này Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên, và cùng ánh mắt Địch Quân Thịnh chạm nhau.
Trong đôi mắt trong veo và sáng ngời ấy toát lên vẻ cương nghị không hề tương xứng với khuôn mặt non nớt của cô.
Dường như không thể không để cô làm điều gì đó.
Địch Quân Thịnh mỉm cười.
Giản Nhất Lăng lại nhìn lên khi nghe thấy tiếng cười.
Một người có khuôn mặt giá trị nhan sắc cao, cười lên đẹp không thể nói nên lời.
Cô chỉ không biết anh ta đang cười cái gì.
Sau khi cười, Địch Quân Thịnh nghiêm túc nghĩ về câu hỏi của Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng có thể làm gì? Cô ấy thực sự biết nấu ăn, bữa ăn hôm đó rất ngon, với sự khéo léo của một đầu bếp nhà hàng và cảm giác ấm áp của những món ăn quê hương, bây giờ nghĩ lại, môi và răng tôi vẫn còn thơm.
Nhưng Địch Quân Thịnh lại nghĩ đến bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt anh trong phòng bếp, rồi ánh mắt rơi vào đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn và mềm mại, nghĩ đến dáng vẻ của đôi tay nhỏ bé này đang cầm một chiếc thìa lớn với con dao làm bếp.
Đột ngột từ bỏ ý định này.
Vẫn không quản cơ thể nhỏ bé này.
Như thể anh ta có xu hướng ngược đãi tiểu cô nương, anh ta không có sở thích như vậy.
Bạn có muốn cô ấy ấn ấn vào vai mình không?
Nhưng có lẽ trước đó anh chưa cảm nhận được lực của cô, tay cô đã đỏ bừng rồi.
Nó không tốt hơn nhiều so với nấu ăn.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng, "Vậy xem như nhóc nợ tôi, hãy lập một giấy nợ, sau có tôi cần nhóc làm chuyện gì sẽ nói nhóc trả lại."
Địch Quân Thịnh nói một cách thản nhiên, chỉ là chiếu lệ, cùng Giản Nhất Lăng miễn cưỡng trả ơn.
"Được, một lời đã định." Giản Nhất Lăng đồng ý, và cô ấy nghiêm túc ghi nhớ.
Cô không có thói quen mắc nợ người khác.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ của Giản Nhất Lăng, mọi thứ cô ấy nhận được phải tương xứng với những gì cô ấy cho đi.
Chỉ bằng cách trả một giá trị nhất định, bạn có thể nhận được lợi nhuận tương ứng.