Giản lão phu nhân đi theo sau an ủi Giản Nhất Lăng hai câu, "Được rồi, bé ngoan, làm sai liền nhận, sau này không được phép tái phạm! Lần sau người ngoài thật sự làm cho con tức giận, con đừng xúc động như vậy. Nếu thực sự không biết phải làm sao, về nói với bà cho bà biết."
Giản lão phu nhân thực sự không phải là một người bao che khuyết điểm bình thường. Bao che khuyết điểm của người Giản gia, đặc biệt là bao che khuyết điểm cho Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng và Giản Thư Hình ở lại ngôi nhà cũ của Gian gia để ăn tối.
Sau bữa tối, mọi người cùng nhau ngồi uống trà.
Lúc này, Giản lão gia hỏi về một sự kiện nho nhỏ xảy ra gần đây ở thành phố Hằng Viễn, "Ta nghe nói, vị kia ở kinh thành gần đây đến thành phố Hằng Viễn chúng ta?"
Giản lão gia không nói rõ, nhưng Giản Thư Hình biết người ông đang nói đến là ai, có thể đáng giá lão gia tử đề cập, cũng cũng chỉ có vị kia.
"Không sai, hắn đến đây." Giản Thư Hình xác nhận tin này.
Tin tức này được kinh thành Địch gia cố ý thả ra, nhằm để người ở thành phố Hằng Viễn chú ý với vị gia này.
"Vậy thì con nên chú ý và cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Kinh thành Địch gia vị này là khó chọc nhất. Nếu thực sự xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền phức." Ngay cả giản lão gia tử, cũng đối việc này có rất sâu lo lắng.
"Ba đừng lo, con biết." Giản Thư Hình trong lòng hiểu rõ, "Nhưng ba, con không hiểu tại sao Địch gia lại lo lắng về hắn như vậy. Mặc dù Địch gia đồng lứa chỉ có một người con duy nhất là hắn nhưng bây giờ hắn cũng đã trưởng thành, không nên như thế này.."
Giản Thư Hình có chút hồ đồ trước phương thức đối đãi với con cháu của mình.
Giản lão gia cảm khái nói, "Ai, vị Thịnh gia này không chỉ là con trai một của Địch gia, mà tim bẩm sinh cũng không tốt lắm. Nếu không may có chuyện gì kích động, liền dễ mất mạng."
Tin tức này là một bằng hữu trong kinh thành tiết lộ cho Giản lão gia tử biết, cũng không phải là bí mật ở kinh thành.
Giản Thư Hình nói tiếp, "Không biết mối quan hệ giữa Thịnh gia và tập đoàn Thiên Hưng này là như thế nào. Lần này hắn đến thành phố Hằng Viễn. Con không chỉ nhận được tin tức từ Địch gia ở kinh thành mà còn cả tập đoàn Thiên Hưng cũng tiếp đón."
Giản lão gia biết nguyên do trong đó, "Người phụ trách tập đoàn Thiên Hưng không phải ai khác, chính là nhị thiếu gia nhà họ Địch và là chú của Thịnh gia. Thời trước, nhị thiếu gia này là một nhân vật tàn nhẫn, không chịu quản giáo, không thiếu gặp rắc rối và gây ra rất nhiều kẻ thù. Có một lần kẻ thù tìm đến hắn ta để trả thù, anh trai của hắn vì cứu hắn mà ૮ɦếƭ, vị nhị gia này mới quyết tâm sửa đổi lỗi lầm của mình. Hắn tự cảm thấy hổ thẹn với anh trai của mình nên đã nhiều năm như vậy chưa lập gia đình, ngoài trừ công việc, đó là chiếu cố cháu trai này của hắn. Hắn còn từng công khai rằng, đế chế kinh doanh của mình trong tương lai sẽ để lại cho cháu trai."
Lý do của việc này thì người thường không biết, và Giản lão gia tử cũng biết được tin tức từ những người bạn cũ ở kinh thành.
Bởi vì nhị gia Địch gia hổ thẹn với anh trai và gia đình của mình, hắn đã không đề cập đến nguồn gốc của mình khi hắn đi đánh nhau, vì vậy mặc dù mọi người biết hắn họ Địch, nhưng không biết mối quan hệ của hắn với Địch gia tiếng tăm lừng lẫy.
"Không ngờ tập đoàn Thiên Hưng và Địch gia lại có quan hệ như vậy."
Điều này quả thực có chút khi*p sợ, bởi vì dù là Địch gia hay tập đoàn Thiên Hưng thì thực lực bối cảnh của Giản gia cũng không thể đem ra so sánh với họ.
Giản Nhất Lăng nhâm nhi tách trà bên cạnh, đồng thời nghe thấy cuộc nói chuyện của cha và ông.
Kinh thành, họ Địch.
Một cái tên hiện ra trong đầu Giản Nhất Lăng.
Chính anh ta! Nhân vật phản diện lớn nhất của cuốn sách này!
Đó là mối uy Hi*p lớn nhất mà nam chính gặp phải sau khi trở về kinh thành!