"Dù sao Nhất Lăng cũng không sai, mẹ tin con bé! Còn nữa, người làm trong nhà con, anh mau đuổi đi đi. Nhất Lăng đã không thích, sao con vẫn giữ lại làm gì? Người làm được trả công thì phải chăm lo cho chủ nhân, không được làm cho chủ nhân tức giận!"
Giản lão phu nhân quyết cứng rắn, như thể đã quyết định ai nói gì cũng vô dụng.
Giản Nhất Lăng nhìn hai người đang tranh cãi, vươn tay kéo ống tay áo của lão phu nhân.
Giản lão phu nhân nhìn xuống cô, "Đừng cãi nhau, con sai rồi."
Giản Nhất Lăng quả thật có một phần sai, ít nhất cô không nên cãi nhau với anh trai mình vì anh trai cô đối xử tốt với người khác giới.
Về vấn đề này, Giản Nhất Lăng ban đầu thực sự có lỗi vì đã quá mức hẹp hòi.
Đến việc có hay không chuyện cô đẩy anh trai cô xuống cầu thang, Giản Nhất Lăng cũng không muốn đưa ra lời phản bác lúc này.
Tuy Giản lão phu nhân đã khăng khăng không phải cô làm, nhưng cô cũng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, nó sẽ không có tác dụng tích cực nào ngoại trừ việc làm ba mẹ thất vọng.
"Nhất Lăng, con.." Giản lão phu nhân ngạc nhiên nhìn Giản Nhất Lăng.
Nghe được Giản Nhất Lăng chân thành nói những lời này, Giản Thư Hình trong long xúc động.
Có thể thấy rằng lần này đứa trẻ đã thực sự biết mình sai.
Vào lúc này, Giản lão gia tử, người đã im lặng kể từ khi Giản Nhất Lăng và những người khác bước vào, nói, "Nhất Lăng, lại đây."
Giản lão gia ra hiệu cho Giản Nhất Lăng.
Sau khi Giản Nhất Lăng do dự, cô thận trọng bước tới.
Giản lão gia ngồi trên ghế sô pha và đưa tay ra sờ đầu Giản Nhất Lăng, "Ông muốn con qua đây, là ông muốn hỏi ba con cách giải quyết vấn đề này. Bây giờ có vẻ như con đã thừa nhận sai lầm của mình, ông nội rất hài lòng."
Giống như lão phu nhân, Giản lão gia cũng thích đứa cháu gái duy nhất này, đối với đứa cháu gái này hữu cầu tất ứng, cái gì cháu gái muốn, ông liền thỏa mãn.
Nhưng lão gia tử rốt cuộc là người đứng đầu Giản gia, mà lần này đã chịu tổn thương nghiêm trọng, cũng là cháu của Giản gia bọn họ, ít nhất vẫn là không muốn thị phi.
Vẻ mặt của lão gia tử cuối cùng cũng dịu đi, ông nói với đứa cháu gái quý giá của mình, "Chuyện của anh trai con, ta coi như bỏ qua đi. Dù có miệt mài đuổi theo sai lầm, con cũng không thể thay đổi hiện thực vết thương ở tay của anh trai mình, nhưng việc bị trừng phạt, là chuyện không thể thiếu! Còn có, không có lần sau, con hiểu chứ?"
Giản Nhất Lăng gật đầu.
Lão gia tử nói, "Con cháu Giản gia chúng ta đối với người ngoài tàn nhẫn không quan hệ, nhưng tuyệt đối không được phép làm hại người nhà. Lần này là niệm tình tuổi con còn nhỏ hơn nữa phạm tội lần đầu."
Giản Nhất Lăng gật đầu một cái.
Giản Nhất Lăng không nghi ngờ gì về việc lão gia tử sẽ trừng phạt mình.
Bởi vì trong nguyên tác, chính lão gia tử cuối cùng đã ra lệnh đuổi Giản Nhất Lăng ra khỏi Giản gia.
Giản lão phu nhân chướng mắt, bước tới kéo Giản Nhất Lăng khỏi Giản lão gia.
"Ông lão già này, ông thật là hung dữ, muốn hù ૮ɦếƭ con bé sao!"
Giản lão phu nhân nói tới nói lui, nhưng là đối bạn già của mình vẫn là có chút kiêng kị.
Nếu không, bà cũng không đợi đến khi lão gia tử nói hết mới tiến đến nói lời hòa hoãn như vậy.
Giản lão phu nhân và lão gia tử cùng nhau nâng đỡ ân âи áι ái cả đời, đối với bạn già của mình thập phần hiểu biết.
Trong những vấn đề nhỏ nhặt, cho dù bà có nháo như thế nào, ông nhất định sẽ làm theo bà.
Nhưng nói đến chuyện hệ trọng thì ông là nói một không hai.
Bà nếu là không biết điều, sợ là hai người cũng không qua được cả đời này.