Trong khi Giản Nhất Lăng đang suy nghĩ, đã có một cuộc cãi vã giữa cha mẹ và anh trai của Giản Nhất Lăng từ tầng dưới.
"Được rồi, đừng nói lung tung, em gái con vẫn còn nhỏ."
Ôn Noãn hơn bốn mươi tuổi cau mày, giọng điệu rối rắm và bất lực.
"Tuổi còn nhỏ? Đây không còn là vấn đề của tuổi còn nhỏ! Con bé đã mười lăm tuổi! Con bé nên hiểu chuyện! Còn đẩy em ba xuống cầu thang có thể dùng câu tuổi còn nhỏ đè lại sao? Đôi tay của em ba là dùng để đánh đàn, bây giờ có lẽ cả đời này em ấy cũng không chơi được đàn!"
Nam nhân đứng trước mặt nữ nhân là một người đã thành niên, cao lớn, hơn nữ nhân một cái đầu.
Nam nhân mặc một chiếc áo sơ mi đen mở hai cúc trên cùng.
Tướng mạo của nam nhân rất nổi bật, ánh mắt lúc này thật sâu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lại bao trùm một tầng mây mù. Anh ta là Giản Duẫn Thừa, con trai cả của nữ nhân này.
Anh ấy sẽ không nói những lời nặng nề như vậy với mẹ vào ngày thường, nhưng vấn đề được thảo luận hôm nay là quá nghiêm trọng.
Em gái út của họ thực sự đã làm một điều khủng khi*p như vậy, đẩy anh ba của mình xuống cầu thang!
Người đàn ông trung niên bên cạnh, Giản Thư Hình, cha của mấy đứa trẻ, trông cũng nặng nề.
Giản Thư Hình ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da, tuổi ngoài 50, vóc dáng cân đối, tuy có dấu vết của năm tháng nhưng trên gương mặt vẫn toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Ngày thường ở công ty ông nói một không nói hai, giờ này khi đối mặt với sự trách móc của con trai cả không nói gì.
Giản Duẫn Thừa nói tiếp, "Anh chị em cãi nhau kiểu gì đi nữa, việc đẩy anh trai của mình xuống cầu thang là không thể tha thứ!"
Ôn Noãn với khuôn mặt thống, lắc đầu nói, "Duẫn Thừa, đó cũng là em gái của con. Hồi nhỏ con đã yêu em con vô cùng. Con ôm con bé vào lòng và dỗ dành trêu chọc con bé. Đừng nói đến việc con hạnh phúc như thế nào khi con bé biết gọi con là anh trai."
Cơ bắp trên khuôn mặt rõ ràng của Giản Duẫn Thừa đều căng thẳng, "Con nhớ, con nhớ rất rõ, con bé là em gái con, tất nhiên con yêu con bé, nhưng chính vì cả nhà cưng chiều con bé mà con bé trở nên vô pháp vô thiên. Con bé là con Giản gia. Tính khí cáu gắt và nỏng nảy không có vấn đề gì. Nhưng những gì con bé làm lần này thực sự là quá đáng. Ba, mẹ, con là con của hai người, em ba không phải là con của hai người sao? Bây giờ đôi tay của em ấy có thể không khá hơn trong suốt cuộc đời này."
Đôi mắt Ôn Noãn rưng rung, "Đều là con của mẹ, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là da thịt, làm sao mẹ không đau! Mẹ thừa nhận rằng mẹ yêu Tiểu Lăng hơn các con một chút, và đó là bởi vì con bé là con gái.. Mẹ cũng biết lần này con bé đã làm chuyện không đúng, nhưng mẹ thật sự không thể đưa con bé đến văn phòng quản lý vị thành niên."
Giản Thư Hình ở bên cạnh nhìn thấy vợ mình đang khóc buồn, liền nhẹ nhàng ôm lấy vai vợ, khẽ dỗ dành.
Giản Duẫn Thừa nhìn khuôn mặt buồn bã đang khóc của mẹ mà lòng nặng trĩu, "Con cũng không nói như vây. Con chỉ muốn qua lần này, mẹ bù đắp cho em ba và kỷ luật em gái thật nghiêm khắc. Nếu không, dù có là anh trai thì cũng thế thôi. Con cũng sẽ bắt con bé đến văn phòng quản lý vị thành niên!"
"Mẹ đã biết.." Ôn Noãn không phải không hiểu con trai lớn của mình nói gì.
"Duẫn Thừa, con từ nước ngoài bay về đột ngột, con còn chưa ăn gì, để dì An làm gì cho con ăn được không?" Giản Hình Thư nhìn con trai, quan tâm hỏi.
"Không, tôi đang muốn đi bệnh viện. Tâm trạng em ba vẫn chưa chuyển biến tốt. Con cần phải qua nhìn nó."
Giản Thư Hình gật đầu, "Chốc lát, mẹ và ba sẽ đến đó."
Nói thêm vài câu nữa, Giản Duẫn Thừa liền rời đi.