La Thiến gật gật đầu, hỏi: “Ai thế? Chị không quen.”
Triệu Vũ Lâm quả nhiên hiểu biết, chỉ cần là giới giải trí này, cô đều biết: “Ngụy Khả Tình, cũng coi như là một người mới. Tốt nghiệp học viện điện ảnh liền tham diễn một phim chiếu mạng, hiện tại đi theo tống tài Tạ Phú - Viêm Hoành. Trong Thời Gian Vui Vẻ hắn là nhà đầu tư lớn thứ hai nên Viêm Hoành là đệ nhị đại nhà đầu tư, cho nên Ngụy Khả Tình xem như là đi cửa sau tiến vào.”
La Thiến tiếp tục gật đầu nói: “Người trẻ tuổi thật có sức sống!”
Người cuối cùng đến là đông đủ, tám người xếp thành một hàng, Ngụy Khả Tình và La Thiến đứng đầu hai bên. Xem ra Ngụy Khả Tình đã bị người đại diện của mình nói một hồi rồi.
“Hoan nghênh mọi người tới Kiều Nham Hương, đây là thôn mẫu mực của thành phố Nam Đan, trải qua mấy năm nỗ lực đã trở thành một thôn sạch đẹp, văn minh. Gần đây du lịch thành phố Nam Đan phát triển cũng góp phần giúp Kiều Nham Hương phát triển hơn.”
“Mấy năm nay, người tới Kiều Nham Hương du lịch nối liền không dứt. Kiều Nham Hương có khách sạn Phạm Gia, hiện giờ vợ chồng hai người rời nhà đi du lịch, khách sạn lại không có người trông hộ. Cho nên, hai người đã viết thư cho đoàn phim chúng ta, hy vọng có thể giúp họ quản lý khách sạn. Hiện giờ, nhiệm vụ của mọi người chính là trước khi vợ chồng Phạm gia trở về, phải làm tốt nhiệm vụ.”
Đạo diễn vừa nói xong liền có người đem nhiệm vụ phát cho tám vị nghệ sĩ.
La Thiến mở ra nhìn, người có tuổi lớn nhất, địa vị lớn nhất Du Mạn lên tiếng: “Xin giúp đỡ chăm sóc tốt vườn rau, vườn trái cây và gia súc, xin quản lý khách sạn Phạm Gia.”
Đạo diễn cười ha hả nói: “Nhiệm vụ của mọi người giống như trên giấy ghi, sẽ có người dạy mọi người nên làm như thế nào. Bây giờ chúng ta tới khách sạn Phạm Gia, phòng của mọi người đã chuẩn bị xong rồi.”
Đương nhiên, không cho phép hỗ trợ vận chuyển hành lý nên những nữ minh tinh mang theo nhiều hành lý nháy mắt ai oán kêu than.
Nguỵ Khả Tình đẩy hành lý tới cạnh La Thiến, mở miệng hỏi: “Cô cũng là người mới sao?”
La Thiến lắc đầu nói: “Cũng không hẳn!”
“Hả, vậy sao tôi lại không biết cô nhỉ?” Ngụy Khả Tình hỏi.
La Thiến giật giật khóe miệng, người này thật sự lắm chuyện, nhưng ngại vì có máy quay, La Thiến chỉ có thể mỉm cười nói: “Không sao, tôi cũng không biết cô!”
“Không giống nhau! Tôi là người mới nhưng sau khi tôi nổi tiếng thì sẽ biết tôi thôi.” Khi Ngụy Khả Tình nói những lời này vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng cảm thấy việc mình nổi tiếng là rất dễ dàng.
La Thiến cười nói: “Vậy chờ sau khi cô nổi tiếng rồi hẵng nó! Tôi đi trước đây!”
Hành lý La Thiến là ít nhất, gương mẫu làm đầu tàu chạy đến đằng trước. Ba vị nam minh tinh hành lý cũng không nhiều lắm, nhưng không thể bỏ lại mấy nữ minh tinh kia cho nên giúp họ mang hành lý, cuối cùng vẫn là La Thiến đến sớm nhất.
Khách sạn Phạm Gia là một Nông Gia Nhạc*, lưng dựa núi, đằng trước có vườn trái cây và đồng ruộng, bên phải là nơi nuôi heo, bởi vì thối cho nên cách sân khá xa.
*Nông gia nhạc (农家乐): nơi mọi người từ các thành phố trở về với thiên nhiên để có được sự thư giãn và thể chất và tinh thần. (Đây là khi mình tra từ gốc tìm được nhưng theo mình nghĩ thì có lẽ nông gia nhạc là cụm từ chỉ nơi gần gũi với thiên nhiên)
Gà nuôi thả ở vườn trái cây, đồng ruộng trồng không ít rau xanh. Sân rất lớn, có ba toà nhà, đối diện cổng chính là khách sạn. Cửa lớn bên trái là phòng bếp, bên trong bày không ít bàn ghế. Cửa lớn bên phải có người của đài truyền hình, nhìn thấy La Thiến đến đầu tiên liền chỉ rõ phương hướng cho cô, nhà nhỏ bên phải là ký túc xá của công nhân.
Vì hiệu quả tiết mục, người ở khách sạn người đều bị thanh không, La Thiến cười hỏi người nọ: “Không cần thi đấu gì đó để tranh phòng à?”
Người kia cười đáp: “Là phòng tập thể, mọi người đi vào thì trực tiếp chọn giường ngủ. Có lẽ phải ngủ lại rất lâu đấy! Cho nên chọn cho tốt!”
La Thiến nói cảm ơn rồi nhanh chóng mang hành lý đi vào, theo sau là thợ quay phim Ổ Đinh. Trong phòng không có lắp máy quay, điều này lúc sáng đã nói qua, nếu có cái gì muốn quay thì thợ quay phim sẽ trực tiếp tiến vào.
La Thiến vào trong liền phát hiện phòng là dành cho bốn người, có lẽ là vì nhân viên đài truyền hình kê thêm một giường, cho nên có chút không hoà hợp.
La Thiến chọn giường có vị trí cách cửa sổ không quá xa, như vậy vừa hít thở không khí mới mẻ lại không cần vì người khác ra ra vào vào mà ảnh hưởng đến giấc ngủ. Giường dài khoảng 1m2 được sắp xếp gọn gàng, đồ dùnh trên giường vừa nhìn liền biết là mới, hẳn là đài truyền hình sắp xếp. Trái phải mỗi giường đều có một ngăn tủ khoảng 80cm cùng một cái bàn ở đầu giường.
“Oa! Hoàn cảnh không tồi!” Quả thật không tồi, đời trước khi La Thiến còn làm phục vụ ở nhà hàng hải sản ký túc xá là loại giường hai tầng, sắt đều đã rỉ, lúc chuyển mình khi ngủ đều có tiếng cót két. Trong phòng ngoại trừ giường sắt, đừng nói ngăn tủ, ngay cả một cái bàn cũng không có.
Đối lập hoàn toàn với ký túc xá hiện tại, tuy rằng ở nông thôn nhưng một phòng bốn người không tính là nhiều, giường làm bằng gỗ, còn có bàn có tủ quần áo. Lúc còn làm người phục vụ thời gian thường thiếu thốn nên hiện tại La Thiến cảm thấy có mấy thứ này đã hoàn toàn đủ rồi.
La Thiến vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt vui sướng, lập tức mở ra hành lý đem quần áo đặt vào trong ngăn tủ. Đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da đặt trên bàn ở đầu giường, đồ điện đặt trong ngăn kéo nhỏ.
*Convert là "nạp điện tuyến", mình đoán là máy sấy tóc hoặc sạc điện thoại nên để luôn là "đồ điện"
Người quay phim vẫn còn đi theo phỏng vấn, hỏi La Thiến: “Đồ của cô ít quá!”
“Có thể sinh hoạt là được rồi!” La Thiến tùy tiện đáp lại.
Đồ của cô ít, không cần sắp xếp nhiều, đem vali đẩy xuống dưới gầm giường liền xong, toàn bộ quá trình còn chưa đến mười phút. Ổ Đinh nhìn đến trợn tròn mắt, La Thiến xếp xong liền nằm trên giường, hắn có nên quay tiếp không?
Không bao lâu sau những người khác cũng tới, Du Mạn tuy rằng địa vị lớn nhất, nhưng là rõ ràng rất có kinh nghiệm. Đồ của cô ấy mang không nhiều lắm, chỉ có hai vali, hơn nữa mọi người đều nhường cô ấy, cho nên cô ấy là người thứ hai đến.
Du Mạn chọn ở giường gần cửa số giống La Thiến, nhưng giường đó cũng khá gần cửa ra vào, người ra ra vào vào dễ dàng đi ngang qua nơi này. Vị trí của La Thiến lại gần cửa sau một chút, cửa sau là ban công cùng nơi giặt quần áo, ít người qua lại.
Ba giường còn lại nằm ở đối diện, bởi vì có ba cái cho nên khác hoàn toàn chỗ hai giường bên này của La Thiến. Bên kia đầu giường chỉ có thể dựa tường, chẳng những không có cửa sổ mà còn gần cửa, có vẻ có chút loạn.
Ba người còn lại sau khi đến sắc mặt có chút không tốt, ánh mắt nhìn La Thiến đều là, người này sao có thể không hiểu chuyện như vậy?
Ngụy Khả Tình là người cuối cùng đến, chỉ còn lại giường duy nhất lại ở góc tường, gần cửa ra vào, không có cửa sổ, có vẻ rất áp lực. Cô ta nhìn giường ngủ của mình rồi lại nhìn La Thiến.
Sau đó cười chạy đến trước giường cô hỏi: “Chị, em có thể đổi giường với chị không?”
La Thiến nhìn giường ngủ của cô ta, cười đáp: “Không thể!”
Lời này vừa nói ra trực tiếp khiến Du Mạn ở giường bên cạnh cười thành tiếng.
Ngụy Khả Tình liếc mắt nhìn Du Mạn một cái, lại quay đầu cùng La Thiến nói: “Hô hấp của em không tốt lắm, ở bên kia không thở nổi.”
La Thiến cũng liếc mắt nhìn Ngụy Khả Tình, cười nói: “Nếu tôi đến bên kia thì có khả năng sẽ bị suyễn, việc này cũng thật khó nói.”
Ngụy Khả Tình nghẹn lời, có chút tức giận hỏi: “Có phải chị thấy tôi không danh tiếng cho nên khinh thường?”
La Thiến giật mình nhìn cô ta hỏi hởi: “Vậy có phải cô thấy tôi không nổi tiếng cho nên tóm lấy tôi đòi đổi giường?” Cũng không phải chỉ có nơi này của tôi có cửa sổ.
Ngụy Khả Tình nhìn thoáng qua Du Mạn rồi hậm hực thu hồi ánh mắt, lườm La Thiến một cái rồi nói: “Keo kiệt.”
La Thiến nhìn theo bóng dáng cô ta: “Tôi đây keo kiệt đấy.”
Du Mạn đã nghỉ ngơi đủ cũng bị La Thiến chọc cười, hỏi cô: “Nếu tôi muốn đổi với cô thì cô có đổi không?”
“Không đổi.” La Thiến đáp.
Du Mạn nhướng mày: “Vì sao?”
La Thiến cũng nhướng mày: “Vì cái gì lại muốn đổi?”
Du Mạn cười nói: “May quá, tôi không có tự làm mình mất mặt.”
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Du Mạn vừa nói ra lời này thì những người khác liền không còn gì để nói. Người ta địa vị cao như vậy còn ngại, bọn họ chẳng lẽ còn nghĩ muốn đổi giường?
Giường Mễ Tuyết Phỉ không gần cửa sổ cũng không gần cửa ra vào nhưng lại có ánh sáng, Du Mạn đã nói vậy cô tự nhiên cũng sẽ không “tự làm mình mất mặt” mà đi đổi giường.
Giường của Tiêu Vĩnh Thanh gần cửa sau, nhưng tạm chấp nhận được, mà cô ta cũng chỉ có thể tập quen vị trí này.
La Thiến có chút khó hiểu, bắt đầu quay rồi, vội vàng như vậy, một ngày có thể ngủ bao lâu mà còn muốn đổi giường? Một đám mặt buồn bực, Du Mạn lại không sao cả, nhưng dẫu vậy cô cũng không nghĩ vô duyên vô cớ đi nhường giường. Cô tin tưởng, giới giải trí cũng giống như người phục vụ trong ngành sản xuất, cô nhường một lần, người ta sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, dù sao cô cũng ăn qua loại mệt này rồi.
Sự việc đổi giường rất chân thật bị người quay phim từ các góc độ khác nhau ghi lại, La Thiến nhìn lướt qua Ổ Đinh đã tắt máy quay vẫn đứng ở chỗ cũ, suy nghĩ tại sao đã đến giờ nghỉ ngơi mà tên này vẫn không đi?
Hắn không nghỉ, nghĩa là công việc chưa kết thúc.
La Thiến nghĩ nghĩ, đứng dậy xỏ giày ra ngoài. Thời Chấn cùng những người khác quả nhiên đều đang ngồi ở chính viện uống trà nói chuyện phiếm.
Thấy La Thiến ra ngoài, Ổ Đinh nhanh chóng mở máy quay chạy theo, La Thiến đi thẳng đến trước mặt Thời Chấn hỏi: “Cơm trưa của chúng ta giải quyết như thế nào vậy?”
Thời Chấn sửng sốt, không nghĩ tới La Thiến lại là người thứ nhất thắc mắc, hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
La Thiến cười cười nói: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà!” Cũng sắp đến thời gian ăn trưa, thực sự cô có chút đói bụng rồi.
Thời Chấn cười nói: “Ha, một tháng này các người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, những cái khác chúng tôi đều sẽ không nhúng tay quản. Cơm trưa cô có thể tự đến phòng bếp nhìn xem.”
La Thiến xoạch xoạch chạy tới phòng bếp nhìn, ngoại trừ túi gạo, cái gì cũng không có.
La Thiến trợn tròn mắt!
“Đạo diễn, chúng ta buổi chiều ăn cơm tẻ sao?” La Thiến từ phòng bếp thò đầu ra hỏi.
Thời Chấn cười nói: “Là các người, không phải chúng ta!”
CMN, La Thiến thiếu chút nữa chửi tục nhưng chú ý tới máy quay bên cạnh, cuối cùng vẫn đem lời nói nuốt vào đi.
La Thiến quanh phòng bếp, tưởng tượng thấy cảnh tượng đoàn phim dọn không cho bọn họ, lắc đầu. Sau đó lại xoạch xoạch tới ký túc xá, Thời Chấn nhìn cô đi dứt khoát, có chút không hiểu cô làm cái gì, liền hỏi: “Cô không nấu cơm sao?”
“Chỉ có gạo trắng thì nấu kiểu gì? Cơm khô chan nước tương à?” La Thiến hỏi.
“Vậy cô định làm gì?” Thời Chấn hỏi.
La Thiến lè lưỡi: “Không nói cho ông.”
La Thiến trở về ký túc xá nữa, không lòng vòng mà dứt khoát nói: “Nên làm cơm trưa rồi.”
Ký túc xá rất yên tĩnh, lúc La Thiến nói chỉ có Du Mạn giật giật mí mắt, hỏi: “Cơm trưa gì cơ?”
“Đoàn phim không cấp cơm hộp, về sau một ngày ba bữa đều do chúng ta tự giải quyết.”
Du Mạn trợn mắt, nhìn nàng hỏi: “Sao cô biết?”
“Tôi đi ra ngoài hỏi đạo diễn! Hắn nói mặc kệ chúng ta sống ૮ɦếƭ.” La Thiến nói.
Trên đầu Ổ Đinh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, đạo diễn vốn không phải nói như vậy có được không. Đến lúc đó phát sóng, hắn có thể tưởng tượng ra lúc La Thiến nói những lời này nhất định sẽ xuất hiện đủ loại màu hiệu ứng, còn có hình ảnh đạo diễn khóc lớn.
Du Mạn nghĩ nghĩ nói: “Tôi không biết có chuyện đó!”
La Thiến nhìn những người khác rồi chậm rãi đứng lên:“Dù sao trước hết cứ đi đến phòng bếp nghĩ biện pháp rồi nói sau! Tôi đi ký túc xá nam nói với bọn họ.”
Du Mạn chỉ có thể nói: “Đi thôi!”
Ngụy Khả Tình lập tức lên tiếng: “Tôi hôm nay không thoải mái!”
La Thiến không thèm nhìn cô ta, nói: “Vậy cô chắc không cần ăn uống.”
Ngụy Khả Tình: “…”