Diệp Nha cân nhắc kỹ càng nhiệm vụ chi nhánh số 10, vỗ đầu một cái nháy mắt đã có ý tưởng.
Cô cô nghiêm mặt: "Anh trai, anh trợn mắt một cái đi."
Diệp Thanh Hà: "?"
Hệ thống: "?"
Diệp Nha cảm thấy cách hiểu của mình không có gì sai, xích mích xích mích*, mục tương đương với đôi mắt,từ trái nghĩa của "chính" là "phản", cho nên xích mích tương đương với trợn mắt.
(*) Xích mích [反目] trong tiếng Trung đọc là "fǎnmù", từ Mắt [目] đọc là "mù", đồng âm với chữ cuối trong từ Xích mích. Còn từ Chính có nghĩa là thẳng, trái với từ Phản nghĩa là ngược, cũng là chữ Phản [反] trong từ Xích mích [反目].
Diệp Thanh Hà thấy em gái nghiêm túc, cũng không ngại thể hiện biểu cảm, trợn mắt cho cô xem: "Như vậy sao?"
Lúc này Diệp Lâm Xuyên đúng lúc cũng đang đi vào, Diệp Nha nhảy xuống ghế dựa vội vàng giữ chặt tay Diệp Lâm Xuyên, chỉ huy, "Em trai với anh trai trợn mắt nhau đi."
Diệp Lâm Xuyên vừa bước vào ngây ra.
Tại sao lại bảo ông trợn mắt?
Hệ thống cũng ngây ra, nhịn không được nhắc nhở: [Bảo bối, xích mích không phải có nghĩa là trợn trắng mắt mà là muốn cho bọn họ bất hòa, muốn bọn họ cãi nhau.]
Diệp Nha tin tưởng chắc chắn mình đúng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: [Vậy sao không trực tiếp viết là cãi nhau, mà là xích mích? ]
Điều này mà lại hỏi hệ thống.
Dựa vào Logic bỏ đi của hệ thống đánh giá, nói không chừng, nói không chừng cái Diệp Nha giải thích mới thật sự là phản bội.
"Em trai em trai, ngươi mau cùng anh trai trợn mắt đi!" Diệp Nha sốt ruột thúc giục, Diệp Lâm Xuyên không dao động, lạnh lùng nói câu "Không".
Ông được giáo ɖu͙ƈ lễ nghi, loại hành động trợn mắt "bất nhã" này ông tuyệt đối không làm, huống hồ trợn mắt với con trai cũng rất máu lạnh.
Diệp Nha xụ miệng, đuôi mắt buông xuống, tủi thân nhìn ông.
Diệp Lâm Xuyên giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "...... Con không đến mức khóc chứ?"
Diệp Nha ngẩng đầu, đôi mắt ướt ầng ậng nước.
"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng thôi."
"......"
Thôi được.
Diệp Lâm Xuyên thở dài, không phải chỉ là trợn mắt thôi sao, làm thì làm.
Ông ôm Diệp Nha ngồi xuống ghế, trợn mắt với Diệp Thanh Hà. Phong cách kỳ lạ, động tác buồn cười, Diệp Thanh Hà đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt quay đầu đi cười phụt ra tiếng.
"Được chưa?" Diệp Lâm Xuyên nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Diệp Nha.
Diệp Nha không đáp lời, nhìn chằm chằm giao diện hệ thống, lẳng lặng chờ đợi kết quả của nhiệm vụ cuối cùng.
Giao diện chậm chạp không có phản ứng, hệ thống nhẹ nhàng thở ra, nó biết liền hệ thống rác rưởi này không có khả năng cho qua nhiệm vụ này, tức khắc an ủi: [ Nha Nha ngoan, thời gian còn kịp, con chắc chắn có thể hoàn thành. ]
Hệ thống mới vừa nói xong đã bị vả mặt rõ mạnh.
[Đinh! Nhiệm vụ chi nhánh 10 đã hoàn thành. ]
??
????
Đệch!
Hệ thống đáy lòng bùng nổ.
Cái quái gì vậy?
Diệp Nha đáy mắt dần dần khôi phục sáng rọi, tràn đầy tinh lượng vui mừng.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ liên hoàn, ba giây sau mở ra nhiệm vụ chủ tuyến 10 ]
[Ba......]
Hệ thống bắt đầu đếm ngược, Diệp Nha nắm chặt tay nhỏ, mắt trông mong chờ đợi thời khắc cuối cùng tiến đến.
[Hai......]
Chỉ cần hoàn thành...... Hoàn thành liền có thể cứu anh trai, cứu mẹ, còn có em trai bồ công anh bọn họ.
[Một. ]
Giao diện hiện lên một vầng sáng vàng, Diệp Nha đến thở cũng không dám thở mạnh.
[Chủ tuyến mười: Đạt được kết cục Diệp Thanh Hà tử vong, ký chủ có thể mở ra hạt giống nguyện vọng.]
Nụ cười trêи gương mặt Diệp Nha chậm rãi thu lại, tia sáng trong mắt tắt dần, chỉ còn trống rỗng kinh ngạc.
[ Nha Nha? ]
[ Nha Nha con vẫn ổn chứ? ]
Hệ thống an ủi: [Thật ra kết quả này đã định trước. Diệp Thanh Hà thân thể quá kém, hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời đi. Con vốn dĩ không thuộc về thế giới này, không thuộc về bất cứ người nào của thế giới này, cho nên Nha Nha đừng đau lòng, chờ con hoàn thành nhiệm vụ về nhà, chú sẽ khóa đoạn ký ức này lại, chỉ cho con nhớ những hồi ức vui vẻ, Nha Nha? Con có nghe chú nói không? ]
Cô không nói một lời, trầm mặc mà ngồi yên trong lòng Diệp Lâm Xuyên.
Hệ thống hoảng sợ, thả nhẹ ngữ điệu: [ Nha Nha,con có ổn không? ]
Diệp Nha không nói gì, điều khiển loạn xạ bảng nhiệm vụ trước mắt.
Khung nhiệm vụ chủ tuyến lập loè vầng sáng vàng,ngoại trừ hàng chữ kia thì không có bất cứ nút bấm nào khác, không thể hủy bỏ, không thể từ bỏ, bên dưới ghi chú chưa hoàn thành đỏ như máu, ba chữ chói mắt.
Diệp Nha càng hoảng sợ, hô hấp mất đi tiết tấu vốn có, tim đập không theo khống chế cuồng loạn nhảy lên, tay chân tê dại, đầu óc đau nhức.
Cô rất khó chịu.
Khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
"Nha Nha?" Diệp Thanh Hà nhạy bén cảm thấy Diệp Nha có gì đó, cố sức chống đỡ thân, "Em có khỏe không?"
Diệp Nha giống như bị suyễn kịch liệt thở dốc, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn.
Có gì đó không đúng.
Diệp Lâm Xuyên bế lên Diệp Nha vỗ vỗ sau lưng, ngay sau đó dùng sức ấn lên nhân trung, cánh môi phun ra một chữ: "Khóc."
Trêи người truyền đến đau đớn đưa Diệp Nha đang cực kỳ bi ai trở về hiện thực.
Gào khóc không báo trước òa lên, trước đây cô chưa từng khóc như vậy, khóc đến tan nát lục phủ ngũ tạng, khóc đến thê lương.
"Nha Nha......"
Diệp Thanh Hà tâm tư cẩn thận, anh nhận ra, nhận ra được vì sao Diệp Nha lại khóc.
Diệp Nha tuổi nhỏ, thân thể cùng tâm linh khó có thể chịu đựng tàn phá liên tiếp, tiếng khóc nhỏ dần, rồi chậm rãi hôn mê.
Cô nằm mơ.
Trong giấc mơ, vạn vật sống lại, xuân về hoa nở, ba mẹ ở trong biển hoa tay nắm chặt ở phía xa nhìn cô; bên cạnh còn có anh trai, có Hạ Tình, có tất cả những người cô biết.
Giấc mơ thật đẹp, cảm xúc bất an của cô ngay lập tức được chữa lành.
Diệp Nha chép miệng chậc lưỡi, lông mi run run, chậm rãi mở mắt.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn nặng nề, cô nằm trêи giường nhỏ của mình, trêи người có một cánh tay, ngón tay thon dài, là Thẩm Trú.
Diệp Nha nửa ngẩng đầu, thất thần nhìn Thẩm Trú đang ngủ.
Thẩm Trú đang thiu thiu, sau khi Diệp Nha tỉnh, hắn cũng tỉnh lại, dụi dụi mắt xem giờ, mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói mất tiếng: "Nha Nha dậy rồi sao? Anh Thẩm Trú nấu cơm cho em ăn."
Nói xong xuống giường bật đèn.
Diệp Nha khóc quá lâu, bây giờ tỉnh lại cả người không còn sức lực.
Cô chân trần nhảy xuống giường chạy vội tới phòng Diệp Thanh Hà, trong phòng không có ai, bàn học cũng dọn dẹp sạch sẽ, bức ảnh anh em bọn họ chụp chung cũng biến mất.
Thẩm Trú nói: "Thẩm Nhiên với Tử ɖu͙ƈ đều cùng chú đi bệnh viện rồi, ảnh chụp cũng bị mang đi, Nha Nha không cần lo lắng, anh trai em sẽ trở về."
Tay cô lay khung cửa, lại an tĩnh đứng một lát, xoay người chạy về phòng mình, từ cặp sách tìm kiếm đồng hồ điện thoại thông minh đã lâu không động đến.
"Nha Nha, em đang làm gì vậy?"
Diệp Nha đẩy Thẩm Trú ra phòng, lạch cạch đóng cửa, cuối cùng ôm đồng hồ chui vào trong tủ quần áo.
Tủ quần áo chật hẹp tối đen, Diệp Nha cuộn tròn người, tay nhỏ bật màn hình, thuần thục bấm số rồi gọi.
"Xin chào."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Triệu Thần Tinh.
Diệp Nha chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, nhỏ giọng kêu tên cậu: "Tinh Tinh?"
Diệp Nha cổ họng đau rách, không còn mềm mại như xưa.
"Nha Nha?"
"Tôi hỏi cậu, người máy có phải vẫn luôn tồn tại?"
"Chắc là vậy, cậu hỏi cái này làm cái gì?"
"...... Anh trai tôi sắp ૮ɦếƭ rồi."
"Ai?"
"Ta đem anh ấy biến thành người máy giống cậu, có phải anh ấy sẽ không ૮ɦếƭ nữa không?"
Đối với người máy, chỉ cần có xăng thì có thể tồn tại, không cần trái tim cũng không sao. Cô thật ngây thơ... Muốn anh trai ôn nhu được sống, chẳng sợ đó là chuyện hoang đường.
Bên kia đầu dây trầm mặc hồi lâu.
Triệu Thần Tinh bất đắc dĩ chua xót cười khẽ, "Nha Nha, con người có thể tạo ra máy móc, nhưng không thể biến thành máy móc."
Diệp Nha thở dài, chậm rãi cúp máy.
Triệu Thần Tinh tay cầm di động lạnh lẽo xuất thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ, hôm nay không có trăng, cũng không có sao, bầu trời đêm như một tấm lưới lớn bao phủ cả thành phố, tất cả mọi người đều như những con cá bị mắc kẹt
Triệu Thần Tinh ánh mắt tự do nhìn laptop, hắn cắn cắn môi, khó có thể hạ quyết tâm.
Nhưng vào lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng la ――
"Triệu Thần Tinh, ngày hôm qua con bé kia cho mày cái gì, lấy ra cho tao xem!!"
Điền Hựu Cầm mới cãi nhau với Triệu Gia Minh, gắt gỏng đá văng cửa, đưa tay đòi lấy đồ của hắn.
Triệu Thần Tinh không cảm xúc nói: "Không có ai tặng đồ cho tôi hết."
"Đừng lừa tao!!! Tao tận mắt nhìn thấy nó đưa cho may, đưa đây ngay cho tao."
Triệu Thần Tinh ngồi ở trêи giường không dao động.
"Không đưa đúng không?" Điền Hựu Cầm hung hăng trừng mắt Triệu Thần Tinh, "Được, vậy tao tự tìm! Tao không tin là tìm không thấy!"
Cô ta tức sôi máu, vén tay áo tìm khắp nơi trong phòng.
Tủ quần áo, bàn học, tủ đầu giường, ngay cả các khe hở cũng không buông tha.
Cả nhà bị làm cho lộn xộn, Triệu Thần Tinh thẳng lưng, vẫn ngồi yên như cũ
Điền Hựu Cầm tìm cả nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, ánh mắt cuối cùng nhìn lên người Triệu Thần Tinh. Cô ta hùng hổ đi đến, chỉ thẳng vào Triệu Thần Tinh: "Đứng lên cho tao."
Triệu Thần Tinh bất động.
"Tao bảo mày đứng lên!!!" Điền Hựu Cầm hung hăng nắm kéo lấy cánh tay Triệu Thần Tinh, một tay đẩy hắn ngã xuống đất, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, một quyển sách nhỏ từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn văng ra sàn.
Đó là đồ Diệp Nha cho hắn.
Là trái tim của hắn.
Triệu Thần Tinh cuối cùng cũng hoảng hồn, dùng cả tay cả chân bò qua nhật lấy đồ vật quý giá nhất, khi ngón tay còn cách 1cm, Điền Hựu Cầm đã trước một bước đá văng tay hắn, khom lưng nhặt lên quyển vở kia.
"Đây là cái gì?" Điền Hựu Cầm lật xem nội dung quyển sách,cười cợt trang sách đầy những nét vẽ non nớt, "Đây là đồ con bé kia cho mày?" Điền Hựu Cầm cảm thấy buồn cười, còn tưởng rằng là cái gì quý giá, kết quả chỉ như vậy? Chỉ thế này?
Đôi đồng tử của Triệu Thần Tinh co lại, gào thét chói tai: "Trả lại cho tôi ――!"
Điền Hựu Cầm trầm mặt xuống, nhấc chân đạp qua: "Mày là cái thứ gì mà dám cãi tao?!"
"Đó là trái tim của tôi, trả lại cho tôi." Sống tới bây giờ, đây là món quà đầu tiên hắn nhận được, đó là đồ Diệp Nha tặng hắn, cô nói bọn họ là bạn bè. Cậu muốn, cậu muốn làm bạn với cô..
Đôi môi Triệu Thần Tinh run rẩy, tha thiết nhìn quyển sách kia.
"Trái tim?" Điền Hựu Cầm nhìn lên hình vẽ, lớn tiếng bật cười như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, "Triệu Thần Tinh mày nhớ cho kỹ, mày có thể đứng đây nói chuyện như một con người là nhờ có bọn tao. Trái tim? Nói chuyện buồn cười gì vậy......"
"Một thứcái máy móc còn muốn có trái tim, thật buồn cười......"
Cô ta không hề lưu tình, nghiến răng nghiến lợi xé nát từng trang giấy.
Trang giấy như bông tuyết bay lả tả rơi đầy xuống đất.
Triệu Thần Tinh bàng hoàng ngơ ngác nhìn, không nói bất cứ lời nào đáp lại.
Soạt.
Điền Hựu Cầm ném phong bì xuống chân hắn, trêи tờ giấy rách nát là một cây cỏ bốn lá màu xanh nho nhỏ, phía dưới có dòng chữ nhỏ bằng 乃út chì ――
[Gửi Thần Tinh. ]
Đầu ngón tay hắn lạnh băng, nhẹ nhàng nhặt lên phong bì ôm vào lòng.
Điền Hựu Cầm nhìn chằm chặp vào mắt hắn như nghìn một đôi giày cỏ, "Thứ đồ mô phỏng người sống mà cũng đòi có trái tim, thật buồn cười......" Điền Hựu Cầm khinh thường hừ lạnh, hờ hững đi ngang qua, "Ngày kia phải dẫn mày đi thử vai, mấy ngày này nhớ biểu hiện cho tốt, mày mà làm gì sai tao đánh ૮ɦếƭ mày......"
Cửa đóng lại.
Bên ngoài không còn tiếng động.
Triệu Thần Tinh nhặt tờ giấy dưới đất lên cất đi, mặt không cảm xúc đứng dậy.
Cậu kéo ghế dựa trước bàn máy tính ngồi vào, màn hình phản chiếu khuôn mặt Triệu Thần Tinh tái nhợt không máu. Lông mi xinh đẹp run rẩy, cuối cùng hạ quyết tâm, mở mật khẩu máy tính, mang toàn bộ văn kiện mã hóa copy rồi gửi đi.
Triệu Thần Tinh dựa lưng vào ghế, tầm mắt đảo về phía tấm ảnh 3 người chụp chung trêи bàn sách.
Hắn cầm khung ảnh đập vỡ mặt kính, dùng sức xé nát tấm ảnh thành mấy mảnh.
Android không có trái tim, cũng sẽ không có người nhà.
Cậu đến đây như thế nào, sẽ rời đi như thế đó.
Thế giới này...... Vốn không thuộc về cậu.