Tháng bảy, nhà trẻ được nghỉ hè, Diệp Nha và Diệp Lâm Xuyên sắp sửa tham gia vào tổ chương trình《 Hãy lắng nghe lời con trẻ 》, thời gian quay là 25 ngày. Tổ tiết mục đã bắt đầu tuyên truyền, Diệp Lâm Xuyên làm khách quý tất nhiên là phải đăng một tin trêи weibo.
Ông tùy tay nhấn vài cái liền đăng, không có văn tự, chỉ có một cái sticker chúc mừng, nhìn qua thật đúng là làm cho có lệ mà.
Diệp Lâm Xuyên thuận tiện chú ý tới những vị khách khác, tiết mục lần này có bốn tổ tham gia, ngoài trừ bọn họ, gồm Hạ Dữ và Hạ Tình; cha con Vương Hạo, còn có ―― Triệu Thần Tinh cùng ảnh hậu Liễu Thiên Thiên. Tổ Hạ Dữ thì không nói gì, con trai Vương Hạo Vương Minh Dược là người mẫu nhí ký hợp đồng với Đồng Tâm Chi Gia cùng Diệp Nha, cũng đã gặp nhau vài lần. Diệp Lâm Xuyên nhớ rõ Triệu Thần Tinh là con trai của Triệu Gia Minh, sau sự kiện kia liền biến mất trước đại chúng một thời gian, không nghĩ tới lần này lại tham gia.
Đội hình cuối cùng cũng lộ ra, khu bình luận bùng nổ.
―― Nha Nha ma ma yêu con!!
―― mỗi ngày lăn qua lộn lại chỉ thấy Diệp Nha trêи tạp chí, rốt cuộc có thể thấy ở trêи tivi rồi.
―― Trời ạ! Tôi muốn thấy Thiên Thiên đi với trẻ con!!
―― Triệu gia mẹ nó lại xảy ra cái gì vậy? Như thế nào lại để con mình đi kiếm tiền?
―― tôi cũng cảm thấy không thể hiểu được, theo lý thuyết thì nhà bọn họ rất có tiền, tại sao lại để con mình……
……
Diệp Lâm Xuyên đóng giao diện, mở thị trường chứng khoán mà ngày nào mình cũng theo dõi.
Lần trước nghe theo Diệp Nha, tập trung vào tài chính nhỏ cuối cùng kiếm được tiền lời, lúc sau Diệp Lâm Xuyên chơi mạo hiểm, quyết tâm dùng chiêu đòn bẩy, đem một nửa tài chính làm tiền vốn chọn năm công ty, nếu cổ phiếu bị hạ, ông chắc chắn là bị lỗ, phải hạn chế lại số tiền vốn. Kết quả ông đánh cuộc thắng, nhà mà Diệp Nha chọn chỉ trong khoảng thời gian đã tăng 30 điểm.
Diệp Lâm Xuyên biết rõ lòng người không thể như rắn nuốt voi, đặc biệt lần chơi cổ phiếu này, vận may sẽ không theo mình mãi, đạo lý đạt được rồi thì thu tay ông vẫn hiểu.
Lại nói, lần này may là có nhãi ranh kia.
Diệp Lâm Xuyên như suy tư, khép lại máy tính đứng dậy về phòng.
Ngày 5 tháng bảy là ngày đầu tiên mà tiết mục chính thức khởi quay, đêm tối chưa tan, ánh nắng ban mai còn ngủ say, đột ngột vang lên tiếng chuông cửa phá vỡ sự bình yên.
Chuông cửa liên tiếp vang lên vài tiếng, vang một tiếng rồi một tiếng ngày càng dồn dập.
Diệp Nha bị đánh thức, lăn một cái xuống đất, dụi dụi mắt hướng đầu ra ngoài.
“Anh đi mở cho.”
Diệp Thanh Hà vừa mới ra, kêu Diệp Nha dừng lại, rồi đi mở cửa
Ngoài cửa có bốn năm người đứng, có hai người thì cầm camera nặng trịch, còn có hai người là đi theo trợ lý và đạo diễn. Nhìn thấy camera, Diệp Thanh Hà sửng sốt, chợt nhớ tới em gái và ba sẽ đi tham gia tiết mục, anh không làm chậm trễ, tránh đường để bọn họ đi vào, khom lưng bế Diệp Nha.
Diệp Nha bị ôm chặt, cái ôm của anh trai thật ấm áp thoải mái, cô ghé vào trêи vai anh một giây đã ngủ. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VN“Ai vậy?” Diệp Lâm Xuyên cũng ra khỏi phòng, vẫn duy trì bộ dáng buồn ngủ, khuôn mặt tuấn tú với mái tóc rối bời, lại có chút dáng vẻ thanh niên, híp lại đôi mắt lười biếng nhưng giọng nói lại rất sắc bén, có thể thấy khó có thể gần gũi được.
Đạo diễn và trợ lí trong tổ phụ trách vẫn còn trẻ, nửa ngày mới nói được một câu: “Buổi sáng tốt lành Diệp tiên sinh, chúng tôi là tổ tiết mục của chương trình 《 Hãy lắng nghe lời con trẻ 》, đây là thẻ nhiệm vụ.”
Một tấm thẻ tinh xảo được đưa đến trước mặt ông.
Diệp Lâm Xuyên xoa xoa tóc, tiện tay vuốt lên.
[ Xin hãy tới sân bay Long Thành trước 9 giờ. ]
Diệp Lâm Xuyên nhìn về phía đồng hồ, bây giờ còn chưa tới 5 giờ.
Diệp Nha nằm trêи vai Diệp Thanh Hà ngủ ngon lành, mí mắt nhắm chặt, giống như sợ nếu tỉnh lại thì giấc mơ sẽ biến mất.
‘ Thanh Hà, ngươi mang Diệp Nha ngủ một lát nữa đi.”
“Được.” Diệp Thanh Hà không nhìn camera, ôm Diệp Nha về phòng.
Diệp Lâm Xuyên thay quần áo, lấy ra vali bỏ vào mấy bộ quần áo và vật dụng hằng ngày, đồ của ông không nhiều, hai ba cái là đủ. Đặt vali trước cửa, Diệp Lâm Xuyên tới nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn nhỏ.
Đạo diễn đi theo rất kinh ngạc, Diệp gia là hào môn tiêu chuẩn, tổ tiên tám đời đều là kẻ có tiền, đến đời ông thì có chút bị lỗi, nhưng cũng không giống như là loại người hai tay dính nước xuân, nhưng mà nhìn động tác kia xem, hoàn toàn không giống với làm dáng trước camera.
Bữa sáng làm xong đặt ở một bên, Diệp Lâm Xuyên tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, ông có thói quen ở sạch với chứng cưỡng bách nghiêm trọng, mỗi một góc trong phòng khách đều phải dọn dẹp sạch sẽ, sách vở để chồng sang chỗ khác. Vừa lau dọn xong, kim đồng hồ vừa chỉ tới 6 giờ, bọn nhỏ liên tiếp rời giường.
Nhìn trẻ con một người lại một người đi ra, đạo diễn nhịn không được chửi bậy trong lòng, Diệp tổng thật đúng là có phúc sinh đẻ.
“Tôi nuôi.” Diệp Lâm Xuyên đột nhiên nói với anh ta.
Đạo diễn sửng sốt, thì ra là hắn ta vừa rồi không cẩn thận nói ra lời trong lòng, lập tức vẻ mặt quẫn bách, cúi đầu xin lỗi.
“Thẩm Trú, con tới đây một chút.”
Thẩm Trú vừa nghe gọi liền tới.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi lớn lên mảnh khảnh cao lớn, nội tâm nội liễm lãnh đạm.
Mặt mày còn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn nhìn ra tương lai gương mặt đó là sẽ làm đốn tim bao thiếu nữ. Camera không khỏi quay mặt hắn thêm vài giây, thiếu niên rất lãnh đạm không thèm liếc qua bên này, hàm dưới ngậm chặt, vừa thấy liền biết được là người khó gần.
“Tí nữa chú Hạ sẽ kêu người đến đón các con, nếu có vấn đề hãy gọi cho chú.”
Thẩm Trú nhàn nhạt trả lời: “Đã biết.”
“Chú cũng mời gia sư dạy cho các con rồi, năm ngày một tuần, dù có nghỉ cũng không thể bỏ bê việc học.” Dù Diệp Lâm Xuyên vẫn đang mang món nợ kếch xù , nhưng tiền mời gia sư thì vẫn có, quan niệm sống của ông chính là mặc kệ cuộc sống có khó khăn, cũng không thể liên lụy đến trẻ con.
Diệp Lâm Xuyên vỗ vai Thẩm Trú, sắc mặt nghiêm túc nói: “Thân thể Thanh Hà không tốt, tuy rằng bệnh của Tử ɖu͙ƈ đã khống chế được rồi, nhưng bác sĩ nói có khả năng sẽ tái phát lại, đành để con chịu vất vả, chăm sóc người trong nhà một chút, lỡ đâu có tình huống bất trắc nào xảy ra, nhớ gọi cho chú.”
Thẩm Trú rất thích cảm giác được một người mà mình kính trọng tín nhiệm, nặng nề mà gật đầu, hứa hẹn nói: “Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc Tử ɖu͙ƈ và Thẩm Nhiên thật tốt.”
Diệp Lâm Xuyên yên lòng, đẩy cửa phòng Diệp Nha kéo bức màn cửa sổ ra.
Tổ quay phim theo đuôi phía sau.
Phòng ngủ của cô gái nhỏ được bài trí ấm áp đáng yêu, cô ngủ trêи giống trêи giường hình dạng tròn giống đóa hoa, đầu giường là cái mũ con thỏ phát sáng mà Diệp Nha thích, còn có mấy món đồ chơi để lung tung. Cô nằm sấp xuống ngủ ngon lành, một cái chân còn tụt xuống dưới giường, chỉ cần nghiêng người là rớt xuống rất nguy hiểm.
Diệp Lâm Xuyên tiến lên vỗ vào cái ʍôиɠ tròn trịa của tiểu bảo bối: “Rời giường.”
Diệp Nha bị vỗ tỉnh. Cô nhấc đầu lên, còn buồn ngủ, trước mặt có thêm nhiều người làm cô ngồi phát ngốc, cho đến khi tiếng hệ thống vang lên, Diệp Nha mới thoát khỏi trạng thái mù mịt.
Hệ thống nhắc nhở: [ nhiệm vụ chính 09: Tham gia tiết mục 《 Hãy lắng nghe lời con trẻ 》 ( đã hoàn thành ) ]
Hệ thống nhắc nhở: [ tiến độ nhiệm vụ là 90%, ký chủ chỉ cần hoàn thành mười nhiệm vụ,chi nhánh là sẽ mở ra nhiệm vụ cuối cùng. ]
Giao diện hệ thống dần biến mất, thanh âm chú hệ thống vang lên: [ Nha Nha, mười nhiệm vụ chi nhánh là nhiệm vụ liên hoàn dựa theo hòan cảnh mà ra, con cần phải hoàn thành trong thời gian quy định, nếu có một cái bị thất bại hay bỏ cuộc, mười nhiệm vụ sẽ thay đổi. ]
Tất nhiên là nhiệm vụ chính cuối cùng rất là khó khăn.
Hồi trước không ít ký chủ mà nó đi theo đều thất bại ở nhiệm vụ chi nhánh liên hoàn, trong lòng hệ thống không chắc chắn, không xác định được Diệp Nha có thể hoàn thành được phân đoạn quan trọng này hay không, bất quá nhìn giá trị may mắn của cô, chắc là không có vấn đề gì.
[ Nha Nha. ] hệ thống đột nhiên cảm thấy mất mát, [ nếu Nha Nha về được nhà, không được quên chú nga ~]
Diệp Nha là ký chủ nhỏ nhất mà nó đã từng đi theo, tuy rằng rất hay làm ầm ĩ nhưng lại đáng yêu, nửa năm ở chung với nhau nói không có cảm tình thì đúng là nói dối , nghĩ tới lúc rời xa nhau, đáy lòng hệ thống liền trào ra phiền muộn.
Diệp Nha tự tin trả lời: [ chú yên tâm, con nhất định là sẽ quên chú. ]
Hệ thống: [? ]
Diệp Nha: [ chúng con là yêu quái sống vài ngàn năm, chờ con lớn lên chắc chắn sẽ quên chú. ]
Diệp Nha cái tốt không thèm học, lại học theo Hạ tình có bao nhiêu thẳng thắn học hết.
Hệ thống ngạnh đau, cô nói không sai, yêu quái có sinh mệnh rất dài, tồn tại của nó chỉ là một hạt bụi nhỏ trong sinh mệnh của cô, chờ cô lớn lên chắc chắn sẽ quên……
Thật thương tâm.
Thật khổ sở.
Trong không khí trầm thấp, lại nghe thấy tiếng Diệp Nha nghiêm túc nói: [ chú nếu sợ Nha Nha quên chú, chú có thể một năm lại đến thăm con ~]
Hệ thống sửng sốt, yên lặng cười.
“Rời giường, ngươi sao vẫn còn bất động?” Thấy Diệp Nha nửa ngày không động đậy, Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn mà thúc giục.
Diệp Nha xoa xoa mắt bò xuống giường, chăn gấp gọn để một bên, đeo dép rồi vào phòng tắm.
Diệp Lâm Xuyên tìm thấy vali màu hồng phấn của Diệp Nha, mở tủ quần áo định soạn đồ, lại nghe thấy tiếng đạo diễn: “Diệp tiên sinh, anh không thể soạn đồ giúp cô bé đươc.”
Diệp Lâm Xuyên quay đầu nhìn .
“Tiết mục của chúng tôi là 《 Hãy lắng nghe lời con trẻ 》, cho nên trẻ con có quyền làm chủ, vì vậy hãy để cô bé tự làm.”
Những lời này của đạo diễn đều bị Diệp Nha đứng ở ngoài cửa nghe hết, nhanh chóng rửa mặt rồi nhảy xuống ghế nhỏ chạy tới bên cạnh Diệp Lâm Xuyên, ngửa đầu nhìn đạo diễn, tròng mắt phát sáng: “Vậy con là nhất gia chi chủ hả?”
“A…… phải, cũng có thể nói vậy.”
Diệp Nha vừa lòng gật đầu, tay nhỏ đặt ở phía sau lưng quay đi, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị rất có phong phạm của người lớn: “Em trai, ngươi phải nhớ để cho ta giữ tiền đấy.”
―― nhất gia chi chủ đang muốn quản tiền bạc kìa.
―― quá tốt rồi, giang sơn của tiểu yêu quái cuối cùng cũng quay lại!!!
―― thiên hạ này chắc chắn là của Diệp Nha rồi!!
Mũi của cô hếch lên trời, nếu ʍôиɠ mọc thêm một cái đuôi, chắc chắn sẽ bay lên tận trời.
Nhìn đám người nghẹn cười đằng sau, Diệp Lâm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Không, được, gọi, ta, là, em, trai.”
Diệp Nha chớp mắt, mờ mịt hỏi: “Nhưng không phải lúc đầu ngươi đồng ý gọi ngươi là em trai sao?”
Diệp Lâm Xuyên tức muốn hộc máu: “Ta đồng ý khi nào!”
Diệp Nha nhìn chằm chằm ông nghiêm túc trầm tư mấy giây, mở miệng chậm rì rì nói nói: “Từ lúc đầu rồi mà.”
Diệp Lâm Xuyên hô hấp cứng lại, đôi mắt hơi hơi mở lớn: “Lúc đầu ta đâu có đồng ý.”
Diệp Nha: “Nhưng mà lúc đầu ngươi cũng đâu có trả lờ!” Lấy logic của Diệp Nha, thì không cự tuyệt chính là đồng ý, huống chi cô cũng không biết nên gọi như thế nào mới đúng, kêu chú thì cảm thấy kì quái, ba thì ngẫu nhiên có thể gọi một vài lần, nhưng cũng không thuận tiện, gọi…… ông Xuyên? Không được, không đáng yêu như em trai, gọi em trai vẫn là đáng yêu nhất
Diệp Lâm Xuyên nhịn xuống, liếc trắng mắt cô: “Gọi ba ba.”
“Em trai.”
“Gọi ba ba.”
“Em trai.”
“Ta nói gọi ―― ba, ba.”
Diệp Nha học bộ dáng của ông kéo dài thanh âm “Em, trai.”
Diệp Lâm Xuyên sắp tức ૮ɦếƭ rồi, nếu xung hô không đổi, bỏ qua thì vẫn rất lộn xộn, tức khắc gầm nhẹ sửa đúng: “Ba ba! Ba ba!!”
Diệp Nha run người, bị quát đến phát ngốc.
Cô mờ mịt chớp mắt, hơi há mồm, nói ra một tiếng đáng yêu, trẻ con: “Ai!” Nên nói là rất dứt khoát không dây dưa dài dòng gì.
“……?”
“…………??
Tổ camera ở phía sau cười đến phê người.