Một đứa bé ba tuổi vẫn còn quá nhỏ, bị người lớn túm được căn bản không có cơ hội chạy thoát, càng miễn bàn đến việc đầu của Diệp Nha còn đang quay cuồng, người không có một chút sức lực nào.
Nhìn bàn tay to bắt lấy cánh tay cô, Diệp Nha sợ hãi, ngẩng đầu lên.
Nhưng khi thấy gương mặt kia, cảm giác sợ hãi liền biến mất, tất cả đều biến thành kinh ngạc.
"Chú tài xế?" Diệp Nha không nghĩ tới có thể gặp được tài xế trong nhà ở chỗ này, hoài nghi trừng lớn hai mắt.
"Tiên sinh bảo chú dẫn con về nhà." Tài xế buông Diệp Nha ra, mắt nhìn hoàn cảnh hỗn độn xung quanh, nhăn mày lại, "Nơi này không an toàn, sao con có thể một mình đến nơi như vậy được??"
Khi Diệp Lâm Xuyên bảo hắn tới Thạch Cẩm Động đón người, hắn đã có kinh ngạc một chút, càng kinh ngạc hơn là một bé gái ba tuổi thế mà có thể chạy đến đây, đặc biệt Thạch Cẩm Động là nơi hỗn loạn nổi danh ở Long Thành, chỉ cần không chú ý một chút có khả năng sẽ xảy ra sự cố bất ngờ, may mà hắn tới nhanh, không có việc gì ngoài ý muốn.
"Đi lên đi." Không đợi trả lời, tài xế đã bế Diệp Nha lên ghế sau.
Toàn thân Diệp Nha nóng bừng, tứ chi mềm nhũn không có sức lực.
Ngồi lên xe cũng không khóc không nháo, chỉ héo héo, phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế khởi động xe, nhìn Diệp Nha qua kính chiếu hậu khẽ thở dài.
Trong nhà đã sớm phát hiện ra Diệp Nha mất tích, nhưng vị đại thiếu gia kia miệng rất kín mít, có hỏi như thế nào cũng không chịu nói ra cô đang ở chỗ đó. Còn may bọn họ tìm được xe đạp dựng ở trạm xe buýt, cuối cùng dùng theo dõi ở con đường đấy đi tìm tới nơi này, có thể nói là tốn không ít công phu.
"Không ngờ Diệp Nha có thể đi xa như vậy, thật là ghê gớm." Thấy tiểu cô nương không nói lời nào, tài xế cho rằng cô đang lạc trong cõi tiên, vội vàng khen thêm vài câu, "Chẳng giống cái thằng con trai nhà chú, đã mười bảy, mười tám tuổi đời rồi mà chẳng biết đường xá ra sao, nếu quăng nó ra ngoài đường, bảo đảm không biết tìm đường về."
Tài xế đột nhiên mở ra lời nói áp, lải nhải cùng Diệp Nha nói về chuyện riêng trong nhà.
Diệp Nha dạ dày không thoải mái, nàng ngồi quỳ ở trêи chỗ ngồi, đôi tay bám trụ ở cửa sổ xe, lông mi nhấp nháy nhấp nháy phiêu hướng ngoài cửa sổ.
Đối diện đường lớn là một khu công viên trò chơi, màu hồng phấn bánh xe quay ở trời xanh mây trắng hạ từ từ chuyển động, cho dù cửa sổ đóng lại, cũng có thể nghe được từ công viên trò chơi bay tới âm nhạc.
Tài xế giọng nói dừng lại, đề tài vừa chuyển, hỏi: "Diệp Nha muốn đi chơi?"
Nàng quay đầu, thần sắc mờ mịt.
Nhìn bộ dạng ngây thơ không biết gì của bạn nhỏ này đã thành công đánh bại sự đau lòng của tài xế.
Hắn lúc này mới nhớ đến bé gái ngồi ở ghế sau kia là người nhân bản, ba năm qua không hề được giáo ɖu͙ƈ như bao đứa trẻ khác, chỉ sợ khu vui chơi giải trí là cái gì cũng không biết, lần này trở về, có thể sẽ bị tiêu hủy......
Tài xế trong lòng lên men: "Chú dẫn con đến công viên giải trí chơi, được không?"
Diệp Nha chớp chớp mắt, lắc đầu: "Con không muốn đi." Cô thấy không thoải mái, muốn đi ngủ.
Thấy cô cự tuyệt, tài xế lại cho rằng cô có ý khác, càng thêm thương tiếc: "Không sợ, chú sẽ không nói cho tiên sinh biết."
"?"Diệp Nha hoang mang nhăn mặt lại, "Nhưng mà con không muốn đi."
Tài xế: "Con muốn."
Tài xế: "Con khẳng định rất muốn đi."
Trẻ con đều rất thích đi công viên giải trí, đặc biệt là trẻ nhỏ ba tuổi, càng muốn đi!
Nói không muốn đi, khẳng định là khẩu thị tâm phi, chắc chắn sợ hãi Diệp tổng trách cứ.
Haizz.
Tài xế thở dài.
Đứa trẻ đáng thương, ở cái tuổi này không nên chịu đựng một vận mệnh như vậy.
Tài xế đột nhiên cảm thấy xót xa, cúi đầu xoa xoa nước mắt.
Hành vi của hắn hoàn toàn mê hoặc được yêu quái nhỏ.
Đang êm đẹp sao lại khóc rồi? Người lớn cũng thật kỳ quái.
Diệp Nha gõ gõ cái đầu đang đau của mình, đột nhiên nghĩ ra, có thể là chú tài xế muốn đi chơi, nhưng mà hơi xấu hổ, cho nên mới kêu cô đi.
Thôi được.
Diệp Nha tự khai thông não mình xong, một lần nữa ngồi xong, nói với tài xế: "Chúng ta chỉ có thể chơi một cái."
"Không sao đâu, hai trò cũng được."
Diệp Nha dẩu miệng: "Chỉ một thôi!!"
Tài xế liên tục gật đầu: "Không sao đâu, không sao đâu, chơi nhiều hơn ba trò cũng không sao hết, chú đảm bảo sẽ không nói cho tiên sinh, con yên tâm."
"......"
Người lớn thật phiền!!
Diệp Nha hút một hơi thật sâu, thôi, cô là một yêu quái nhỏ thiện lương, phải bao dung con người nhiều hơn.
Xe chuyển bánh đến khu vui chơi giải trí ở đối diện, tài xế xếp hàng mua vé, nắm tay Diệp Nha đi vào trong công viên.
Cho dù không phải cuối tuần, khu vui chơi vẫn có rất nhiều người, đa phần là những cặp vợ chồng, cặp đôi trẻ hay một nhóm bạn thân với nhau.
Cái đầu của Diệp Nha vô cùng thấp bé, nửa ngày rồi mà chỉ nhìn thấy chân, chân, chân, rồi lông chân, lông chân, lông chân...
"Nha Nha muốn chơi cái gì, bánh xe quay có được không?" Tài xế khom lưng, chỉ vào bánh xe quay trước mặt hỏi.
Nhìn kiến trúc cao ngất ở trước mặt, Diệp Nha sợ tới mức lông tơ đứng chổng ngược, đầu lắc như trống bỏi, "Không ngồi không ngồi, cây nhỏ không thể lên trời cao được ~" Gió sẽ thổi cô, thổi đi mất thì sẽ không tìm được mẹ.
"Được, được, được, không ngồi không ngồi." Tài xế vỗ vỗ đầu cô, "Vậy xoay tròn ngựa gỗ kia thì sao?"
Diệp Nha nhìn những chú ngựa gỗ màu sắc rực rỡ phát ra âm nhạc cách đó không, miễn cưỡng gật đầu: "Thế thúc thúc, chú chỉ được chơi một lát thôi nha."
"Được...... hả?" Tài xế nhìn về phía cô, cười lớn, "Được, chú chơi cùng Nha Nha."
Hắn đang muốn đi mua vé cho Diệp Nha, thì chuông điện thoại vang lên, nhìn nội dung hiển thị trêи màn hình, biểu tình của chú tài xế nháy mắt biến đôi.
―― người gọi đến chính là vợ của hắn, đang nháo muốn cùng hắn ly hôn.
Tài xế thu lại cảm xúc, kéo Diệp Nha đến hàng ghế bên cạnh ngồi xuống, "Bây giờ, Nha Nha ở nơi này chờ chú một chút nhá, lát nữa chúng ta sẽ đi mua vé ngồi ngựa gỗ." Hắn tăng ngữ điệu lên, "Không được chạy loạn đấy."
Diệp Nha ngoan ngoãn gật đầu.
Tài xế tạm thời thả lỏng, đi đến một chỗ ít cách đó không xa, nghe điện thoại.
Diệp Nha đi lâu như vậy sớm đã rất khát, cô kéo cặp sách ra, lấy bình nước nhỏ ra, uống một ngụm nước, vừa uống vừa nhìn xung quanh.
Công viên trò chơi tuy nhiều người, nhưng linh vật bảo hộ lại rất ít ỏi, chỉ có mấy con.
Đột nhiên, lực chú ý của Diệp Nha bị một tiên hoa nhỏ màu đỏ hấp dẫn.
Kia chắc là linh vật bảo hộ, to bằng ngón cái, dáng người nhỏ nhắn, mặc váy hoa hồng, với đôi cánh mỏng như cánh ve ở sau người không ngừng nhấp nháy, nó đang sốt ruột, đập cánh, bay vòng vòng, trong miệng liên tục ríu rít.
Đây là linh vật bảo hộ thuộc về tộc hoa cỏ, Diệp Nha khó hiểu được nó nói cái gì.
[ Ngu ngốc, ngươi không thể cùng bà ta đi. ]
[ Bà ta sẽ đem ngươi bán đi! ]
Được linh vật bảo hộ là một bé gái năm tuổi tướng mạo đáng yêu, quần áo tinh xảo, nước mắt lưng chừng, đang bất an nghe bà lão trước mắt kia nói chuyện, giây tiếp theo, bà ta vươn tay định đưa qua......
Diệp Nha căng thẳng, ôm ly nước chạy qua .
"Chị ơi!"
Vốn dĩ đang muốn túm lấy đứa bé này tức khắc dừng động tác lại, nghẹn ngào nhìn qua.
"Ba ba đã mua vé rồi, làm em phải đi tìm chị." Diệp Nha kéo tay cô, ngưởng mặt nhìn về phía bà lão cười đến cứng ngắc, "Bà ơi, bà là ai thế? Chúng con không quen biết bà!" Cô nói rất lớn, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của mọi người xung quanh.
"Không phải là muốn lừa gạt trẻ con đấy chứ?"
"Có nên kêu bảo vệ tới không?"
"Tôi nghĩ vẫn nên gọi bảo vệ tới đi, vừa rồi đã thấy bà ta lén lút......"
Mọi người chung quanh nghị luận sôi nổi, sắc mặt bà lão kia càng ngày càng kém, tươi cười cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, bà ta lui về sau hai bước, giống như muốn trốn chạy, chớp mắt liền biến mất giữa mênh mang biển người.
Nguy hiểm qua đi, linh vật bảo hộ nhẹ nhàng thở ra, tinh linh nhỏ kéo góc váy ưu nhã cúi chào với Diệp Nha, sau đó xoay người che giấu.
"Chị không tìm thấy ba mẹ sao?" Diệp Nha ngẩng đầu nhìn bé gái đang khụt khịt khóc, nghĩ nghĩ rồi nói, "Em không thể đi quá xa được." Chú tài xế vẫn còn đang chờ nàng, một người chú ấy khẳng định sẽ đi lạc đường.
Bé gái không nói lời nào, cúi đầu khóc nức nở.
"Không khóc, không khóc." Diệp Nha ôm ôm cái chị gái nhỏ này so với cô còn cao hơn, dắt tay cô ngồi lên trêи ghế. Cô quay đầu nhìn, tài xế vẫn còn nghe điện thoại, quá chuyên chú nên hắn không hề chú ý đến tình huống phát sinh bên này.
Diệp Nha hỏi nữ hài: "Chị tên là gì?"
Cô bé thút tha thút thít trả lời: "Hạ, Hạ Tình."
Hạ Tình?
Diệp Nha chớp chớp mắt, hình như có chút quen tai.
"Chị không tìm thấy chú của chị." Cô khóc đủ rồi, hai mắt đẫm lệ ướƭ áƭ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Diệp Nha.
Dưới ánh mặt trời, làn da Diệp Nha trắng sáng lên không ít, khuôn mặt bầu bĩnh, làm người ta không nhịn được mà muốn xoa nắn, xoa một cái; Hạ Tình lại xem tóc của cô, có lẽ là bởi vì thiếu dinh dưỡng, tóc Diệp Nha có hơi hoe hoe vàng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đáng yêu của cô, đôi mắt cô rất lớn, lông mi dài đến quá mức, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Khiến cho Hạ Tình, vẫn luôn muốn có em gái, lập tức quên luôn khóc, ngơ ngác nhìn Diệp Nha nói: "Em thật đáng yêu ~"
Diệp Nha nghiêng nghiêng đầu.
"Chị sờ mặt em một chút có được không?" Hạ Tình nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn tròn của cô, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
ʍôиɠ nhỏ của Diệp Nha yên lặng dịch sang bên cạnh, ngạo kiều từ chối: "Không cho chị sờ."
"Vì sao?" Hạ Tình vô cùng mất mát,
Diệp Nha nghiêm túc nói: "Chị chưa rửa tay, không thể sờ."
Wow ~ Hóa ra là như vậy.
Nói đến rửa tay......
Hạ Tình đột nhiên cảm thấy khát.
Cô bé ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi lúc nãy khóc đến khô khốc, lại nghĩ tới chú mình, vành mắt lần nữa phiếm hồng, "...... Chị muốn uống nước."
Diệp Nha quơ quơ bình nước trêи tay, nhắm một mắt lại nhìn vào miệng chai, đen như mực...... Không có gì, chỉ là cô dùng mắt sai cách thôi.
Diệp Nha mở to mắt nhìn, "Hết nước rồi." Bình nước ấm vừa rồi đã bị cô uống hết sạch, "Chị rất khát sao?"
Hạ Tình gật đầu.
"Được....." Diệp Nha nhảy xuống ghế dựa, xoay người nhìn nhìn chú tài xế. Từ lúc mua vé vào cửa xong, hắn vẫn luôn nghe điện thoại, hình như là đang cãi nhau với người khác, nhìn cái bóng cũng thấy tâm trạng không tốt.
Cửa hàng tiện lợi phía trước cách có hai bước chân, cô đi một tí, chú tài xế hẳn là sẽ không đi lạc đâu?
Chú ấy cũng là một người lớn, khẳng định sẽ không đi lạc!
Làm xong tư tưởng, Diệp Nha quyết định đi mua nước.
"Em có tiền." Diệp Nha khoe khoang, vỗ vỗ vài đồng xu trong túi quần, "Em đi mua nước, chị không được chạy loạn."
"Được." Hạ Tình đồng ý, nhìn theo bóng dáng Diệp Nha xa dần.
Diệp Nha bước chân ngắn ngủi một đường chạy đến cửa hàng tiện lợi ở đối diện, thời điểm này, trong quá không có nhiều người, chỉ có chủ tiệm cùng vớ bà nội ngồi bên cạnh xem TV. Diệp Nha nhón mũi chân, cố gắng nắm tiền xu có 5 tệ nâng lên cao, dùng giọng nói trẻ con gây sự chú ý, "Cô ơi, con muốn mua nước."
Trêи quầy bán hàng, người phụ nữ đứng lên mới nhìn thấy bộ dạng của cô, lập tức ngẩn người.
"Cô ơi, con muốn mua nước." Ánh mắt cô đen láy nhìn chằm chằm người phụ nữ, đang bất động kia.
Chủ tiệm nhìn Diệp Nha lại nhìn đồng xu kia, không nhiều lời, đi đến trước mặt bà lão, ghé vào bên tai bà ấy, kêu: "Bà ơi, bà ngồi dịch sang, con phải đi lấy nước."
"A?"
"Con muốn lấy nước!" Giọng nói chủ tiệm tăng thêm.
"À......" Bà cố nội chầm chậm đứng dậy, dịch sang chiếc ghế bên cạnh.
Chủ tiệm lấy nước ra, lẩm bẩm hai câu: "Bà nói xem bà cũng đã một trăm tuổi rồi, sao lại bỏ nhà trốn đi cơ chứ, buổi tối trở về cùng với ba con đi. Người là trưởng bối, sao lại giống như một đứa trẻ thế? Đáng giá rời nhà trốn đi sao, làm hại người khác lo lắng cho bà."
Bà lão có lẽ là không nghe được, nên cũng không nói gì.
Nhưng mà Diệp Nha thì nghe rất rõ chủ tiệm nói.
Bà......
Một trăm tuổi chính là bà, chính là trưởng bối sao?
Diệp Nha cắn ngón tay, ánh mắt lập loè sáng lên.
Vậy mình hiện tại cũng là bà, là trưởng bối?
"Nước của con." Đang tự hỏi, chủ tiệm đưa thủy tới.
Diệp Nha lấy lại tinh thần, ôm lấy chai nước suối rồi nói cảm ơn, nhét 5 tệ vào tay chủ tiệm.
Chủ tiệm thu tiền xu, một lần nữa ngồi vào ghế tiếp tục xem báo chí.
Lấy được nước rồi, nhưng Diệp Nha vẫn chưa đi, đứng ở trước quầy như đang chờ đợi cái gì đó.
Một phút đồng hồ......
Hai phút trôi qua......
Ba phút......
Chủ tiệm khẽ nhíu mày, thoáng nhìn gương mặt đẹp đến quá phận kia của tiểu cô nương kia, ngữ khí tức khắc trở nên ôn hòa, "Bạn nhỏ còn muốn cái gì nữa?" Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, nếu muốn nước nữa cô cũng vui mà cho.
Diệp Nha nhìn nhìn bà lão bên cạnh già cỗi đến nỗi đôi mắt cũng không mở ra được, ôm chai nước, tay nhỏ tràn đầy khí thế vung lên, tiêu sái xoay người, "Số tiền còn lại không cần trả, cho bà lão mua kẹo, Tiểu Diệp tử sẽ chúc phúc các người."
Ừm, cô thật hào phóng.
Cô thật là một yêu quái nhỏ đối xử với con người tốt nhất trêи thế giới.
" ??? " Cái gì??
Chủ tiệm trong lòng hoang mang chậm rãi ngồi xuống, kết quả ngồi chưa được nóng ʍôиɠ, thì có điện thoại gọi đến, microphone truyền đến giọng nói hưng phấn của đứa em trai nhà mình: "Chị! Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới! Nói mẹ tỉnh! Bà hôn mê đã 5 năm, cuối cùng...... cuối cùng cũng tỉnh..." Trong điện thoại, em trai nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Tay chủ tiệm run lên, khϊế͙p͙ sợ làm cô không có cách nào nói lên lời, một lúc sau quay đầu, nhìn về hướng tiểu cô nương rời đi, lẳng lặng thất thần.
Người tốt thì nhất định sẽ nhận được điều tốt...... Thật sự tồn tại?