Xong bữa tối, Dĩ Nhu ở trong bếp rửa chén dĩa, Khúc Mịch ngồi sofa coi tivi. Anh đưa mắt nhìn về phía nhà bếp, khóe miệng nở nụ cười.
“Được rồi! Đi thôi!” Thấy Dĩ Nhu bước ra, anh tắt tivi, đứng dậy.
“Đi đâu?” Dĩ Nhu nghi hoặc hỏi.
“Tôi thấy phía trước có một công viên nhỏ, rất thích hợp đi tản bộ sau bữa tối.”
Dĩ Nhu ở đây mấy năm nhưng chưa bao giờ đi qua công viên đó. Sáng sớm chiều tối đi dạo mát … không phải là chuyện của người già sao? Cô tình nguyện ở nhà đọc sách, không muốn đi.
“Vận động sẽ nâng cao thể chất. Hơn nữa em khá chống cự với những nơi đông đúc, chuyện này vừa hay có ích cho việc trị liệu cho em. Đi ra ngoài, tiếp xúc với những người xa lạ em sẽ phát hiện vẫn còn nhiều người tốt.”
Nếu là việc liên quan đến trị liệu, cô không còn cách nào khác phải theo anh.
Mùa hè, tối khá trễ, bên ngoài ánh dương vẫn soi chiếu, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có người người đang hóng mát, thư giãn.
Chưa đến mười phút hai người đã đến công viên, phía ngoài cổng khá náo nhiệt, các bà các mẹ đang học khiêu vũ, tiếng nhạc khá ầm ĩ … Hai người không thích ồn ào nên đi thẳng sâu vào phía trong.
Dưới bóng cây, một nhóm người đang chơi cờ, cách đó không xa một nhóm thanh niên chơi đá cầu, ở khúc quanh có mấy ông bà lão đang chơi đàn nhị, hát hồ quảng. Phía quảng trường tụ tập mấy đứa trẻ đang trượt patin … tiếng cười tiếng nói không ngừng.
Đối diện quảng trường là một vùng đồi nhân tạo, đỉnh đồi xây một mái đình nhỏ, xung quanh là bãi cỏ xanh mướt, vẫn còn một nhóm công nhân đang làm cỏ.
Thanh niên, học sinh thích hóng gió ở đó nhất, tụm năm tụm ba chơi đùa, tâm sự.
Ở một góc công viên chính là ‘Thiên Đường Trẻ Thơ’, là nơi vui chơi cho trẻ, nhưng giá cả cũng không rẻ: câu cá một phút một đồng, ngựa gỗ ba phút mười đồng … ở đó mà chơi trên một tiếng, chắc chắn tiêu gần một hai trăm đồng là cái chắc.
“Con nít bây giờ bị hiện đại làm hư rồi!” Khúc Mịch không tán thành cách thức giáo dục trẻ thế này, “Nếu để cho chính chúng nó lựa chọn, chúng nó sẽ thích chơi đùa hòa cùng thiên nhiên mà không bị ràng buộc, hay là, thích vừa chơi vừa nhìn đồng hồ bấm giờ. Hơn nữa, trò chơi cùng tiền bạc có quan hệ thế nào được cơ chứ. Vậy mà em coi đi … Hiện tại nếu không có tiền, quyền lợi chơi đùa của lũ trẻ cũng bị mất.”
“Tuổi thơ của anh so với chúng cũng khổ đâu kém!” Dĩ Nhu đã từng nghe anh kể về tuổi thơ của mình, ngoại trừ đọc sách, đọc sách thì chẳng còn gì, càng khô khan và vô vị hơn.
“Tôi không giống!” Khúc Mịch không hề do dự, đáp trả: “Từ trước đến giờ thiên tài chẳng có gì lạ … Ông trời ban cho họ trí tuệ hơn người, vậy thì họ sẽ không lãng phí.”
Đúng là người tự luyến! Mặc dù những lời anh nói là sự thật nhưng không thể khiêm tốn một chút sao? ‘Khích lệ’ vẫn nên để người ngoài nói ra thì tốt hơn.
Hai người vừa tản bộ vừa nói chuyện, đột nhiên một cậu bé chạy vọt đến.
“Cẩn thận!” Khúc Mịch nhanh tay lẹ mắt, kéo cánh tay Dĩ Nhu, ôm cô vào lòng, xoay một vòng.
Cậu bé thấy mình sắp va vào người trước mặt liền nhanh chóng chuyển hướng, mất trọng tâm té vào trong bụi cỏ, cũng may không bị thương nhưng bị một phen giật mình, ly kem vừa mua cũng bị rơi mất.
Dĩ Nhu chạy qua nâng cậu bé dậy, phủi bụi trên người. Cậu bé là đứa trẻ tham ăn nhìn ly kem trên cỏ muốn khóc.
“Để dì mua cho con ly khác!” Dĩ Nhu nhìn bên cạnh có xe đẩy bán đồ uống, liền dắt cậu bé qua.
Chọn một ly kem như của cậu bé, Dĩ Nhu nhìn quần áo há hốc mồm --- Cô không mang theo tiền. Ánh mắt nhìn cậu bé Lเế๓ láק ly kem … cô đành đưa mắt cầu cứu Khúc Mịch.
“Ông chủ! Làm ly giống như vậy cho cô ấy!” Khúc Mịch chỉ vào một cặp đôi đang châu đầu vào nhau uống trà sữa trân châu, “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Mười lăm đồng!”
Khúc Mịch mò trong túi một lúc lâu sau mới lấy ra được tờ mười đồng, hai tờ một đồng và mấy đồng xu.
Hai người vơ vét mãi mới ra được chút tiền … kể ra cũng có hơi mất mặt.
Cậu bé phấn khởi chạy đi, còn Dĩ Nhu nhận ly trà sữa trân châu từ tay ông chủ.
Cô đã quên mất lần cuối cùng uống trà sữa trân châu là từ lúc nào, mùi thơm thơm, vị beo béo, tình cờ ăn phải hạt trân châu mềm mềm, dai dai. Tuy rằng hương vị không còn ngon được như hồi còn bé nhưng vẫn rất tuyệt.
“Pháp y Tăng, thế nào?” Đi hai bước, Khúc Mịch quay đầu lại hỏi.
“Ừm … Rất ngon!” Dĩ Nhu hút một cái, trà sữa trân châu có bỏ thêm đá, trời nóng hạ nhiệt, “Quý hơn nữa là để anh phải chi tiền!”
Đi được thêm hai bước, Khúc Mịch kêu nóng, hai người ngồi nghỉ chân trên băng ghế dưới gốc đại thụ.
“Khát quá!” Khúc Mịch nhẹ giọng nhắc, lưỡi liếm môi một cái.
Dĩ Nhu đẩy ly trà sữa qua: “Anh uống đi, chỉ không có ống hút thôi, vì ống hút tôi đã dùng qua …”
“Tôi đều kiểm tra sức khỏe hàng năm, lại là người biết chú ý vệ sinh; hơn nữa tôi không chê đồ em đã dùng qua. Vốn dĩ tôi chỉ mua cho em uống, em mới uống mấy ngụm, tôi chỉ cần nhấp một ngụm lại sợ em ghét bỏ … Nhưng thật sự tôi vừa nóng vừa khát …” Anh nói cẩn thận từng ly từng tí.
Một người luôn đặt mắt cao hơn đầu, lạnh lùng bá đạo lại có thể nói được những lời đáng thương như thế, Dĩ Nhu lập tức ra bộ dáng trượng nghĩa: “Không sao! Anh cứ uống đi, tôi không chê anh!”
“Em sẽ không vì chuyện tôi đã uống một hớp thì sẽ không uống nữa chứ?”
“Ừm!” Dĩ Nhu đưa ly nước về phía anh.
Khúc Mịch không nói nữa, cúi đầu ngậm ống hút, hút một cái.
“Ngon thật! Rất mát!” Anh nở nụ cười thỏa mãn, đẩy ly lại về phía Dĩ Nhu: “Pháp y Tăng, em uống tiếp đi!”
Dĩ Nhu chần chừ một chút, định rút khăn tay ra lau ống hút, liền trông thấy anh cắn môi, giọng đầy oan ức: “Pháp y Tăng, em thật sự là ghét bỏ tôi, có đúng không?”
“Không có …”
“Tôi nói thật là tôi đều kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm, một ngày đánh răng ba lần, súc miệng sạch sẽ, cẩn thận …”
“Tôi uống, tôi uống!!!” Dĩ Nhu không thể chịu được dáng vẻ một người đàn ông bị cả thế giới vứt bỏ, vội cúi xuống uống một ngụm.
Không khó uống như cô tưởng tượng … chỉ là vị trà sữa trân châu không giống vừa rồi cho lắm …
“Nơi này phong cảnh thật đẹp!” Khúc Mịch tinh thần phấn chấn.
… Muốn uống thêm một hớp trà sữa nữa, còn không?
“Tôi còn tưởng anh sẽ nói phong cảnh tự nhiên là đẹp, chỉ là có thêm dấu vết đào bới của công nhân.”
Một lát sau.
“Pháp y Tăng, tôi lại khát!”
Dĩ Nhu đưa ly nước qua, anh cúi đầu uống một ngụm, lại đẩy sang trước mặt Dĩ Nhu để cô uống.
Hai người tôi một ngụm, anh một ngụm, chẳng mấy chốc ly trà sữa đã thấy đáy.
“Em muốn uống gì?” Đôi tình nhân ngồi ghế bên cạnh, chàng trai ôm lấy cô gái, hôn một cái rồi mở miệng hỏi.
“Em cũng muốn uống trà sữa trân châu. Anh xem đi người ta uống đáng yêu biết bao nhiêu!” Cô gái nhìn về phía Dĩ Nhu và Khúc Mịch, ánh mắt ao ước.
Đáng yêu? Dĩ Nhu chẳng thấy đáng yêu một chút nào, tuổi trẻ bây giờ chả hiểu nổi.
“Pháp y Tăng, bên trong còn một viên trân châu, không thể lãng phí!” Khúc Mịch cầm ly nước để Dĩ Nhu hút.
Không ngờ anh lại biết tiết kiệm như vậy, Dĩ Nhu hút hết viên trân châu cuối cùng, nhìn Khúc Mịch ném ly trà sữa vào trong thùng rác.
Mặt trời xuống núi, sắc trời dần tối, đám người trong công viên cũng thưa thớt dần, hai người bọn họ cũng chuẩn bị ra về.
Vừa đến cổng tiểu khu điện thoại của cả hai người rung lên cùng một lúc. Theo như âm thanh có thể đoán được là tin nhắn điện thoại hay tin nhắn QQ.
Thời nay không chỉ có người trẻ mà ngay cả người có tuổi cũng chơi QQ.
Dĩ Nhu rút di động nhìn tin nhắn QQ của mình, là Khang Bình gửi.
Cô mở tin ra đọc, là một tấm hình, chính là ảnh chụp cảnh cô và Khúc Mịch đang cùng nhau ăn viên trân châu cuối cùng. Phía dưới còn có nhiều bình luận: cái gì mà hình ảnh duy mỹ nhất, cách thức uống trà sữa đáng yêu nhất ….
Tình huống gì đây? Dĩ Nhu cau mày, ai tốt vậy, chụp ảnh rồi còn gửi cho bạn?
--- Khang Bình, chuyện gì vậy? Làm sao có được ảnh này?
Dĩ Nhu nhắn tin lại cho Khang Bình. Khang Bình trả lời ngay:
--- Chị Tăng, là bạn em chuyển cho xem. Bọn họ đang tìm người mẫu để quảng cáo trà sữa trân châu, em nhìn thấy là chị và Đội trưởng Khúc. Nhưng tấm ảnh này xác thực rất đẹp, rất chân thật, rất tình cảm … Hai người trước nay còn che che giấu giấu, lần này bị lộ rồi nhé!
Dĩ Nhu trông thấy Khúc Mịch cũng rút điện thoại nhìn vào màn hình, biết chắc anh cũng xem được tấm ảnh này.
“Cái này có tính là xâm phạm quyền cá nhân hay không?” Dĩ Nhu vừa nói vừa nhớ đến một cô gái luôn nhìn về phía hai người bọn họ khi nãy, ắt hẳn là tấm hình do cô ta chụp.
Thanh niên bây giờ rất thích chụp ảnh rồi khoe trên mạng … Chụp hình mình được rồi, tại sao phải chụp người khác.
“Nếu như em muốn truy cứu tôi sẽ lệnh cho Cố Thành tìm ra được người đăng tấm ảnh này, sau đó em kiện lên tòa, tố cáo đối phương xâm phạm quyền chân dung và đời tư cá nhân, có thể đưa ra yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần” Khúc Mịch nghiêm túc trả lời.
Quên đi … Chuyện lớn chuyện nhỏ động chút là lên tòa? Việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không mới có thể sống an nhiên.
“Thật ra mà nói … chỉ là hiểu lầm, em và tôi đều là người độc thân, có xảy ra chuyện yêu đương cũng không có gì ghê gớm. Đợi đến khi việc trị liệu kết thúc, chúng ta không còn tiếp xúc nhiều thì bọn họ lại đồn chúng ta chia tay thôi. Tất cả sẽ trở về như ngày đầu.”
Dĩ Nhu gật gù … Không như thế thì còn thế nào? Cô cũng đâu thể đi giải thích với từng người; hơn nữa, cô chẳng là nhân vật có tiếng tăm gì, chẳng đáng làm loạn cả giới mạng. Chỉ có điều nghe Khúc Mịch giải thích cô vẫn cảm giác có điểm bất thường, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.