Sau khi nghe xong, Hạ Thiệu Đình cực kỳ hoảng: “Nàng ấy đã đi trước rồi sao?”
Không đợi Trường Phong trả lời, hắn đã gọi Phạm Quảng và Tào Thăng mang theo đội nhân mã đi thẳng tới cổng thành phía Đông.
Kể từ ngày Trường Phong phụng mệnh Đường Quân Dao bố trí người quăng mồi nhử Chiết Liễu, hôm nào hắn cũng cải trang thành đủ loại nhân vật canh giữ bên ngoài phủ Dự vương, chỉ lo bỏ lỡ động thái của Chiết Liễu.
Chưa đầy nửa tháng, hắn cuối cũng cũng đợi được đến ngày Chiết Liễu ra ngoài.
Hắn không nói hai lời trực tiếp đi theo, cẩn thận theo sát đối phương băng qua những con phố ngõ hẻm, quẹo đông rẽ tây gần nửa canh giờ, hắn thấy những nơi đi qua càng đi càng hẻo lánh. Chừng non nửa giờ sau, hắn đi theo đối phương đến một ngọn núi hoang vu.
Vừa đến đó, hắn đã thấy Chiết Liễu đến trước một ngôi mộ, nàng ta ngồi xổm xuống, lấy các loại nhang đèn tiền trong làn ra và thắp.
Hắn thầm nghĩ: “Hóa ra là đến viếng mộ, nhưng không biết nàng ta đang cúng bái người nào? Người nọ có quan hệ gì với nàng ta?”
Sợ kinh động đối phương, hắn cố ý tìm một chỗ khuất để ẩn mình. Chưa đến nửa khắc, hắn thấy Chiết Liễu đứng dậy, nhấc chiếc làn trống không rồi lên đường quay về phủ.
Hắn lưỡng lự một lát, rồi bước nhanh đến trước ngôi mộ, quan sát nó tỉ mỉ một vòng, vừa định đọc dòng chữ khắc trên bia mộ thì chợt thấy bùn đất dưới tấm bia dường như đã bị động vào. Sau một thoáng suy nghĩ, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống đào bùn lên, đào lấy đào để, chẳng mấy chốc ngón tay đã chạm đến một vật cứng như ống trúc, hắn vội đào nó lên, đập vào mắt thật sự là một ống trúc to như ngón tay cái, dài xấp xỉ ngón tay giữa của hắn.
Hắn mở ống trúc ra thì thấy bên trong nhét một tờ giấy nhỏ, vừa lấy ra nhìn đã trông thấy bên trên viết ba chữ “Hứa không (phải) Hứa’, thấy vậy hắn lấy làm khó hiểu, đành vội vàng cất nó đi và chôn xuống về chỗ cũ.
Mặc dù Đường Quân Dao bịa ra một câu chuyện thật giả lẫn lộn để dẫn dắt Chiết Liễu, song nàng cũng hiểu rõ tuy rằng mồi nhử đã được quang ra, nhưng không chắc khi nào bên kia sẽ cắn câu. Cho đến lúc này, khi nàng nhìn thấy Trường Phong quay về phụng mệnh với vẻ mặt hổ thẹn, hắn nói hôm nay mình vốn có cơ hội tra ra chốn dừng chân của dư nghiệt, nhưng lại vì nhất thời lơ là nên đã để đối phương chạy mất dưới tầm mắt của mình.
Đường Quân Dao hỏi kĩ càng. Trường Phong kể lại chuyện hôm nay mình đã nhìn thấy Chiết Liễu chôn một tờ giấy ‘Hứa không phải Hứa’ xuống cạnh tấm bia, chừng một canh giờ sau có một nam tử trung niên vờ đến viếng mộ để lấy tờ giấy đi.
Hắn đi theo nam tử kia vào thành, đối phương cố tình lách qua những ngã rẽ, khúc ngoặt đông người, Trường Phong không cẩn thận đã để bóng dáng của đối phương biến mất trong đám người, không thể tìm lại được.
Đường Quân Dao đương nhiên vô cùng thất vọng vì không thể lần ra nơi dừng chân của Phương Nghi, nhưng nàng không nói gì nhiều, cũng không trách hắn đã sơ suất lơ là.
Thế nhưng, dù nàng không trách thì Trường Phong vẫn trách bản thân mình, hắn âm thầm thề rằng vô luận thế nào cũng nhất định phải tìm được tăm tích của đối phương.
Đường Quân Dao không biết suy nghĩ của hắn, nàng đang mải nghĩ về ba chữ ‘Hứa không (phải) Hứa’.
Hứa không (phải) Hứa, Hứa đầu tiền chắc là chỉ Hứa Đinh Nhược trong phủ Dự vương. Còn về Hứa thứ hai, nó đang chỉ Hứa Đinh Uyển hay nữ nhi nhà họ Hứa nhỉ? Dù thế nào đi nữa, Chiết Liễu có thể ý thức được tầm quan trọng của từ ‘Hứa’ này, có thể thấy nàng ta phải là người mà Phương Nghi có thể tin tưởng được.
Ban đầu nàng không nghĩ rằng Chiết Liễu sẽ dùng cách này để mật báo tin tức, chỉ tiếc là lần này không bắt được người nên lần sau phải nghĩ cách khác. May mà địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, không lo không có cách dụ bọn họ ra.
Nửa tháng sau, khi nàng còn chưa kịp nghĩ ra cách mới thì Trường Thuận đã vội vàng sai thị vệ quay về bẩm báo, nói rằng Chiết Liễu đột nhiên xin nghỉ phép, sau khi rời khỏi phủ Dự vương nàng ta đi tới một tiệm tạp hóa để tụ hợp với nam tử đến lấy tờ giấy ngày hôm đó rồi cả hai lén lút ra khỏi thành.
Đường Quân Dao sửng sốt rồi lại vui mừng khôn siết. Trước tiên, nàng nhanh chóng sai Trường Phong đến phủ Trung Dũng tướng quân báo cho Hạ Thiệu Đình biết việc này, còn nàng thì cải trang thành nam tử, và mang theo cây roi mà năm đó Thiên Hi đế đã ban tặng cho nàng sau một hồi suy nghĩ, sau đó mới mang theo hộ vệ của Đường Tùng Niên phái đến cho nàng đi ra ngoài.
Nào ngờ nàng còn chưa kịp chuồn ra ngoài đã gặp phải Đường hoài Châu vừa đi thăm bạn về.
Vừa thấy nàng ăn mặc như vậy Đường Hoài Châu đã nhướn mày: “Muội ngày càng phóng túng rồi đấy nhé! Cách dăm ba bữa lại đến đó một lần, đâu có cô nương chưa xuất giá nào vội vàng gặp mặt người ta như thế? Không được, ta phải đi với muội!”
Nếu chỉ đến gặp Hạ Thiệu Đình thì không sao, nhưng lần này lại có chuyện quan trọng nên Đường Quân Dao không tiện mang hắn cùng đi. Nhưng Đường Hoài Châu lại là một người kiên trì hiếm có, nàng bất lực song cũng đang vội vàng ra ngoài vì thế đành phải đồng ý.
Thấy xe ngựa chạy ra khỏi thành Đường Hoài Châu mới giác ngộ, té ra muội muội nhà mình không đi gặp Hạ Thiệu Đình mà thật sự có chuyện quan trọng cần làm. Nhưng vì sao lúc nãy con bé không nói rõ?
Nhưng bây giờ hắn cũng không tiện hỏi tường tận, chỉ đành cưỡi ngựa đi theo nàng.
Còn Hạ Thiệu Đình, sau khi nhận được tin từ Trường Phong, hắn không nói hai lời đích thân đưa người đuổi theo, ra khỏi cổng thành phía Đông lại xuôi theo sông hộ thành, đuổi được một đoạn đường dài mà vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc khiến hắn vô cùng sốt ruột.
Nha đầu to gan lớn mật ấy sẽ không một mình đuổi theo bọn chúng chứ? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao đây!
Vừa nghĩ đến khả năng này, tay đang cầm dây cương của hắn không khỏi run lên, thúc ngựa bay nhanh như tên bắn. Khi đến gần chỗ hẹn hắn mới từ từ ghìm cương, giảm tốc độ.
Hắn ngồi trên tuấn mã, quét ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh nhưng vẫn chẳng trông thấy bóng dáng Đường Quân Dao đâu. Rừng cây im ắng, chỉ khi cành lá đong đưa đón gió mới phát ra những tiếng xì xào, xen lẫn tiếng chim chóc và côn trùng. Hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy những cây đại thụ vững chãi cành lá sum xuê, đâu có nửa bóng người!
Hạ Thiệu Đình không yên tâm, nhưng hắn cũng không dám gọi to vì giờ hắn vẫn chưa biết trong rừng có kẻ địch hay không, thế nên hắn chỉ đành lệnh cho thị vệ tản ra bốn phía tìm kiếm tung tích của người nhà họ Đường.
“Ngươi nói xem, có khi nào cô nương rơi vào tay kẻ địch rồi không?” Tìm gần nửa canh giờ mà vẫn không thấy người đâu, Phạm Quảng lo lắng hỏi Tào Thăng.
Tào Thăng nào dám nói bừa, chỉ tạm thời không tìm được người mà tướng quân đã nôn nóng như vậy rồi, nếu cô nương kia thật sự gặp chuyện bất trắc, không biết tướng quân sẽ ra sao đây!
“Đừng nói nữa, mau tìm người đi.” Hắn khẽ trách, bỗng nhiên hắn nhớ đến lần gặp đám dư nghiệt tiền triều ở ngoài thành trước đây, lần đó Đường Quân Dao chuồn nhanh hơn bất cứ ai, khóe môi hắn bất giác cong lên: “Đường cô nương lanh lợi lắm, cũng rất quý trọng mạng sống, thế nên cô nương ấy sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm đâu.”
Tuy rằng Phạm Quảng không biết vì sao hắn ta lại chắc chắn như vậy, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Mặc dù hắn không muốn nhìn thấy tiểu yêu nữ kia, nhưng cũng hi vọng cô ta có thể bình an, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Dẫu sao, chỉ khi ở trước mặt tiểu yêu nữ thì tướng quân nhà hắn mới năng cười một chút.
Còn Đường Hoài Châu, chỉ vì nhất thời nông nổi đòi đi theo muội muội mà suốt dọc đường hắn ta phải ôm một bụng nghi ngờ. Muội muội chẳng những không đi gặp người, mà hình như còn đi theo dõi người ta.
Cuối cùng, hắn nhân cơ hội bỏ xe xuống đi bộ mà kéo Đường Quân Dao lại, khẽ hỏi: “Muội nói thật cho ta, muội rốt cuộc đang theo dõi ai? Tại sao lại theo dõi bọn họ? Muội kết thù kết oán gì với bọn chúng?”
Đường Quân Dao trả lời qua loa: “Bây giờ muội không có cách nào nói kỹ với huynh, đợi về rồi nói.”
Nghĩ một lát, nàng lại nhắc nhở: “Dù sao huynh cũng phải nhớ kỹ đừng để bọn họ phát hiện ra, nếu không khó giữ nổi mạng!”
Đường Hoài Châu giật nẩy người: “Còn liên quan đến cả mạng sống nữa á? Rốt cuộc muội đã kết thù oán gì với bọn họ?”
Thế nhưng Đường Quân Dao đã không còn thời gian để ý đến hắn nữa, mắt nàng nhìn thẳng vào Phương Nghi cuối cùng cũng xuất hiện ở phía xa, toàn thân đột nhiên căng thẳng, nắm tay siết thật chặt, trong mắt dần dần lộ ra nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm.
Chính là người này, người đã hủy hoại đời trước của nàng, cũng lừa dối nàng cả một đời, làm cho nàng và máu mủ ruột thịt tàn sát lẫn nhau.
“Bà ta không phải là tặc nhân mà quan phủ hạ lệnh truy nãy thời gian trước sao? Chẳng lẽ muội…….” Lúc này, Đường Hoài Châu đã nhận ra đối phương nên cảm thấy hết sức ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy vẻ oán hận và sát ý ngập tràn trong mắt muội muội của mình, hắn bỗng sững ra.
Bảo Nha kết thù kết oán với người này khi nào vậy?
Hắn trầm mặc một lúc, rồi từ từ vươn tay ra nhẹ nhàng bao lấy nắm tay vẫn luôn siết chặt của nàng, dịu giọng nói: “Bảo Nha, muội phải luôn nhớ rằng muội là báu vật trong lòng bàn tay của cha, nương và huynh trưởng, đừng để lòng thù hận chiếm mất trái tim muội, mọi việc đều có cha và ca ca thay muội gánh vác.”
Cơ thể Đường Quân Dao cứng đờ, vô thức nghiêng mặt đi, một lát sau, nàng quay lại đối diện với hắn bằng khuôn mặt tươi cười ấm áp.
Người trước mắt này có mặt mày như họa, ôn nhuận như ngọc, không biết từ lúc nào hắn đã trở thành một chàng công tử xuất chúng tốt đẹp như đời trước. Nếu so với vẻ ngoài ôn hòa nhã nhặn, thực chất lạnh lùng xa cách của hắn đời trước, thì hắn của đời này lại làm người ta thấy được cảm giác ấm áp, ngay cả ấn đường cũng thư thái dịu dàng hơn rất nhiều.
Đời trước hắn không ít lần tính kế nàng, đương nhiên, nàng cũng không chút khách khí mà đáp trả lại. Đời này bọn họ cũng không ít lần hãm hại, chửi bới lẫn nhau, cãi nhau ầm ĩ rồi lại cười hi hi ha ha cứ thế mà cùng nhau trưởng thành, hắn cũng là người thân thiết nhất của nàng.
Bất giác, bỗng nhiên nàng cảm thấy mũi mình cay cay, tầm mắt có chút mờ mịt, vì vậy vội vàng cúi đầu xuống để che đi.
Sau khi nhận được tờ giấy của Chiết Liễu, lúc đầu Phương Nghi cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại bà ta lập tức cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Hứa Đinh Nhược hiện tại không phải là cô nương nhà họ Hứa ư?
Nếu nàng ta thật sự không phải là cô nương nhà họ Hứa, thì quê quán, ngày sinh tháng đẻ cũng là giả, vậy chẳng phải bà đã lãng phí tâm tư hơn mười mấy năm cho nàng ta sao? Thậm chí bà còn vì nàng ta mà tổn thất biết bao nhân thủ.
Bà ta vừa cuống vừa tức, cổ họng bỗng nhiên trào lên một vị tanh ngọt, ngay sau đó liền hộc một cái phun máu ra.
“Chủ tử!” Đám người Đồ Y thấy thế thì kinh hoảng, vội càng tiến lên đỡ bà ta.
“Ta phải gặp Chiết Liễu, bây giờ, ngay lập tức, dù phải trả bất kì giá nào cũng phải gặp được nàng ta!” Sau khi cơn nóng giận trong lòng nguôi ngoai một chút, bà ta đã đưa ra một quyết định bốc đồng duy nhất trong đời.
Đám người Đồ Y khổ sở khuyên nhủ bà ta nhưng không được, cuối cùng chỉ đành bắt tay vào làm.
Lúc này, Phương Nghi đang nghe Chiết Liễu kể lại chuyện bà lão đi tìm cháu gái ngày hôm ấy một cách tỷ mỉ kỹ càng, không sót một chữ nào; khuôn mặt vốn đang trắng bợt của bà ta không khỏi càng trắng thêm.
Mặc dù bà ta biết những lời bà lão kia nói chưa hẳn đã đáng tin, nhưng đối phương có thể nói trúng cái tên Hứa Đinh Uyển này cũng đủ khiến bà ta kinh hồn bạt vía.
Hứa gia năm đó ngoại trừ hai tỷ muội song sinh Hứa Đinh Uyển và Hứa Đinh Nhược còn sống ra, còn những người khác đã ૮ɦếƭ sạch cả rồi, chính bà ta đã đích thân mang người đi kiểm tra thi thể, thế nên sẽ không có sai sót.
Đầu óc bà ta rối loạn, trong lòng bất giác sinh lòng nghi ngờ thân thế của Hứa Đinh Nhược.
“Chủ tử đi nhanh, chó săn của Triệu Thị đuổi tới rồi!” Bỗng nhiên, có thuộc hạ chạy như bay về phía bà ra, vừa chạy vừa kêu to.
Sắc mặt bà ta kịch biến, đám người Đồ Y lập tức bảo vệ bà ta chạy vào sâu trong rừng: “Đi mau!”
Đường Quân Dao vốn đang dõi theo kẻ địch từ xa, đột nhiên nghe thấy từ xa có người kêu to ‘Chủ tử chạy mau’, ngay sau đó lại thấy đám Phương Nghi chạy nhanh về phía mình, nàng lập tức ra lệnh cho hai người hộ vệ: “Mau chặn bọn họ lại, chắc là người của chúng ta đến rồi!”