Nàng biết chắc chắn thân phận của Phương Nghi không đơn giản, song nàng vẫn không đoán ra nàng ta vào Đông Cũng với âm mưu đen tối nào?
Vào thời của Thái Tổ Thái Tống, triều đình sẽ tuyển chọn những nữ tử có vẻ ngoài xuất chúng trong dân gian để sung vào cung, Phương Nghi là người có tướng mạo nổi bật, muốn tiến cung cũng không phải điều gì khó, nếu như đời này nàng ta vẫn muốn tiến cung ắt sẽ đi theo con đường của đời trước. Vậy thì nàng có thể dựa vào đó để điều tra xem nàng ta được quan địa phương nào tiến cử, nàng muốn nhìn xem liệu mình có thể nhổ được cây củ cải và kéo được đống bùn bên dưới lên không.
Còn cả Ngôn Vũ nữa….
Nàng chớp đôi mắt. Nỗi sợ hãi của Ngôn Vũ đã bộc lộ hoàn toàn trong âm thanh run rẩy ngày đó, nhưng rốt cuộc nàng ta đang sợ cái gì? Trước đó nàng còn chưa từng thấy nàng ta sợ cái gì mãnh liệt như vậy, cho dù ngày thường nàng ta luôn mồm nói sợ này sợ nọ; nhưng lần này biểu hiện của nàng ta không giống với những lần sợ hãi trước đó.
Đúng vậy, sợ hãi, đó là một loại sợ hãi đến nỗi kinh hồn bạt vía, tựa như nếu nàng còn tiếp tục ép nàng ta đi theo những người kia, nàng ta sẽ hoàn toàn suy sụp.
Nàng không thể không hoài nghi, rốt cuộc Ngôn Vũ và đám người Phương Nghi có quan hệ gì?
“Bảo Nha đang nhìn gì thế?” Thấy nữ nhi đi ba bước ngoảnh đầu một lần, Nguyễn Thị buồn cười chọc vào má con bé.
Hứa Quân Dao bình tĩnh lại, cũng không nói thật với nàng ấy, nàng chỉ cười tít mắt, lanh lợi nói: “Nhìn nương, người xinh đẹp nhất.”
Nguyễn Thị ngẩn ra, Đường Tùng Niên đứng bên cạnh cười ra tiếng: “Ý của tiểu nha đầu là con bé nhìn bao nhiêu người ở đây, vẫn thấy nương nó đẹp nhất.”
Khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Thị ửng hồng, nhìn phu quân mang theo ý quở trách, sau đó ngón tay gõ nhẹ lên môi tiểu nha đầu, trìu mến nói: ” Hôm nay con lén ăn kẹo mật phải không? Sao khi không cái mồm lại ngọt vậy.”
Hứa Quân Dao tiếp tục nhìn nàng ấy cười hớn hở, cười đến nỗi lúm đồng tiền in sâu trên má, Đường Tùng Niên đứng nhìn mà ngứa hết cả tay, lúc này hắn chỉ muốn tiến lên chọc vào má con bé.
“Muội muội lén ăn kẹo mật ạ?” Châu ca được phụ thân nắm tay, nuốt nước miếng ừng ực, thèm thuồng hỏi.
Đường Tùng Niên không hài lòng nhìn thằng bé, nói: “Muội muội con nào có giống con, chỉ biết ăn thôi!”
Châu ca không thấy buồn mà còn cười haha, thằng bé nhân lúc cha mẹ không chú ý, lén lút lách tới bên cạnh muội muội, miệng kề sát tay thì thầm hỏi: “Bảo Nha ơi, kẹo đường để ở đâu thế?”
Hứa Quân Dao không nhịn được mà bật cười ra tiếng, tiếng cười của nàng đã thu hút sự chú ý của Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị.
“Châu ca đang thì thầm gì với muội muội vậy?” Nguyên Thị cười hỏi.
Châu ca mặt đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy, khoát tay nói: “Không ạ, không ạ, con có nói thầm gì đâu.”
Nguyễn Thị cũng không hỏi thêm, chỉ cười dịu dàng rồi nắm tay thằng bé; còn Đường Tùng Niên thì bế nữ nhi lên để tránh tiểu nha đầu đi lạc mất.
Hứa Quân Dao ngẩng mặt lên, ngắm nhìn những bông tuyết đang phủ trắng cả vườn mơ, những bông tuyết màu trắng rơi lả tả trên đầu, trên vai nàng. Những cành mơ khẳng khiu đung đưa nghênh đón từng đợt gió tuyết, chúng dường như đang hiến tặng du khách một vũ điệu đẹp nhất, hương thơm quyến rũ nhất.
Nàng duỗi tay đón lấy một bông hoa mơ từ trên cành rơi xuống, khuôn mặt bất giác nở nụ cười làm xao động gió xuân.
Đường Tùng Niên không bỏ sót bất kì biểu cảm nào trên mặt nữ nhi, hắn cũng cười theo, sau đó nhìn tiểu nha đầu đưa bông hoa mà con bé đón được cho Nguyễn Thị, ngọt ngào nói: “Cho nương!”
Nguyễn Thị thoáng giật mình, nhận lấy cười nói: “Nương cảm ơn Bảo Nha nhé!”
Hứa Quân Dao cong môi, giục: “Cài lên xinh đẹp.”
Trên 乃úi tóc Nguyễn Thị cài một cái trâm bạc đơn giản, tai đeo một đôi bông tai trân châu, ngoài ra không còn có thêm một đồ trang sức nào khác. Đây cũng là thói quen mà nàng ấy đã hình thành từ khi Châu ca ra đời, bởi vì nàng cho rằng bên cạnh có trẻ nhỏ, trang sức trên người bớt được bao nhiêu thì bớt.
Nàng nghĩ thế cũng bởi vì vào lúc Châu ca được một tuổi, trong lúc nghịch ngợm thằng bé đã túm lấy trâm phượng trên đầu nàng, sau đó không cẩn thận bị trâm phượng quẹt qua tay. Sau lần đó nàng nhận một bài học thấm thía không bao giờ quên.
Đường Tùng Niên khẽ cười, cầm lấy bông hoa mơ trên tay Nguyễn Thị, tự tay cài lên 乃úi tóc Như Vân của nàng; sau đó lui ra sau, nghiêm túc ngắm ghía một phen rồi mới hài lòng gật đầu, tự hào nói: ” Bao Nha quả thật là có con mặt tinh tường, sau khi nương con cài lên thì càng đẹp hơn.”
Hứa Quân Dao đắc ý nhếch môi, má lúm cũng hiện lên rõ nét, lanh lảnh nói: “Đẹp quá!”
Nữ tử trước mắt này, nàng ấy có một cốt cách thanh cao, má hồng tóc đen, mắt sáng như sao, môi đỏ như chu sa, đặt biệt hơn là ở sâu bên trong nàng ấy có một vẻ đẹp ôn nhu hiếm có, khiến người khác nhìn thấy mà quên đi những điều thô tục, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
Nguyễn Thị bị hai cha con khen đến nỗi có chút ngượng ngùng, gương mặt thanh tú đỏ ửng, sóng mắt lăn tăn, nàng e thẹn nhìn về phía nam tử đang cùng nữ nhi làm trò với ánh mắt quở trách.
Đường Tùng Niên bị nàng quở trách đến nỗi toàn thân khoan khoái dễ chịu, cap giọng cười lớn.
Châu ca không cam lòng bị bỏ lại phía sau, thằng bé thoát ra khỏi tay Nguyễn Thị chạy đến hứng lấy những bông hoa mơ đang bay trong không trung, mặc dù bàn tay nhỏ vung lung tung nhưng sau đó vẫn nắm được một bông. Thằng bé vui mừng chạy về phía mẫu thân, giòn giã nói: “Nương, con cũng có, con cũng có, cái này cho người!”
Hứa Quân Dao lườm hắn một cái, trong lòng hừ nhẹ một tiếng.
Muốn tranh sủng với bản cung sao? Tiểu Đường đại nhân quả thực không biết tự lượng sức mình!
Nguyên Thị không muốn phụ lòng tốt của nhi tử, nhẹ nhàng nói tiếng cảm rồi cầm lấy bông hoa đã bị biến dạng, sau đó nghiêm túc dạy dỗ tiểu tử này sau này ra ngoài không được tự ý vùng ra khỏi tay người nhà, để tránh bị đi lạc.
Châu ca cúi đầu, kéo dài âm cuối trả lời: “Vâng ạaaaaaa….con nhớ rồi ạaaaa….”
Nguyễn Thị xoa đầu thằng bé, ngồi xốm trước người hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Châu ca giúp mẫu thân cài lên có được không?”
Mắt Châu ca sáng lên, vui đến nỗi nhảy cẫng lên, cầm lấy bông hoa mà mình tặng cho mẫu thân, trả lời dõng dạc: “Được ạ!”
Đường Tùng Niên lắc đầu cười.
Phu nhân quá nuông chiều các con rồi, địa vị của hắn ở trong lòng phu nhân cứ như thế mà bị hai tên tiểu quỷ này ςướק mất, thật sự là một câu chuyện khiến lòng người chua xót.
Hứa Quân Dao nhìn trên 乃úi tóc của Nguyễn Thị xuất hiện thêm một bông hoa mơ te tua, chỉ đành lặng lẽ thở dài.
Châu ca chẳng thèm quan tâm nàng nghĩ cái gì, thằng bé tung tăng kéo cánh tay của Nguyễn Thị, chiếc mũ trùm sau lưng cũng nẩy lên theo động tác của thằng bé, trông giống như một con thỏ tinh nghịch.
Đường Tùng Niên ôm nữ nhi sóng bước cùng thê nhi, thỉnh thoảng thấp giọng cùng tán gẫu Nguyễn Thị về cảnh đẹp trước mặt, hoặc là trêu chọc hai đứa con, một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận,tiếng cười nói không ngớt, bốn bóng người cao thấp dựa sát vào nhau giống như bông tuyết trắng và hoa mơ dần dần hòa vào nhau.
Hứa Quân Dao không ngờ rằng sẽ gặp phải Phương Nghi và đám người Đồ Y, vốn còn cho rằng các nàng đã ngồi xe ngựa rời đi, trong lúc nàng lơ đãng ngẩng, đầu đập vào mắt chính là Phương Nghi và Đồ Y đứng dưới gốc cây Mơ đang nói chuyện với ai đó; trên tay Đồ Y hình như còn bế một đưa trẻ, do koảng cách quá xa nên Hứa Quân Dao không nhìn rõ thằng bé là ai.
Phương Nghi nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt hoảng hốt, nhưng mau chóng trở về trạng thái ban đầu, nàng ta tiếp tục nhỏ giọng phân phó vài câu.
“Chủ tử, tiểu nha đầu kia cũng ở đây.” Đồ Y ép giọng nó.
“Nơi này vẫn là phạm vi của huyện An Bình, Đường Tùng Niên vẫn là An Bình huyện lệnh, cả nhà bọn họ xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.” Phương Nghi thản nhiên nói.
Đồ Y xốc lại đưa trẻ có khuôn mặt xanh xao trong lòng, sau đó liếc nhìn gia đình bốn người hạnh phúc ở đằng xa, không cam lòng nói: “Nếu không phải…”
Phương Nghi biết nàng ta muốn nói gì, vội cắt ngang lời: “Được rồi, đừng nói nữa, tất cả đều là ý trời, nằm ngoài phạm vi của con người, vẫn may chúng ta còn có hi vọng. Đi thôi, trận tuyết này càng lúc càng lớn, đứa bé này sắp không chịu nổi rồi.”
Đồ Y thưa một tiếng, trừng ánh mắt oán hận về phía gia đình kia, sau đó mới ôm chặt đứa trẻ trong lòng đi sau Phương Nghi và rời đi.
Hứa Quân Dao vẫn luôn bình tĩnh quan sát bọn họ, nàng cũng cảm nhận dược ánh mắt bất thiện, tăm tối của Đồ Y.
Hai người này….rốt cuộc muốn làm gì? Có mục đích gì?
Khi gia đình bốn người Đường Tùng Niên về tới phủ đã là lúc lên đèn, Vương Thị thấy bọn họ cuối cùng cũng về thì nhẹ nhàng thở ra, trách cứ nhi tử: “Sao đến giờ này mới về? Sau buổi trưa tuyết rơi càng ngày càng nhiều, thời tiết cũng ngày càng lạnh, hai đứa con không sợ bọn trẻ bị lạnh hả?!”
Đường Tùng Niên cười: “Bọn con đã quay về phủ từ sớm, chẳng qua tuyết rơi dày quá khiến đường không dễ đi, con cũng không dám bảo xa phu đánh xe quá nhanh, cho nên mới về muộn một chút. Nương yên tâm, A Như đã sớm chuẩn bị thêm mấy bộ y phục, nàng đã mặc cho chúng nó rồi, không sợ lạnh đâu ạ.”
Vương Thị vẫn không yên tâm, vội phân phó Hạ ma ma đi chuẩn bị canh gừng, đích thân giám sát bọn họ uống.
Mặc dù Hứa Quân Dao không thích mùi vị của canh gừng, nhưng biết rõ nó có lợi cho sức khỏe vì thế đành phải Ϧóþ mũi uống. Ngược lại là Châu ca, thằng bé thà ૮ɦếƭ chứ không chịu uống, nhân lúc mọi người không chú ý vội vàng chạy mất hút, thành công đào thoát khỏi hiện trường.
“Đứa trẻ này thật là, giống hệt con hồi bé, vừa nhìn thấy canh gừng là chạy thẳng cẳng, gọi cũng gọi không được.” Vương Thị lắc đầu thở dài bất lực, trừng mắt nhìn nhi tử.
Đường Tùng Niên sờ mũi, không nói gì cả.
Hứa Quân Dao nghe đến hăng say, đặc biệt là lúc Vương Thị quở trách nhi tử, lúm đồng tiền hai bên má lúc ẩn lúc hiện, vừa nhìn đã biết tâm trạng nàng đang rất tốt.
Vào ban đêm lúc không có người, Hứa Quân Dao gọi Ngôn vũ ra, định hỏi nàng ta về nguyên do của nỗi sợ ban sáng.
Ngôn Vũ dường như cũng biết nàng muốn hỏi gì, nàng ta chỉ cúi đầu vặn cổ tay áo, chính là cái bộ dạng đáng thương khi làm việc sai trái bị người ta bắt ngay tại trận.
Hứa Quân Dao không chùn bước trước cái trò này của nàng ta, lạnh mặt hỏi: “Ngươi và đám người sáng nay có quan hệ gì? Tại sao lại sợ các nàng như vậy?”
Ngôn Vũ vừa nghe đã quýnh cả lên, lắc đầu khoát tay loạn xọa, nói: “Không, không phải, ta và các nàng chẳng có quan hệ gì cả, thật đấy, một chút cũng không! Ta hoàn toàn không biết các nàng!”
“Thật sao? Nếu đã không quen các nàng, thì ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ người ta ăn ngươi hử.” Hứa Quân Dao tỏ vẻ hoài nghi.
Ngôn Vũ ngây ra: “Ừ ha, ta có biết bọn họ đâu, sao lại sợ hãi như thế nhỉ?! Hình như, hình như,…”
Nàng ta cứ ‘ hình như’ một lúc vẫn không thốt ra lời, Hứa Quân Dao nghe mà gấp giùm, nhưng vẫn nhẫn nại đợi câu trả lời từ nàng ta, vẻ mặt quả quyết muốn làm rõ sự thật.
Ngôn Vũ ‘hình như’ nửa ngày, vẻ mặt ngày càng mờ mịt, ௱ôЛƓ lung.
Hứa Quân Dao cau mày cũng càng lúc nàng chặt, nỗi nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
Ngôn Vũ chẳng nhớ được gì nên cũng chẳng biết đám người Phương Nghi là ai; nhưng thâm tâm nàng ta vẫn luôn cất giấu nỗi sợ sâu sắc về đám người đó, khiến cho nàng ta dù không nhớ gì cả, nhưng cơ thể vẫn thành thực bộc lộ nỗi sợ hãi sâu sắc này.
Nhìn dáng điệu khép nép của Ngôn Vũ, nàng nhớ đến dáng vẻ đời trước của mình, trừ tính tình trái ngược ra thì cái gì cũng giống. Điều trùng hợp hơn nữa là nàng ta và mình đề tồn tại một mối liên hệ nào đó với Phương Nghi.
Từ trước đến giờ Hứa Quân Dao không bao giờ tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên, đặc biệt là loại trùng hợp xảy ra với hai người giống nhau, nàng có đầy đủ lí do để nghi ngờ đã có ai đó ở giữa cố ý thao túng.
Ngôn vũ ôm đầu ngồi xổm, ngẩng gương mặt tội nghiệp lên nói: “Dao Dao, ta thật sự không nhớ gì cả, cũng không quen đám người kia, ta cũng chẳng biết vì sao mình lại sợ bọn họ như thế. Lúc ngươi chỉ bọn họ cho ta xem, ta vừa nhìn thấy bọn họ đã cảm thất rất sợ, rất sợ.”
“Ngươi sợ bọn họ vì bọn họ có nhiều người, hay sợ một trong hai người trong đám kia?” Hứa Quân Dao dò hỏi.
Ngôn Vũ cố gắng nhớ lại, cơ thể hơi run rẩy, vẻ mặt càng thêm mờ mịt: “Ta, hình như ta chẳng thấy rõ ai cả, lại hình như nhìn thấy một người rất đáng sợ…”
Hứa Quân Dao cạn lời, nhưng vẫn không nản lòng. Không sao cả, Ngôn Vũ ở bên cạnh nàng, còn Phương Nghi và Đồ Y, nếu các nàng vẫn đi theo con đường cửa đời trước, thì nàng sẽ có cơ hội điều tra minh bạch mọi chuyện.
Một ngày này, Đường Tùng Niên đón tiếp khâm sai đại nhân, một người đã từng cùng hắn chinh chiến dưới chướng của tiền Thụy vương, cũng chính là tân Thái tử hiện tại.
Trong thư phòng truyền ra tiếng cười to sảng khoái của nam tử, khâm sai đại nhân vóc người to lớn cường tráng vỗ lên vai của Đường Tùng Niên: “Từ biệt nhiều năm, nhìn đệ ngày càng giống thư sinh mặt trắng rồi đó.”
Đường Tùng Niên mỉm cười nói: “Phong thái của Vi huynh vẫn giống năm đó, chỉ là đệ không hiểu tại sao huynh vốn đang từ một đại tướng quân tương lai lại biến thành khâm sai đại nhân tuần tra lại trị (*)?”
(*) Lại Trị: Chức quan đánh giá, xem xét, giám sát tác phong và quy tín của quan lại thời xưa.
Đường Tùng Niên quan tâm hỏi: “Thời gian trước đệ có nghe nói Kỷ đại nhân bị đi đày, không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Vi Lương cười gằn một tiếng, trả lời: “Chẳng qua là một khổ nhục đế do phế thái tử tự biên tự diễn, muốn mượn tay Kỷ đại nhân một mẻ hốt gọn người của thái tử chúng ta. Kỷ đại nhân phải chịu oan khuất, nhưng cũng may ông trời có mắt không để gian kế của bọn họ thực hiện được. Trước đó không lâu thái tử đã phái người đi đón Kỷ đại nhân về, có lẽ cũng sắp về đến kinh thành rồi.”
“Như vậy thì tốt.” Đường Tùng Niên thật ra cũng đoán được ít nhiều trân tướng, bây giờ có người xác thực thì không khỏi thầm than một tiếng.
Huynh đệ trong nhà bất hòa, cục diện sẽ trở thành như vậy.
Nói đến đây làm hắn nhớ đến huynh trưởng Đường Bách Niên của mình, lại không nhịn được mà thở dài.
Phế Thái tử và Thái tử là huynh đệ cùng mẹ mà còn như vậy, thì hắn và đại ca còn là huynh đệ cùng cha khác mẹ sau này sẽ ra sao đây?
Vi Lương thấy hắn vẻ mặt trầm hẳn đi, ngẫm nghĩ một lúc thì chợt hiểu ra. Suy cho cùng mới đây chính mình tự tay tước đi chức quan của Đường Bách Niên.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa hai huynh đệ bọn họ, một người ngoài như hắn cũng không tiện nói nhiều đành uyển chuyển đổi đề tài.
Đường Tùng Niên lấy lại tinh thần, hai người ôn lại vài chuyện cũ một hồi, sau đó Vi Lương nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Khi phế Thái tử và Thái tử xảy ra tranh chấp, Thái tử đã hoài nghi bên cạnh phế thái tử che giấu tàn dư của tiền triều. Chẳng qua lúc đó tình hình cấp bách, điện hạ không thể phân tâm, cũng không không có thời gian để điều tra sâu hơn. Đến tận sau khi phế Thái tử ૮ɦếƭ, điện hạ đã bố trí một cái bẫy, không ngờ lại bắt được không ít tàn dư của tiền triều, chỉ tiếc những kẻ kia đều là người cứng rắn, sau khi sa lưới đã uống thuốc độc tự sát luôn.”
Đường tùng Niên rùng mình: “Bọn họ đều là những kẻ cùng đường mạt lộ, nếu không diệt trừ triểt để, ngày sau ắt sẽ trở thành đại họa!”
“Sao điện hạ không biết chứ, nhưng đám người đó thật sự quá đỗi gian xảo, lại còn không ai sợ ૮ɦếƭ, bọn họ có thể lấy mạng đổi mạng, hi sinh vì đồng bọn, cuối cùng một nửa số tàn sư đã chạy thoát.”Vi Lương giận dữ nói.
“Lần này ta đến cũng là vì muốn tìm cơ hội để điều tra tung tích của bọn họ, tiếc là không thu hoạch được gì.” Vi Lương thở dài nói.
Đường Tùng Niên nhìu mày, âm thầm suy xét.
“Phụ thân ơi!” Tiếng gọi non nớt của Châu ca vang lên làm cắt ngang dòng suy tư của hắn.
Vi Lương nghe thấy hai tiếng ‘phụ thân’ trong trẻo thì cười ha ha, nói:” Là nhi tử của đệ hả? Mau gọi thằng bé vào đây ta nhìn chút coi.”
Đường Tùng Niên cười bất lực: “Là thằng bé, sắp năm tuổi rồi, thường ngày bướng bỉnh lắm, được cái lanh mồm lanh miệng biết giả đò ngoan ngoãn để lấy lòng bà nội và nương, được chiều quen rồi, giờ không bie.”
Lúc này, Châu ca đã đẩy cửa đi vào, thằng bé bước qua thềm cửa, chạy ‘bình bịch’ về phía Đường Tùng Niên, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
“Ngày càng không có phép tắc, còn không mau qua đây chào bác Vi đi.” Đường Tùng Niên cố ý nghiêm mặt giáo huấn.
Châu ca chớp chớp đôi mắt, tuy nhìn thấy trong phòng còn có một người bác lạ mặt nhưng thằng bé vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt Vi Lương, lễ phép nói: “Cháu chào bác Vi ạ.”
Vi Lương cười ha ha, xoa đầu thằng bé: “Ngoan lắm nhóc con.”
Nói xong, Vi Lương lấy ngọc bội đeo ở thắt lưng đưa cho thằng bé làm quà gặp mặt.
Châu ca không vội nhân lấy mà nhìn Đường Tùng Niên thăm dò ý kiến.
Đường Tùng Niên gật đầu cười: “Còn không mau cảm ơn bác đi.”
Châu ca đưa hai tay đón lấy, tiếng nói giòn giã: “Cháu cảm ơn bác ạ!”
Vi Lương nhìn mà yêu thích, nói đùa vài câu với thằng bé, sau khi nhìn sắc trời đã không còn sớm mới cáo từ rời đi.
Đường Tùng Niên đích thân tiễn hắn ra cửa, Châu ca cũng lon ton đi theo sau bọn họ.
“Nói đi, con đến tìm cha làm gì?” Đợi sau khi cố nhân đã rời đi, Đường Tùng Niên mới liếc nhìn ‘cái đuôi’ phía sau mình.
Hắn còn lâu mới tin thằng bé đến thư phòng tìm mình mà không có mục đích.
Châu ca nhoẻn miệng nhìn hắn cười, ánh mắt sáng rực: “Muội muội muốn ăn hạt dẻ nướng, đặt trên bếp bò nướng, vừa nướng là thơm phưng phức.”
Nói đến đây, thằng bé đã nuốt nước miếng ừng ực, trong mắt tràn ngập mong đợi.
Đường Tùng Niên tức giận nói: “Là muội muội muốn ăn hay là con muốn ăn?”
Đặt lên bếp lò nướng, lại còn vừa nướng là thơm phưng phức nữa chứ! Năm ngoái hắn chỉ tiện tay nướng một ít hạt dẻ, thế mà năm nay thằng nhóc này vẫn còn nhớ kĩ mùi vị kia.
Châu ca giả bộ vô tội: “Là muội muội muốn ăn ạ.”
“Con nói với muội muội hạt dẻ thơm thơm ngọt ngọt, nướng ăn ngon vô cùng, thế là muội muội nói muốn ăn.” Thằng bé bổ sung thêm một câu.
Đường Tùng Niên lắc đầu, cũng không hỏi thêm.
Hắn biết tỏng là thằng nhóc này thèm ăn, rồi cố ý đổ cho muội muội, muốn mượn danh nghĩa của tiểu nha đầu để nói lên nỗi lòng của mình. Ngặt nỗi, phu nhân vẫn luôn không đồng ý cho hắn ăn đồ nướng.
Hắn biết nhi tử mình đã dùng chiêu này đến thuần thục, nhưng hắn cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu không làm ảnh hưởng đến ai thì hắn sẽ giả vờ như không biết gì cả, sau đó cố gắng thỏa mãn thằng bé.
Thời gian thấm thoát trôi qua, không biết từ lúc nào, Châu ca vốn mỗi ngày có thể ở nhà tung tăng chạy nhảy, cũng chính thức bắt đầu học vỡ lòng. Mỗi ngày thằng bé đều phải hoàn thành nhiệm vụ đọc sách viết chữ, không còn có thời gian chạy nhảy nô đùa cả ngày như trước đây nữa.
Hứa Quân Dao đã có thể chạy thật nhanh bằng đôi chân ngắn tủn của mình, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều, chẳng qua thân hình mập mạp vẫn chưa thay đổi gì nhiều.
Bây giờ Đường Tùng Niên cũng vừa hết nhiệm kì, chuẩn bị ngày vào kinh báo cáo công tác.
“Nhà trong kinh thành mới chính là nhà cũ của Đường gia chúng ta. Năm đó phụ thân bất đắc dĩ mới phải đưa cả nhà đến phủ Hà An, toà nhà trong kinh chỉ giữ lại một lão bộc để trông coi. Mấy năm nay vẫn luôn phái người đến quét dọn, năm ngoái cả nhà đại ca vào kinh đã dọn vào đấy ở.”
“Nếu bây giờ ta có thể ở lại Kinh thành, nhà ta sẽ vào nhà cũ ở. Còn nếu bị điều đến chỗ khác, đến lúc đó sẽ tính sau. Để tránh nương và bọn trẻ phải bôn ba, chi bằng mọi người cứ ở lại nhà cũ ở Hà An phủ, để một mình ta vào kinh báo cáo trước. Bao giờ sắp xếp xong mọi việc, ta sẽ phái người đến đón mọi người.”Đường Tùng Niên nói dự định của mình cho phu nhân nghe.
Nguyễn Thị suy nghĩ một hồi, đang định gật đầu thì Hứa Quân Dao bên cạnh đã quýnh lên nói: “Không được, không được. Muốn đi kinh thành cơ, muốn đi kinh thành cơ!”
Lão già thối chắc chắn sẽ được ở lại trong kinh, bản cung cũng phải đi cùng hắn để còn ngắm nhìn kinh thành dưới sự trị vì của Thái Tông hoàng đế.
Đường Tùng Niên bất ngờ trước thái độ khẩn thiết của con bé, cười nói: “Bảo Nha muốn đi kinh thành hả?”
“Muốn đi, muốn đi. Muốn đi cùng phụ thân.” Hứa Quân Dao kéo bàn tay to lớn của hắn, lắc lắc làm nũng, đôi mắt chớp chớp, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
Muốn đạt được mục đích thì phải co được dãn được, vào thời khắc tất yếu phải bỏ xuống cái tôi. Đây chính là kinh nghiệm mà đời trước nàng tổng kết ra, đời này dùng nó để đối phó với lão già thối có vẻ như đạt được hiệu quả không tồi.
Quả nhiên, Đường Tùng Niên vừa nhìn thấy tiểu nha đầu làm nũng thì đã chịu không nổi, hắn véo cái má mũm mĩm của con bé, thay đổi chủ ý của mình mà không thèm quan tâm tới nguyên tắc:” Như vậy cũng tốt, nếu như không thể ở lại kinh, chúng ta cứ coi như cả nhà đến kinh thành thăm thú, cũng không uống phí chuyến đi này!”
Nguyễn Thị nhìn hắn một cách bất lực.
Ý Đường Tùng Niên đã quyết, Vương Thị đương nhiên nghe lời nhi tử; Châu ca thì khỏi phải nói, nghe nói sắp được vào kinh chơi thằng bé vui vẻ chạy loạn vài vòng, sau đó vừa nghe thấy lộ trình từ đây đi đến kinh thành ít nhất phải đi hơn hai tháng, thằng bé vui đến nỗi lộn nhào mấy cái.
Tốt quá, tốt quá đi. Vậy là trong hai tháng này mình không cần ngày ngày đọc sách viết chữ rồi!!!
Hứa Quân Dao phấn khởi đến nỗi gương mặt ửng hồng, ánh mắt sáng như sao.
Cuối cùng cũng được trở về kinh thành, đời trước nàng đã ૮ɦếƭ ở kinh thành, ૮ɦếƭ khi sắp trèo lên ngôi vị hoàng hậu, đời này nàng chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa!
Nếu như còn ai dám ngáng đường bản cung, bản cung sẽ khiến cac nàng biết hai chữ hối hận viết thế nào!
Đầu xuân hoa đào đua nhau khoe sắc, khắp chốn bao phủ trong hơi thở mùa xuân. Vào một ngày nào đó trờ xanh mây trắng, cả nhà Đường Tùng Niên đã đến Kinh Thành.
Trên phố người đến người đi tấp nập, tiếng rao hàng vang vọng khắp mọi nơi, tiếng kì kèo mặc cả của người đi đường, thỉnh thoảng còn có tiếng cười đùa của những đứa trẻ.
Hứa Quân Dao lén lút vén rèm xe lên ngắm nhìn một nơi vừa quen thuộc lại vừa xa la, trong mắt nàng tràn đầy hoài niệm.
Không ngờ có một ngày, bản cung sẽ dùng thân phận nữ nhi của lão già thối để trở lại kinh thành.
Từng khuôn mặt hiện lên trong đầu nàng: Hoàng đế, Lương hoàng hậu, Hồ Ly phi, Thẩm tiệp dư….thậm chí còn có vị đường muội hiện nay của nàng, người từng là Đường lương đệ của Đông Cung, cũng chính là Đường Sung Dung của hậu cung sau này.
Đôi mắt nàng sáng rực lên, ẩn sâu trong đáy mắt là sự hưng phấn kì lạ.
Kinh thành, bản cung đã trở lại!