Đường Tùng Niên lo lắng suy nghĩ.
Phu nhân tính tình mềm mỏng, cho dù nàng là người chiếm lý cũng sẽ không tranh cãi với người khác. Lần này, người gây náo loạn còn là trưởng tẩu, chỉ sợ nàng sẽ càng không dám nói ra, lặng lẽ nuốt hết ấm ức vào bụng.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định đi nhìn xem, tránh cho phu nhân nhà mình chiếm lý mà phải chịu thiệt.
Bên này, Nguyễn Thị đã cọ rửa sạch sẽ cho đôi nhi nữ, đến cả sợ tóc cũng không bỏ xót. Còn về phần mình, Nguyễn Thị cũng đã cẩn thận tắm rửa từ đầu tới chân và thay một bộ xiêm y sạch sẽ.
Sau đó, còn sai Bích Văn đốt hết những xiêm y vừa thay ra.
Xong xuôi mọi chuyện, nàng cảm thấy lòng mình bình ổn trở lại, cảm giác muốn phát điên trước đó mời dần dần biến mất.
Nàng trừng mắt nhìn đôi nhi nữ, đang định dạy dỗ các con một phen thì chợt nghe thấy trong sân có tiếng ồn ào. Nghe kĩ, giọng nói chói tai kia hình như là của đại tẩu Lý Thị.
“Nguyễn Như ngươi ra đây, ngươi mau ra đây!!! Nếu như Hưng ca và Diệu ca có xảy ra bất trắc gì, ta muốn ba mẫu tử các người phải đền mạng!!!”
Trong lòng Nguyễn Thị ‘ lộp bộp’, chẳng lẽ hai tiểu huynh đệ kia xảy ra chuyện rồi?
“Đại tẩu, xảy ra chuyện gì vậy? Hưng ca và Diệu ca sao vậy?” Nàng vội vàng ra cửa nghênh đón.
“Ta nhổ vào, ngươi còn mặt mũi để hỏi à?! Hưng ca và Diệu ca gần như mất hồn, hai đứa ở trong phòng khóc thét không ngừng, không cho một ai đến gần, luôn mồm gào thét trong phòng có rắn.” Nói đến tình trạng bi thảm của hai nhi tử, Lý Thị hận đến nỗi túm lấy Nguyễn Thị đòi đánh.
“Đều tại các ngươi, các ngươi là cái lũ sao chổi, vừa về đến là chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Ngươi trả con lại cho ta, trả con lại cho ta!!!”
Bích Văn và đám tì nữ vội vàng bước lên, vừa khuyên ngăn vừa kéo người ra. Còn Nguyễn Thị cũng không dám đánh trả, nàng né sang một bên nói: “Đại tẩu có gì từ từ nói, bây giờ không có gì quan trọng bằng hai đứa trẻ, việc cần làm lúc này là mau chóng gọi đại phu đến khám, trong phòng ta còn một cây sâm thượng hạng, lát nữa ta sẽ bảo người mang qua cho hai đứa trẻ bồi bổi.”
“Ai thèm cái đồ rẻ rách của ngươi, củ sâm của ngươi có thể đổi lấy hai đứa con của ta sao?! Loại sao chổi, đẻ ra một con nha đầu ti tiện, tai họa. Mới bé tí tuổi đầu mà lòng dạ đã ác độc như thế, cũng không sợ ông trời giáng năm đạo thiên lôi xuống sao!” Lý Thị vừa khóc vừa mắng.
Hứa Quân Dao đang kéo Châu ca ra ngoài cửa, nghe thấy thế, ánh mắt tức thời lạnh đi. Còn Châu ca khi nhìn thấy mẫu thân bị người khác ức Hi*p, lập tức lao ra như hổ con, hắn hung hăng đá vào chân ả ta, tức giận nói: “Không được ức hiệp nương ta!”
Lý Thị đang hăng say mắng thì bị đá một cái, ả ta đau đến nối “Ai ôi” một tiếng, càng giận dữ hơn, giơ tay chuẩn bị tát vào mặt Châu ca: “Thằng súc sinh, nương mày không dạy mày thì để tao đến dạy!”
Vào lúc cái tát sắp rơi xuống mặt Châu ca, đột nhiên một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh vươn ra nắm chắc cổ tay của ả, ngay lập tức, ả ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Thị: “Ngươi chửi ai là tai họa, chửi ai là thằng súc sinh?”
“Buông tay! Ta chửi các ngươi đấy, cả nhà các ngươi đều là cái đám không an phận, đều…”
Một tiếng ‘Chát’ giòn giã vang lên, Lý Thị bưng nửa khuôn mặt, không dám tin hằm hằm nhìn Nguyễn Thị: “Ngươi dám đánh ta?!”
“Ta đánh ngươi đấy! Ngươi là trưởng bối mà lại đi nói với vãn bối những lời cay nghiệt như vậy, hành động càn rỡ không biết phân biệt đúng sai, bất chấp thể diện không niệm tình thân ruột thịt cứ vậy mà xông đến viện của em dâu, ta không đánh ngươi thì đánh ai?!” Đôi mày lá liễu của Nguyên Thị dựng lên, đôi mắt thường ngày vẫn luôn tràn đầy vẻ dịu dàng giờ đây chỉ thấy vẻ lạnh lùng.
Hứa Quân Dao đang muốn bước khỏi bậc cửa đi ra ngoài, thấy thế vội vàng thu chân về, bất ngờ nhìn Nguyễn Thị.
Bánh bao phu nhân cũng có lúc khí phách như vậy sao?
“Ngươi, ngươi ngươi, được lắm. Ai cũng nói chó biết cắn người đều không sủa, quả nhiên là như vậy, ngày thường làm bộ dịu dàng lương thiện, dễ nói chuyện, không nghĩ cũng là …”
“Các con đang làm gì ở đây? Có gì không nói tử tế với nhau được à?!” Vương Thị vội vàng đi tới, vừa đến đã nhìn thấy bộ dạng giương cung bạt kiếm của hai người con dâu, làm bà nhất thời cuống lên.
Tiền Thị theo sau Vương Thị tiến đến, bà ta đương nhiên không bỏ xót dấu tay trên mặt Lý Thị, hét lên: “Ôi chao, nàng mà cũng dám đánh cháu sao? Hừ, đúng là con đĩ lòng dạ hiểm độc, ngươi cho rằng mình có thể một tay che trời sao? Trên không nghiêm, dưới ắt loạn (*), chả trách thằng nhãi rẻ rúng này dám đánh cả huynh trưởng, hóa ra đều do kẻ làm mẹ dạy dỗ mà thành. Hừ, các ngươi nghĩ Trần gia ta không có người, để cho một lũ lòng dạ thâm độc các ngươi trèo đầu cưỡi cô tác oai tác quái ư…”
(*) Nguyên văn: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”: người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn, làm loạn.
Có người đến chống lưng, Lý Thị liền bày ra bộ dạng bị người ta ức Hi*p, phải chịu thiệt thòi, nàng bổ nhào vào lòng Tiền Thị khóc nức nở.
Châu ca ôm chân mẫu thân, hắn duỗi chân dẫm lên cái bóng đổ dài của Lý Thị.
Dẫm ngươi này kẻ xấu xa kia!
“Cữu mẫu nói lời này ta thực sự không hiểu.” Nguyễn Thị cười lạnh nói: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn; hai huynh đệ Hưng ca và Diệu ca còn nhỏ như thế đã biết dùng rắn đi hù dọa người khác, cũng không biết đã học được từ đâu?”
“Chuyện hôm nay mọi người đều được chứng kiến. Phải trái thế nào trong lòng mọi người đều tự biết rõ, nếu như đại tẩu cảm thấy một tiểu nha đầu còn chưa tròn hai tuổi nhà chúng ta bắt nạt được hai nhi tử của tẩu, thì tẩu cứ việc trách móc, kêu gào. Dẫu sao, ta thấy đại sảnh cũng có rất nhiều quan lại, gia đình giàu có được đại ca mời đến; bọn họ kiến thức rộng rãi, nhìn rõ mọi việc, nhất định có thể trả lại công bằng cho đại tẩu.”
Hứa Quân Dao vô cùng ngạc nhiên.
Bao phu nhân được phết, thế mà học được chiêu dọa dẫm.
Việc ngày hôm nay đã làm ầm ì cả lên, ai cũng không thể nói một tiểu nha đầu còn chưa đầy hai tuổi làm sai, nhiều nhất chỉ có thể cảm thán rằng gan của tiểu cô nương này thật lớn, còn hai thằng bé một lớn một nhỏ của đại phòng, e rằng sẽ nhận được không ít lời oán trách.
Vả lại, những đứa trẻ hôm nay bị dọa sợ đại đa số đều là con cái của khách quý. Mặc dù Hứa Quân Dao đánh người là thật, nhưng để mà truy cứu trách nhiệm thì tất cả trách nhiệm đều bị đổ lên đầu của Hưng ca.
Bởi vì nàng chỉ là một người bị hại chưa tròn hai tuổi mà thôi.
Lý Thị cũng không phải kẻ ngu dốt, nàng ta đương nhiên hiểu được Nguyễn Thị đang muốn nói cái gì, sắc mặt nàng ta ngày càng khó coi. Nhìn sang Tiền Thị thấy bà ta dường như còn muốn nói gì đó, liền vội vàng giật nhẹ cổ tay áo của Điền Thị, ý bảo bà ta đừng nhiều lời.
Tiền Thị không muốn nhìn thấy bộ dạng vô dụng của Lý Thị, dùng sức vung khỏi tay của nàng ta, nhìn Vương Thị nói: “Chẳng lẽ hai nhi tử của Bách Niên còn không sánh bằng một tiểu nha đầu của tam phòng sao? Lúc này chỉ vì con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt ấy mà hai huynh đệ Hưng ca và Diệu ca phải gánh cái tội lớn thế này à? Các ngươi không để ý sao?”
“Thế cữu mẫu định làm gì? Hay làm theo lời phu nhân nhà ta nói ban nãy, mời tất cả các khách quý ở tiền sảnh đến làm chủ cho huynh đệ Hưng ca. Cho dù kết quả ra sao, phu thê chúng tôi tuyệt không hai lời, nên bồi thường sẽ bồi thường, nên trừng phạt sẽ trừng phat, nên xử lí sẽ xử lí, cữu mấu thấy có được không?” Đường Tùng Niên chậm rãi bước đến, trên mặt mang theo nụ cười những trong đáy mắt lại là lạnh giá, ung dung nói.
Miệng Lý Thị mấp mắy còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Đường Bách Niên kịp thời đi tới ngăn lại: “Được rồi, quăng hết mặt mũi của cái nhà này đi rồi, còn ra thể thống gì nữa. Nàng còn không mau quay về? Đúng là con hư tại mẹ, hai thằng con ngỗ nghịch như thế còn không phải do người mẹ vô dụng như nàng dạy ra sao?!”
Thấy cháu trai đến rồi, Tiền Thị cũng im bặt luôn, sau đó Đường Bách Niên nhìn Đường Tùng Niên nói: “Tục ngữ nói, chuyện xấu trong nhà đừng để cho người ngoài biết, trẻ con không hiểu chuyện thì đã đành, chúng ta làm người lớn đương nhiên không thể như thế được. Song, đây cũng là chuyện nhỏ, cần gì phải làm oang oang lên cho cả làng đều biết, còn lôi cả khách quý vào nữa.”
Đường Tùng Niên mỉm cười gật đầu: “Đại ca nói đúng lắm, đệ nghe lời đại ca vậy.”
Đường Bách Niên nói thêm vài câu lấy lệ, sau đó mới hằm hằm dẫn Lý Thị rời đi.
Tiền Thị cảm thấy không thú vị, cũng theo sau bọn họ rời đi.
Nguyễn Thị lúc nãy còn tranh đấu vì lẽ phải, một bước không nhường; nay vừa nhìn thấy phu quân xuất hiện, lí trí lập tức quay về. Không, lí trí lập tức bay mất luôn, trong lòng ngập tràn lo lắng nói: “Vừa nãy có phải thi*p nói hơi quá trớn không? Có phải đã rước thêm phiền phức cho chàng không? Ai ya, đều tại thi*p, ngày tốt như hôm nay mà lại tranh chấp với người khác, làm đại tẩu các nàng tức đến nỗi rời đi rồi.”
“Không hề, nàng làm rất tốt, chẳng những không rước lấy phiền phức cho ta, ngược lại còn thay ta giải quyết một phiền toái lớn.” Đường Tùng Niên cười đồng thời dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của thê tử.
Nghe lời phu quân nói, Nguyễn Thị mới thở phào một hơi.
Vương Thị còn đang muốn trách cứ con dâu vừa nãy nói năng quá mức sắc bén, nhưng sau khi nghe thấy con trai mình nói những lời này, bà vội vàng nuốt lại những lời trách cứ, lặng lẽ thở dài một tiếng. Sau đó, bà hết sờ mặt cháu gái, lại xoa đầu cháu trai đầy âu yếm thì lặng lẽ rời đi.
Đường Tùng Niên nhìn bóng lưng của nương mình, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Phụ thân!” Châu ca ôm chân hắn lòng tràn đầy uất ức.
Đường Tùng Niên ổn định lại tâm tình, xoa đỉnh đầu nhi tử, nói lời khích lệ: “Châu ca có thể bảo vệ nương rồi, đúng là đứa trẻ ngoan!”
Hai mắt Châu ca sáng rực lên, vô cùng kiêu hãnh ưỡn иgự¢ nói: “Con còn bảo vệ cả muội muội nữa cơ!”
Hứa Quân Dao chỉ muốn cho hắn một ánh mắt xem thường.
Bản cung cần ngươi bảo vệ chắc?
Sau đó, nàng nghe thấy Châu ca oan ức cáo trạng: “Châu ca bảo vệ muội muội, thế mà nương còn mắng Châu ca, bây giờ Châu ca rất tức giận, rất tức giận…”
Nói đến đây, thằng bé còn ra sức gật đầu, tỏ ý bản thân mình thật sự rất tức giận, ánh mắt u oán dính lên người Nguyễn Thị.
Chuyện thằng bé đang nói chính là vừa nãy bị Nguyễn Thị phạt đứng.
Nguyễn Thị mỉm cười, khom người xuống, dịu dàng nói:” Là nương sai rồi, phải làm thế nào thì Châu ca mới không giận nữa?”
“Con muốn bế, muốn ôm, cộng thêm hai miếng bánh đường thì mới hết giận.” Châu ca nhanh chóng trả lời.
Hứa Quân Dao:”…”
Cái giá cho sự tức giận của tiểu Đường đại nhân cũng bèo quá đi!
Nguyễn Thị cười nhẹ, bế nhi tử lên, lại ‘chụt” một cái lên mặt con, nàng nhìn thằng bé vui sướng đến nỗi cười không thấy mặt trời, buồn cười nói: “Lát nữa nương sẽ làm bánh đường cho con, được không?”
“Dạ được___”
Hứa Quân Dao chỉ muốn thở dài.
Không có tiền đồ, thật là không có tiền đồ. Bế, thơm rồi thêm hai miếng bánh đường? (**)
Đường Tùng Niên khẽ xoa cằm, nhìn nữ nhi đứng bên cạnh cười than: “Hôm nay tam cô nương nhà chúng ta ra trận lần đầu đã thành danh. E rằng sau này cũng chẳng còn tên tiểu tử mắt lé nào dám bắt nạt con nữa.”
Hứa Quân Dao đắc ý phồng má làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền.
Đó là đương nhiên, bản cung không phải cái vị bánh bao phu nhân mặc cho người ta muốn nhào thế nào thì nhào, ai dám cả gan bắt nạt bản cung, bản cung sẽ cho hắn biết hai chữ ‘ hối hận’ viết thế nào!
Đường Tùng Niên nhìn bộ dạng của con bé lúc này, không nhịn được mà lớn tiếng cười ha ha. Hắn tiến lên phía trước, bế con bé và nâng lên thật cao (**), làm cho Hứa Thục phi vênh váo nãy giờ sợ tới mức thét lên chói tai, tiếng hét của nàng vang tận nóc nhà.