Ông hơi bất an, vội vàng bước đến trước giá Đa Bảo, cận thận từng li từng tí mà lấy chiếc bình bạch ngọc nguyên chất xuống, sau đó nhẹ nhàng dốc một cái, vài ‘ ống giấy’ cuộn to bằng đốt ngón tay, mỗi cuộn được buộc chắc chắn rớt xuống.
Ông mở từng ‘ống giấy’ này ra, những ‘ống giấy’ ban đầu bỗng dưng biến thành những tờ ngân phiếu có mệnh giá khác nhau.
Ông đếm từng tờ, càng đếm càng ủ rũ.
Chút xíu tiền này, đến cả tiền lẻ của tiền lẻ của thằng nhãi Miễn ca cũng không đủ, tức muốn ૮ɦếƭ!
Ông than ngắn thở dài, lại một lần nữa cuộn những tờ ngân phiếu này lại, toan cất lại trong bình thì bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Không được không được, giờ nha đầu xấu xa kia đã biết chỗ này, ông phải đổi chỗ giấu đáng tin hơn mới được.
Nói rồi, ông đi lại khắp phòng để kiếm chỗ giấu quỹ đen thích hợp hơn.
“Bình bạch ngọc nguyên chất kia làm sao thế?” Hạ Thiệu Đình bị Đường Quân Dao kéo đi không nhịn được mà tò mò hỏi.
Đường Quân Dao cười hi hi: “Cha muội giấu mẫu thân lén tích trữ quỹ đen vào trong đó.”
Hạ Thiệu Đình không ngờ đáp án sẽ là thế này, hắn lập tức bật cười.
Đường đại nhân giấu phu nhân lén tàng trữ quỹ đen? Hắn không thể tưởng tượng người trước giờ uy phong như Đường đại nhân mà lại có một mặt riêng tư như vậy.
“Bình bạch ngọc nguyên chất kia là một trong những nơi ông ấy giấu quỹ đen, muội còn biết hai chỗ khác nữa cơ!” Đường Quân Dao đắc ý nói.
Hạ Thiệu Đình khẽ cười: “Bảo Nha đỉnh thật đấy!”
Ngay cả nơi mà Đường địa nhân giấu quỹ đen cũng biết, thật sự quá là lợi hại!
Đường Quân Dao được hắn khen đến độ cả người lâng lâng, hai lúm đồng tiền bên má càng hằn sâu hơn.
“Không dám không dám.”
Ngừng một lát, đôi mắt đen láy của nàng mở lớn, rất có khí thế mà nói: “Sau này, cho dù chàng có lén muội giấu quỹ đen thì muội cũng có thể lục ra từng chỗ, chàng có tin không?”
Hạ Thiệu Đình cúi đầu bật cười, rủ mắt nhìn những ngón tay thon dài nõn nà đang nắm lấy cổ tay áo của mình.
Giấu quỹ đen ư? Hắn thật sự vô cùng mong đợi!
Có lẽ men rượu giờ mới thấm khiến hắn ngà ngày say, cũng có thể là hương thơm vấn vít quanh mũi đã kích động trái tim hắn. Hắn chợt xoay cổ tay, thoát ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo của mình, sau đó bao chặt chặt bàn tay mềm mại không xương vào lòng bàn tay mình, khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc nóng bừng, nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không mà nhìn thẳng về phía trước.
Đường Quân Dao thoạt tiên giật mình, ngay sau đó khí thế đã yếu dần đi, đôi mắt nàng lấp lánh, vừa vui sướng vừa có chút bẽn lén hiếm thấy.
“Đình ca, thật tốt khi chàng đã trở về!”
“Ừ, trở về thật tốt!” Hạ Thiệu Đình càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé, khẽ đáp.
“Thật ra muội đã chuẩn bị cho chàng canh giải rượu rồi, lúc nãy chỉ bưng đến cho cha là vì muốn kiếm cớ để gọi chàng ra.”
“Ta biết mà, cho dù nàng không tới, ta cũng sẽ tìm lí do để đi tìm nàng, chẳng qua sẽ tốn khá nhiều thời gian.”
Đường Quân Dao cười cong môi, bước nhanh đến trước mặt hắn rồi dừng lại, kéo tay hắn lắc lắc, cười hì hì và hỏi: “Có phải Đình ca nhớ muội rồi không?”
Hạ Thiệu Đình ho khan, gương mặt tuấn tú lại càng nóng hơn, nhưng vẫn ‘Ừ’ khẽ một tiếng.
Ừ? Chỉ thế thôi á?
Đường Quân Dao thật sự rất bất mãn, đôi mắt rưng rưng trừng hắn, muốn hắn nhất định phải nói cho rõ ràng: “Ừ là có ý gì? Chàng không nhớ muội ư?”
Hạ Thiệu Đình giả đui giả điếc với ý đồ nói lái sai chuyện khác: “Chẳng phải nàng nói đã chuẩn bị canh giải rượu cho ta rồi sao? Ở đâu vậy?”
Đường Quân Dao liếc cái đã nhìn ra ý đồ của hắn, nàng hừ nhẹ một cái, lập tức thay đổi biện pháp.
“Ca ca với Tam ca cũng ở đây đó! Sau khi tụ tập với họ xong hẵng uống.”
Mặc dù Hạ Thiệu Đình cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Hơn nữa, đã lâu rồi không gặp hai người kia nên hắn cũng rất mong nhớ.
“Vẫn nên đến chào hỏi lão phu nhân và phu nhân trước rồi mới đi thì hơn!” Hắn suy nghĩ một lát, nói.
“Cũng đúng, sáng sớm hôm nay tổ mẫu với nương cũng vừa nhắc đến chàng đấy!” Thấy hắn suy nghĩ chu toàn như vậy, Đường Quân Dao vô cùng vui vẻ.
Đi gặp Đường Tùng Niên có thể nói là đồng liêu, đi gặp huynh đệ Đường Hoài Miễn có thể nói là bạn cũ, nhưng đi chào hỏi Vương Thị và Nguyễn Thị thì chỉ có thể dùng thân phận vãn bối thôi.
Quả nhiên, mẹ chồng con dâu Vương Thị thấy hắn đến đây thì lấy làm vui mừng lắm, lập tức kéo lấy tay hắn hỏi thăm liên mồm.
Hạ Thiệu Đình kiên nhẫn nghe hai người nói chuyện, thái độ vừa cung kính lại vừa hòa nhã, chủ yếu đều là hỏi gì đáp nấy.
Sau khi hay tin, Đường Hoài Châu và Đường Hoài Miễn cũng lập tức chạy đến, mấy người lâu ngày không gặp nay lại có một phen tưng bừng.
Nguyễn Thị vốn đã coi Hạ Thiệu Đình là con rể tương lai của mình, lúc này càng nhìn càng thấy quý hắn hơn. Song, bà biết mấy tiểu bối này đã lâu ngày không gặp nhau nên sẽ có rất nhiều chuyện để nói, vì thế cũng không giữ chúng lại lâu, chỉ dặn chúng không được uống quá nhiều rượu.
Đường Hoài Châu nhanh nhảu đồng ý.
Dù sao trước đó muội muội đã uy Hi*p bọn hắn không được chuốc rượu Châu ca rồi.
Nhưng, khi hắn thấy Đường Quân Dao mỉm cười bưng bầu rượu đầy ắp đến cho bọn hắn, hắn ngạc nhiên nhướng mày.
Giờ lại thay đổi chủ kiến, lại cho phép bọn hắn uống rượu rồi sao?
Đường Hoài Miễn hỏi thẳng nàng: “Tam muội làm thế này là đã ân chuẩn cho chúng ta uống thêm vài cốc rồi sao?”
“Cho chứ cho chứ, về sau muội nghĩ lại rồi, bạn bè lâu ngày không gặp, nếu không uống nhiều thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ!” Đường Quân Dao thản nhiên trả lời.
Đường Hoài Miễn cười ha ha: “Nói thế mới đúng chứ, còn không phải vậy sao!”
Đường Hoài Châu nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, hắn còn lâu mới tin nàng sẽ vì nguyên nhân này mà thay đổi chủ kiến, chỉ là hắn không biết nha đầu xấu xa này đang dở trò quỷ quái gì.
Đường Quân Dao giả đò không nhìn thấy ánh mắt truy xét của hắn, sau khi dặn dò hạ nhân bưng thức nhắm đã chuẩn bị từ trước lên, nàng cười tít mắt bước xuống bậc đá của đình nghỉ mát.
Bấy giờ, Đường Hoài Châu càng chắc chắn nàng đang có mưu đồ gì đó.
Hạ Thiệu Đình bị Đường Hoài Miễn lôi kéo tán ngẫu về chuyện của Đông Địch, chẳng hạn như hiện giờ Đông Dịch đang thiếu đồ gì nhất? Có đặc sản gì mà người Trung Nguyên rất hiếm thấy hay không?…đại loại là những câu hỏi như thế.
Hạ Thiệu Đình không hề kể lấy lệ cho hắn ta mà hắn nghiêm túc suy nghĩ kĩ càng rồi mới trả lời từng câu một, Đường Hoài Miễn càng nghe càng hứng thú bừng bừng, trong lòng nhanh chóng tính toán buôn bán cái gì thích hợp nhất.
Có lúc Đường Hoài Châu sẽ chêm vào một hai câu, nhưng phần lớn là nghe hai người một hỏi một đáp, thỉnh thoảng hắn sẽ rót rượu cho hai người.
Uống rượu với hai người bạn thân thiết nhất đời này, cô nương mà hắn yêu cũng đang ở không xa, Hạ Thiệu Đình cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, thế nên ai mời cũng không từ chối, hắn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, người đã ngà ngà say.
Tửu lượng của Đường Hoài Miễn kém hắn rất nhiều, nên hắn ta đã say tí bỉ từ lâu, lúc này hắn ta đang hát ê a những đoạn trong vở kịch vừa hoàn thành cách đây không lâu của mình.
Tửu lượng của Đường Hoài Châu chẳng khác Đường Hoài Miễn là bao, chẳng qua vì hắn là người uống ít nhất, cho nên bây giờ mới chỉ hơi lâng lâng, song hắn cũng dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Quân Dao canh giờ rồi bưng canh giải rượu đến đây, khi nhìn thấy cảnh này thì vui mừng vô cùng, nàng đặt canh giải rượu lên ghế đá bên cạnh, sau đó vẫy tay với Hạ Thiệu Đình đúng lúc nhìn qua đây, ý bảo hắn đến chỗ nàng.
“Bảo, Bảo Nha………” Hắn nấc rượu một cái, tuy đôi mắt đã mờ mịt hơi nước nhưng vẫn tràn đầy dịu dàng, nụ cười trên mặt càng lúc càng xán lạn.
“Đình ca, chàng say rồi sao?” Đường Quân Dao cười híp mắt hỏi.
Cô nương yêu dấu trước mặt cười tươi như hoa, giọng nói dịu dàng như một chiếc lông vũ lướt nhẹ trong đáy lòng hắn, tê tê ngứa ngứa, khiến hắn suýt nữa nhũn cả người.
“Say rồi….” Hắn thì thào trả lời.
Làm hắn say không phải rượu, mà là người trước mắt này.
Thành thật vậy hở? Đường Quân Dao hơi bất ngờ trước câu trả lời của hắn, song khi thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn ửng hồng, ngay cả đôi mắt cũng đầy hơi nước, nàng lén mừng thầm.
“Đình ca nhớ muội sao?” Nàng bước đến gần hắn vài bước với đôi mắt lấp lánh, lúm đồng tiền hai bên má thì lúc ẩn lúc hiện. Xa xa, ánh trăng bàng bạc xuyên qua tán lá đung đưa theo gió chiếu lên người nàng, như thể đang khoác cho nàng một lớp áo mỏng.
Hiện giờ, Hạ Thiệu Đình cảm thấy đã say lại càng say.
“Nhớ….”
Ha, mình biết ngay mà! Đường Quân Dao vô cùng vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi môi cong lên, hai cái lúm đồng tiền cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng.
Nàng biết rằng thiếu niên tướng quân ánh trăng của nàng chỉ có lúc say mới thành thật nói ra những lời bùi tai khiến nàng hạnh phúc.
“Thế chàng nhìn xem, hôm nay muội có xinh không?” Nàng nhấc váy xoay một vòng trước mặt hắn, chớp đôi mi cong dài, hỏi với vẻ đầy chờ mong.
Cô nương dưới ánh trăng có mặt mày như họa, nụ cười kiều diễm còn khiến lòng người ngây ngất hơn cả rượu ngon thượng hạng.
“Đẹp……” Hắn cảm thấy cơn say đang dâng trào, đến độ hắn gần như không thể khống chế nổi trái tim đang kích động của mình mà chỉ muốn đi tới ôm cô nương như ngọc này vào trong lòng.
Có được đáp án khiến mình hài lòng, Đường Quân Dao vui sướng khôn tả.
“Chàng mau nói rằng Bảo Nha là cô nương xinh đẹp nhất trên đời đi!” Nàng nắm lấy cổ tay áo của hắn, làm nũng mà lắc lắc vài cái, chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước, để lộ đôi má lúm ngọt ngào, sau đó lên tiếng ra lệnh.
Trong tim Hạ Thiệu Đình chỉ có một cô nương yêu kiều và ngọt ngào này, hắn khao khát có thể móc tim mình ra để dỗ dành nàng, để nàng tiếp tục tươi cười với hắn; bây giờ nghe nàng nói vậy, hắn trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Bảo Nha là cô nương xinh đẹp nhất trên đời!”
Đường Quân Dao cố gắng áp chế khéo miệng đang không ngừng nhếch lên của mình, nhưng nàng hoàn toàn không thể kìm được vui sướng trong lòng.
Một lúc sau, nàng ngại ngùng hỏi: “Thế bao giờ chàng mới chính thức đến nhà muội cầu hôn, để lấy cô nương xinh đẹp nhất này về nhà đây?”
Nói xong, trái tim của nàng đập ‘thình thịch thình thịch’ càng lúc càng dồn dập, vẻ ngượng ngừng hiếm thấy nhanh chóng cuốn đến mãnh liệt, khiến khuôn mặt xinh đẹp tựa phù dung của nàng bỗng dưng xuất hiện một rạng mây đỏ.
Cho dù là như vậy thì đôi mắt đen láy của nàng vẫn trong trẻo như nước, nhìn hắn đầy mong chờ.
Hô hấp của Hạ Thiệu Đình bỗng chốc trở nên khó khăn, trong một khoảng khắc nào đó trái tim hắn còn suýt nữa ngừng đập.
Cô nương yêu dấu của hắn vừa mềm mại vừa yêu kiều lại hết sức ngọt ngào. Lúc này nàng đang hỏi hắn với vẻ e lệ ngượng ngùng, rằng khi nào hắn mới chính thức đến nhà cầu hôn để lấy nàng về.
Hắn nuốt nước bọt xuống một cách khó khăn, rồi lại nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt dịu dàng, tràn đầy nhu tình, đoạn khàn giọng nói: “Ngày mai, ngày mai ta sẽ mời bà mai chính thức đến nhà cầu hôn…….”
Trước đó hắn đã định đến nhà nàng cầu hôn ngay khi quay về kinh, đến cả sính lễ cái gì đó cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa trước khi hắn xuất chinh rồi.
Mắt Đường Quân Dao càng thêm sáng ngời. Lúc sau, nàng mới hắng giọng giả vờ giả vịt nói: “Đình ca, chàng nên uống canh giải rượu rồi.”
Trong đình nghỉ mát, Đường Hoài Châu hận đến mức ngứa răng ngứa lợi, hận không thể xông tới gầm lên với muội muội bị sắc đẹp của nam nhân mê hoặc này của mình.
Đường Bảo Nha, rụt rè đi rụt rè đi! Muội là tiểu thư khuê các, là tiểu thứ khuê các mà!