Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước - Chương 111

Tác giả: Mộ Tự

Vào ngày lễ cập kê của Đường Quân Dao, Lương Dục Yên chỉ định tặng một số trang sức châu báu để giữ thể diện, chứ không muốn đích thân đến dự. Thế nhưng nàng không ngờ rằng Tĩnh quốc công phu nhân, tức mợ mình, lại đảm nhận vai trò khách chính, điều này khiến cho nàng không thể không thay đổi chủ ý giữa chừng, rồi lại đích thân đến đây.
Bởi vì Tĩnh quốc công phu nhân là khách chính nên nàng cũng phải theo dõi toàn bộ buổi lễ.
Nhìn nụ cười hạnh phúc và vui vẻ trên mặt Đường Quân Dao, nàng lại nghĩ đến chuyện tối qua Triệu Nguyên Hựu còn đặc biệt hỏi nàng về việc hôm nay đến đây dự lễ, khiến lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trời đời này sao lại có người tốt số đến thế cơ chứ! Nàng ta lúc nào cũng gặp được những chuyện tốt đẹp.
Trong lòng Lương phu nhân cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Tuy nữ nhi của mình là Thái tử phi cao quý, nhưng lễ cập kê của con bé năm đó còn giản dị hơn của Đường Quân Dao hôm nay rất nhiều.
Mặt khác, đến giờ bà vẫn nhớ rõ tình cảnh mất mặt trước mặt mẹ con Nguyễn Thị năm ấy, đến nỗi mà suốt từ đó đến giờ mỗi lần bà nhìn thấy Nguyễn Thị đều cảm thấy bà ta đang nhìn mình với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Tình trạng này cứ tiếp diễn tới tận khi nữ nhi của bà trở thành Thái tử phi, bấy giờ bà mới dám ưỡn thẳng sống lưng trước mặt Nguyễn Thị.
Thế song có một điều mà bà không hề hay biết, rằng những suy nghĩ này chẳng qua chỉ là cảm giác cho chính bà tạo ra mà thôi.
Mẹ con Thái tử phi cùng Tĩnh quốc công phu nhân không nán lại để tham gia bữa tiệc tiếp theo của Đường Phủ, nên Vương Thị và Nguyễn Thị dẫn Đường Quân Dao ra cửa tiễn họ rời phủ. Đứng trước cổng lớn, Lương Dục Yên cất tiếng hỏi Ngũ công chúa đang lôi kéo Đường Quân Dao một cách thân thiết: “Ngũ hoàng muội không về cùng ta sao?”
“Hoàng tẩu cứ về trước đi ạ, muội còn muốn ở nhà tiểu Đường Đường ngồi thêm lát nữa.” Ngũ công chúa trả lời.
Lương Dục Yên không thể ૮ưỡɳɠ éρ, chỉ dặn dò một câu: “Đừng về cung muội quá, kẻo phụ hoàng lại lo.”, rồi mới rời đi.
Nàng đưa Quốc công phu nhân về phủ trước, tỉ mỉ thỏi tì nữ hầu hạ Tĩnh quốc công phu nhân về tình hình sức khỏe của bà, Tĩnh quốc công phu nhân thấy thế lắc đầu, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, ôn nhu hỏi: “Dạo này con và Thái tử điện hạ chung sống thế nào?”
“Con và điện hạ vẫn rất tốt ạ.”
Tĩnh quốc công phu nhân thầm thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn chỉ dạy: “Tình cảm giữa phu thê cũng phải từ từ bồi dưỡng mới được. Nay Thái tử điện hạ là người kế vị, bệ hạ đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngài ấy, nên trọng trách trên vai ngài ấy rất nặng, những chuyện mà ngài phải học, phải làm vô cùng nặng nề, bởi vậy ngài ấy sẽ không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện hậu cung.”
“Được cái, ngài ấy là người thuần hậu, nếu con có chuyện phiền lòng hay không rõ chuyện gì cứ việc nói thẳng với ngài ấy, với tính tình của ngài ấy, lại thêm con còn là chính thê, ắt hẳn ngài ấy sẽ để tâm.”
“Con hiểu ạ, mợ yên tâm.” Lương Dục Yên ngoan ngoãn vâng lời.
Nhưng Tĩnh quốc công phu nhân lại biết rằng nàng ta chỉ đang thuận miệng đáp lại, chứ hoàn toàn không để trong lòng.
Đứa nhỏ này là do một tay bà dạy dỗ, làm sao bà lại không biết tính tình con bé cho được? Con bé nghe lời, hiểu chuyện, cũng hiếu thuận, nhưng lại có một điểm không tốt, đó chính là chuyện gì cũng giữ ở trong lòng, chẳng bao giờ chịu nói với ai.
Bà nghĩ, có lẽ là do từ nhỏ con bé đã không được ở bên cạnh cha nương cho nên mới thiếu cảm giác an toàn.
Bà thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, nói: “Con về sớm đi!”
Lương Dục Yên thưa vâng, sau đó dặn dò đám thị nữ chăm sóc bà, sau đó mới rời khỉ phủ Tĩnh quốc công cùng Lương phu nhân đang chưng ra vẻ mặt khó chịu.
“Ta nói này, đáng lẽ hôm nay chúng ta không nên cho con nha đầu họ Đường kia vinh dự.” Trên đường trở về, Lương phu nhân nói khẽ.
“Mợ làm khách chính, Ngũ công chúa thì làm người chủ trì, đã thế Thái tử còn đặc biệt dặn dò, con có thể không đi sao?” Lương Dục Yên nói với khuôn mặt lạnh nhạt.
“Thái tử điện hạ còn từng dặn dò ư? Ngài ấy dặn dò cái gì? Chẳng lẽ dặn con nhất định phải đến à?” Lương phu nhân lập tức dấy lên lòng cảnh giác, luôn miệng hỏi.
“Ngài ấy không bảo con nhất định phải tới, mà chỉ đặc biệt dặn dò con phải chuẩn bị quà mừng cho nàng ta.”
Lương phu nhân cau mày: “Thái tử điện hạ có hơi quan tâm nàng ta quá mức, chẳng lẽ………:
Trái tim Lương Dục Yên thắt lại, tay vô thức xoắn chặt khăn tay, lại nghe Lương phu nhân lắc đầu nói tiếp: “Không đâu không đâu, nếu ngài ấy thật sự có tâm tư này thì năm đó mối hôn sự này đã thành rồi. Chắn chắn là vì ngài ấy không đồng ý, nên tiên hoàng hậu mới thay đổi chủ ý.”
Bà ta càng nói càng thấy mình nói đúng, tinh thần hơi rúng động, nói tiếp: “Nha đầu họ Đường cùng Ngũ công chúa quan hệ rất tốt, nó thường lui tới cung Phượng Tảo, tiên Hoàng hậu muốn chọn phi cho Dự vương đương nhiên nghĩ đến nàng ta đầu tiên, vì dù sao thì tuổi tác nàng ta cũng xấp xỉ điện hạ. Nhưng vì lúc đó Dự vương không đồng ý, nên mối hôn sự này mới đổ bể.”
“Lần này nàng ta tổ chức lễ cập kê, về tình về lí, lại thêm phụ thân của nàng ta là Đường Tùng Niên nên Thái tử không thể không tỏ ý gì đó, cho nên ngài ấy mới đặc biệt dặn dò con phải chuẩn bị quà mừng, này nói làm cái gì.”
Lương Dục Yên nghe bà ta nói vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Song, hễ nhớ lại những lời Hứa Đinh Nhược nói khi trước vẫn khiến lòng nàng sinh ra khó chịu.
Năm đó, trước khi nàng gả vào vương phủ, điện hạ từng cho người rà soát vương phủ, đồng thời trục xuất ngót mười thị nữ cùng nô bộc, Dự vương điện hạ tính tình nhân hậu, đối xử với hạ nhân cũng rất khoan dung, một lúc đuổi nhiều người như vậy là việc vô cùng hiếm thấy.
Cũng là trước đó, nàng mới bất ngờ biết được tin này từ chỗ thị thi*p Hứa Đinh Uyển, rằng hành động năm đó của điện hạ được quyết định đột ngột sau khi gặp Đường Quân Dao ở trong cung về, không biết có phải Đường Quân Dao kia đã nói gì với điện hạ hay không.
Nghe nói, Hứa Đinh Uyển nguyên danh là Hứa Đinh Nhược, tên của nàng ta cũng được điện hạ thay đổi sau khi gặp Đường Quân Dao.
Trong thư phòng của điện hạ còn treo hai bức chân dung, một bức do ngài ấy tự tay vẽ, nụ cười của nữ tử trong bức tranh đó có nét giống với Đường Quân Dao.
Còn có rất nhiều chuyện vụn vặt khác, mặc dù không thể chứng minh giữa điện hạ và Đường Quân Dao có bí mật gì đó không thể nói cho ai biết, nhưng cách điện hạ đối xử với Đường Quân Dao khác hẳn với cách ngài ấy đối xử với những nữ tử khác, về điểm này thì nàng có thể khẳng định.
Tuy Đường Quân Dao biết Thái tử phi đã thay đổi thái độ với mình, nhưng nàng không hề nghĩ tới phương diện đó. Vì dù sao, năm đó, sau khi xác định được tâm ý của mình với Hạ Thiệu Đình, nàng đã không còn có bất kì ý nghĩ gì với Triệu Nguyên Hựu nữa, nói đúng ra là nàng đã không còn bất kì ý nghĩ gì với ngôi vị Hoàng hậu nữa.
Hơn nữa, mấy năm nay số lần nàng và Triệu Nguyên Hựu gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, vả lại trong những lần gặp nhau ít ỏi ấy đều có Ngũ công chúa ở cùng. Đặc biệt là từ năm nàng mười lăm tuổi, phần lớn thời gian nàng đều bị Nguyễn Thị nhốt trong nhà, không cho đi đâu cả.
Nhưng giờ nàng chẳng rảnh để nghĩ tới chuyện này, lúc thì là Đường Hoài Châu phái gã sai vặt đến nhắc nhở chuyện nàng đã đồng ý với hắn, lúc thì là Đường Hoài Miễn không biết từ xó xỉnh nào phóng ra nhìn nàng với ánh mắt u oán.
Hai người này, một người đến vì Vi Ánh Trúc đang ở cạnh nàng, một người đến vì Ngũ công chúa đang quấn nàng như sam, làm nàng vừa buồn cười vừa tức giận.
Nghiêm Tiểu Ngũ kéo tay nàng, đưa mắt nhìn Vi Ánh Trúc và Ngũ công chúa với ánh mắt hiếu kì.
Xưa nay da mặt của Ngũ công chúa rất dày, hơn nữa mục đích khác trong chuyến xuất cung lần này của nàng chính là Đường Hoài Miễn, vừa nãy nàng nói với Lương Dục Yên rằng mình muốn ở lại thêm chút nữa cũng là vì lí do này, bấy giờ nàng thấp giọng hỏi thẳng luôn: “Tam ca của muội đâu?”
Vi Ánh Trúc xinh đẹp đoan trang không nói gì cả, nhưng thỉnh thoảng lại lén láo liên khắp nơi, như thể đang tìm kiếm bóng hình của người nào đó.
Đường Quân Dao đang định nói vài cây trêu ghẹo, nhưng Ngũ công chúa đã phát hiện ra bóng dáng của Đường Hoài Miễn dứt khoát, nhanh nhẹn bỏ nàng lại và đuổi theo, làm nàng hết nói nổi.
Nàng nghiêng đầu sang nhìn bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi của Vi Ánh Trúc, láu lỉnh hỏi: “Trúc tỷ ty đang muốn hỏi ca ca của muội sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vi Ánh Trúc đỏ bừng, nàng xoắn lấy xoắn để chiếc khăn trong tay với vẻ ngượng ngùng, Đường Quân Dao nhìn mà che miệng bật cười.
“Sau này sẽ đến lượt muội thôi.” Vi Ánh Trúc xẵng giọng.
Nghe ra giọng nói của Vi Ánh Trúc có phần buồn bực, Đường Quân Dao bèn ôm chầm lấy nàng ấy, rồi bỗng nhiên nghe thấy Vi Ánh Trúc ngập ngừng nói nhỏ: “Dao muội muội, ta có vài câu muốn hỏi muội.”
Đường Quân Dao thấy nàng hai đầu lông mày của nàng ấy thấp thoảng vẻ ưu sầu, nàng nghĩ một lát bèn đưa nàng ấy về phòng mình. Sợ nàng ấy không được tự nhiên lại dặn Lam Thuần dẫn Nghiêm Tiểu Ngũ ra ngoài ngồi, bấy giờ mới nhìn Vi Ánh Trúc và nói: “Tỷ tỷ hỏi đi, muội chắc chắn sẽ nói hết những gì mình biết.”
Vi Ánh Trúc cắn nhẹ cánh môi, sau một hồi do dự dường như vẫn không đưa ra được quyết định.
Đường Quân Dao cũng không hối nàng, mà nhẫn nại chờ đợi.
Cuối cùng, nàng nghe nàng ấy dịu giọng hỏi: “Dao muội muội, ca ca muội có từng cùng quân chúa Gia Bình…………Ta không có ý khác, cũng không muốn truy cứu cái gì, chẳng qua là có vài lần ta gặp quận chúa Gia Bình, ta cảm thấy lời nói của nàng ta dường như đang ám chỉ gì đó cới ca ca của muội. Không phải ta không tin ca ca muội, mà chỉ là nếu ta không thể làm rõ chuyện này thì trong lòng như thể ………”
Đường Quân Dao giật mình, lập tức sáng tỏ, ngay sau đó tức đến nỗi mày liễu dựng đứng, nhưng lại sợ dọa tẩu tẩu tương lai, vì thế vội kéo lấy tay nàng và nói: “Muội rất vui vì tỷ đã chọn hỏi thẳng muội, chứ không phải giữ chuyện này ở trong lòng. Cũng xin tỷ tỷ hãy tin muội, mặc dù ca ca biết quân chúa Gia Bình nhưng cũng là vì muội mà thôi.”
“Muội không rõ tại sao quận chúa Gia Bình lại nói với tỷ tỷ những chuyện bịa đặt như thế, cũng không rõ gần đây ca ca có gặp nàng ta hay không, nhưng tỷ cứ yên tâm, nếu huynh ấy dám làm chuyện gì có lỗi với tỷ, không cần tỷ nói thì muội cũng sẽ không bỏ qua cho huynh ấy!”
“Cơ mà…..” Nàng cười gian trá: “Cơ mà bây giờ tỷ vẫn nên tự mình hỏi thẳng ca ca đi.”
Nói xong, nàng vươn tay ném một cái bánh đậu xanh ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng ‘Ui da’, ngay sau đó xuất hiện trước mắt hai người là khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Đường Hoài Châu.
“Muội muội, Ánh Trúc, trùng hợp ghê!”
Đường Quân Dao thấy trên đỉnh đầu hắn còn dính chút vụn bánh thì bật cười thành tiếng, đến cả Vi Ánh Trúc cũng không nhịn được mà cúi đầu để che đi ý cười.
“Ca ca, những lời lúc nãy Trúc tỷ tỷ nói huynh đều nghe thấy hết rồi nhở? Bây giờ huynh nên giải thích rõ với tỷ ấy chuyện này là sao đi.” Một lúc sau Đường Quân Dao thôi không cười nữa, nàng nghiêm mặt nói.
Nàng thấy Đường Hoài Châu cau mày như thể đang nhớ lại mình đã gặp quận chúa Gia Bình khi nào nên cũng không quấy rầy hai người họ nữa mà lẳng lặng lui ra, để cho hai người giải thích rõ ràng hiểu lầm qua khung cửa sổ.
Đi được vài bước, nàng không khỏi bật cười khi loáng thoáng nghe được giọng nói khẩn thiết của Đường Hoài Châu, song lại tiếp tục sải bước đi tìm Nghiêm Tiểu Ngũ.
Ra khỏi cửa viện, nàng vô tình trông thấy Ngũ công chúa đang túm lấy ống tay áo của Đường Hoài Miễn để kéo hắn quay lại, nàng ta dùng hết sức bình sinh khiến cổ áo của Đường Hoài Miễn bị kéo lệch sang một bên, còn hắn thì cuống cuồng níu chặt cổ áo; từ xa nhìn lại, khung cảnh trước mắt này chẳng khác nào cảnh tượng cường hào ác bá đang nhăm nhe khinh bạc nữ tử nhà lành.
“Dao Dao, Triệu Tiểu Ngũ đang ức Hi*p Tam ca của người kìa!” Nghiêm Tiểu Ngũ không biết đã đến cạnh nàng từ khi nào, nàng ấy cũng được chứng kiến toàn bộ quá trình nên cũng vô cùng ngạc nhiên.
“A Vũ muốn đi giúp Tam ca à?” Nàng cười tủm tỉm và hỏi.
Sau một thoáng nhíu mày, Nghiêm Tiểu Ngũ bỗng nhiên cười nói: “Không đâu, Triệu Tiểu Ngũ không hề ức Hi*p Tam ca của ngươi mà Triệu Tiểu Ngũ thích Ta ca của ngươi đấy!”
“Tiểu nha đầu choai choai cũng biết thích là gì sao?” Đường Quân Dao cố ý nói.
“Đương nhiên là biết, giống như cha ta thích nương ta, Hoài Châu ca ca thích Ánh Trúc tỷ tỷ vậy.” Nghiêm Tiểu Ngũ trả lời đầy đắc chí.
Đường Quân Dao vừa cười vừa chọc tay vào má cô bé một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Thị đang đứng sau núi giả, bà đang nhìn chằm chằm về phía nhi tử và Ngũ công với vẻ khi*p sợ, ngay cả chiếc khăn trong tay bị gió thổi bay tư lúc nào cũng không hề hay biết. Nàng lập tức cảm thấy hào hứng, đoán chắc lần này Nhị phòng lại có kịch hay để xem rồi.
Bởi vì, Nhị bá mẫu này của nàng vẫn luôn dốc sức làm mối nhi tử với cháu gái bên nhà ngoại, giờ tự dưng nhìn thấy nhi tử lại cùng Ngũ công chú đương triều……….
Nàng thấy người Lâm Thị lao đảo, sau đó bà còn đưa tay ấn lên иgự¢ mình như thể không chịu nổi đả kích này, nhưng Đường Hoài Miễn cùng Ngũ công chúa thì không hề phát hiện ra có người ở đằng sau, bọn họ vẫn thản nhiên nói chuyện với nhau.
“Dao dao nhìn kìa!” Khi Nghiêm Tiểu Ngũ cũng phát hiện ra sự xuất hiện của Lâm Thị, cô bé bám lấy cổ tay áo của nàng rồi chỉ cho nàng xem.
Đường Quân Dao nhìn nàng ra hiệu im lặng, sau đó vừa cười vừa kéo tay cô bé rời đi.
Trong phòng giam tối tăm, Đường Tùng Niên phủi chỗ bụi không biết đã dính lên ống tay áo của mình từ lúc nào với vẻ mặt ghét bỏ, đồng thời phớt lờ ánh mắt căm phẫn như thể muốn ăn thịt người của Phương Nghi, ông chỉ nhíu mày và nói: “Môi trường âm u tĩnh mịch như vậy, làm sao có thể xứng với thân phận tôn quý của Khánh Bình trưởng công chúa điện hạ được?”
Phương Nghi cười lạnh, tiếp tục trừng đôi mắt dữ tợn về phía ông, rồi lại trơ mắt nhìn ông ngồi ung dung trên chiếc ghế thái sư mà lính canh ngục ân cần đưa đến, sau đó lại nghe ông điềm nhiên nói: “Công chúa Khánh Bình nguyên là đích nữ của Võ Tôn hoàng đế tiền triều, tỷ tỷ ruột của hoàng đế cuối cùng, người lẽ ra phải ૮ɦếƭ trong vụ hỏa trong cung vào những năm cuối triều trước, nhưng không ngờ lại dùng một chiêu ve sầu lột xác để tẩu thoát.”
“Là phận nữ lưu nhưng có thể thống lĩnh thế lực tàn dư của Tuần Thị từng bước phát triển đến nay, đưa cháu trai tuổi nhỏ đến một đất nước khác một cách thuận lợi, đồng thời có thể che chở cho hắn yên ổn trưởng thành; mặt khác, còn có thể từ từ đưa thế lực của mình thâm nhập vào triều đình, không thể không nói, công chúa điện hạ thực sự là một nữ tử hiếm thấy không thua gì đấng nam nhi, Đường mỗ bội phục sâu sắc.”
“Đường đại nhân cũng chỉ hơn chứ không kém, một tên binh sĩ cấp thấp được phân công nuôi ngựa trong quân của phản tặc Triệu gia mà có thể từng bước trèo tới vị trí Tể tướng của một nước như ngày hôm nay, bản công chúa mới là người phải bội phục bản lĩnh của đại nhân!” Phương Nghi lạnh lùng nói, không đợi ông tiếp lời thì bà ta lại nói: “Cho dù ngươi đến đây vì cái gì, cũng đừng hòng moi ra nửa chữ từ miệng ta!”
Đường Tùng Niên lắc đầu, thở dài rồi nói: “Đường mỗ thấy mình phải thu lai câu nói bội phục ban nãy thôi! Không ngờ đến tận bây giờ mà công chúa điện hạ vẫn chưa nhìn rõ tình thế.”
“Ngươi có ý gì?!”
“Ý của Đường mỗ là, lẽ nào công chúa điện hạ cho rằng, Hạ tướng quân áp giải ngài về kinh là vì muốn thăm dò tin tức quan trọng từ mồm ngài ư?”
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?!” Cuối cùng thì Phương Nghĩ cũng phát hiện ra sự tình dường như không giống như những gì bà ta đã nghĩ, sự phát hiện này khiến bà ta bắt đầu cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn gắng gượng tỉnh táo lại và hỏi.
“Người thật sự muốn bắt sống ngài không phải bệ hạ của ta, cũng không phải Hạ tướng quân mà chính là tại hạ đây!” Đường Tùng Niên vuốt chòm râu ngắn.
Đường Tùng Niên thấy vẻ hoảng loạn ánh lên trong mắt Phương Nghi thì thong thả nói tiếp: “Chẳng lẽ công chúa điện hạ cho rằng Đường mỗ sẽ tùy tiện bỏ qua cho ngài, kẻ năm đó từng tính kế hãm hại hòn ngọc quý trên tay Đường mỗ vậy sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn Gi*t muốn lăng trì mặc các ngươi!”
“Công chúa điện hạ yên tâm, Đường mỗ chẳng những không Gi*t ngài mà còn để ngài tận hưởng tuổi già, đến bao giờ ngài nhắm mắt xuôi tay mới thôi.”
Ngữ khí của ông càng bình đạm, vẻ mặt càng hòa nhã thì Phương Nghi càng hoảng loạn, ánh mắt càng thêm bối rối.
“Công chúa điện hạ yên tâm, Đường mỗ sẽ mau chóng chuẩn bị chỗ ở mới cho công chúa điện hạ, ta tin rằng chẳng mấy chốc công chúa điện hạ sẽ được rời khỏi cái nơi quỷ quái u ám này, và vui sướng dọn tới chỗ ở mới!” Nói đến ba từ chỗ ở mới này, khuôn mặt của Đường Tùng Niên trở nên quỷ dị, Phương nghi nhìn thấy vậy không khỏi rùng mình.
Phương Nghi thấy ông nói xong thì phủi y bào toan rời đi, bà ta không thể khống chế được cơn sợ hãi trong lòng nữa mà kêu lên thất thanh: “Đường Tùng Niên, ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì với ta?! Đường Tùng Niên, ngươi quay lại đây, quay lại đây nói rõ ràng!”
Nhưng đáp lại bà ta chỉ có tiếng vọng lại của chính mình.
Việc triều đình đang tiến hành xây dựng lầu Sướng Thính ở phủ Khang vương của tiền triều nhanh chóng lan truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ, dân chúng truyền tai nhau rằng sau khi lầu Sướng Thính được hoàn thiện, nó không phải là nơi dành cho các quan to, người quyền quý ở mà là nơi tiếp đón các thần dân trong thiên hạ.
Về việc lầu Sướng Thính này sẽ làm gì sau khi được hoàn thiện thì mọi người đều đang bàn tán và hiện chưa có kết luận.
Đường Quân Dao cũng đã nghe nói về tin tức này, vốn nàng cũng chẳng mấy để tâm. Tuy nhiên, vào một ngày nọ, nàng tình cờ hay tin Đường Tùng Niên đang sai người đi tìm kịch bản, còn phái người đi chiêu mộ những người viết kịch bản, nàng bỗng nhiên mở cờ trong bụng, đôi mắt đột nhiên sáng rực.
Đừng bảo là ông già nhà mình định làm cách đó nhá? Nếu như vậy thì……………quả thực không còn gì tốt hơn!
Nàng quẳng cuốn tiểu thuyết trong tay xuống, hào hứng đi thư phòng tìm Đường Tùng Niên nhưng lại hay tin Đường Tùng Niên đã bị Thiên Hi đế triệu vào cung.
Đường Tùng Niên vốn tưởng rằng lần này bệ hạ vội vàng triệu mình vào cung là vì có chuyện gì quan trọng, nhưng khi ông bước vào nội điện, đập vào mắt chính là Đường Hoài Miễn đang quỳ dưới đất, mí mắt ông giật giật, trong lòng thoáng dấy lên dự cảm không lành.
Ông hẵng giọng, tiến lên vài bước rồi hành lễ: “Thần, Đường Tùng Niên tham kiến bệ hạ.”
Thiên Hi đế nghiêm mặt, nói: “Bình thân.”
Dự cảm không lành trong lòng Đường Tùng Niên lại càng đậm thêm, nhất là khi ông đang đứng lên thì thấy Thái tử Triệu Nguyên Hựu đang nháy mắt với mình, ông giật mình, vội nhìn về phía Hoài Miễn đang quỳ gối, cúi đầu.
“Hoài Miễn, sao cháu lại ở đây?”
Đường Hoài Miễn còn chưa trả lời, Thiên Hi đế đã cười lạnh và nói: “Ái khanh không biết đó thôi, cháu trai này của ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, không ngờ hắn lại dám xông vào cung để cầu thân, hắn muốn xin cưới Ngũ công chúa của trẫm!”
Mí mắt Đường Tùng Niên lại giật một cái nữa.
Được lắm, ông vất vả lắm mới chỉnh đốn xong hai tên nhóc ranh nhà mình, làm hai đứa nó nghe lời một chút; bên Đại phòng cũng vừa mới ổn định lại, không ngờ rằng Nhị phòng lại nhảy ra cái tên này rước lấy rắc rối cho ông.
Tất nhiên ông sẽ không tin Đường Hoài Miễn có thể dựa vào sức mình để xông vào cung, trong chuyện này chắc chắn có người giúp đỡ hắn, và người nọ không cần nói đâu xa, ông dám chắc người này là Thái tử điện hạ đang có mặt ở đây.
Ông day thái thương, lập tức hoảng sợ mà quỳ xuống thưa: “Bệ hạ bớt giận! Hắn trẻ người non dạ nên không biết trời cao đất dày, xin bệ hạ niệm tình tuổi hắn………….mà thương xót cho hắn bằng này tuổi rồi mà chưa lấy được thê tử, xin bệ hạ hãy tha thứ cho hắn!”
Thiên Hi đế: “……”
Triệu Nguyên Hựu: “….”
Đường Hoài Miễn: “……..”
Đủ rồi đó Tam thúc ơi, không lấy nổi thê tử đâu phải do con cố tình.
Đường Hoài Miễn liếc ông bằng ánh mắt u oán, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Thiên Hi đế lia đôi mắt dữ tợn về phía Đường tùng Niên, song lại trông thấy khuôn mặt đang nhịn cười của Triệu Nguyên Hựu thì ông lại tức giận mà trừng mắt với hắn, sau đó mới lạnh mặt hỏi Đường Hoài Miễn, vẫn đang quỳ dưới đất.
“Ngươi có tư cách gì lấy nữ nhi của trẫm?”
Đường Hoài Miễn phấn chấn, cất cao giọng nói: “Thảo dân có công danh ạ.”
“Chỉ là một cử nhân cỏn con, ngay cả tiến sĩ còn chưa thi đậu, ngươi không biết thẹn à? Mà còn dám trâng tráo trước mặt trẫm. Ngươi phải biết rằng, trẫm hoàn toàn có thể xóa bỏ công danh của ngươi!” Thiên Hi đế sửng sốt khi thấy có người lấy ‘công danh’ làm lợi thế để cưới nữ nhi của ông.
Đường Hoài Miễn lại lớn tiếng nói: “Thảo dân còn có tiền ạ!”
Đường Hoài Miễn vừa nói vừa óc lấy móc để xấp ngân phiếu trong người ra.
Đường Tùng Niên giả bộ lỡ đãng mà liếc nhìn giá trị của mỗi tờ ngân phiếu, thoắt cái đã nói không nên lời.
Giỏi lắm, ngươi có tiền ngươi là nhất!
Móc xong xuôi, tổng quản nội thị dâng xấp ngân phiếu lên ngự án, Thiên Hi đế xem giá trị của từng tờ ngân phiếu, vừa xem gân xanh trên trán càng đập nhanh hơn.
Tốt lắm, thằng cha này giàu thật đấy, quỹ đen năm đó trẫm lén tiết kiệm ở chỗ Hoàng hậu còn không bằng số lẻ của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc