“Tiểu nhị, các ngươi có Trầm Hương* không?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày gọi tiểu nhị tới hỏi. (Trầm hương là một vị thuốc hiếm và đắt trong Đông y, rượu Trầm Hương là một loại rượu giúp bổ thận tráng dương, sinh tinh dưỡng huyết,…)
“Khách quan, nơi đây của chúng ta chỉ là một khách điếm nhỏ, sao có thể có loại rượu quý như thế.” Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, nhìn Thẩm Thiển Mạch gãi gãi đầu.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia giảo hoạt, dáng vẻ như khéo hiểu lòng người, tươi cười nói: “Ta có một sở thích, không uống rượu ăn không vào, tiểu nhị ca để ta trở về lấy một bình rượu Trầm Hương tới đây có được không, trước cứ để thức ăn ở đây.”
“Chuyện này…” Tiểu nhị khó xử nhìn Thẩm Thiển Mạch, thức ăn cũng đã làm xong, mặc dù vị quan khách này không ăn nhưng theo lý cũng nên trả tiền, hiện tại nếu họ rời đi, ngộ nhỡ không trả tiền, một tiểu nhị như hắn sao có thể đảm đương nổi.
“Tiền đây.” Thẩm Thiển Mạch lập tức hiểu được vì sao tiểu nhị lại khó xử, nàng lấy ra ít bạc vụn ra đặt lên bàn, cười cười nhìn tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy bạc hai mắt lập tức sáng lên, ân cần nói: “Vậy khách quan cứ đi đi, ta giúp khách quan hâm nóng chỗ đồ ăn này.”
Thẩm Thiển Mạch khẽ mỉm cười rời khỏi khách điếm, sau khi rời khỏi khách điếm, làm như vô tình nhìn vào trong một góc của khách điếm, thấy trong mắt người của Thánh tộc Nam Cương hiện lên chút nghi ngờ nhưng vẫn ngồi ở đó.
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi nâng lên nụ cười giảo hoạt, bước nhanh trở lại gian phòng, khép cửa phòng lại.
“Thế nào?” ☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, nhìn Thẩm Thiển Mạch hỏi. Vừa rồi hắn đứng ở góc khuất thấy Thẩm Thẩm Mạch bỗng nhiên không dùng cơm mà trở lại gian phòng, trong lòng liền dâng lên nghi ngờ. Tửu lượng của Thẩm Thiển Mạch rất tốt, nhưng không ham rượu, càng không có đạo lý không có rượu ăn không vào, nhất định Thẩm Thiển Mạch làm vậy là có lý do của nàng.
“Người của Thánh tộc Nam Cương hạ độc vào trong thức ăn.” Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, khuôn mặt lạnh lẽo nói.
“Cái gì?!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua một tia ngoan độc, thì ra trong thức ăn có độc, thật đúng là khó mà phòng bị, may mà Thẩm Thiển Mạch tương đối nhạy cảm với độc, nếu không chẳng phải là trúng kế của Thánh tộc Nam Cương sao?! Chỉ là nếu Thẩm Thiển Mạch đã phát hiện thức ăn có vấn đề, vậy sao không vạch trần tại chỗ mà muốn trở về phòng lấy Trầm Hương để làm gì?!
Thẩm Thiển Mạch thấy trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn có tia nghi ngờ thì cười giảo hoạt, chậm rãi nói: “Nếu bọn chúng thích hạ độc, sao chúng ta có thể không đáp lễ?! Bọn chúng hạ độc với ta, đương nhiên sẽ toàn tâm để ý xem ta có ăn đồ ăn kia không, trái lại bọn chúng sẽ buông lỏng cảnh giác, sơ xuất không để ý xem thức ăn của mình có độc hay không.”
Thẩm Thiển Mạch nói xong, Tư Đồ Cảnh Diễn lập tức hiểu ý. Thẩm Thiển Mạch vốn định tự mình hấp dẫn lực chú ý của Thánh tộc Nam Cương để hắn âm thầm hạ độc, gậy ông đập lưng ông, để người của Thánh tộc Nam Cương nếm thử mùi vị ăn cơm bị người hạ độc.
“Quả nhiên là Mạch Nhi của ta.” Tư Đồ Cảnh Diễn cười thoả mãn, quả nhiên là Mạch Nhi của hắn, đủ thông minh, ngoan độc.
Trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch không có chút gì là vui mừng, lấy ra một gói bột đưa cho Tư Đồ Cảnh Diễn: “Đây là độc Thiêm Sắc thích hợp bỏ vào trong đồ ăn, khó phát hiện. Lúc nữa ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn hắn, chàng hạ độc vào trong đồ ăn và rượu của bọn chúng.”
“Được.” Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra nụ cười ăn ý với Thẩm Thiển Mạch, hai đôi mắt đen nhánh cùng hiện lên một chút giảo hoạt và ngoan tuyệt.
Thẩm Thiển Mạch thu lại tâm tư, thuận tay cầm Trầm Hương cạnh bàn lên cười nói: “Chúng ta mau ra đi, đừng để bọn chúng nghi ngờ.”
Trở lại khách điếm. Thẩm Thiển Mạch nhìn người của Thánh tộc Nam Cương một chút. Chỉ thấy bọn chúng như không chút để ý dùng cơm nhưng thực ra cũng đang nhìn nàng. Từ khi nàng mười tuổi đã sống trong ám sát và mai phục, chẳng qua nàng có phần nhạy cảm hơn với âm thầm theo dõi, ngay cả người của Thánh tộc Nam Cương che giấu rất tốt cũng không qua được cảm giác nhạy cảm của nàng.
Hơn nữa nàng cũng tương đối nhạy cảm với khí tức. Đây chính là lí do vì sao mỗi lần Tư Đồ Cảnh Diễn dịch dung không chút sơ hở nhưng nàng vẫn nhận ra sự khác thường của hắn.
Nàng thu lại tâm tư, từ từ mở bình Trầm Hương, ra sức hít hà, dáng vẻ như cực kì say mê. Cảm thấy ánh mắt theo dõi sau lưng nàng trở nên nóng bỏng, khoé môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi cong lên.
Sao. Cảm thấy nóng lòng à?! Muốn nhìn nàng ăn đồ ăn có độc ư?! Không nên gấp gáp. Nàng nở nụ cười đùa giỡn, Thẩm Thiển Mạch lấy một cái ly ra, rót cho mình một ly Trầm Hương, cầm ly rượu ở trong tay vuốt ve nhiều lần nhưng không dừng bữa.
Sắc mặt Tam vương của Thánh tộc Nam Cương trở nên nặng nề, vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển Mạch, nói với hai vị Hộ Pháp bên cạnh: “Rốt cuộc nàng ta đang chơi đùa cái gì vậy?!”
“Chẳng lẽ nàng ta phát hiện ra gì rồi?!” Sắc mặt của một vị Hộ Pháp trong đó trầm xuống, nếu không phải võ công của Thẩm Thiển Mạch cao cường, dù bọn chúng có liều mạng cũng không có phần thắng thì bọn chúng còn cần giấu đầu lòi đuôi hạ độc nàng ta sao.
“Ai biết! Nếu nàng ta không ăn thì chúng ta cũng chỉ còn cách liều mạng thôi!” Một vị Hộ Pháp khác âm ngoan nhìn Thẩm Thiển Mạch gằn từng chữ nói.
Sát khí trên người ba người theo tâm tình từ từ lộ ra ngoài. Lúc ba người đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào từng cử động của Thẩm Thiển Mạch, Tư Đồ Cảnh Diễn lặng im không tiếng động hạ độc vào trong đồ ăn của bọn chúng.
Suy nghĩ của ba người đã hoàn toàn tập trung trên người của Thẩm Thiển Mạch. Bên này Thẩm Thiển Mạch cầm chiếc đũa lên rồi lại để xuống, sau đó lại thoải mái nhàn nhã uống rượu khiến bọn chúng vô cùng tức giận, hoàn toàn không để ý tiểu nhị mang thức ăn lên bên cạnh bọn chúng có gì khác thường hay không.
Sau khi Tư Đồ Cảnh Diễn đắc thủ liền lặng lẽ đi tới nơi Thẩm Thiển Mạch có thể nhìn thấy, lộ ra nụ cười như ý với nàng. Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, uống cạn ly rượu, vẫn không có ý muốn ăn đồ ăn như cũ.
“Con Mẹ nó! Rốt cuộc nàng ta có ăn hay không?” Một vị Hộ Pháp nhìn có vẻ dễ dàng kích động nhất bên cạnh Tam vương đã có chút nổi giận, ăn một đũa thức ăn lớn, tức giận nói năng không rõ.
“Ta thấy có vẻ như nàng ta đang đùa giỡn chúng ta!” Một vị Hộ Pháp khác cũng tức giận ăn một gắp thức ăn lớn, thật là, dù gì bọn họ cũng là Hộ Pháp của Thánh tộc Nam Cương, đã từng bị tức giận như này bao giờ, cứ ngồi ở đây nhìn nữ nhân này nhưng nàng ta lại giống như đang cố ý đùa giỡn bọn họ, tuỳ ý gắp đồ ăn lên, rồi lại bỏ xuống, lại uống rượu, thật bực mình.
“Bình tĩnh đi.” Tam vương lạnh lùng nhìn hai vị Hộ Pháp bên cạnh. Bọn họ sống ở Nam Cương mấy chục năm rồi, không đến Trung Nguyên nên không biết người của Trung Nguyên như nào, vô hình chung cho rằng không ai là địch thủ của Thánh tộc Nam Cương, thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt này nhìn như vô hại nhưng thật ra không hề đơn giản.
Có thể lập mưu Gi*t ૮ɦếƭ Tứ vương, diệt một phần tư lực lượng tinh nhuệ của Thánh tộc Nam Cương, tuyệt không thể khinh thường. Ăn một gắp đồ ăn, Tam vương bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Khi Tam vương ăn một chút thức ăn, khoé môi Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nâng lên nụ cười. Mặc dù nàng không nhìn về phía Tam vương nhưng ánh mắt vẫn chú ý nơi đó, toàn bộ cử động của Tam vương bọn họ đều lọt vào mắt nàng, hiện tại cả ba người đều đã ăn thức ăn có độc.
Nàng chậm rãi đứng dậy, ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ đi ra khỏi khách điếm, vội vàng đi về phía khu vực ngoại thành.
Nhóm người Tam vương thấy Thẩm Thiển Mạch không ăn một chút thức ăn nào đã đi ra khỏi khách điếm liền đuổi theo.
Một đường thi triển khinh công tới khu vực ngoại thành, tốc độ của Thẩm Thiển Mạch rất nhanh nhưng tốc độ của nhóm người Tam vương cũng không chậm, rất nhanh sẽ đuổi kịp Thẩm Thiển Mạch.
“Người của Thánh tộc Nam Cương, mũi còn thính hơn chó, đi tới chỗ nào cũng không bỏ lại được.” Thẩm Thiển Mạch đi tới khu vực ngoại thành thì không tiếp tục đi nữa, nhếch miệng nở nụ cười như có như không, nâng mắt nhìn Tam vương và hai vị Hộ Pháp đuổi theo.
“Hừ! Miệng lưỡi trơn tru*!” Tam vương nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, lạnh lùng hừ một tiếng, dù võ công của nữ tử trước mắt này cao cường nhưng nếu cả ba người họ liên thủ công kích, Thẩm Thiển Mạch này tuyệt không phải đối thủ của bọn họ.(Câu này trong convert là “Sính khẩu thiệt chi khoái”, mình không hiểu lắm nên edit như vậy, tiếng Trung của câu đây ạ 逞口舌之快 )
Thẩm Thiến Mạch thấy trong mắt nhóm người Tam vương lộ tia sát ý, nụ cười càng thêm yêu dị, đôi mắt bình thản giống như không thấy sát ý nồng nặc của nhóm người Tam vương. Nàng lười biếng nhìn nhóm người Tam vương nói: “Hạ độc không được liền muốn động thủ?”
Nhóm người Tam vương nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt liền biến sắc, quả nhiên, nữ tử này đã biết rõ kế sách của bọn họ. Độc trong đồ ăn là loại không màu không vị, thế nhưng nữ tử này có thể phát hiện ra, quả nhiên Ma Cung là môn phái dụng độc đứng đầu Trung Nguyện không phải là hư danh chỉ để nói chơi.
Mặc dù Đường Môn cũng giỏi dụng độc nhưng đều là âm độc đưa người vào chỗ ૮ɦếƭ, nếu mang ra so sánh, phạm vi của Ma Cung cực lớn, không loại độc nào là không biết, nhưng ngược lại, Ma Cũng cũng là thánh địa giải độc, đây cũng là lí do vì sao Thẩm Thiển Mạch có thể biết được kỳ độc như Âm Dương Tán.
“Hừ! Cung chủ Ma Cung quả thật bản lĩnh. Bất quá chúng ta hạ độc cũng chỉ để tiết kiệm một chút hơi sức thôi. Đừng nghĩ rằng chúng ta không đối phó được ngươi.” Tam vương nhìn Thẩm Thiển Mạch, kiêu căng nói.
Ngụ ý ở đây vô cùng rõ ràng. Chúng ta chỉ vì tiết kiệm hơi sức mới không động thủ với ngươi, nhưng nếu như thật sự đánh nhau, chúng ta cũng sẽ không thua ngươi.”
“Ồ? Vậy sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu nhíu mày nhìn Tam vương và hai vị Hộ Pháp, khoé miệng nâng lên nụ cười bí ẩn, chậm rãi nói: “Vậy thì thử một chút xem sao.”
Tam vương nghe được những lời nói khiêu khích của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt chợt loé một tia sắc lạnh, nhìn hai Hộ Pháp một chút, ba người cùng nhau phát lực, xông về phía Thẩm Thiển Mạch, vận hết nội lực, xem ra là muốn lấy mạng Thẩm Thiển Mạch.
So với Tam vương và hai vị Hộ Pháp đang lộ ra sát ý thì Thẩm Thiển Mạch lại ngược lại, vô cùng bình tĩnh tiêu sái. Hồng y khẽ bay trong gió, trên gương mặt Thẩm Thiển Mạch là nụ cười lười biếng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh thong dong không chút sợ hãi, giống như không thấy ba cỗ nội lực cường đại đang tiến tới gần, từ từ nâng lên nụ cười đùa giỡn, từ từ đếm ngược: “Ba, hai, một.”
“A.” Thẩm Thiển Mạch vừa dứt lời, Tam vương và hai vị Hộ Pháp bên kia thiếu chút nữa là đánh trúng Thẩm Thiển Mạch bỗng đồng thời rơi từ không trung xuống, nội lực bị triệt tiêu, ba người đau đớn không chịu được ngã trên mặt đất, có chút không tin nhìn Thẩm Thiển Mạch: “Ngươi… Ngươi…”
“Ta chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.” Khuôn mặt của Thẩm Thiển Mạch không chút biến sắc, đôi mắt mang theo vài phần tươi cười trêu tức nói.
“A… A…” Tam vương và hai vị Hộ Pháp đau đớn không chịu nổi liên tục gào thét, ba người bị thối rữa rất nhanh, sau đó chỉ còn lại một đống xương trắng.