Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 88

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Bên dưới là Diêu Viễn Sam đứng đầu nhóm đại thần quan trọng.
“Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị có thể tới Hoàng cung Lê quốc ta làm khách, thật đúng là vinh hạnh của Lê quốc ta.” Nạp Lan Dung nở nụ cười tà khí trước sau như một, đôi mắt hoa đào hẹp dài mang theo vài phần tính toán và hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh.
Hừ! Cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh có lợi hại hơn nữa không phải vẫn bị hắn áp chế hay sao.
“Nào có, nào có. Lê Vương bệ hạ thịnh tình như vậy, trẫm đương nhiên không thể khước từ.” Ngôn Tu Linh thoáng nở nụ cười, đôi mắt bình thản nhìn Nạp Lan Dung, cố ý nhấn mạnh hai chữ thịnh tình, muốn châm chọc Nạp Lan Dung chỉ cần dùng dùng biện pháp như này là được rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe Ngôn Tu Linh nói vậy, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, cũng khẽ nở nụ cười, nói tiếp: “Đúng là như vậy. Lê Vương bệ hạ thịnh tình như thế, giữ Bổn cung ở lại mấy ngày, ngược lại thật là làm cho Bổn cung thụ sủng nhược kinh*.” (Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ)
Đôi mắt Nạp Lan Dung khẽ nheo lại, rõ ràng hai người kia đang một xướng một hoạ nói thủ đoạn của hắn hèn hạ, hắn thấy rõ ràng sự châm chọc và giễu cợt không chút che giấu trong mắt Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh.
Đáng ૮ɦếƭ! Hiện tại đã trở thành tù nhân mà vẫn dám lớn lối với hắn như vậy? Thủ đoạn của hắn hèn hạ thì như thế nào? Nếu không phải hiện tại thực lực của Lê quốc không thể chống đỡ được Thiên Mạc và Lâm Vị, hắn phải dùng chút thủ đoạn này sao?
Cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, Nạp Lan Dung nhếch môi nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài nhiễm vài phần tàn nhẫn mang theo một cỗ âm trầm, thích thú cười nói: “Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị đường sá xa xôi đến, đương nhiên Lê quốc phải cố gắng hết sức.”
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch khẽ cong, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt. Nạp Lan Dung đang uy Hi*p bọn họ, nói cho bọn họ biết, bây giờ bọn họ đang ở lãnh thổ Lê quốc, dưới sự khống chế của Nạp Lan Dung hắn.
“Lê vương bệ hạ khách khí rồi. Chỉ là Lâm Vị quốc sự bận rộn, ta e rằng không thể nán lại lần nữa.” Ngôn Tu Linh điềm tĩnh nở nụ cười.
Thoạt nhìn chỉ là lời nói khách sáo nhưng lại ngầm dùng thế lực Lâm Vị uy Hi*p Nạp Lan Dung. (diễn đàn Lê Quý Đôn).
Nếu Nạp Lan Dung dám có động tĩnh gì với hắn, chắc chắn Lâm Vị sẽ trực tiếp chỉ huy quân đội tiêu diệt Lê quốc. Nạp Lan Dung có thể giam cầm Ngôn Tu Linh để kìm hãm Lâm Vị, nhưng nếu Ngôn Tu Linh xảy ra vấn đề gì, Nạp Lan Dung hắn cũng không thể đảm đương nổi.
Ý tứ của Ngôn Tu Linh rất rõ ràng khiến Nạp Lan Dung thấy rõ thực lực của mình, đừng tưởng rằng khống chế được hắn là có thể khống chế được Lâm Vị. Mà ẩn sau câu nói kia càng biểu đạt rõ ràng sự khinh miệt của hắn. Hắn muốn rời đi, Nạp Lan Dung có thể ngăn được hắn ư?
Nạp Lan Dung nghe Ngôn Tu Linh nói vậy, trong đôi mắt hắn chợt loé tức giận, đôi mắt màu xanh nhạt híp lại nguy hiểm, mang theo vài phần uy Hi*p nói: “Hoàng đế Lâm Vị có ý gì? Chẳng lẽ Lê quốc ta chiêu đãi không chu toàn sao? Việc gì phải vội vã rời đi?”
Ngôn Tu Linh nhíu mày nhìn Nạp Lan Dung, đôi mắt nhạt màu nhìn không ra cảm xúc, cười như không cười khiến người khác không nhìn ra tâm tình và suy nghĩ của hắn, thậm chí khiến Nạp Lan Dung có chút hoảng hốt.
Qua hồi lâu, Ngôn Tu Linh mới chậm rãi nở nụ cười: “Đương nhiên là không phải.”
Nghe được câu trả lời của Ngôn Tu Linh, đôi mắt sắc của Nạp Lan Dung mới bình thường trở lại.
Trong lòng Ngôn Tu Linh cũng cảm thấy buồn cười. Hắn không đi cũng vì muốn xem xem rốt cuộc Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch có thủ đoạn gì mà có thể chiếm được Lê quốc không tốn binh lực. Còn nếu như hắn thật sự muốn đi, uy Hi*p của Nạp Lan Dung có thể giữ hắn ở lại sao? Vậy thì Ngôn Tu Lin hắn không xứng với ngôi vị Hoàng đế Lâm Vị, cũng không xứng danh đối thủ duy nhất của Tư Đồ Cảnh Diễn rồi.
“Vậy Hoàng hậu Thiên Mạc thì sao, ở Lê quốc có quen không?” Nạp Lan Dung chuyển hướng nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo vài phần hài lòng.
Khoé môi Thẩm Thiển Mạch dần xuất hiện ý cười châm biếm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy hài hước. Vừa rồi nàng đã dùng bồ câu đưa tin cho Sênh Ca, sau khi đánh chiếm vài thành trì của Lê quốc thì chờ đợi Tư Đồ Cảnh Diễn ở bên này động thủ, sau đó vở kịch hay nhất sẽ bắt đầu.
“Không quen.” Ba chữ* đơn giản lưu loát, Thẩm Thiển Mạch không sợ hãi chống lại ánh mắt của Nạp Lan Dung, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy khiêu khích và quyết đoán.(Ba chữ không quen trong tiếng Trung đây ạ: 不习惯)
Lời nói quyết đoán của Thẩm Thiển Mạch dẫn đến một hồi nghị luận của nhóm đại thần bên dưới, không phải Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị đang tính toán sổ sách với Hoàng đế bọn họ đấy chứ?? Thật buồn cười, còn đang ở Lê quốc của bọn họ mà cũng dám phách lối.
Nạp Lan Dung thấy phản ứng của Thẩm Thiển Mạch không khỏi nhíu mày. Hắn hiểu rõ tính cách của Thẩm Thiển Mạch, cũng không phải chưa từng thấy qua thủ đoạn ngoan tuyệt của nàng. Nhưng trong tình hình hiện nay, Thẩm Thiển Mạch không nên có biểu hiện như vậy, trừ phi nàng có niềm tin tuyệt đối.
“Chỉ là… Bổn cung lại rất thích lễ vật mà Lê quốc tặng Bổn cung.” Giọng nói bình thản, Thẩm Thiển Mạch chầm chậm nâng mắt, trong đôi mắt đen nhánh là khí phách và quyết đoán tột cùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng Nạp Lan Dung.
Lễ vật? Ngay lập tức, lời nói của Thẩm Thiển Mạch lại dẫn tới một hồi nghị luận của nhóm đại thần? Ngay cả sắc mặt Nạp Lan Dung cũng thay đổi, hắn tặng lễ vật cho Thẩm Thiển Mạch khi nào? Giờ phút này, ý cười như có như không trong mắt Thẩm Thiển Mạch khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên, tựa như bị Thẩm Thiển Mạch nắm chắc trong lòng bàn tay vậy.
“Trẫm không hiểu Hoàng hậu Thiên Mạc đang muốn nói gì.” Nạp Lan Dung nhíu mày, vẫn nở nụ cười như thường, trong mắt xuất hiện vài phần ngưng trọng và tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch quét qua nhóm triều thần Lê quốc đang ngồi bên dưới một vòng, khoé môi chậm rãi cong lên, nụ cười yêu dị trên khuôn mặt nàng làm điên đảo chúng sinh nhưng cũng kèm theo sự ngoan tuyệt và khát máu.
Nhóm triều thần phía dưới nhìn đến ngây dại. Bọn họ đều biết Hoàng hậu Thiên Mạc vô cùng tuyệt mỹ, chỉ là bọn họ không ngờ khi nàng cười lại đẹp đến vậy, dường như chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ mất hồn mất vía.
Chỉ có điều nụ cười tuyệt mĩ này cũng vô cùng sắc bén khiến người khác không dám nhìn gần. Giống như đoá hoa Mạn Châu Sa* tuyệt mỹ, yêu dị tuyệt mỹ nhưng cũng mang theo quỷ mị trí mạng.
“Ha ha, vậy Bổn cung nói rõ ràng một chút vậy.” Tươi cười trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch càng trở nên yêu dị, trong đôi mắt nàng thoáng hiện sự ngoan tuyệt, bàn tay trắng nõn thon dài từ từ lấy ra một tờ giấy, các đại thần ở phía dưới còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì thì sắc mặt Nạp Lan Dung đã thay đổi.
“Bản đồ bố trí quân sự! Thì ra là ngươi!” Nạp Lan Dung vô cùng giận dữ nhìn Thẩm Thiển Mạch, hoá ra Thẩm Thiển Mạch giữ bản đồ bố trí quân sự, còn dùng kế làm cho hắn hiểu nhầm rằng Ngôn Tu Linh cầm, làm hại hắn cứ theo dõi Ngôn Tu Linh chằm chằm mà quên theo dõi Thẩm Thiển Mạch. Nhưng Mạc Nhất đã nói rằng Thẩm Thiển Mạch không hề có điều gì khác thường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nạp Lan Dung tức giận nâng mắt thì thấy khuôn mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi của Mạc Nhất đang đứng phía đối diện cười cười với mình, nụ cười kia vô cùng tà mị, giống như vẻ tươi cười yêu dị của Thẩm Thiển Mạch, mang theo một loại hấp dẫn điên đảo chúng sinh. Bên trong đôi mắt đen như mực đang nhìn hắn tràn đầy bá khí* và hài hước. (Bá khí: khí phách, ngang ngược)
“Ngươi không phải là Mạc Nhất!” Nạp Lan Dung khẳng định nói. Không phải Mạc Nhất, Mạc Nhất sẽ không cười như vậy, lại càng không có ánh mắt như thế! Khó trách, khó trách hắn nói Thẩm Thiển Mạch không có gì khác thường, thì ra là hắn bắt tay cùng với Thẩm Thiển Mạch! Nhưng người này là ai mà lại có bản lĩnh lớn đến như vậy?
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng cười, đưa tay lột mặt nạ da người trên mặt xuống, khoé môi nở nụ cười tà mị liều lĩnh, một thân khí phách phơi bày hoàn toàn không chút bỏ sót, giờ phút này toàn thân hắn là một màu đen. So với một thân màu hồng yêu dị ngày thường ít đi mấy phần mị hoặc lại nhiều thêm vài phần lạnh lùng và khí phách. Hắn cong môi, giọng điệu cuồng ngạo: “Nạp Lan Dung, bây giờ ngươi mới biết có phải quá muộn hay không!”
“Là Hoàng đế Thiên Mạc.”
“Cái gì? Thiển Mạch lấy bản đồ bố trí quân sự của chúng ta rồi sao, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?”
“Xong rồi, xong rồi. Bệ hạ đắc tội Hoàng đế Thiên Mạc và Lâm Vị, Lê quốc chúng ta xong rồi!”
Vốn là ăn mừng Lê quốc có thể khống chế Lâm Vị và Thiên Mạc, bây giờ triều thần thấy vậy hiển nhiên cũng hiểu rõ thế cục tốt hay xấu, sắc mặt lo âu nhìn Nạp Lan Dung.
“Tư – Đồ - Cảnh – Diễn - !” Nạp Lan Dung gằn từng chữ, cắn răng nghiến lợi, giống như hận không thể cắn nát Tư Đồ Cảnh Diễn thành từng khối từng khối, nuốt vào trong bụng.
“Tục danh của trẫm ngươi có thể gọi hay sao?!” Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ chớp mắt, đôi mắt đen như mực nhìn Nạp Lan Dung, phảng phất như tồn tại kiếm khí không thể nhìn thấy vô cùng sắc bén bắn về phía hắn.
“Chẳng lẽ Lâm Vị sẽ ngồi yên nhìn Thiên Mạc thôn tính Lê quốc? Chắc Hoàng đế Lâm Vị không thể không biết đạo lý môi hở răng lạnh chứ?” Sắc mặt Nạp Lan Dung không tốt, oán hận dời tầm mắt từ Tư Đồ Cảnh Diễn về phía Ngôn Tu Linh, hiện tại chỉ có Lâm Vị ra tay mới có thể giữ được Lê quốc.
Ngôn Tu Linh nhướn lông mày, nhún vai, bộ dáng bất đắc dĩ nói: “Ta có muốn cũng không giúp được gì.”
Lời Ngôn Tu Linh nói là sự thật, coi như hắn dẫn binh tới đây nhưng hiện tại cũng đã chậm mất rồi. Hắn hiểu rõ Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu hắn dám quang minh chính đại bại lộ thân phân như vậy thì chứng tỏ hết thảy đã trở thành kết cục đã định.
Huống chi hắn cũng không cần phải mang binh tới trợ giúp Lê quốc. Nạp Lan Dung tuyệt đối là người không chịu khuất phục kẻ khác, cho dù hiện tại hắn phát binh trợ giúp Lê quốc cũng không nhất định có thể biến Lê quốc trở thành đồ trong túi.
Nạp Lan Dung vừa biết Ngôn Tu Linh không định trợ giúp Lê quốc, khuôn mặt hắn lập tức trở nên vặn vẹo, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua một tia ác độc, lúc này đôi mắt màu xanh dương được che phủ bởi một tầng lệ khí nồng đậm, hắn nở nụ cười mang theo oán độc, chậm rãi nói: “Một khi đã như vậy thì để hai vị Hoàng đế tuẫn táng cùng Lê quốc ta đi!”
Xung quanh Hoàng cung Lê quốc có hơn một ngàn cao thủ, nếu muốn Gi*t Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh cũng không phải là không thể. Nhưng cho dù có Gi*t được Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh thì cũng không thể thay đổi được thế cục Lê quốc bị diệt vong. Vừa rồi Nạp Lan Dung còn muốn đấu tranh lần cuối, nhưng vừa cảm thấy không có hi vọng, hắn đương nhiên lựa chọn con đường cá ૮ɦếƭ lưới rách này.
Nghe Nạp Lan Dung uy Hi*p, Tư Đồ Cảnh Diễn không chút hoang mang nở nụ cười tà mị xen lẫn cuồng ngạo, trong mắt mang theo vài phần cao cao tại thượng và hài hước, giọng điệu châm chọc: “Chỉ dựa vào những kẻ vô dụng kia mà ngươi cho rằng có thể lưu lại tính mạng của trẫm hay sao??!”
Hắn vừa nói xong mọi người liền kinh hãi.
Sắc mặt Nạp Lan Dung trở nên khói coi cực kỳ. Lời này của Tư Đồ Cảnh Diễn là có ý gì, chẳng lẽ hắn nắm chắc phần sống từ trong tay hơn ngàn tên cao thủ hay sao?
“Ta đã hạ sát lệnh của minh chủ võ lâm truy sát hai trăm tám mươi chín tên phản đồ võ lâm. Giờ này hẳn đã đi gặp Diêm Vương rồi.” Thẩm Thiển Mạch bình thản đi tới bên Cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, không chút cố kị kéo tay hắn, nét mặt vân đạm phong khinh như đang nói chuyện quan trọng không chút liên quan tới mình, nhìn cũng không nhìn Nạp Lan Dung một cái, Thẩm Thiển Mạch cười yếu ớt hỏi: “Ta không thích Hoàng cung này của Lê quốc, huỷ được chứ?”
“Được. Nếu Mạch nhi không thích thì phá huỷ đi.” Tư Đồ Cảnh Diễn cưng chiều vuốt ve sợi tóc của Thẩm Thẩm Mạch, trong đôi mắt hắn tràn đầy dịu dàng.
Đoạn đối thoại nồng tình mật ý, hoàn toàn không bận tâm đến Nạp Lan Dung và các đại thần. Bọn họ thảo luận chuyện phá huỷ Hoàng cung Lê quốc, coi chuyện này chỉ như trò đùa trẻ con, trở thành lời nói nhỏ nhẹ giữa tình nhân với nhau? Sắc mặt các trọng thần trở nên khó coi vô cùng, ý cười trên khuôn mặt Nạp Lan Dung cũng không nén giận được nữa rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc