"Nàng nói tới việc làm tan rã nội chính Lê Quốc? Vậy nàng muốn thế lực võ lâm là vì cái gì? Cần Huyền Thiết Lệnh để làm gì?" Huyền Lâu nghe Thẩm Thiển Mạch nói, trong mắt hiện lên hoài nghi lo lắng, hắn luôn rõ ràng tâm tư của Thẩm Thiển Mạch, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, Thẩm Thiển Mạch có lẽ còn thông tuệ hơn so với những gì hắn nghĩ.
Thẩm Thiển Mạch cười thản nhiên, ánh trăng chiếu lên người khiến nàng càng có vẻ cao quý xuất trần, tản mát ra phong vận khiến người khác say mê. Huyền Lâu ngây dại, mà Thẩm Thiển Mạch lại không chút phát hiện, ba phần ôn nhu bảy phần đường hoàng nói, "Huyền Thiết Lệnh cũng là một trong số của hồi môn của ta."
Nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, trong mắt Huyền Lâu hiện ra sự sáng tỏ. Hoá ra Huyền Thiết Lệnh cũng không phải vì rèn binh khí cho võ lâm nhân sĩ, mà là vì lấy một xưởng chế tạo νũ кнí để làm một lợi thế thuyết phục chúng thần của Thiên Mạc. Thẩm Thiển Mạch vì trở thành người đứng cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn trong thiên hạ mà đã tốn không ít tâm tư a.
Muốn tan rã nội chính Lê Quốc, tất nhiên không thể thiếu việc bức vua thoái vị, khống chế hoàng thành, cần người ở chỗ tinh mà không phải nhiều, lựa chọn người có võ công cao cường lại không có ảnh hưởng tới các quốc gia chính là tốt nhất.
"Huyền Lâu hẳn cũng biết Vương của Lê Quốc bệnh đã tới tình trạng nguy kịch?" Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên quang mang giảo hoạt, trên môi là nụ cười tự tin.
Huyền Lâu mím môi, trong mắt cũng lộ ra vài phần sáng tỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhã, trong mắt lại mang theo vài phần tính toán, cười nói, "Vương Lê Quốc vừa ૮ɦếƭ, Lê Quốc tất loạn."
"Nghe nói Lê Vương có ba con trai. Thái tử Lê Quốc tàn nhẫn hung ác, không được dân tâm lại vì thế lực cường đại phía bên mẹ mà có được thế lực vững chắc trong triều. Tam hoàng tử Lê Quốc ôn tồn lễ độ, rất được dân tâm lại không được quần thần ủng hộ. Về phần Thất hoàng tử Lê Quốc, bản tính bất cần đời, cả ngày ăn chơi đàng điếm, là người khiến người ta không để ý nhất." Thẩm Thiển Mạch gật đầu với Huyền Lâu, coi như là khẳng định cái nhìn của Huyền Lâu, trên môi hiển lộ một nụ cười cao thâm, chậm rãi nói ra nội chính Lê Quốc.
Huyền Lâu không đáp lại mà chỉ yên lặng nhìn Thẩm Thiển Mạch. Chuyện triều đình, hắn cũng không biết. Người sanh trong giang hồ nên cũng có lý giải với chuyện trong giang hồ, nhưng với chuyện phân tranh trong triều đình, hắn nghĩ Thẩm Thiển Mạch hẳn càng hiểu rõ hơn hắn. Điều hắn phải làm, chỉ là giúp nàng mà thôi.
Thẩm Thiển Mạch thấy Huyền Lâu chỉ lắng tai nghe, ngay sau đó cũng hiểu Huyền Lâu cũng không biết chuyện triều đình, thế là nói tiếp, "Chẳng qua, đây chỉ là bên ngoài mà thôi. Tam hoàng tử ôn nhu lễ độ kỳ thật là một người tàn nhẫn hung ác nham hiểm, thèm nhỏ dãi vị trí Thái tử đã lâu. Thất hoàng tử bất cần đời kỳ thực thông tuệ hơn người, giấu tài giấu nghề. Theo ta thấy, Thái tử cho dù có được sự ủng hộ từ quyền thần song cũng chưa chắc ngồi yên ổn vị trí Thái tử."
"Vậy nàng muốn giúp ai?" Tâm tư Huyền Lâu vốn nhanh nhẹn, Thẩm Thiển Mạch đã nói tới mức này, dĩ nhiên là phải can thiệp vào nội chính Lê Quốc. Cả ba hoàng tử đều có ưu khuyết riêng, Thẩm Thiển Mạch tự nhiên là giúp một người trong đó để làm loạn nội chính.
"Ta sao, dĩ nhiên là đứng về phía số đông rồi." Thẩm Thiển Mạch hiển lộ một nụ cười ý vị thâm trường, thoạt như một con hồ ly lười biếng giảo hoạt.
Tam hoàng tử và Thất hoàng tử mặc dù thế lực không bằng Thái tử, kỳ thực cũng có thế lực ngầm với thực lực kinh người. Nhất là Thất hoàng tử, đúng là một người thâm tàng bất lộ, âm thầm kinh doanh thế lực cũng không nhỏ. Về phần Tam hoàng tử lại có mối liên hệ thiên ty vạn lũ với Lâm Vị, dù thế nào cũng không thể để hắn lên thượng vị.
Nếu Tam hoàng tử thượng vị, Lê Quốc và Lâm Vị tất nhiên sẽ gắn bó một đường, đến lúc đó mà muốn tiến đánh Lê Quốc sẽ càng khó khăn. Lê Quốc tuy không coi là một quốc gia rất cường đại, nhưng thực lực cũng tương đương Thiên Mạc và Lâm Vị. Một khi Lê Quốc đổi hướng sang phía nào đó, vậy bên phía đó sẽ có lợi thế chiến thắng. Cho nên, tuyệt không thể để Tam hoàng tử thượng vị.
Về phần Thất hoàng tử lại quá mức thông tuệ, ẩn giấu đã lâu, nếu để hắn leo lên ngôi vị Hoàng Đế, Lê Quốc chỉ sợ sẽ càng cường thịnh, nói không chừng sẽ uy Hi*p tới Thiên Mạc và Lâm Vị, trở thành một Kỳ Nguyệt thứ hai, vậy thì mặc dù có thể đi tới chế độ ba nước, cũng không hợp với ý Thẩm Thiển Mạch.
Thế thì, lựa chọn tốt nhất chính là Thái tử. Thái tử làm người bạo ngược, vừa không có sự khôn ngoan, hơn nữa tâm cao khí ngạo, nếu lên làm Hoàng Đế, tất nhiên sẽ không chịu nằm trong tay mẫu thân, mà người mẹ kia cũng là nữ tử có dã tâm bừng bừng, kể từ đó, hai hổ tranh chấp, ngày Lê Quốc vong quốc không còn xa nữa.
"Vậy khi nào chúng ta đi?" Huyền Lâu không hỏi Thẩm Thiển Mạch vì sao lại quyết định như thế, hắn tin Thẩm Thiển Mạch có suy nghĩ của mình.
"Ngày mai. Vương Lê Quốc sống càng lâu, nội chính Lê Quốc biến hóa lại càng lớn." Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia lạnh lùng, Vương Lê Quốc, không thể không ૮ɦếƭ.
Chỉ khi hắn ૮ɦếƭ, nội chính Lê Quốc mới chân chính bạo loạn. Hơn nữa, hắn phải mau ૮ɦếƭ, bởi vì con hắn đều không phải là vật trong ao. Nếu càng kéo dài, tới khi Tam hoàng tử hoặc là Thất hoàng tử hoàn toàn chuẩn bị xong, mọi điều đều đã chậm.
"Được. Ta đi chuẩn bị." Huyền Lâu dứt khoát đáp, sau đó nhìn Thẩm Thiển Mạch, thản nhiên nói, "Nghỉ sớm đi."
Chỉ một lời thản nhiên lại đang đè nén sự quan tâm và dịu dàng. Hắn không nói ra, tình nguyện đèn nén tất cả cảm tình của mình. Đơn giản vì nữ tử kia không thuộc về hắn. Trong lòng nữ tử ấy, từng tấc trong tim đều là nam tử khác. Mọi việc nữ tử ấy làm, đều là vì nam tử kia.
Thẩm Thiển Mạch cau mày. Trong giọng nói Huyền Lâu đè nén sự quan tâm sao nàng lại không nghe ra. Chẳng qua, nàng không muốn hiểu rõ nó là cái gì.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Lâu và Thẩm Thiển Mạch cùng tới Lê Quốc. Thiên Thiên và Huyền Minh thì ở lại Thất Tuyệt sơn trang. Dù sao lần này đi Lê Quốc, cũng phải hết sức cẩn thận, với tính tình của Thiên Thiên và Huyền Minh thực sự không thích hợp.
"Lâu huynh."
"Trì huynh."
Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu nhìn nhau cười, làm động tác chào với đối phương.
Hôm nay Thẩm Thiển Mạch mặc một bộ cẩm bào lam nhạt, eo buộc đai lưng bằng bạch ngọc, trong tay cầm một cái chiết phiến ra dáng một công tử phong lưu. Nụ cười mỉm trên môi thì thanh nhã vô song.
Huyền Lâu vẫn bộ áo bào trắng như cũ, không có bất kỳ trang sức nào khiến người ta có cảm giác xuất trần. Cặp mắt được che đậy bởi một tầng sương mù, tiếu ý dịu dàng vẫn còn trên môi.
Chẳng qua là dung mạo hai người không còn là tuyệt đại khuynh thành nữa mà đã trải qua dịch dung trở thành một tướng mạo phổ thông. Thế nhưng, dù có mang một dung mạo phổ thông cũng không che dấu nổi phong thái tài hoa tuyệt đại của hai người.
Xe ngựa bình tĩnh tiến bước tới Lê Quốc.
Tới đô thành Lê Quốc chỉ mất một ngày một đêm mà thôi. Lê Quốc và Lâm Vị vốn tiếp giáp nhau, từ Thất Tuyệt sơn trang tới Lê Quốc cũng không xa, bản thân Lê Quốc cũng không lớn, từ biên cảnh Lê Quốc tới đô thành cũng chỉ một ngày.
Đô thành Lê Quốc không tính là rất phồn hoa, mang theo vẻ tục tằng của dị vực. Cách ăn mặc của dân chúng so với người Thiên Mạc cũng có bất đồng rất lớn.
Thẩm Thiển Mạch kéo mành xe ngựa tùy ý nhín ra ngoài, dân phong cởi mở của Lê Quốc nàng cũng biết, vì vậy trang phục của nữ tử trên phố cũng không khiến nàng kinh ngạc.
Xe ngựa chợt dừng lại, Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Xa phu này là thị vệ của Thất Tuyệt sơn trang, bản lĩnh đánh xe cũng thuộc hạng nhất lưu, cả ngày chạy băng băng mà chưa từng gián đoạn, vì sao tới thủ đô Lê Quốc lại bất chợt dừng lại? ! Chắc hẳn là có người chặn đường.
"Lớn mật! Ngươi có biết xe ngựa này là của ai không hả? Sao còn chưa tránh đường? !" Bên ngoài xe vang lên một tiếng hét phách lối.
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, động tác nhanh vậy sao? Nàng mới vừa sai người thả tin tức, nhanh vậy mà đã có người tới ngăn cản con cá lớn nàng ư.
"Tiểu Lục, nhường đường." Giọng nói réo rắt của Thẩm Thiển Mạch truyền ra, trong đó mang theo sự ngạo mạn cao cao tại thượng khiến người ta cảm thấy việc nhường đường của nàng với người nọ là một sự ban ân.
Tiểu Lục nghe theo lời Thẩm Thiển Mạch, kéo xe ngựa lệnh sang bên cạnh. Thế nhưng chủ nhân bên kia tựa hồ không định buông tha cho Thẩm Thiển Mạch.
"Gặp nhau tức là duyên phận. Chẳng biết huynh đài có thể xuống xe nói chuyện được không?" Giọng nói tà mị, khác biệt hẳn với sự tà mị của Tư Đồ Cảnh Diễn, giọng nam này phảng phất có ma lực tà khí thiên nhiên.
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, cười với Huyền Lâu, khẽ nói, "Xem là ai đây."
Dứt lời, vươn bàn tay bạch ngọc ra, xốc màn xe lên, chậm rãi bước xuống xe ngựa. Mỗi bước đều rất ưu nhã, cẩm y lam nhạt phập phồng trong gió phảng phất có quý khí thiên nhiên, ngay cả dung mạo thông thường kia cũng bị khí chất hoàn toàn che giấu, làm người ta cảm thấy, dù dung mạo bình thường nhưng người trước mắt vẫn thật phong hoa tuyệt đại.
Khóe môi cong lên mạn bất kinh tâm nói, "Vinh hạnh của Trì Mặc."
Nam tử trên xe đối diện cũng đã xuống xe. Hoa phục màu tím trên người hắn toát lên vẻ bất kham. Trên môi mang theo nục cười tà khí, cặp mắt đào hoa đang cười híp mắt đánh giá Thẩm Thiển Mạch.
Trong con ngươi màu lam nhạt với tâm tư mờ mịt, nụ cười bất biến, nam tử kia tựa hồ rất là vừa ý Thẩm Thiển Mạch, vừa cười vừa nói, "Tại hạ Nạp Lan Dung, đang muốn tới Lục Phương Trai, chẳng hay Trì Huynh cùng vị huynh đài kia có ý định đó chăng?"
Ánh mắt Nạp Lan Dung nhìn từ Thẩm Thiển Mạch chuyển sang Huyền Lâu sau lưng. Trong lòng hiện lên sự tính toán, người bên trong xe có thân phận gì, hắn tự nhiên đã sớm biết, bây giờ cũng là cố ý cản bọn họ lại. Vừa rồi ngăn cản xe của hắn, giọng điệu bảo xe nhường đường đúng mực, không có nửa phần sợ hãi, thậm chí còn mang theo vài phần ngạo mạn, hắn càng thấy người trong xe không phải là người bình thường.
Hôm nay gặp hai người này, Trì Mặc phong hoa tuyệt đại không nói, ngay cả nam tử bạch y phía sau cũng mang theo khí độ xuất trần, chắc chắn cũng không phải hạng người bình thường. Nạp Lan Dung hắn thiếu nhất là nhân tài, hai người này tựa hồ rất hợp tâm ý của hắn. Tất nhiên phải kết giao một phen.
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Thẩm Thiển Mạch cong môi, lời nói thoả đáng. Trong mắt hiện lên sự giảo hoạt. Nạp Lan Dung, Thất hoàng tử Lê Quốc. Lục Phương Trai là trà lâu nổi danh nhất Lê Quốc, có thể xem cuộc vui, có thể nói chuyện phiếm, có thể tìm nữ tử thanh lâu, nói tóm lại là cần gì có đó.
Thế nhân đều biết Nạp Lan Dung là người bất cần đời, lúc nào cũng thích tới Lục Phương Trai tầm hoan tác nhạc, nhưng không biết, chủ nhân phía sau Lục Phương Trai chính là Nạp Lan Dung. Tên Nạp Lan Dung này không hề đơn giản. Nếu đã gặp, nàng ngược lại cũng muốn kiến thức một phen.
Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu hào phóng lên xe của Nạp Lan Dung, ý bảo tiểu Lục đi tìm khách sạn dừng chân trước. Xe ngựa của Nạp Lan Dung còn lớn hơn xe ngựa bọn họ rất nhiều, thoải mái hơn nhiều, bên trong lộng lẫy như một gian phòng khách sạn, điều này cũng thật phù hợp với hình ảnh hoa hoa công tử hám của của Nạp Lan Dung.