Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm - Chương 35

Tác giả: Thủy Thanh Thiển

Ánh mắt Diêu Sơn nhìn Thượng Quan Cẩn chấn động. Trong đôi mắt Thượng Quan Cẩn rõ ràng thoáng qua sát ý, xem ra hắn là bởi vì Diêu Nhược Thấm mà đã thật nổi giận, nếu mình không dạy dỗ Diêu Nhược Thấm một phen, chỉ sợ khó có thể làm cho Thượng Quan Cẩn hết giận, nghĩ tới đây Diêu Sơn đột nhiên đứng lên, hung hăng cho Diêu Nhược Thấm một cái tát.
Diêu Nhược Thấm hiện tại đã đau đến đứng không vững rồi, lại phải hứng chịu một cái tát như vậy của Diêu Sơn, cả người cũng ngã trên mặt đất, làm đầu va đập đến bị thương, cơ hồ đau nói không ra lời, cau mày, ánh mắt tràn đầy biểu hiện không thể tin nhìn Diêu Sơn.
Người phụ thân này từ nhỏ đã đối với nàng yêu thương vô cùng, thế nhưng bây giờ lại đối với nàng như vậy?
"Nhìn cái gì mà nhìn? ! Lão phu không cho ngươi chút dạy dỗ, ngươi sẽ không biết quy củ là gì mất! Bát hoàng tử điện hạ là hoàng đế tương lai, người như ngươi có thể hổn hào được sao?" Diêu Sơn lạnh lùng nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt làm sao còn có tình thương mà bình thường vẫn dành cho nàng chứ.
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn như vậy, khóe miệng không khỏi nâng lên nụ cười lạnh. Đây chính là phụ tử tình thâm sao, nàng vẫn cho rằng Diêu Sơn đối với Diêu Nhược Thấm là vô cùng thương yêu, không nghĩ tới, trước mặt quyền thế cùng với uy Hi*p đến tánh mạng của mình, thì cái loại tình thương này mà nói cũng chỉ là hư vô.
"Phụ thân. . . ." Diêu Nhược Thấm yếu đuối hô một tiếng, một tiếng phụ thân kia, mang theo bao nhiêu chua cay cùng không thể tin, đôi mắt Diêu Nhược Thấm nhìn Diêu Sơn mang theo mấy phần oán độc.
"Xem ra, Nhược Thấm muội muội hình như không phục lắm thì phải? !" Thượng Quan Cẩn vốn dĩ tính toán muốn Gi*t Diêu Sơn cùng Diêu Nhược Thấm, nhưng hắn cũng không ngại nhìn hình ảnh Diêu Sơn cùng Diêu Nhược Thấm tự Gi*t lẫn nhau, dù thế nào đi nữa thì lúc này hắn cũng giống như là đang nhìn một màn kịch mà thôi.
"Nhược Thấm, còn không mau nói lời xin lỗi? !" Diêu Sơn nhìn thấu ý nghĩ của Thượng Quan Cẩn, trực tiếp đem cả người Diêu Nhược Thấm kéo lên, căn bản không bận tâm đến đau đớn của Diêu Nhược Thấm, mà hung hãn nói.
Diêu Nhược Thấm vừa nhẫn nhịn sự đau đớn trên người cùng cõi lòng tan nát, còn vừa phải đối mặt với sự biến chuyển đột ngột của Diêu Sơn, thật là khổ mà không nói ra được.
Diêu Nhược Thấm hận hận nhìn chằm chằm Thượng Quan Cẩn, đều là do hắn đang đảo lộn thị phi, nếu không phải do hắn, phụ thân làm sao có thể đối với nàng như vậy? ! Phụ thân lại sợ hắn như vậy sao?
"Thôi!" Thượng Quan Cẩn đã mất kiên nhẫn, muốn cho tất cả chuyện này mau kết thúc một chút, khóe miệng hắn nâng lên sát ý khát máu, nhìn lướt qua Diêu Nhược Thấm cùng Diêu Sơn.
Sự nhạy cảm do nhiều năm tập võ, khiến Diêu Sơn bén nhạy đã nhận ra sát cơ trong mắt Thượng Quan Cẩn.
Thủ vệ ở trên cao bốn phía nhanh chóng nhận được chỉ thị bao bọc vây quanh Diêu Sơn cùng Diêu Nhược Thấm.
Diêu Sơn nhìn thủ vệ chung quanh, hiểu được ý đồ của Thượng Quan Cẩn, hắn cười nói, "Bát hoàng tử điện hạ đây là có ý gì? !"
"Chính là ý tứ mà ngươi thấy! Động thủ đi!" Thượng Quan Cẩn lạnh lùng nói, âm thanh như muốn lấy mạng vang ra tự luyện ngục.
"Khoan đã!" Diêu Sơn hướng về phía thủ vệ bốn phía quát, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, "Bát hoàng tử điện hạ không khỏi quá nóng vội đi, ngươi cho rằng Gi*t ૮ɦếƭ ta rồi, là có thể lấy được binh quyền? ! Không ngại nói cho ngươi biết, nếu như ngươi Gi*t ૮ɦếƭ ta rồi, Trương phó ngay lập tức sẽ khởi binh làm phản!"
"Vậy sao? !" Khóe miệng Thượng Quan Cẩn nâng lên một chút ý cười, thương hại nhìn liếc nhìn Diêu Sơn, không sao cả nhún vai một cái, nói, "Là Trương phó sao? Đợi sau khi ngươi ૮ɦếƭ, nếu không ngại ngươi xuống Âm Tào Địa Phủ mà tìm hắn! Toàn bộ binh quyền hiện tại của ngươi đã nằm trong tay Tống Tiên rồi, cũng chính là ở trong tay Bổn vương!"
Diêu Sơn nghe Thượng Quan Cẩn nói vậy, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, hướng về phía Thượng Quan Cẩn quát, "Không nghĩ tới thủ đoạn của Bát hoàng tử điện hạ lại tàn độc như thế!"
"Quá khen!" Thượng Quan Cẩn lạnh lùng đáp, nhìn lướt qua các thủ vệ, nói, "Còn chờ cái gì? ! Còn không mau động thủ? !"
Thủ vệ nghe Thượng Quan Cẩn phân phó lập tức hướng Diêu Sơn phóng tới, một đại tướng quân như Diêu Sơn cũng không phải là chỉ làm chơi , tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, nhưng thủ vệ nhân số quá nhiều, Diêu Sơn khó tránh khỏi né tránh không kịp, mắt thấy kiếm sẽ đâm tới hắn, hắn xoay người một cái, đem Diêu Nhược Thấm đang đứng run lẩy bẩy bên cạnh bàn đá đẩy hướng mũi kiếm.
Diêu Nhược Thấm bị phụ thân mình thình lình đẩy ra, nhanh chóng hứng trọn mũi kiếm, nhìn thấy kiếm đâm sâu vào thân thể của mình, Diêu Nhược Thấm chỉ cảm thấy một sự đau đớn cùng tan lòng nát cõi lòng từ từ truyền đến, sau đó dần dần đã mất đi tri giác, thân thể từ từ chảy xuống, nàng muốn ngoái đầu nhìn lại nhìn lại người phụ thân ngoan độc đó một lần, nhưng cũng không có hơi sức nữa.
Cả người vô lực ngã xuống, y phục chỗ иgự¢ bị vết máu nhuộm đỏ, đôi mắt nàng vẫn mở, tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.
"Thẩm Lăng Vân, ngươi cứ như vậy mà đứng nhìn sao? Dầu gì chúng ta cũng là đồng triều lâu như vậy! Ngươi cũng phải suy nghĩ một chút, Thượng Quan Cẩn có thể đối với ta như vậy, ngươi có thể có kết quả tốt gì chứ? !" Diêu Sơn thấy bóng dáng Diêu Nhược Thấm chậm rãi ngã xuống, trong mắt lóe lên một tia áy náy, nhưng đao kiếm đang đánh tới căn bản không cho hắn thời gian mà suy tính, một bên hắn mệt mỏi ứng phó, vừa hướng Thẩm Lăng Vân đang đứng xem kịch vui quát.
Hôm nay, Thượng Quan Cẩn đã quyết định quyết tâm muốn Gi*t hắn, hắn nói gì cũng vô ích, biện pháp duy nhất là nói động tư Thẩm Lăng Vân, có lẽ lấy khả năng của lão hồ ly Thẩm Lăng Vân này, mình còn có một con đường sống.
"Tình đồng triều? !" Trong mắt Thẩm Lăng Vân mang theo vài phần kiêu căng cùng khinh thường, tràn đầy châm chọc nói, "Ban đầu thời điểm đại tướng quân dung túng con gái ngươi tùy ý vũ nhục phủ Thừa Tướng ta, có từng niệm cái tình đồng triều này không? !"
Diêu Sơn nghe Thẩm Lăng Vân nói, vừa giận vừa sợ, quát, "Ta chưa từng dung túng Nhược Thấm vũ nhục phủ Thừa Tướng? ! Rõ ràng là ngươi dung túng con gái ngươi vũ nhục Nhược Thấm, thậm chí nhục mạ phủ Đại tướng quân chúng ta!"
Thẩm Thiển Mạch thản nhiên ngồi ở trên cây, nghe Diêu Sơn cùng Thẩm Lăng Vân đối thoại, nâng lên nụ cười trêu đùa, đã ૮ɦếƭ đến nơi mới nghĩ tới chuyện này, có phải đã quá muộn rồi không, coi như hiện tại bọn họ biết tất cả đều là do mình giở trò quỷ, có thể làm được gì chứ.
"Coi như bỏ qua một bên chuyện lần đó không tình tới, ngươi có phải đã từng nói qua, chờ khi Thượng Quan Triệt làm Hoàng đế, một người Thừa Tướng như ta đây ngươi cũng có thể không để vào trong mắt? !" Thẩm Lăng Vân nghe Diêu Sơn nói, trong mắt thoáng qua một tia hồ nghi, tính tình Diêu Sơn xưa nay dễ nóng nảy, nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, xác thực không giống như là đang nói láo, như vậy đến cùng là có chuyện gì xảy ra đây.
"Chuyện cười! Ta làm sao có thể vô cớ nói như vậy? Cho dù ta thật có nói như vậy đi chăng nữa, Nhược Thấm làm sao có thể đi nói lung tung khắp nơi, Thẩm Lăng Vân, là ai nói cho ngươi biết lời nói dối này? !" Diêu Sơn đã khó có thể ứng phó thế công của đám thủ vệ, trên tay cùng trên lưng đều bị những vết thương nhẹ, hắn biết thời điểm đang đánh nhau không thể phân tâm nói chuyện, nhưng hôm nay, không giải khai sự hiểu lầm này, mình cũng không thể nào có thể sửa lại được nữa.
Thẩm Lăng Vân nghe Diêu Sơn nói, đôi mắt tràn đầy mưu kế cùng âm ngoan, từ từ híp lại, ban đầu chính là một câu nói của Thẩm Thiển Mạch, làm cho hắn cuối cùng quyết định trợ giúp Thượng Quan Cẩn , lúc ấy hắn cho là Thẩm Thiển Mạch không có tâm cơ, liền hoàn toàn không có suy tính chuyện này hợp lý tính, nhưng hôm nay biết được tâm cơ cùng mưu trí của Thẩm Thiển Mạch, hắn không thể không xem kỹ chuyện này lần nữa.
Nhưng, Thẩm Thiển Mạch không phải một lòng muốn trợ giúp Thượng Quan Triệt sao? Làm sao lại cố ý để cho mình trợ giúp Thượng Quan Cẩn được chứ, chuyện này nhất định có gì đó rất kỳ hoặc.
bản quyền thuộc về dđ lê quý đôn
Chẳng lẽ, người trong lòng Thẩm Thiển Mạch vẫn muốn trợ giúp, chính là Thượng Quan Cẩn? Cho nên mới cố ý đem chuyện Tướng phủ tới chọc giận mình, tránh cho mình dao động không quả quyết, nhưng tại sao Thẩm Thiển Mạch phải giúp Thượng Quan Cẩn, giữa Thượng Quan Cẩn cùng Thẩm Thiển Mạch rốt cuộc là bên trong có liên hệ gì.
"Thẩm tướng! Ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa? ! Nếu bây giờ ngươi không cứu ta, ngày sau ắt ngươi cũng sẽ bị Thượng Quan Cẩn sát hại!" Diêu Sơn đã hoàn toàn không ứng phó được thế công kích của bọn thủ vệ, hắn quát khàn cả giọng.
"Đại tướng nói quả rồi!" Thẩm Lăng Vân phục hồi tinh thần lại, nheo mắt lại nhìn Diêu Sơn một cái, Diêu Sơn cho là ai cũng đều giống như hắn hữu dũng vô mưu như vậy sao?
Thượng Quan Cẩn khác thường làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn, hắn ngay từ lúc cùng Thẩm Thiển Tâm mất đi liên lạc, cũng đã bắt đầu đề phòng Thượng Quan Cẩn rồi.
Cho nên hôm nay hắn dám một thân một người đi tới phủ đệ của Thượng Quan Cẩn, dĩ nhiên là đã có chuẩn bị, hắn cũng sớm đã đem thủ vệ trong phủ đệ Thượng Quan Cẩn lặng lẽ đổi hơn phân nửa để người của mình thay vào, mà bây giờ thủ vệ vây công Diêu Sơn thì cũng đã có một nửa là người của hắn, xông lên phía trước chính là thủ vệ của Thượng Quan Cẩn, mà thủ vệ của mình dĩ nhiên là phía sau, chính từ đó, thực lực của Thượng Quan Cẩn càng không thể bằng hắn, hắn còn có cái gì phải lo lắng nữa đây chứ.
Diêu Sơn nghe thấy lời nói của Thẩm Lăng Vân, trong mắt thoáng qua một tia tuyệt vọng, cả người lộ ra một dáng vẻ dữ tợn, liều mạng hướng Thẩm Lăng Vân cùng Thượng Quan Cẩn xông lại, quát, "Ta có ૮ɦếƭ, ta cũng không để cho các ngươi sống khỏe!"
Bây giờ Diêu Sơn đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn hoàn toàn không chú ý thủ vệ sau lưng, trên người cũng không biết bị bao nhiêu đao, chỉ là liều mạng hướng Thẩm Lăng Vân cùng Thượng Quan Cẩn xông tới.
Nhưng mà, thủ vệ nhân số quá nhiều, Thượng Quan Cẩn lại võ nghệ cao siêu, Diêu Sơn thật vất vả mới vọt tới trước mặt Thượng Quan Cẩn nhưng lúc này đã không còn nhanh nhẹn nữa.
Đôi mắt Thượng Quan Cẩn băng lãnh nhìn Diêu Sơn một cái, rút kiếm bên hông ra, đánh tới trước mặt Diêu Sơn, Diêu Sơn đang một đường vọt tới trước, không tránh kịp, cứ như vậy bị kiếm của Thượng Quan Cẩn đâm xuyên qua иgự¢.
"Các ngươi tạm thời lui ra đi!" Thượng Quan Cẩn lạnh lẽo phân phó, đi tới trước mặt của Diêu Sơn, lạnh lùng rút kiếm ra, lấy ra một cái khăn, cẩn thận đem vết máu bên trên lau sạch sẽ, giống như là sợ máu của Diêu Sơn làm dơ bẩn bảo kiếm của hắn, trên mặt của hắn mang theo nụ cười bí ẩn.
Thẩm Thiển Mạch nhìn một chút sắc mặt của Thẩm Lăng Vân, nhếch miệng hiện lên một nụ cười châm chọc, xem ra lần này Thượng Quan Cẩn là phải ૮ɦếƭ ở trong tay lão hồ ly này, đối với sự sống ૮ɦếƭ của Thượng Quan Cẩn nàng cũng không quan tâm, nàng hiện tại ngồi ở chỗ này, cũng chỉ là nhìn một tuồng kịch mà thôi.
bản quyền thuộc về dđ lê quý đôn
Tánh mạng của Thẩm Lăng Vân, Thượng Quan Cẩn nếu không có năng lực lấy đi, như vậy nàng liền tự mình đến lấy!
"Hôm nay Diêu Sơn đã ૮ɦếƭ, giang sơn Kỳ Nguyệt này, đã thật sự thuộc về chúng ta." Thẩm Lăng Vân vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, mặc dù hắn khống chế một nửa thủ vệ trong phủ Thượng Quan Cẩn, nhưng hắn cũng không có tâm tư mưu triều soán vị, hắn cũng biết rõ, không phải chỉ cần Gi*t Thượng Quan Cẩn, là có thể ngồi lên cái ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng đó.
Khóe miệng Thượng Quan Cẩn hàm chứa nụ cười lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân cười nói, "Giang sơn này, là của ta! Không phải chúng ta!"
Thẩm Lăng Vân nghe Thượng Quan Cẩn lời nói, sắc mặt hơi khẽ biến, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, nụ cười trên khóe miệng cũng biến thành tàn nhẫn.
Thượng Quan Cẩn cũng không thèm để ý thần thái biến hóa của Thẩm Lăng Vân giờ phút này, trong suy nghĩ của hắn, Thẩm Lăng Vân đã là cá trong chậu, không thể nào sống mà đi ra khỏi tòa phủ đệ này rồi.
"Đã lâu không gặp Thiển Tâm rồi, nhạc phụ đại nhân nhất định muốn gặp nàng đi?" Thượng Quan Cẩn nâng lên nụ cười nhạt không rõ ý vị, "Tiểu Đào, ngươi đi mang phu nhân ra ngoài này."
Vẻ mặt Thẩm Lăng Vân vốn là sắp phát tác lại từ từ thu lại, nếu Thượng Quan Cẩn không vội động thủ, hắn cũng sẽ không nóng vội, hắn cũng muốn nhìn một chút Thượng Quan Cẩn rốt cuộc tính toán điều gì.
Hai người cứ như vậy không tiếng động đứng đó.
Áo xanh của Thẩm Lăng Vân dán thật chặt vào thân thể hắn, bao phủ vòng quanh vóc người khôi ngô của hắn, trong mắt hắn vẫn luôn thoáng ánh lên tia sáng cùng sự thận trọng.
Mà trong mắt Thượng Quan Cẩn cũng là nhiều hơn mấy phần hài lòng cùng khinh thường, trường bào màu vàng óng ở trong gió tung bay, xem ra rất vui vẻ, nhưng hắn không biết, này chính là kiêu binh tất bại (khinh địch chắc chắn sẽ thất bại).
Thẩm Thiển Tâm rất nhanh được tiểu Đào đỡ đi ra. Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp trước kia, chỉ là hốc mắt đã lõm xuống thật sâu, da càng thêm lộ ra vẻ tái nhợt không có huyết sắc.
Vốn dĩ ánh mắt Thẩm Thiển Tâm đã mơ hồ bất định nhưng vừa gặp lại Thẩm Lăng Vân, lần nữa dấy lên ánh sáng, nàng mang theo vài phần réo rắt thảm thiết, đối với Thẩm Lăng Vân hô, "Phụ thân."
Thẩm Lăng Vân ném cho Thẩm Thiển Tâm một cái liếc mắt, thấy bộ dáng Thẩm Thiển Tâm tiều tụy, trong mắt chẳng những không có nửa phần đau lòng, ngược lại còn dẫn theo mấy phần khinh thường cùng tức giận.
Nhìn loại dáng vẻ này của Thẩm Thiển Tâm, trong lòng hắn không khỏi tức giận, xem ra quả nhiên Thượng Quan Cẩn không có tâm tư tốt đẹp gì, Thẩm Thiển Tâm mấy ngày nay hẳn là bị giam lỏng.
Thật là một thứ đồ không có ích lợi gì! Lúc trước còn trông cậy vào nàng có thể khống chế Thượng Quan Cẩn nữa chứ, không nghĩ tới cư nhiên lại như vậy, thật là bại sự thì nhiều mà thành sự thì ít, nếu không phải là mình có tính cảnh giác mạnh, hôm nay tới phủ của Thượng Quan Cẩn, chỉ sợ là có đi không về rồi.
"Đã lâu không gặp Thẩm tướng, Thiển Tâm chắc hẳn có rất nhiều lời muốn nói?" Thượng Quan Cẩn nhìn Thẩm Thiển Tâm mặt mũi tái nhợt, lộ ra nụ cười lạnh lùng, trong mắt mang theo một tia xa cách cùng lạnh lùng.
Thẩm Thiển Tâm ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, người nam tử này đã từng đối với mình nhất mực dịu dàng, hôm nay lại đang dùng ánh mắt xa cách mà lạnh lùng nhìn mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc