"Vũ kỹ của Phiên công chúa thật là xuất thần nhập hóa!"
"Đúng vậy, nhảy thật là quá đẹp!"
Dưới khán đài con em đại thần cũng rối rít nói phụ họa, Thượng Quan Phiên ngước cằm thật cao, giống như một Khổng Tước kiêu ngạo, nhìn con em quyền quý ở bốn phía đang quăng tới ánh mắt ngưỡng mộ.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch vẫn chỉ nhếch lên một độ cong lười biếng, điệu múa này của Thượng Quan Phiên cũng chỉ rất bình thường, mặc dù không tìm ra bất cứ sai lầm nào, nhưng cũng không có chút thần vận nào.
"Phiên Phiên vẫn còn kém cỏi lắm!" Thượng Quan Phiên ngoài miệng thì nói một cậu khiêm tốn, nhưng trong mắt lại không có nửa phần khiêm tốn, thân thể thẳng tắp một đường từ trên đài nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi của mình, mang theo vài phần khiêu khích nhìn về phía mọi người đang ngồi xung quanh.
"Một điệu vũ của Phiên công chúa nhảy thật là xuất thần nhập hóa, đã vậy Nhược Thẩm đành bêu xấu xin được hát một khúc nhạc vậy." Diêu Nhược Thấm từ trong trướng đứng dậy, mang trên mặt nụ cười quyến rũ, đi đến chính giữ khoản đất trống.
Nàng ta mặc một thân cung trang màu hồng quả quýt, phía trên được thêu điểm xuyến lên bằng các loại tơ tằm óng ánh, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Khúc hát của Diêu Nhược Thấm là một Tiểu Khúc dân gian, giọng nói của nàng ta bình thường cũng đã chứa mấy phần quyến rũ, hát lên một Tiểu Khúc như vậy cũng có một phong vị khác lạ, ánh mắt của nàng ta thì như có như không liếc về phía Thượng Quan Triệt, khóe miệng còn mang theo một chút ý tứ thẹn thùng.
Mặt Thượng Quan Triệt tràn đầy ôn nhu nở nụ cười đáp lễ Diêu Nhược Thấm, trong mắt dịu dàng như nước, không nhìn kỹ, căn bản không ai phát hiện được sự lạnh lẽo ở đáy mắt hắn.
Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng tràn ra chút ý cười. Kiếp trước một màn kia trong tang lễ của nàng, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Nàng nhớ rất rõ dáng vẻ Thượng Quan Triệt ôm eo Diêu Nhược Thấm thân mật. Khi đó nàng chỉ cảm thấy rất đau, nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy buồn cười.
Một nam tử như Thượng Quan Triệt, đối với Diêu Nhược Thấm có thể có mấy phần thật lòng? Tất cả đây cũng chỉ vì Diêu Nhược Thấm là con gái của Đại tướng quân, và là cháu gái ruột của hoàng hậu nương nương mà thôi.
"Nhược Thấm muội muội bài hát này muội hát quả thật là nhẹ nhàng uyển chuyển, rất cảm động." Giọng nói dịu dàng của Thượng Quan Triệt truyền đến, Diêu Nhược Thấm lập tức mắc cở đỏ bừng cả mặt.
Thượng Quan Triệt nhìn khuôn mặt xấu hổ của Diêu Nhược Thấm, trong lòng cười lạnh một hồi. Các cô gái trong thiên hạ này đều ngu dốt giống như nhau, mình tùy ý nói một câu, là đã có thể khiến các nàng như si như say.
Trong đầu lại hồi tưởng lại một khúc đàn mới vừa rồi của Thẩm Thiển Ngữ, tiếng đàn này quả thật chỉ có ở trên trời, nhân gian khó mà nghe được một lần. Chỉ đáng tiếc là ở trên người Thẩm Thiển Ngữ dường như không thấy được phong thái của khúc nhạc đó.
"Triệt ca ca quá khen." Diêu Nhược Thấm ngượng ngùng nói, vừa từ trên đài bước chân xuống.
Không biết dưới đài có bao nhiêu ánh mắt oán độc đang nhìn chằm chằm nàng ta. Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt là mỹ nam tử nổi danh Kinh Thành, còn có tính tình lại ôn nhu như ngọc, đối đãi mọi người ôn hòa lễ độ, gần như tất cả cô nương ở kinh thành đều mơ tưởng được làm vợ hắn.
"Đã vậy Thượng Quan Triệt ta được mạn phép thổi một tiêu khúc, hòa cùng với không khí lúc này." Ánh mắt của Thượng Quan Triệt dịu dàng nhìn qua màn, lập tức đưa tới tiếng kêu cùng hút khí của các thiếu nữ.
Thẩm Thiển Mạch hờ hững nhìn Thượng Quan Triệt, không thể phủ nhận, Thượng Quan Triệt rất tuấn tú, nhất là đôi mắt sâu thẩm hút hồn lại đưa tình kia, sợ rằng không có cô gái nào có thể kiềm nén được. Nhưng nàng hôm nay, đã sớm thấy rõ được những gì ẩn phía sau đôi mắt kia.
Thời điểm ánh mắt Thượng Quan Triệt chạm đến Thẩm Thiển Mạch thì hơi sững sờ. Nữ tử này, thế nhưng không chút nào bị tác động, trong đôi mắt lại có một chút lành lạnh cùng giảo hoạt còn có phong thái xuất thần cao quý làm cho tim hắn dao động.
Nhưng rõ ràng đây chỉ là một cô gái có bề ngoài vô cùng bình thường a, lúc nhìn lại một lần nữa, cô gái kia đã lại yên lặng ngồi ở chỗ đó, còn đâu chỗ nào cao quý phong thái xuất trần nữa chứ? Chẳng lẽ là tự mình nhìn nhầm?
Tiếng tiêu của Thượng Quan Triệt rất dễ nghe, trong đó thậm chí còn mang theo sự chân thành cùng thâm tình, chỉ là ở trong mắt Thẩm Thiển Mạch, đây cũng chỉ là một phương pháp chiếm lấy sự ái mộ của các thiếu nữ mà thôi.
Nói ra thì nữ nhi Quan Gia cũng rất đáng thương, đều bị cha mẹ ép gả cho người khác, bây giờ nhìn lại, một hoàng tử như Thượng Quan Triệt, cũng rất đáng thương, vì thiên hạ, thậm chí phải bán đứng bản thân mình.
"Tam ca tiếng tiêu nghe thật cảm động!" Giọng nói cương nghị âm trầm truyền đến, một người nam tử mặc áo đen đi vào trong sân, khóe miệng khẽ nhếch, nói, "Ngượng ngùng! Ta tới chậm."
Ánh mắt của mọi người lập tức bị hai bóng người một đen một trắng hấp dẫn.
Thẩm Thiển Mạch cũng có chút hăng hái ngước mắt. Người mặc áo đen gọn gàng chỉnh tề, một màu đen thuần túy và rất tinh khiết, ngay cả đai lưng cũng làm từ Ngọc màu đen thuần. Vóc người cao to, ngũ quan cương nghị cao lớn, cả người toát lên khí chất của một còn báo đen đầy uy quyền, trong bóng đêm tản mát ra khí phách vương giả.
"Bát đệ phải thao luyện quân đội trong kinh thành, quả thật cực khổ!" Thượng Quan Triệt khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười nhìn người tới, trong mắt bắn ra một tia lạnh lùng.
Người tới chính là Bát hoàng tử Thượng Quan Cẩn. Thượng Quan Cẩn tay nắm giữ binh lực kinh thành, hôm nay cố ý đến muộn Bách gia yến, chính là vì muốn cho Thượng Quan Triệt một màn hạ mã uy, để nói cho hắn biết, trong tay của hắn còn có binh quyền.
"Làm sao so được với Tam ca." Thượng Quan Cẩn không biến sắc nói đáp lễ, thâm trầm trong đáy mắt làm Thượng Quan Triệt cảm thấy rất không thoải mái.
"Triệt nhi, Cẩn Nhi, hai người các ngươi muốn ôn chuyện thì để lúc khác đi, không cần chiếm nơi biểu diễn tài nghệ của các vị tiểu thư công tử." Giọng nói từ ái của Thượng Quan Hạo tức thời vang lên.
Chuyện bất hòa giữa Thượng Quan Cẩn cùng Thượng Quan Triệt, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, người làm hoàng đế, còn làm cha như hắn, như thế nào có thể không rõ được chứ.
Chỉ tiếc thái tử là người không có tiền đồ! Thái tử là cốt nhục duy nhất của người con gái cả đời này hắn yêu nhất, hắn nhất định phải đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho thái tử, nhưng thái tử lại háo sắc vô độ, ngu ngốc vô năng, nói hắn làm thế nào yên tâm truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn!
"Dạ phụ thân!" Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn cùng nhau thối lui ra khỏi chính giữa võ đài.
Không khí vui vẻ hòa thuận tại Bách gia yến cũng chỉ dấy lên một chút sắc thái khác thường bởi vì Thượng Quan Cẩn đến như vậy mà thôi..
"Thiển Tâm nguyện hiến một vũ khúc, coi như là thay Bát hoàng tử đón gió tẩy trần." Thẩm Thiển Tâm tức thời đứng lên, đôi mắt hàm chứa một chút thâm tình, rồi lại nhanh chóng lấy dịu dàng đoan trang che giấu.
Quần áo màu tím bị gió thổi mà lây động, ở trong gió phiêu động, Thẩm Thiển Tâm từ từ hướng giữa khán đài đi tới, Thẩm Thiển Mạch nghe được tiếng hút khí của nam tử.
Thẩm Thiển Tâm xác thực dáng dấp rất đẹp, cộng thêm nàng ta lại thể hiện ra ngoài phong cách dịu dàng như nước, hoàn toàn có thể hấp dẫn lực chú ý của nam tử, nhưng Thượng Quan Cẩn cũng không phải là một loại nam tử nào đó, nàng ta muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
"Thật là vinh hạnh cho Thượng Quan Cẩn. Không biết tiểu thư muốn nhảy vũ khúc gì?" Thượng Quan Cẩn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Tâm, khẽ nhíu lông mày, lúc này nhị tiểu thư Tướng phủ đột nhiên hướng tới hắn lấy lòng, chẳng lẽ lão hồ ly Trầm Lăng Vân này nguyện ý giúp hắn sao?
Nếu thật là như vậy, thì quả thật không có gì có thể tốt hơn nữa. Vốn dĩ hắn vẫn đang rầu rĩ chuyện không có lực lượng ủng hộ trong triều đình, nếu có Trầm Lăng Vân trợ giúp, hắn sẽ không cần phải sợ Thượng Quan Triệt nữa rồi !
"Bát hoàng tử nhìn liền biết." Thẩm Thiển Tâm hiện ra sắc mặt mấy phần lấy lòng chưa từng có, tuy là vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ngược lại lại lấy được mấy phần hảo cảm của mọi người.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch môi, người Nhị tỷ này rất biết suy nghĩ. Không tệ, không tệ.
Bóng đêm đã dần dần dày đặc, ánh trăng chiếu vào trên người Thẩm Thiển Tâm phản chiếu ánh sáng ra bốn phía. Xiêm y màu tím nhạt giống như dát lên một tầng ngân quang, trong tay Thẩm Thiển Tâm cầm một thanh kiếm ngọc, điệu nhảy chính là một đoạn Kiếm Vũ.
Kiếm ở trong tay Thẩm Thiển Tâm quơ múa, có khí thế bén nhọn, nhưng vũ bộ của nàng ta cũng cực kỳ nhu hòa, giống như cành liễu trong làn gió, cảm giác cương nhu hòa hợp làm cho hàm ý trong điệu múa của Thẩm Thiển Tâm được thể hiện cực kỳ rõ nét.
Nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch càng đậm. Tâm tư của Thẩm Thiển Tâm quả nhiên rất thâm sâu. Một khúc Kiếm Vũ này, vừa biểu hiện ra sự phóng khoáng của nàng ta, lại có thể biểu hiện ra được sự thẹn thùng của một tiểu nữ nhi.
Mong rằng đối với Thượng Quan Cẩn hàng năm lãnh binh có được lực hút lớn nhất mà thôi.
Quả nhiên, trong tay Thượng Quan Cẩn cầm một thanh kiếm, nhảy vào khoảng sân đất trống, Thẩm Thiển Tâm không ngờ hắn lại muốn cùng nàng cùng nhau nhảy múa.
Trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh đều yên lặng, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào đôi nam nữ giữa khoảng đất trống kia.
Thẩm Thiển Tâm vừa thấy Quan Cẩn đi lên, khóe miệng thoáng qua một nụ cười hả hê không dễ dàng phát giác, nhưng vẫn làm như thẹn thùng liếc nhìn Thượng Quan Cẩn, đôi mắt lúc chạm đến khuôn mặt anh tuấn của Thượng Quan Cẩn thì có chút rung động.
Thượng Quan Cẩn nhìn đôi mắt của Thẩm Thiển Tâm đang mong lung sương mù nhàn nhạt, có chút như si như say, nhưng ẩn trong chỗ sâu ở đáy mắt vẫn còn duy trì được nhất mạt Thanh Minh.
Thẩm Thiển Mạch nhìn đôi nam nữ ở giữa khán đài kia, thoạt nhìn như là trái tim đang hòa nhịp, có đôi có cặp, thật ra thì ai cũng có ý định của mình.
Thẩm Thiển Tâm chỉ vì muốn lấy được vinh hoa phú quý. Mà Quan Cẩn, sợ rằng cũng chỉ là vì quyền thế sau lưng của Thẩm Thiển Tâm mà thôi.
Ánh mắt chán ghét dời đi, nhìn thấy ánh mắt mất mác của Diêu Viễn Sam, người con đơn thuần của đại tướng quân này, sợ rằng đã yêu Thẩm Thiển Tâm thật sâu rồi.
"Thật là đặc sắc nha! Ta chưa bao giờ xem qua khúc Kiếm Vũ đặc sắc như vậy a!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Đồng loạt, quần thần lập tức phụ họa nói theo.
"Đa tạ Bát hoàng tử phối hợp!" Thẩm Thiển Tâm hướng về phía Thượng Quan Triệt khẽ hạ thân cúi chào, trong mắt còn có nhu tình như có còn không, mang theo vài phần thẹn thùng nghiêng mặt đi, vừa đúng lúc lộ ra gò má xinh đẹp.
"Tiểu thư không cần khách khí như vậy. Nàng cứ kêu ta Cẩn là được rồi." Thượng Quan Cẩn khóe miệng nâng lên một nụ cười dịu dàng, nói với Thẩm Thiển Tâm.
"Cẩn." Thẩm Thiển Tâm làm như xin lỗi kêu một tiếng, đôi con ngươi nhìn chăm chú vào Thượng Quan Cẩn, sau đó nghiêng đầu xuống võ đài, lưu lại một bóng hình xinh đẹp phía sau.
Thượng Quan Cẩn nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiển Tâm, nâng lên nụ cười nhàn nhạt như có điều suy nghĩ.
Xác thực Thẩm Thiển Tâm dáng dấp rất đẹp, tâm tư cũng rất thâm sâu, nhưng cách giở tay nhấc chân cũng có chút giả dối, cũng không phải loại hình trong lòng hắn yêu thích, nhưng vì sự ủng hộ của Phủ Thừa Tướng, hắn nhất định sẽ lấy được Thẩm Thiển Tâm.
"Không nghĩ tới Bát hoàng tử luôn luôn điều binh khiển tướng, nhưng vẫn rất dịu dàng!"
"Đúng vậy! Ta thật thích hắn a!"
"Tốt lắm, ngươi cũng đừng nằm mơ! Không nhìn thấy người ta đã cùng thiên kim phủ Thừa Tướng chàng chàng thi*p thi*p rồi !"
Mấy tiểu thư Quan Gia nhỏ giọng nghị luận.
"Thiên kim Phủ Thừa Tướng? Một thứ nữ mà thôi, nàng xứng sao?" Diêu Nhược Thấm khinh thường nhìn sang phương hướng Thẩm Thiển Tâm, lời nói ra cũng rất chanh chua.
Từ sau chuyện tình lần trước, Diêu Nhược Thấm liền rất hận Thẩm Thiển Tâm cùng Thẩm Thiển Mạch, trong giọng nói tự nhiên cũng rất không khách khí.
"Muội muội, làm sao người có thể nói Thiển Tâm như vậy chứ?" Diêu Viễn Sam nghe được lời nói của muội muội mình, khẽ nhíu nhíu mày, rất là bất mãn nói.
"Ca ca! Huynh nhìn cho rõ một chút, người ta cũng đã liếc mắt đưa tình với Bát hoàng tử, huynh lại còn ở chỗ này mà còn si mê cái gì nữa a!" Diêu Nhược Thấm liếc mắt một cái nhìn ca ca của mình, có chút khinh thường nói.
Tình cảm của Diêu Viễn Sam đối với Thẩm Thiển Tâm, Diêu Nhược Thấm là rất rõ ràng, trước kia nàng và Thẩm Thiển Tâm vẫn còn là bằng hữu, tự nhiên cũng không phản đối, thậm chí còn ra sức thúc giục ca ca mình theo đuổi Thẩm Thiển Tâm, như vậy thì nàng ta cũng có thể bớt đi một đối thủ tiềm năng, nhưng mà hôm nay nàng ta cùng Thẩm Thiển Tâm đến nhìn mặt cũng không muốn, lại nhìn thấy nàng ta thành công lấy được sự chú ý của Bát hoàng tử, không khỏi có chút tức giận.
"Muội muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi và Thiển Tâm không phải là bạn tốt sao?" Diêu Viễn Sam nhíu nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia bị thương. Hắn thích Thẩm Thiển Tâm đã rất lâu rồi.
Trong cảm nhận của hắn Thẩm Thiển Tâm thiện lương biết bao, dịu dàng hào phóng, lại xinh đẹp mê người như vậy.
"Bạn tốt? ! Ta nhổ vào! Loại nữ nhân làm bộ dối trá như nàng ta, ta cũng không cần có bằng hữu như vậy!" Diêu Nhược Thấm hung hăng trợn mắt nhìn phương hướng của Thẩm Thiển Tâm mà nói.
"Nhược Thấm! Ta không cho ngươi nói Thiển Tâm như vậy!" Diêu Viễn Sam không vui nhíu mày, lời nói ra càng thêm nghiêm nghị.
"Tốt lắm! Tất cả im miệng cho ta! Viễn sam, về sau không cần cùng phủ Thừa Tướng có cái gì lui tới! Nhược Thấm, hiện tại chuyện quan trọng nhất là gả cho Triệt ca ca của con! Không cần phát sinh mấy cơn giận dữ nhàm chán không đâu như vậy!" Diêu Sơn nhìn hai đứa con mình đang cãi vả, nhíu mày một cái, uy nghiêm nói.
"Vâng" Hai người lên tiếng.
Trong mắt Diêu Viễn Sam thoáng qua một tia không hiểu. Ngày trước phụ thân cũng là rất ưa thích Thẩm Thiển Tâm, còn nói ngày sau muốn cho mình cưới Thẩm Thiển Tâm làm vợ, tại sao hiện tại lại nói như vậy? Nhưng hắn biết, trong hoàn cảnh hiện tại, không nên hỏi những chuyện này, vì vậy cũng liền nhịn xuống.
Ánh mắt Diêu Nhược Thấm cũng là đã chuyển hướng đến chỗ Thượng Quan Triệt. Đó là nam tử nàng yêu từ nhỏ a, nàng muốn gả cho hắn! Bất luận như thế nào cũng muốn gả cho hắn!
Một phía xa khác ánh mắt Thượng Quan Phiên đang nhìn chăm chú vào Diêu Viễn Sam.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn tình hình xung quanh khán đài, Bách gia yến này thật đúng là thú vị. Ngày sau khi những người này tranh chấp tình cảm, chắc hẳn sẽ càng thú vị hơn.
Thượng Quan Phiên thích Diêu Viễn Sam. Diêu Viễn Sam lại thích Thẩm Thiển Tâm. Mà Thẩm Thiển Tâm lại muốn gả cho Thượng Quan Cẩn. Thật đúng là vô cùng thú vị.
"Hai vị nữ nhi của Thừa tướng đều có được tài năng kinh thế, không biết dòng chính nữ của Thừa tướng có tài nghệ gì? Năm đó Lăng Nhã vốn là Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân, sinh ra nữ nhi chắc hẳn cũng sẽ không kém chứ?" Hoàng thượng ôn hòa ánh mắt nhìn về phía màn của phủ Thừa Tướng.
Thẩm Thiển Mạch lười biếng nhíu nhíu mày. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm không tìm phiền phức cho nàng, Hoàng đế lão nhân ngược lại lại tìm tới nàng, biểu diễn tài nghệ? Hiện tại nàng lại là Thẩm Thiển Mạch bất tài vô học, biểu diễn cái gì! Lại nói, Thẩm Thiển Mạch nàng sao có thể để bọn họ nói biểu diễn là nàng liền biểu diễn?
"Thiển Mạch thuở nhỏ ở giữa núi rừng lớn lên, cũng không tài nghệ gì!" Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ ra khỏi màn, âm thanh lười biếng mà thanh linh nói.
Lập tức ánh mắt của Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn liền bị Thẩm Thiển Mạch hấp dẫn. Bề ngoài bình thường không có gì lạ lẩm, trang điểm lòe loẹt ăn mặc tục khí, nhưng lại cứ tản mát ra một loại thanh linh cùng cao quý, khiến cho người khác khó có thể dời ánh mắt.
"Thiển Mạch không hiểu chuyện, mong hoàng thượng thứ tội." Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt trả lời vấn đề của hoàng thượng như vậy, liền vội vàng giải thích.
"Đã như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng." Vẻ mặt Thượng Quan Hạo cũng không thấy biến hóa gì, chỉ ôn hòa nói.
Thượng Quan Hạo là một Nhân Quân, nhưng cũng không phải một quân chủ có tài năng, vì vậy thực lực của cả một nước Kỳ Nguyệt Quốc cũng đã không còn lớn bằng lúc trước nữa, đây chính là cơ hội rất tốt cho Thiên Mạc cùng Lâm Vị thay đổi quốc lực của tam quốc.