Phải hiểu rằng, nếu mười vạn Ngự Lâm quân này cũng không lấy được Quốc Đô Thiên Mạc. Thế cục sẽ có sự thay đổi rất lớn. Quốc đô, là tín ngưỡng của cả một quốc gia. Nếu quốc đô bị phá, bao nhiêu thành trì không chiến cũng sẽ bị hạ xuống, bao nhiêu dân chúng sẽ bị đô hộ, đến lúc đó cho dù Tư Đồ Cảnh Diễn có chiếm lĩnh được Nam Cương, trở về để đoạt lại ngôi vị, thì lúc đó cũng đã muộn.
Cũng đồng nghĩa với việc, nếu trong thời gian ngắn nhất Tư Đồ Cảnh Diễn không thể nắm lấy Nam Cương, như vậy, chẳng những Nam Cương không thể bị công phá, Thiên Mạc còn sẽ phải đối mặt với hai đội quân hợp lại tấn công của Lâm Vị và Nam Cương, đến lúc đó rõ ràng tình cảnh của Thiên Mạc càng thêm nan giải.
Cho nên, Tư Đồ Cảnh Diễn làm ra một quyết định như vậy, cũng đã mạo hiểm rất lớn, và cũng là một cuộc đánh cược không hề nhỏ. Vì vậy, hắn mới nói Tư Đồ Cảnh Diễn rất quyết đoán, nếu cuộc đánh cược này thắng, như vậy Thiên Mạc sẽ là người thắng lớn nhất, Nam Cương, Lâm Vị cũng sẽ trở thành vật trong túi, nếu thua cuộc, Thiên Mạc sẽ bị hai mặt vay công!
"Thiên Mạc sẽ không thua." Như nhìn thấu tâm sự của Huyền Lâu, Tư Đồ Cảnh Diễn nhàn nhạt cười, nụ cười kia mang theo khí phách cùng tự tin tuyệt đối.
"Ừ." Thẩm Thiển Mạch cười nói. Nàng không hiểu việc hành quân đánh giặc, cũng không biết chuyện binh lực đối lập giữa Thiên Mạc cùng Nam Cương và Lâm Vị, càng không biết làm như thế nào để phá được Nam Cương. Nhưng nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn nói Thiên Mạc sẽ không thua, như vậy Thiên Mạc chắc chắn sẽ không thua. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn lựa chọn làm như vậy, thì tất nhiên cũng đã nghĩ xong mọi mặt chuẩn bị.
"Tung ra tin tức. Nhất Vương của Nam Cương Thánh tộc bị bắt sống, chịu đựng không được cực hình, đã nói cho ta biết về cách bài bố binh lực hiện tại của Nam Cương." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng cười, đưa tay vẫy Thanh Tùng cùng Hồng Mai, lạnh lùng ra lệnh.
Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhướng lên, nhếch môi hiện lên nụ cười giảo hoạt, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, mỉm cười đầy tư hào. Từ lúc Nhất Vương bị bắt tới nay, một chữ cũng không chịu tiết lộ.
Cho nên Tư Đồ Cảnh Diễn nói như vậy, là vì đánh cuộc. Đổ Thánh Tử Hòa người đang nắm quyền Nam Cương có tin Nhất Vương hay không. Dĩ nhiên, đây là một trận đánh cuộc sống còn. Bởi vì, Thánh tử Nam Cương cùng Nam Cương vương tuyệt đối không thể nào đem hưng vong của một quốc gia ra đặt hết vào niềm tin đối với một người.
Thánh tử Nam Cương có lẽ có thể sẽ lựa chọn tin tưởng Nhất Vương, nhưng Nam Cương vương, lại tuyệt đối sẽ không lựa chọn tin tưởng. Bởi vì thân là một người đang nắm quyền, hiểu bí mật binh lực đại biểu cho cái gì, hơn nữa, có một số thứ là không thể đem ra đánh cuộc được, bởi vì một khi thua cuộc, sẽ mất đi tất cả.
Hoàng cung Nam Cương. Nam Cương vương Gia Luật Hồng mặt xanh mét nhìn người truyền tin.
"Nhất Vương sẽ không làm chuyện này." Một nam tử mặc áo xanh đứng bên người Gia Luật Hồng, ngũ quan đoan chính lạnh lùng, lời nói vô cùng khẳng định.
"Ta cũng nghĩ tin tưởng hắn. Nhưng ta không dám đem nó ra để đánh cược." Gia Luật Hồng ngước mắt nhìn lướt qua nam tử mặc áo xanh kia, sắc mặt tái xanh. Thánh tộc Nam Cương cùng vương tộc Nam Cương quan hệ không cạn, hắn và Nhất Vương cũng có quen biết, hắn cũng hiểu rất rõ Nhất Vương là người như thế nào, nhưng hiển nhiên không có nghĩa là hắn có thể dùng tồn vong của quốc gia làm tiền đánh cuộc.
Hắn không biết Nhất Vương ở trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Thẩm Thiển Mạch đã trải qua biến cố như thế nào. Có lẽ Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn đã dùng biện pháp gì đó mà bọn họ không tưởng tượng nổi để bức cung Nhất Vương rồi? ! Hắn không thể đem quốc thổ Nam Cương tới đánh cuộc, cho nên hắn phải mau sớm thay đổi bài bố binh lực.
Nam tử mặc áo xanh, cũng chính là Thánh tử Nam Cương Thánh tộc, nghe được lời nói của Gia Luật Hồng, đôi mắt màu trà khẽ lóe lóe, chân mày nhẹ nhàng nhăn lại, làm như cảm thán làm như bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài một hơi.
Không thể không nói, nước cờ này Tư Đồ Cảnh Diễm đi rất hoàn hảo. Cho dù hắn biết là bẫy rập, nhưng cũng không có cách nào thuyết phục được Gia Luật Hồng. Dù sao, Gia Luật Hồng cũng thật sự không đánh cuộc được. Biện pháp duy nhất chính là thay đổi bài bố binh lực, mà thay đổi bài bố binh lực, thì có thể sẽ khiến cho Tư Đồ Cảnh Diễn theo dõi được cách bài bố binh lực cuối cùng sẽ là như thế nào.
Đây thật là, biết rất rõ ràng có thể là một cái bẫy, nhưng không có biện pháp nào khác để không nhảy vào.
"Nam Cương thường xuyên điều động binh lực. Các trạm gác ngầm đại khái đã thăm dò được cách bài bố binh lực." Thanh Tùng mặt lạnh lùng hướng Tư Đồ Cảnh Diễn báo cáo. Chủ nhân của bọn hắn quả nhiên không tầm thường, chỉ dùng một chiêu như vậy, liền không tốn chút công sức nào đã khiến Nam Cương tự mình bại lộ cách bài bố binh lực của mình.
"Hãy mau đem bản đồ bài bố binh lực giao cho ta." Đôi mắt sắc bén của Tư Đồ Cảnh Diễn không có gì thay đổi, chỉ là bình thản không một gợn sóng phân phó một câu, hình như đã sớm sự liệu được tất cả hành động của Nam Cương.
"Nắm chắc như vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, thấy vẻ mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không có một chút dao động, người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Thẩm Thiển Mạch có thể thấy được, từ trong ánh mắt của Tư Đồ Cảnh Diễn, thấy được sự nắm chắt của hắn.
Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên nụ cười tà mị mà khí phách, tay nắm lại, thản nhiên nói, "Địa hình Nam Cương phức tạp, nơi hiểm yếu rất nhiều, đây là chỗ bọn hắn dựa vào. Nhưng nếu ta nói ta đã sớm biết địa hình Nam Cương, đối với những nơi hiểm trở kia cùng với phương pháp tấn công, cũng đã sớm có mưu lược rồi?"
Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, đôi mắt đen nhánh thoáng qua một tia sáng, lông mày nhướng lên, hiện lên nụ cười khát máu.
Tư Đồ Cảnh Diễn quả nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nắm rõ tất cả địa hình, biết ứng phó ra sao, đây tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Chắc hẳn ngay từ lúc đi tới Nam Thành lần trước, hoặc là, ngay từ trước lúc chống đối với Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đã tìm hiểu tường tận đối với Nam Cương.
Khó trách cho dù biết phải chống lại Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có vẻ kinh hoảng, thậm chí trong mắt còn lướt qua một tia hứng thú. Vốn cho rằng cái mà Tư Đồ Cảnh Diễn cùng Ngôn Tu Linh muốn tranh giành chỉ là thiên hạ ở Trung Nguyên, nhưng không ngờ, trong lòng của Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng là một trong những bộ phận sớm muộn cũng phải đánh chiếm.
Địa hình Nam Cương phức tạp, chính là cái mà Nam Cương ỷ vào, tất nhiên cũng sẽ vì vậy mà buông lỏng phòng bị đối với những nơi hiểm nơi này, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn có thể lợi dụng tốt điểm này, lặng yên không tiếng động chiếm lĩnh những thành trì này nơi mà Nam Cương cho rằng không thể nào bị chiếm, thì tuyệt đối sẽ đưa đến kết quả không tưởng được.
Thứ nhất. Thành trì bị chiếm đóng, đánh cho Nam Cương ứng phó không kịp. Trong tác chiến, tinh thần rất quan trọng, nếu ứng phó không kịp bị đối phương công thành, tự loạn trận cước, như vậy cho dù có nhiều binh mã hơn nữa cũng vô dụng. Thành trì bị công chiếm là nơi dựa vào địa thế hiểm yếu. Trong lúc đó chuyện này vô hình sẽ làm cho quân đội Nam Cương bị áp lực. Bọn họ sẽ cho rằng nơi có địa thế hiểm trở nhất cũng đã bị công chiếm rồi, huống chi là những vùng đất bằng phẳng như thế này? !
Nói như thế, cuộc chiến Thiên Mạc chống lại Nam Cương, phần thắng rất lớn. Hôm nay, Tư Đồ Cảnh Diễn lại nắm giữ cách bài bố binh lực của Nam Cương, tất cả phòng bị của Nam Cương, mặc kệ là hiểm trở hay là quân đội bình thường, đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, một Nam Cương như vậy, kể cả có quân đội cường đại, thì thế nào chứ? ! Làm sao có thể đủ ngăn cản được trăm vạn hùng binh của Thiên Mạc đây?!
Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn có tự tin như vậy. Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ dám triệu tập toàn bộ binh lực trước tấn công Nam Cương. Bởi vì hắn có niềm tin tuyệt đối, có thể công hạ được Nam cương. Có bỏ mới có được, bỏ qua vài toà thành trì Thiên Mạc đang bị Lâm Vị đến gần, để đổi cả Nam Cương, có lợi, có lợi vô cùng!
"Đệ nhất thành Nam Cương. Bốn phía núi vây quanh, dễ thủ khó công." Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, mặc dù nàng không hiểu binh pháp địa hình, thế nhưng đạo lý đơn giản nàng vẫn biết. Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn nói có biện pháp, vậy nhất định là có biện pháp, chỉ là nàng muốn biết trước một chút mà thôi.
Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch môi cười bí hiểm, trong đôi mắt đen như mực lóe lên sự cơ trí, nhìn Thẩm Thiển Mạch nói, "Mạch Nhi có biết phụ cận núi này có một con sông chứ?"
"Tiếp tục." Thẩm Thiển Mạch sảng khoái nói, nàng dĩ nhiên không biết, nàng cũng chỉ mới vừa tới Nam Cương, làm sao biết núi này gần sông chứ, huống chi, núi phụ cận sông thì thế nào? Không hiểu ý tứ của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng không làm dáng vẻ hiểu biết, mà là cực kỳ sảng khoái để cho Tư Đồ Cảnh Diễn nói tiếp.
Nàng không phải thánh nhân, có chuyện không biết cũng rất bình thường, huống chi, nàng đối với hành quân đánh giặc mưu lược thật sự là không có chút hiểu biết nào, cho nên không biết cũng không có cái gì phải mất mặt cả.
"Bốn bề toàn núi, nếu nước lại theo thân núi chảy xuống, thành này, còn thủ được sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói, cũng không tức giận, chỉ là nhíu lông mày, trong đôi mắt đen như mực lộ ra một tia ngoan tuyệt.
Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch sáng lên, nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Ý Tư Đồ Cảnh Diễn nàng hiểu, đây là muốn dùng nước đánh trận, chỉ là, nhìn bốn phía, địa thế thành trì này cực thấp, nếu thật làm ngập nước, dân chúng trong thành này sợ rằng không một kẻ nào có thể sống được.
Thủ đoạn như vậy mặc dù nhanh chóng, tuy nhiên nó quá tàn nhẫn, khó tránh khỏi sẽ mất đi dân tâm, phải biết đánh giặc mặc dù là dùng vũ lực chinh phục, nhưng dân tâm cũng rất quan trọng. Nếu mất đi dân tâm, coi như dẹp xong thành trì cũng vô dụng điểm này đến nàng cũng hiểu được, Tư Đồ Cảnh Diễn làm sao có thể không hiểu chứ? !
"Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách." Tư Đồ Cảnh Diễn cười bí ẩn, đôi mắt đen như mực hàm chứa cơ trí cùng mưu lược tuyệt đối, nụ cười trên môi mang theo vài phần giảo hoạt, nói, "Nếu trong thành này dân chúng biết, con sông ở thượng du có thể ngập nhà của bọn họ, mà người liều mạng cứu bọn họ, lại là binh sĩ Thiên Mạc? !"
"Nếu cả dân chúng cũng không muốn chống cự, quân đội chống cự cũng đều vô dụng. Huống chi, quân đội nơi này phần lớn đều là ở nơi này lớn lên." Thẩm Thiển Mạch cũng nâng lên nhất mạt nụ cười, hiểu được lời Tư Đồ Cảnh Diễn nói, chậm rãi tiếp lời.
Quả nhiên mưu kế hay. Vừa được dân tâm, lại có thể không cần tốn nhiều sức lấy được tòa thành trì này. Mặc dù không đưa đến tác dụng uy Hi*p, nhưng lại làm ra tác dụng trấn an. Mà ngày sau tấn công cũng sẽ mang theo một chút uy Hi*p, lấy ân huệ uy Hi*p như thế, tất nhiên có thể có được sự tiếp nạp của dân chúng Nam Cương.
Ba ngày sau. Thiên Mạc nghênh ngang đi vào tòa thành thứ nhất của Nam Cương. Tất cả quả nhiên giống như Tư Đồ Cảnh Diễn đoán, khi bách tính biết được quân đội Thiên Mạc vì an nguy của bọn họ không để ý chuyện công thành, rối rít hỗ trợ cứu giúp, mà quân đội trong thành sợ quân đội Thiên Mạc đột nhiên buông tha việc chận lại con sông ở thượng du để hỗ trợ, sẽ làm ngập cả tòa thành trì, cũng không dám chống cự.
Vì vậy, dưới tình huống lấy ân thị uy, mà có được tòa thành hiểm yếu đầu tiên của Nam Cương, cứ như vậy rơi vào trong tay Thiên Mạc. Dân chúng không có một tia chống cự, ngược lại cùng quân đội Thiên Mạc thân như người một nhà. Quân đội muốn chống cự, lại không thể không cứu dân, cái gì cũng không làm được.
Lúc quá trình Tư Đồ Cảnh Diễn lấy ân thị uy truyền tới, vốn là quân đội Nam Cương vẫn không cam lòng, cũng đã hoàn toàn cảm phục Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Cảnh Diễn, ta thật sự có chút bội phục chàng. Chàng làm như thế nào vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, hỏi.
Tư Đồ Cảnh Diễn chớp chớp đôi mắt đào hoa, nhếch môi hiện lên một nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh, mang theo vài phần hài lòng mấy phần nhạo báng nói, "Mị lực lớn, không ngăn được. Mạch Nhi phải biết quý trọng ta thật tốt đấy."
"Chậc chậc, sức quyến rũ lớn vậy sao? !" Thẩm Thiển Mạch xấu bụng nhìn lướt qua Tư Đồ Cảnh Diễn, thản nhiên nói, "Tốt nhất không cần dính vào hoa cỏ gì, nếu không cẩn thận ta đem chàng đánh đến người người nhìn thấy đều sợ hãi."
Tư Đồ Cảnh Diễn nhún vai một cái, trong mắt tràn đầy nụ cười, ngoài miệng cũng là tựa như nói giỡn nói, "Nhà có hãn thê, thật là nghiệp chướng nghiệp chướng ."
Thẩm Thiển Mạch tất nhiên biết Tư Đồ Cảnh Diễn đang đùa giỡn, trong mắt tràn đầy nụ cười, ngoài miệng vẫn như cũ không tha người nói, "Cảnh Diễn đây là ghét bỏ ta sao?"
"Sao có thể chứ." Đôi mắt đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra tràn đầy cưng chiều, đưa tay ôm lấy Thẩm Thiển Mạch, khóe mắt đuôi mày đều là nụ cười.
Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Tư Đồ Cảnh Diễn nói, cũng gợi lên nụ cười tuyệt mỹ. Mặt mày cong cong, mang theo nụ cười hạnh phúc, nắm thật chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn.
Kiếp này có thể gặp nhau gần nhau, là hạnh phúc lớn nhất của bọn họ.