Thẩm Thiển Mạch thông qua khe hở nhìn thấy Thái tử. Kiếp trước, ở Bách Gia yến nàng bị Thượng Quan Triệt làm cho mê đắm, sau khi gả cho Thượng Quan Triệt lại không ra khỏi cửa, ở trong khoảng thời gian này Thái tử cũng bất đắc kỷ tử, vì thế mà nàng chưa từng thấy qua Thái tử.
Thái tử mặc một bộ áo mãng bào màu vàng sáng, vóc người cao to, ngũ quan cân đối, là một nam tử thanh tú. Chẳng qua là cặp mắt híp lại, đánh giá xung quanh, hình như đang tìm kiếm mỹ nữ, bộ mặt hèn mọn bỉ ổi phá hư khí chất của bộ mãng bào.
Một Thái tử như vậy, cũng khó trách triều thần không phục, hoàng tử không cam lòng. Hèn nhát vô năng lại ∂âм ô vô độ, thật không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại khăng khăng muốn truyền ngôi cho Thái tử.
“A!” Bên trong màn trướng không ngừng truyền đến tiếng kêu của các cô gái xinh đẹp.
Mọi ánh mắt đều tụ tập ở người vừa đến.Thẩm Thiển Mạch thấy Thẩm Thiển Ngữ hình như được hít vào thần khí, đôi con ngươi giống như bị làm phép nhìn ra bên ngoài màn, tràn đầy ái mộ.
Một cái áo khoác màu trắng nạm vàng, tóc đen đơn giản buộc lên, khuôn mặt mỉm cười đi đến, phong thái kỳ tú, say mê hấp dẫn, khiến cho người ta cảm giác được một loại quý khí sáng ngời.
Nhìn kỹ lại, ngũ quan trên mặt lộ ra đường cong ôn hòa. Nụ cười khóe miệng ấp áp như gió xuân, một đôi con ngươi màu sáng hàm chứa ánh mắt dịu dàng.
Đúng là một nam tử tuấn tú mê người, nàng kiếp trước, cũng giống như rất nhiều thiếu nữ, ái mộ phong thái của hắn, đánh mất chính mình ở trong ánh mắt dịu như nước ấy, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, yêu hắn. Nhưng đến cuối cùng chỉ đổi lấy được một ly độc dược.
Trong mắt hắn, nàng kiếp trước chẳng qua một cô gái có dung mạonhưng ngu dốt thôi. Với hắn, nữ nhân vĩnh viễn không bằng quyền thế.
“Trời ơi, Tam hoàng tử thật mê người! Tại sao có thể anh tuấn thế này!” Thẩm Thiển Ngữ đã đánh mất lý trí, ở trong trướng vừa kêu vừa nhảy. Thẩm Thiển Mạch hoài nghi, nếu không phải trên tay Thẩm Thiển Ngữ còn bị thương, không thể dùng sức, khẳng định bây giờ nàng có thể kéo cả màn trướng xuống.
“Ngữ Nhi! Quay lại! Bộ dạng gì vậy?” Rốt cuộc Thẩm Lăng Vân cũng không nhịn được, nhìn Thẩm Thiển Ngữ gầm nhẹ, trong mắt lộ ra tia tức giận.
Thẩm Thiển Ngữ thấy phụ thân tức giận, lập tức vâng vâng dạ dạ quay vào trong màn, Thẩm Thiển Mạch cũng lười biếng đi theo Thẩm Thiển Ngữ quay lại.
“Mạch Nhi, mọi người đến gần như đông đủ rồi! Ngươi bắt đầu đàn đi!” Thẩm Lăng Vân liếc Thẩm Thiển Ngữ một cái, rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười giả dối.
Thẩm Thiển Mạch ngoan ngoãn gật đầu một cái, ngón tay thon nhỏ trắng nõn ấn lên dây đàn. Tay khẽ chạm đàn cổ, không kiềm chế nổi ngợi khen, không hổ là Phượng Minh xếp hạng thứ ba, chất gỗ làm đàn là loại thượng hạng, thân đàn chạm khắc hoa văn long phượng, dây đàn chặt như tơ nhện.
Ngón tay ngọc ngà trắng noãn giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đàn, chăm chú suy nghĩ sâu xa, tiếng đàn bỗng chốc vang lên trong trướng, tiếng đàn khí thế hào hùng, chính là một bài giang sơn vui mừng .
Tiếng đàn cao ✓út mạnh mẽ, trong lúc đó khiến cho người ta giống như dấn thân vào giữa thiên quân vạn mã, mười ngón tay Thẩm Thiển Mạch khẽ gảy dây đàn, phảng phất như kích thích lòng người, lại giống như vẽ lên bức tranh giang sơn vô cùng tinh tế.
Thẩm Thiển Ngữ và Thẩm Thiển Tâm ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiển Mạch, hình như không tin Thẩm Thiển Mạch lại có thể gảy ra tiếng đàn này, nhất là Thẩm Thiển Tâm, trong tròng mắt tràn đầy kinh ngạc.
Thẩm Lăng Vân cũng xoay người, nhìn cô gái đang gảy đàn. Nữ tử này thật sự là nữ nhi chỉ có vẻ ngoài bình thường sao? Vì sao nàng có thể gảy ra tiếng đàn như vậy. Giống như dẫn người ta vào bức tranh giang sơn, hưởng thụ sự hân hoan của thiên quân vạn mã, hưởng thụ sự vui vẻ của thiên hạ.
Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, hơn nữa tướng mạo lại rất bình thương, thế nhưng một khắc này, Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch, lại cảm thấy xung quanh nàng tỏa ra ánh sáng mê người.
Một khúc đàn, kinh diễm tứ tòa. Cơ hồ mọi người bên ngoài lều trướng đều bị tiếng đàn này mê hoặc.
Trầm mặc thật lâu, khi Thẩm Thiển Mạch cho rằng mọi người bên ngoài đều đang ngủ, tiếng vỗ tay như sấm ngoài trướng lại vang lên. Dường như mọi người đầu muốn xem người đánh đàn đến tột cùng là người nào? Dáng dấp ra sao?
“Xin thứ cho Thượng Quan Triệt mạo muội, không biết người đánh đàn là thiên kim nào của Tướng phủ?” Ngoài trướng, tiếng nói dịu dàng như ngọc của Thượng Quan Triệt vang lên.
Một tiếng đàn đầu tiên này, xuất sắc nhất, không phải vì tiếng đàn xinh đẹp, mà vì trong đó có ý cảnh. Thiết nghĩ Thượng Quan Triệt là người có dã tâm, nhất định có thể hiểu được ý cảnh trong tiếng đàn.
“Trời ạ, là Tam hoàng tử.” Thẩm Thiển Ngữ nghe được tiếng nói của Thượng Quan Triệt, cả người dường như muốn ngất đi, trong mắt lóe ra vui mừng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn khuôn mặt si mê đờ đẫn của Thẩm Thiển Ngữ, đẩy nàng một cái, ý bảo nàng trả lời Thượng Quan Triệt.
Thẩm Thiển Ngữ lúc này mới phản ứng, điều chỉnh lại tâm tư, hướng ra bên ngoài trướng nói, “Thiển Ngữ kém cỏi.”
“Thì ra là Đại tiểu thư Tướng phủ, một khúc đàn này của Đại tiểu thư, thật khiến Thượng Quan Triệt bội phục!” Trong lời nói của Thượng Quan Triệt mơ hồ có một loại kích động.
Khúc đàn này giống như đánh vào nội tâm hắn, chưa từng có khúc đàn nào có thể khiến cho nội tâm của hắn rung động như vậy, mạnh mẽ đánh thẳng vào hắn, thậm chí hắn muốn nhìn một chút, đến tột cùng dáng dấp của vị thiển kim Tướng phủ này ra sao?
Thẩm Thiển Mạch cười lạnh. Thượng Quan Triệt là người nàng hiểu rõ, khúc đàn này, là vì hắn mà đánh lên. Vì muốn cho hắn có hảo cảm với Thẩm Thiển Ngữ, cứ như vậy, chỉ sợ trong lòng đại tướng quân sẽ rất không vui vẻ rồi.
Mà Thẩm Lăng Vân nhất định sẽ mượn cơ hội này đem Thẩm Thiển Ngữ gả cho Thượng Quan Triệt, muốn lấy lòng hai bên. Nhưng mà, tính toán quá kỹ, nhất định sẽ xuất hiện sai lầm.
“Thẩm Thiển Mạch! Nếu như chuyện ngày hôm nay ngươi để cho người thứ ba biết được, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Khi Thẩm Thiển Ngữ nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, nụ cười trên mặt liền biến mất, lộ ra ánh mắt ngoan độc, uy Hi*p nói.
“Ta không có hứng thú với hắn.” Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt đáp lại, sắc mặt thờ ơ. Thẩm Thiển Ngữ đúng là quá đần, nếu như nàng muốn nói, nàng ta nghĩ rằng chỉ có một câu uy Hi*p là có thể ngăn cản sao?
“Tốt nhất là ngươi không có hứng thú! Nếu như ngươi nghĩ muốn không an phận, ta sẽ…” Thẩm Thiển Ngữ vẫn không yên lòng tiếp tục uy Hi*p.
“Đại tỷ, ngươi đừng quên thân phận của ngươi!” Thẩm Thiển Mạch không nhịn được cắt lời Thẩm Thiển Ngữ, kề sát lỗ tai Thẩm Thiển Ngữ nói.
Nàng cho rằng bây giờ nàng đã là phi tử của Thượng Quan Triệt rồi hả? Sao lại kiêu ngạo như vậy! Chẳng nhẽ không biết người phách lỗi, sẽ ૮ɦếƭ rất thê thảm sao!
“Được rồi, Ngữ Nhi, ta để cho mẫu thân ngươi cùng ngươi trở về!” Thẩm lăng Vân hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch một chút, không nghĩ đến nữ nhi này lại có cầm kỹ tốt như vậy, “Mạch Nhi gảy đàn rất tốt, phụ thân sẽ tìm cho ngươi một nhà khá giả!”
“Phụ thân, Mạch Nhi còn nhỏ, muốn ở bên cạnh phụ thân nhiều hơn!” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ngây thơ, nàng sẽ không làm một con cờ, vị hôn phu của nàng, phải do tự tay nàng chọn.
“Hoàng Thượng, trưởng nữ nhà lão phu đột nhiên thân thể khó chịu, trước hết xin cho phép lão phu để phu nhân đưa nàng về phủ nghỉ ngơi.” Thẩm Lăng Vân dẫn theo Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan cùng đi ra màn trướng, hướng về phía Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi khấu đầu nói.
“Đúng rồi. Mới vừa rồi Thiển Ngữ đàn bài giang sơn vui mừng thật khiến cho Trẫm nhìn với cặp mắt khác!” Thượng Quan Hạo ngồi ở thượng vị, nhìn Thẩm Thiển Ngữ đầy tán thưởng.
Thẩm Thiển Ngữ làm bộ e thẹn, nhưng trong lòng thì hận nghiến răng nghiến lợi! Khúc đàn này căn bản không phải nàng đàn ra, mà là Thẩm Thiển Mạch đàn, mọi người thưởng thức, đều là khúc nhạc của Thẩm Thiển Mạch, không phải nàng! Chuyện này bảo nàng tiếp nhận thế, đối mặt làm sao?
“Đa tạ Hoảng Thượng tán dương, Thiển Ngữ thật hổ thẹn.” Thẩm Thiển Ngữ cúi đầu cảm tạ, hướng về phía Thượng Quan Hạo hành lễ cáo lui, giả bộ mệt mỏi, tựa vào trên người Doãn U Lan.
Ánh mắt Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Ngữ vẫn không rời đi.
Thẩm Thiển Ngữ cũng xinh đẹp như hoa. Bên dưới một đôi mắt phượng là lỗ mũi khéo léo đẹp đẽ, đôi môi hơi mỏng, nhưng lại có một ý vị đặc biệt. Chỉ là Thượng Quan Triệt cảm giác trên người nàng dường như thiếu một chút gì đó, không giống như một cô gái có thể đàn ra được khúc nhạc này.
“Khúc nhạc mới vừa rồi Đại tiểu thư đàn, thật khiến Quan Triệt khâm phục, hy vọng ngày khác có thể nghe được tin lành.” Thời điểm Thẩm Thiển Ngữ đi qua trước mặt hắn, Thượng Quan Triệt chắp tay nói.
Nếu hắn không hiểu sai ý cảnh trong khúc nhạc này, thì Thẩm Thiển Ngữ không phải một cô gái đơn giản, chắc chắn là một cô gái thông tuệ việc nước, mà người hắn cần chính là một cô gái như vậy.
“Nhất định. Đợi thân thể Thiển Ngữ khỏe lên một chút, nhất định sẽ tự mình gảy đàn cho Tam hoàng tử nghe.” Thẩm Thiển Ngữ trên mặt làm bộ thẹn thùng, đôi con ngươi tình ý nhìn Thượng Quan Triệt.
Giờ khắc này, nàng phải cảm ơn Thẩm Thiển Mạch. Nếu không có khúc nhạc này của Thẩm Thiển Mạch, nam tử ôn hòa như ngọc, rực cháy như nắng mặt trời này, sẽ vĩnh viễn không chú ý đến cô gái thứ xuất là nàng.
Nhưng nàng cũng hận Thẩm Thiển Mạch. Bởi vì, Thượng Quan Triệt thưởng thức, là tiếng đàn của Thẩm Thiển Mạch chứ không phải là nàng. Không sao, trở về nhất định nàng sẽ khổ luyện cầm kỹ, nàng không tin không thể gảy ra khúc giang sơn vui mừng này!
Một bước ba quay đầu. Thẩm Thiển Ngữ được Doãn U Lan đỡ, lưu luyến rời khỏi Bách Gia yến. Ánh mắt của nàng đều tập trung trên người Thượng Quan Triệt, không biết rằng có rất nhiều vương tôn quý tộc bởi vì một khúc nhạc này mà chú ý đến nàng, lại bị ánh mắt nàng nhìn Thượng Quan Triệt làm cho tinh thần chán nản.
Đưa mắt nhìn Thẩm Thiển Ngữ rời đi. Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch lên nụ cười gian xảo.
“Mạch Nhi, mới vừa rồi ngươi đàn rất tốt!” Lúc này đây Thẩm Lăng Vân mới quay lại trong trướng, thưởng thức nhìn đứa con ở trong núi lớn lên của hắn, nữ nhi này cũng không tệ.
Thẩm Thiển Mạch này vẫn còn có chút dùng được. Thẩm Lăng Vân nghĩ thầm, thái độ đối với Thẩm Thiển Mạch càng thêm hòa ái.
“Thường ngày Mạch Nhi không đàn ra được như vậy, mới vừa rồi không biết thế nào, khiến cho Mạch Nhi cũng giật mình.” Thẩm Thiển Mạch nhìn đàn cười nói, “Có lẽ là do có duyên tốt với đàn này.”
“Nếu Mạch Nhi thích thì tặng cho Mạch Nhi!” Thẩm Lăng Vân vui mừng, một cây đàn đâu có đáng gì, vỗ vỗ đầu Thẩm Thiển Mạch cười nói.
“Cám ơn phụ thân!” Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười ngây thơ, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, khẽ vuốt ve Phượng Minh, một cây cổ cầm tốt như vậy, nếu rơi vào tay tục nhân, thật đúng là đáng tiếc.
“Sau đây Bách Gia yến chính thức bắt đầu. Xin mời các vị tiểu thư công tử không cần xấu hổ, nếu nguyện ý lên đài biểu diễn, thì hãy tự nhiên lên đài!” Tiếng nói của thái giám bên ngoài trướng vang lên, lập tức có người liền vén màn lên.
Xa xa nhìn lại, sắc trời bên ngoài đã gần tối, chỉ là trong khoảng đất trống được thắp rất nhiều đèn dầu sáng rỡ, nhìn rất rõ ràng, các màn trướng cũng được vén lên, nhóm con cháu vương tôn quý tộc giờ phút này đều ngồi ở trong trướng, chăm chú nhìn vào trung tâm bãi đất trống.
“Nếu các vị tiểu thư công tử xấu hổ, vậy thì xin phép được thả con săn sắt, bắt con cá rô.” Thượng Quan Phiên mặc một bộ quần dài, làn váy dài kéo lê trên mặt đất, giống như lông chim khổng tước.
Vóc người của nàng vốn cao hơn chút so với các cô gái bình thường, cộng thêm từ nhỏ đã lớn lên trong cung, một thân phong cách quả thật cũng hơn người, vừa đứng ở trên đài, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thẩm Thiển Mạch cũng hứng thú uể oải nhìn cô gái giữa đài. Trên đầu 乃úi kiểu tóc Ngũ Phượng đang thịnh hành, cài thêm trâm vàng, có vẻ quý khí bức người.
“Không biết Phiên công chúa muốn biểu diễn tài nghệ gì?” Nói chuyện là một nam tử dịu dàng, ăn mặc thư sinh, nhưng mặt mày lại lộ ra anh khí (khí khái anh hùng), lông mày như kiếm đen rậm song song với con ngươi, sóng mũi cao, cả người tản ra một cỗ hào khí.
“Ta tài năng kém cỏi, chỉ muốn múa một điệu khổng tước.” Thời điểm con ngươi Thượng Quan Phiên dừng trên người nam tử kia, đột nhiên xấu hổ, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng.
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch khóe miệng. Xem ra Thượng Quan Phiên thích nam tử kia rồi. Nam tử kia chính là con trai độc nhất của Đại tướng quân, Diêu Viễn Sam, cũng chính là anh trai của Diêu Nhược Thấm.
Thượng Quan Phiên xưa nay tâm cao khí ngạo, lại quan hệ rất tốt với Diêu Nhược Thấm, chắc chắn nguyên nhân bởi vì Diêu Viễn Sam, chỉ là trong lòng Diêu Viễn Sam, hình như không phải Thượng Quan Phiên.
Thẩm Thiển Mạch nhạy bén chú ý, ánh mắt Diêu Viễn Sam vẫn như có như không nhìn về phía màn trướng phủ Thừa Tướng. Trước nay Diêu Viễn Sam căn bản không biết nàng, như vậy, chỉ còn lại một đáp án, ý trung nhân của Diêu Viễn Sam, là Thẩm Thiển Tâm.
Đáng tiếc, Thẩm Thiển Tâm một lòng chỉ muốn phất lên cành cao làm Phượng Hoàng, sao có thể để ý đến Diêu Viễn Sam. Dã tâm của Thẩm Thiển Tâm không nhỏ, chắc chỉ muốn ngày sau làm Hoàng Hậu thôi.
Mẫu nghi thiên hạ, đó là mơ ước của bao nhiêu thiếu nữ. Nàng đã từng, cũng rất hâm mộ vị trí mẫu nghi thiên hạ, nhưng khi thành Hoàng Hậu, nàng mới hiểu được trong đó có bao nhiêu chua cay. Mẫu nghi thiên hạ, sẽ phải rộng lương tha thứ, phải nhìn người mình yêu cùng cô gái khác thân mật, mập mờ.
Nàng cho rằng chỉ cần giữ vững tấm lòng thiện lương, giữ vững tình yêu đối với hắn, sẽ đợi được hắn quay đầu lại nhìn nàng, nhưng nàng lại không nghĩ rằng, chờ đợi nàng lại là xuyên tràng độc dược (xuyên tràng: thủng ruột).
Nàng đã từng, quá ngu ngốc. Nhưng nàng hôm nay, đối với vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng đã sớm không còn mở tưởng, thậm chí còn xem nó như một vị trí tầm thường.
Thứ mà Thẩm Thiển Mạch nàng muốn, có thể tự mình đoạt được, không cần bất kỳ nam nhân nào đem đến cho nàng.
Nếu hiện tại Thượng Quan Triệt lại dối trá, nói cho nàng hậu vị, tất nhiên nàng sẽ không chút do dự đáp trả hắn. Thay vì nói hắn cho nàng hậu vị, không bằng nói là nàng cho hắn đế vị thì đúng hơn. Nếu không có nàng, hắn sao có thể dễ dàng trở thành Hoàng đế như vậy?
Bên kia, Thượng Quan Phiên đã bắt đầu nhảy múa theo âm nhạc, làn váy thật dài dưới chân theo động tác của nàng mà tung bay, giống như khổng tước xòe đuôi.
Dưới đài không ngừng truyền đến tiếng vỗ tay, chỉ là tiếng vỗ tay này có mấy phần vì điệu múa, có mấy phần vì thân phận của Thượng Quan Phiên?